Trần Bạc Viễn không trả lời mà trầm mặc lái xe suốt quãng đường.
Nhạc Ngưỡng căng thẳng không thôi, cũng có chút chột dạ. Nhưng trước sự thất vọng của cô, Trần Bạc Viễn hơn mười phút sau đã dừng xe ở dưới lầu nhà
mình.
Anh đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của Nhạc Ngưỡng, như đang vuốt ve con mèo nhỏ: “Em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhạc Ngưỡng đáy lòng có chút thất vọng, nhưng cũng cảm thấy mình quá gấp gáp thì không ổn lắm, chỉ là sau khi phát hiện khóe mắt đầy ý cười của Trần Bạc Viễn, cô luôn cảm thấy nụ cười đó có gì mờ ám.
Nhạc Ngưỡng có chút khó xử, nắm lấy tay anh ậm ừ nói: “Anh đừng hối hận!”
Nói xong cô liền mở cửa xe đi xuống.
Trần Bạc Viễn theo sau xuống xe, ở phía sau gọi lại: “Em định cứ như vậy đi sao?”
Nhạc Ngưỡng quay lưng về phía anh, khóe miệng gợi lên ý cười, xoay người hất cằm, mấp máy môi nói mang theo chút kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Trần Bạc
Viễn hỏi lại: “Anh hối hận rồi?”
Trần Bạc Viễn cười cười, đi đến bên cô kéo cô vào một con đường tối bên cạnh, lùm cây ngay đó
che khuất tầm mắt, hơn nữa đèn đường trên con đường này cũng không được
bật lên nên nếu không nhìn kỹ, thực sự không thể nhìn thấy có người đang ở đây.
Nhạc Ngưỡng còn không kịp mở miệng nói chuyện, eo đã bị Trần Bạc Viễn ôm vào trong lòng, không nói hai lời xoay người
trực tiếp chặn miệng cô lại.
Mùi kẹo quýt chết tiệt kia lại xộc vào khoang mũi, mang theo lửa dục vọng khó chịu.
Nhạc Ngưỡng biết anh không làm gì được cô, lại càng táo bạo không kiêng nể
gì. Cô chủ động vươn đầu lưỡi ra thử một phen, khi nhận thấy Trần Bạc
Viễn đang hết sức nhẫn nhịn, cô không nhịn được cười thì thầm: “Đây là
anh tự làm tự chịu, Trần Bạc Viễn.”
Tiếng nói vừa dứt, cô lại chủ động tiếp đón, hôn nhiệt tình, thậm chí còn cố ý dừng lại một
lát hôn ở chỗ yết hầu của anh, hơi thở nóng hổi trực tiếp phả vào anh
như vô số mũi kim.
Bạc Viễn căng thẳng nhíu chặt mày, trong tiềm thức siết mạnh cái ôm, bây giờ Nhạc Ngưỡng thực sự không thể thoát ra.
Nhạc Ngưỡng ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Trần Bạc Viễn, cố ý chớp chớp đôi mắt long lanh, nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
Sau đó dùng sức để thoát khỏi vòng tay của anh, Trần Bạc Viễn đang định mở
miệng nói chuyện, bọn họ nghe thấy tiếng hai người sột soạt lại gần, hai người đó dường như không phát hiện ra sự tồn tại của Nhạc Ngưỡng và
Trần Bạc Viễn.
Họ có lẽ là một cặp, trước khi đến đây đã
bắt đầu thân mật, thanh âm đè nén vừa nói vừa giỡn cười, xen lẫn giọng
nói thẹn thùng của người con gái.
Trong một thoáng, Nhạc
Ngưỡng cảm thấy xấu hổ và muốn mau chóng kéo Trần Bạc Viễn thoát khỏi
cảnh tượng ngượng ngùng này càng sớm càng tốt. Cô thật sự không nghĩ tới mình lại xảy ra loại chuyện này, nhưng khi nghe được tiếng thân mật của người khác ở đây, thì thật sự quá ngượng ngùng rồi.
Nhưng Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn còn chưa kịp nhấc chân, hai người kia đột
nhiên đi tới cách bọn họ không xa, giọng nói quen thuộc của người phụ nữ cùng với sự kinh ngạc truyền đến: “Nhạc Ngưỡng?!”
Nhạc Ngưỡng nhảy dựng lên, theo bản năng mà dừng bước.
Một lúc sau, hai người kia đã trực tiếp đi tới trước mặt Nhạc Ngưỡng và
Trần Bạc Viễn. Khi hai người họ đến gần hơn, hóa ra là Dư Lộ và Lý Thư
Hồng!
Ánh mắt Nhạc Ngưỡng rơi vào tay hai người, cô kinh
ngạc, bất giác mở to đôi mắt, nhìn bọn họ rồi ngờ vực nói: “Hai người …
hai người ở cùng nhau khi nào vậy?!”
Cảnh tay trong tay này, cũng như cảnh thân mật vừa rồi, có vẻ là quan hệ giữa hai người yêu nhau.
Đương nhiên, Nhạc Ngưỡng không phải là người duy nhất bị sốc, so với bọn họ, Dư Lộ và Lý Thư Hồng còn sốc hơn!
Lý Thư Hồng thậm chí há hốc không khép miệng lại được, bởi vì bọn họ cũng nhìn thấy Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn đang nắm tay.
Có thể nói, không khí ngưng tụ trong giây lát, cuối cùng vẫn là Trần Bạc Viễn bình tĩnh lên tiếng, kéo họ trở lại thực tại.
“Ngưỡng Ngưỡng…… Cậu…… cậu và Trần Bạc Viễn ở…… ở bên nhau từ khi nào?”
Thực sự đáng ngạc nhiên là cuối cùng hai cặp tình nhân hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi này lại đến được với nhau.
Dư Lộ và Lý Thư Hồng hai người từ nhỏ đến lớn đã là oan gia, ai không quen chứ những người trong xóm không ai là không biết. Mà Nhạc Ngưỡng và
Trần Bạc Viễn hai người tuy rằng quan hệ rất tốt, nhưng hai người thân
như anh em ruột, dù là hàng xóm thân thiết nhưng chẳng khác nào cùng
trong một nhà.
Ai mà ngờ được họ lại thành đôi.
Sự tình thì phức tạp, và rất khó để giải thích rõ ràng trong một vài câu.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, mọi người khó có thể nói chuyện tưởng tận
với nhau, nhất là ở đây thỉnh thoảng lại có người dân xung quanh dắt thú cưng đi tản bộ, quả thật không thể ở lại lâu hơn.
Vì vậy, khi bất ngờ qua đi, sau khi đã giải thích, từng người liền trở về nhà.
Điều mà Nhạc Ngưỡng không ngờ là Dư Lộ và Lý Thư Hồng không biết chuyện gì
đã xảy ra sau khi họ rời đi vào đêm qua, nhưng ngày hôm sau thì mọi
người trong khu phố đều biết rằng hai người họ đã ở bên nhau.
Sáng sớm khi Lộ Tĩnh Chi đi mua bữa sáng trở về, ở trong bếp nói vọng ra: ”
Lộ Lộ và Thư Hồng đang yêu nhau, thật không ngờ! Nghe nói hôm qua mẹ Lộ
Lộ trực tiếp thấy cảnh hai đứa nó lưu luyến không rời. Mọi chuyện vậy là bại lộ.”
Một bên Nhạc Thừa Du cười hai tiếng, nhớ lại
cảnh khi còn nhỏ hai đứa nó ầm ĩ ồn ào, không khỏi cảm thán: “Nói đến
thật sự rất thần kì. Hai đứa nó thế mà lại ở bên nhau. Tôi còn nhớ rõ
khi còn nhỏ chúng nó một ngày mà không cãi nhau thì không chịu được.”
“Không phải cứ là oan gia thì không thể không có khả năng. Ngược lại cũng là
điều tốt, cùng nhau trưởng thành, hiểu tận gốc rễ. Tôi nói này, Ngưỡng
Ngưỡng nhà chúng ta nếu có thể cùng Tiểu Lãm thành đôi thì trong khu này lại có thêm một giai thoại. “
Nhạc Ngưỡng vừa từ phòng
tắm đi ra, nghe vậy bất đắc dĩ kéo ghế ngồi xuống, nói: “Không phải mẹ
của Dư Lộ không thích Thư Hồng sao? Cô ấy vẫn đồng ý chuyện hai người họ sao? “
Hai người sở dĩ không dám công khai tình cảm
không chừng cũng là vì mẹ của Dư Lộ. Nhưng Nhạc Ngưỡng thật đúng là
không nghĩ tới hai người bọn họ lại ở bên nhau! Tối hôm qua cô suy nghĩ
cả buổi tối cũng không nghĩ ra vì từ đầu đến cuối cô đều không có phát
hiện ra hai người này có gì không ổn.
Huống hồ việc này không phải chuyện nhỏ, là yêu đương đó!
Sau khi nghĩ nghĩ lại, Nhạc Ngưỡng liền nhớ đến hồi Trần Bạc Viễn vừa mới
trở về không lâu, lúc cô đang làm nhiệm vụ, anh mang cơm đến cho cô, lúc đó anh có nhắc tới việc anh nhìn thấy Lý Thư Hồng và Dư Lộ hôn nhau,
chẳng lẽ … Khi đó, hai người họ đã ở bên nhau rồi sao?!
Không ngờ là từ lúc ấy.
Nhạc Ngưỡng khi đó còn tưởng rằng Lý Thư Hồng uống say rồi giở trò.
“Hai đứa bây giờ đã ở bên nhau, mọi người đều tác thành. Mẹ của Dư Lộ vẫn có thể chưa đồng ý, nhưng có thể từ từ tiếp nhận. Thư Hồng cũng rất tốt,
tuy rằng không phải là người quá xuất chúng, nhưng có thể chăm lo cho
gia đình, kiếm tiền và yêu thương vợ đã là quá tuyệt rồi. Ngưỡng Ngưỡng, con nói có đúng không?”
Nhạc Ngưỡng nhìn thấy Lộ Tĩnh
Chi hồ hởi như vậy, nhất thời có ý muốn thốt ra, nhưng lời nói vừa đến
môi lại đột ngột bị nuốt xuống, thay vào đó, cô đổi đề tài để dò hỏi
thái độ của bố mẹ: “Mẹ, sao mẹ chỉ muốn con và Tôn Lãm ở bên nhau? Tại
sao mẹ không đóng ý con với Trần Bạc Viễn hoặc Đường Kiếm Thu?”
Cô cố tình nhắc đến tên những người khác để đánh lạc hướng sự chú ý.
Nghe xong lời này, Lộ Tĩnh Chi sửng sốt, đương nhiên trả lời: “Không phải
Tiểu Lãm đang theo đuổi con sao, về phần những người khác, mẹ không có
nhiều ý kiến, ngoại trừ Viễn Viễn.”
“Tại sao ạ? Tại sao là Trần Bạc Viễn thì không được?!”
Cái này Nhạc Ngưỡng hoàn toàn không hiểu, tại sao Tôn Lãm và Đướng Kiếm Thu có thể, mà Trần Bạc Viễn lại không thể? Cả ba người họ không phải đều
là những người xuất sắc sao?
Lộ Tĩnh Chi vừa nghe khẩu khí này, tựa hồ cảm nhận được cái gì đó.
Bà đặt thức ăn trong tay xuống, kéo Nhạc Ngưỡng ngồi lại: “Con nói cho mẹ nghe, con…con thích Viễn Viễn sao?”
Nhạc Thừa Du cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Nhạc Ngưỡng.
Nhạc Ngưỡng uống một ngụm nước, thấy Lộ Tĩnh Chi đã có phản ứng, cô cũng
không có ý định giấu giếm. Tốt hơn hết là nên tận dụng cơ hội này để nói thật, dù sao cô cũng không muốn trì hoãn!
Vì vậy, cô gật đầu chắc chắn, thú nhận: “Mẹ, con thích Trần Bạc Viễn, vẫn luôn thích anh ấy, đã nhiều năm rồi.”
“Con thật là hồ đồ!”
Lộ Tĩnh Chi nhịn không được tiếp lời: “Viễn Viễn đối với con như em gái là không thể nghi ngờ, hơn nữa con thích nó thì sao? Có hỏi qua ý kiến của người khác chưa? Còn nữa, hồi trước mọi người trêu con theo đuổi Bạc
Viễn chỉ là thuận miệng đùa vui, sao có thể coi là sự thật? Mẹ không cầu con có thể tìm được một người ưu tú, nhưng ít nhất con cũng nên chọn
một người có một gia đình trọn vẹn, có trách nhiệm với hôn nhân và phù
hợp với con.”
Nhạc Ngưỡng không nhịn được hỏi lại: “Mẹ, ý của mẹ là gia đình của Trần Bạc Viễn không trọn vẹn? Hay là mẹ cho rằng anh ấy sẽ không chịu trách nhiệm trong hôn nhân? Hay là sẽ không đối xử tốt với con?”
Những tia lửa giận giữa hai mẹ con ngay
lập tức được bùng lên. Nhạc Thừa Du nhìn Lộ Tĩnh Chi đang trở nên căng
thẳng, lập tức xen vào: “Nhạc Ngưỡng, mẹ con không phải có ý nghĩ như
vậy. Đứng ở góc độ của bố mẹ để suy xét, chúng ta là hy vọng con bớt
được càng nhiều phiền toái càng tốt. Viễn Viễn là người không tồi, bố và mẹ con không phản đối, chỉ là … “
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là Viễn Viễn không chỉ có gánh nặng là ông Trần, mà bố mẹ ruột của nó
cũng có thể trở thành gánh nặng đối với thằng bé. Mẹ con là sợ con cùng
Viễn Viễn ở bên nhau sẽ chịu khổ.”
“Bố mẹ ruột của anh ấy?”
Nhạc Ngưỡng dừng lại, đây là lần đầu tiên cô nghe về bố và mẹ của Trần Bạc Viễn.
“Ngưỡng Ngưỡng, chuyện này cũng là không lâu trước đây ông Trần đã nói cho
chúng ta biết. Đứng ở góc độ người ngoài, chúng ta thực cảm thấy tội
nghiệp đứa nhỏ này, đây cũng là lý do lúc trước ta mắng con và Nhạc Nho
khi hai đứa có thái độ không tốt với Bạc Viễn.”
“Bố mẹ
ruột của Bạc Viễn vẫn còn sống, hơn nữa mấy năm trước đã tới tìm ông
Trần. Cụ thể có chuyện gì bố mẹ cũng không rõ lắm. Nói tóm lại, ông Trần mắc bệnh nan y, chỉ có một mình Viễn Viễn chăm lo cho ông ấy. Bố mẹ đẻ
và gia đình cũng đều rất khó khăn, hai người lại đau ốm liên miên, tiền
chữa bệnh giờ tất cả cũng phụ thuộc vào Bạc Viễn”.
Còn
chưa nghe xong, Nhạc Ngưỡng đã không nhịn được đứng lên: “Là chuyện gì
thế này? Tại sao lúc đó bọn họ lại bỏ rơi Trần Bạc Viễn rồi giờ lai đi
tìm anh ấy? Bọn họ có còn đạo đức hay không? Tại sao phải là Trần Bạc
Viễn phụng dưỡng bọn họ?! “
“Ngưỡng Ngưỡng, con bình tĩnh một chút, nghe chúng ta nói hết đã.”
Nhạc Thừa Du vỗ vỗ cánh tay Nhạc Ngưỡng, tiếp tục nói: “Chuyện này quả thực
bố mẹ ruột của thằng bé vô đạo đức, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột
thịt, con cho rằng Bạc Viễn như thế giống một người máu lạnh vô tình
sao? Dù muốn hay không, không thể cứ trơ mắt nhìn hai sinh mạng biến mất như thế. Dù là lương tâm hay đạo đức, Viễn Viễn vẫn trợ cấp cho họ một
khoản tiền”.
“Bố không biết Viễn Viễn dự định làm gì tiếp theo? Đó là điều mà bố và mẹ lo lắng. Bố mẹ chỉ là dùng kinh nghiệm của những người đã từng trải muốn khuyên con, hôn nhân không đơn giản chỉ
thích là đủ, hai người kết hôn chính là hai gia đình kết hợp, bố và mẹ
con không muốn con chịu bất cứ ủy khuất nào, cũng không muốn con gặp
phải bất cứ rủi ro bất hạnh nào.”
“Lấy chồng mà phải chịu khổ sở, thà đừng lấy chồng còn hơn. Bố mẹ có thể nuôi con cả đời”.
Nghe được những lời của Nhạc Thừa Du, trái tim Nhạc Ngưỡng lập tức dịu lại,
ngữ khí cũng trở nên tốt hơn rất nhiều: “Bố mẹ, con có thể hiểu được tâm tư của hai người. Nhưng đây đều là từ góc độ của chúng ta? Hai người đã xem xét nó từ góc độ của Trần Bạc Viễn hay chưa? “
“Anh
ấy không thể tránh khỏi những điều này, vẫn tận lực phụng dưỡng bố mẹ
ruột đã bỏ rơi mình, đây chính là một người lương thiện. Anh ấy không
phải là một kẻ ngốc, trong lòng anh ấy nhất định có chừng mực, nên giúp
hay không người ngoài chúng ta không có quyền quyết định. Con thích là
con người anh ấy chứ không phải gia đình anh ấy. Không phải lúc nào bố
mẹ cũng nói, điều quan trọng nhất là tìm được người con thích, quan
trọng với con hay sao? “
“Trần Bạc Viễn là người duy nhất đáp ứng được cả hai điều này.”
“Mẹ, con muốn cho mình một cơ hội, dù là thử thách, con cũng muốn thử. Con
thích Trần Bạc Viễn và con đã yêu anh ấy từ khi còn nhỏ! Tại sao con lại không chịu yêu đương, tại sao con lại chọn vào trường cảnh sát? Đều là
bởi vì con thích anh ấy. “
Nói đến đây, ký ức của Nhạc
Ngưỡng càng trở nên sâu đậm, cô trải qua bao nhiêu năm đau khổ, cuối
cùng cũng đã nếm được một chút ngọt ngào, cô còn có lý do gì để từ bỏ?
“Con đã cố gắng quên anh ấy, đã cố gắng chấp nhận người khác trong quá khứ,
nhưng tất cả đều thất bại. Bố mẹ, Trần Bạc Viễn thực sự rất rất tốt, con thực sự thích anh ấy.”
Nếu cảm xúc có thể được kiểm soát, chúng còn được gọi là tình cảm không? Chính vì lẽ đó mà nó mới trở nên đặc biệt.
Nhìn thấy nước mắt Nhạc Ngưỡng lăn dài, Lộ Tĩnh Chi vô cùng sốc và đau lòng.
Cùng lúc đó, Trần Bạc Viễn đã đứng ở cửa từ lâu, liền gõ cửa.