Phòng nghiên cứu của Nguyệt Vĩ Hồ, chính là không có ai, nàng đang ở Hồ Xuân Hương cái kia bên cạnh.
Lưu Kim tiến đến, đối với vị này nương tử, hắn là vẫn có một chút e ngại.
Nàng căn cơ quá sức sâu, vượt ngoài hắn hiểu biết, theo lý thường, dĩ
nhiên là đáng sợ.
Nguyệt Vĩ Hồ ưa thích, chính là nước, trong vắt hồ nước.
“ Hoàng Từ...” Lưu Kim từng điểm chậm rãi nói ra.
“ Phu quân !” Nàng lấy xa xưa cách xưng hô đến đáp.
“ Ngươi ổn không ??”
“ Ta có chút muội phiền, xa ngươi 1 tuần, có chút nhớ a.” Nguyệt Vĩ Hồ trưng ra đáng yêu lanh lợi vẻ mặt, nói.
“ Ừ, có gì muội phiền trút hết lên người ta đi.” Lưu Kim đáp.
Ngay lập tức, nhanh như một đầu thứ thiệt hồ ly, Nguyệt Vĩ Hồ đẩy Lưu Kim
ra, đè hắn xuống, sát kề bên mặt, từng hơi thở của nhau đều có thể cảm
rõ.
“ Ừm, thoải mái a.” Nàng gục đầu vào ngực hắn, nói.
“ Ta hỏi này...ngươi là Từ Giới Hoàng Vương đúng không ??” Lưu Kim dĩ nhiên đem chuyện này nghi vấn ra hỏi.
“ Ừ.” Nguyệt Vĩ Hồ dửng dưng đáp.
“ Nếu vậy, tại sao ngươi lúc này lại như vậy không có tu vi ??” Lưu Kim sửng sốt quy về sửng sốt, hỏi tiếp.
“ Ưm, phu quân, nỗi khổ của ta, chính là khi ấy trong thí nghiệm trở
thành Băng Hồ, ta linh hồn đã bị tàn phá, không còn giữ được bản nguyên
tu vi, Thiên Địa Tâm Thức bật gốc mà đi, trở thành một chân chính phế
vật phàm nhân, sau đó vì với đời chán ghét, ta không tu nữa.” Nguyệt Vĩ
Hồ nũng nịu đáp.
Lưu Kim sởn gáy một trận, hắn nhớ rõ, Nguyệt Vĩ
Hồ đã trải qua chính là vô ngần đắng cay cùng khốn khổ, lòng bất giác
như chảy máu bên trong, tay cũng mạnh một chút xiết lấy nàng.
“ Ưm, có chút mạnh nha, muốn làm tới sao ??” Nguyệt Vĩ Hồ nói.
“ Không, ta thấy thay ngươi hận tên Hỗn Trụ đấy, vì hắn mà ngươi ra nông nỗi này.” Lưu Kim đượm ưu tư ngữ điệu nói ra.
“ Cũng không tệ lắm đâu, nếu ta vẫn ở trên kia cao cao tại thượng thần, đâu thể nào cùng ngươi ở đây ?’’ Nàng nói.
“ Hỗn Trụ, hắn đã làm cái gì vô cùng kinh thiên sao, cái này Hỗn Kim mặt
nạ của ta chính là có thể chia đôi linh hồn, Lê Tỉnh hồn với ta hồn bây
giờ là phân biệt tồn tại trên cùng một cái nhục thân.”
“ Có chuyện đó sao ??”
“ Ừ, có.”
“ Nếu vậy thì cũng không tính làm lạ, Hỗn Trụ hắn đây là đã thấu đạt đến
tận cùng lý lẽ trời đất, có thể đem thiên địa chia, lẽ nào không thể đem linh hồn chia.” Nguyệt Vĩ Hồ không chút biến sắc, đáp.
Hỗn Kim là một cái mạnh vô cùng vật chất, Hỗn Trụ càng là bội phần cường đại, năng lực có thể sánh cùng thiên địa, đại đạo hắn đi theo, ấy là đại đạo gì,
đúng hay sai, nàng không thể quyết được, bởi rằng đối mặt với cỡ đó năng lực, mọi định kiến đều có thể phá đổ bỏ đi.
“ Đem thiên địa chia ??” Lưu Kim hỏi.
“ Hỗn Trụ khả năng ngươi không tưởng tượng được đâu, hắn chính là đem
thiên địa thực sự chia ra mới có như này tình huống.” Nguyệt Vĩ Hồ nhăn
mặt nói.
“ Kể đi, hôm nay ta là có thời gian.” Lưu Kim đáp.
“ Ừm, nếu nói cho tường tận, ấy là hơn 2000 năm về trước trận chiến nói
đến, chúng ta xưng làm Lục Trụ, Lục Đại Cựu Thần, chính xác là ngang
ngửa thiên địa một cái năng lực, phải gọi là tất thảy địa cầu thế gian
câu chuyện chúng ta đều có thể xác nhận làm được. Nhưng, người đời bây
giờ thường chỉ gọi chung chung hai chữ thiên địa, còn về phần ta góc
nhìn nói tới, chính xác là phải gọi địa cầu thiên địa, bởi rằng, xung
quanh xa xa có vô ngần các cái khác thế giới, tất cả đều thông với nhau
bằng các thế giới chi môn, Hỗn Trụ đã tu...” Nguyệt Vĩ Hồ giọng kể đang
nhẹ nhàng say sưa, bỗng nhói lên đau đớn, ngay lập tức cắn chặt lại
răng, thống khổ vô cùng hét lên.
“ Hoàng Từ, nhìn ta đi !!” Lưu Kim thấy cảnh này, xiết chặt vai nàng, kéo mạnh về phía mình, hét lớn.
“ Hoàng Từ, đừng làm gì cả, nhìn ta đi !!!”
“ Hoàng Từ !!!”
Nguyệt Vĩ Hồ lúc này rơi vào trong hỗn loạn tâm trí, nàng thấy đủ các cảnh kí
ức hiện ra, lần lượt kéo nhau đi, không tài nào đưa tay níu lại dù chỉ
một chút.
“ Hoàng Từ !!”
Nàng nghe phảng phất đâu đây có tiếng gọi nàng...
“ Lưu Kim !!”
“ Tỉnh dậy đi, Hoàng Từ, ngươi phải cố lên !!” Lưu Kim nghe nho nhỏ tiếng gọi mình, lay mạnh người nàng, nói.
Nguyệt Vĩ Hồ tai trắng đã chuyển sang màu ửng đỏ, cực điểm nhanh huyết dịch
đang luân chuyển, cho thấy bên trong nội tâm suy nghĩ của nàng là cỡ nào đấu tranh kinh khủng.
“ Hoàng Từ !!”
Không biết bao lâu
sau, Nguyệt Vĩ Hồ hơi thở chỉ còn thoi thóp duy trì, nàng đầm đìa mồ
hôi, nặng đến cực điểm mí mắt nâng lên, nhìn Lưu Kim trước mặt, ôn hòa
hỏi:
“ Đã có gì xảy ra sao ??”
“ Ngươi đột nhiên rơi vào hỗn loạn, khí tức toàn thân đảo đến vô cùng nhanh, cảm giác như sắp...rời
đi vậy...” Lưu Kim khóe mắt hơi vương chút đỏ, ôm lấy Nguyệt Vĩ Hồ, nói.
“ Ta...” Nàng định đáp, nhưng, khí lực lúc này là không có khả năng.
“ Ngươi đừng nói gì cả, yên tâm, ta hiểu Hỗn Trụ thần thánh ấy đã giở trò gì đó khiến ngươi như vậy đau đớn, đừng cố nữa, yên tâm, có ta ở đây,
Hỗn Trụ bước đến ta cũng sẽ không lùi.” Lưu Kim đối với nàng trấn an.
Nguyệt Vĩ Hồ thở cực kì chậm nhịp, mỗi hơi đều như đang cố gắng, mối hơi đều
yếu nhược tưa như cái cuối cùng hơi thở vậy, Lưu Kim cũng là sốt sắng vô cùng.
“...Lưu thành chủ, ngươi quả thực là một kẻ si tình...”
Nguyệt Vĩ Hồ trong tiềm thức nhớ lại, lời đầu tiên nàng nói với hắn,
chính là lời này nhận xét, cũng đâu phải là chê, lúc này, đứng trong hắn vòng tay, nàng mới chân chính thấy ưa thích cái tính si tình.
“ Lê Tỉnh, ngươi đem Ngũ Hành Chi Khí đến chữa nàng linh hồn.” Lưu Kim đối với Lê Tỉnh bên trong Thiên Địa Tâm Thức nói ra.
“ Ừ.” Lê Tỉnh ngồi xuống, khoanh chân lên, trên mình tỏa ra Ngũ Hành Chi Khí, trực tiếp chảy vào Lưu Kim Thiên Địa Tâm Thức.
Lưu Kim vực dậy luồng khí tức này, đem dẫn vào người Nguyệt Vĩ Hồ.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, sẽ tự bổ trợ cũng sẽ tự bài trừ, chung quy chính là để mọi vật về lại bản nguyên hình thái.
“ Hoàng Từ, ngươi chịu khó một chút, nội công của ta có lẫn Huyết Khí,
tuy đã được cố sức lược bỏ đến hết, nhưng, ta vẫn có chút không đảm
bảo.” Lưu Kim nói ra.
Hắn với ngày xưa khác rồi, khi ấy ở Phàm vị, truyền vào Linh Linh cơ thể đã có thể dẫn đến vỡ nát nàng bản nguyên,
nhưng, ở cái này Đại vị, khả năng điều khiển linh khí tăng bạo, chọn lọc ra từng tia Huyết Khí, để lại đi ra chính là thuần túy Ngũ Hành Chi
Khí.
“ Ưm...” Nguyệt Vĩ Hồ đón lấy nguồn này dồi dào linh khí, khẽ run lên cơ thể.
Lưu Kim nhìn nàng khó khăn hô hấp từng ngụm, lòng cũng như đang chảy máu,
xót xa vô cùng. Nghĩ lại, nương tử cực kì lao lực, mấy ngàn năm lăn lộn
không nói, thành quả toàn bộ bị hủy không nói, càng là bị nhân thế coi
là điềm gở mà xa lánh xua đuổi. Nguyệt Vĩ Hồ, sống trong bóng đêm âm
trầm, đối với nàng, quang minh chính đại là không cần thiết, nhiều hơn
là bởi nàng đã mất đi hi vọng một lần nữa quang minh.
Lưu Kim thề, sẽ trả lại cho nàng danh dự cùng khả năng...