Không ai nghĩ rằng Trần Bạc Viễn sẽ đến, tất cả đều rất ngạc nhiên.
Ngay cả Nhạc Ngưỡng cũng sửng sốt một hồi, nhưng vẻ đau đớn trên mặt vẫn chưa biến mất.
Trần Bạc Viễn mặc áo khoác màu đen, bên ngoài là áo mưa trong suốt, một vài
sợi tóc lòa xòa phủ trên trán khiến anh trở nên lạnh lùng và thờ ơ. Khi
nhìn thấy Nhạc Ngưỡng che mặt có chút chột dạ, anh khẩn trương bước tới, giọng điệu cực kỳ dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngay lúc Nhạc Ngưỡng đang định mở miệng, anh đột nhiên kéo người phụ nữ kia qua, hỏi: “Là bà động tay?”
Người đàn bà sửng sốt trước dáng người cao lớn của người đàn ông này. Thấy
anh ta không mặc cảnh phục, bà ta không dám lỗ mãng. Chủ yếu chính là
dáng vẻ khó chịu của Trần Bạc Viễn, giống như đại ca xã hội đen vậy, tùy ý có thể xuống tay bất cứ lúc nào.
Ngay cả Tiểu Từ cũng
khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, vốn định làm dịu bầu không khí, nhưng lúc
này cũng không biết mở miệng như thế nào.
Chỉ thấy Trần
Bạc Viễn lạnh giọng cảnh cáo, từng câu từng chữ đều gây kinh ngạc trong
căn nhà gỗ này: “Là bà đã động tay trước, vừa lúc cảnh sát cũng đang ở
đây, vậy hãy đến đồn cảnh sát một chuyến đi. Các người có dọn đi hay
không là việc của các người, nhưng các người đã làm bị thương người của
tôi, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này.”
“Tại sao chúng tôi phải đi? Chúng tôi sẽ không đi! Cậu là ai?!”
“Không đi cũng phải đi. Có thể bà không biết hậu quả của việc không hợp tác
với cảnh sát điều tra, cho nên dù có hỏi cũng yêu cầu bà đến sở cảnh sát để phổ cập pháp luật.”
Giọng nói lạnh như băng, sau đó
anh lạnh lùng nhìn về phía Tống Dịch, liếc mắt: “Cảnh sát, anh còn thất
thần làm gì? Bạn gái tôi bị họ làm cho bị thương, có phải hay không nên
đưa họ đến sở để làm việc?”
Tống Dịch ngẩn ra, chưa kịp
tiêu hóa câu nói bạn gái kia, anh lập tức nhận ra Trần Bạc Viễn có ẩn ý
gì đó trong lời nói của mình, liền nhanh chóng ra chỉ thị yêu cầu Tiểu
Từ và các đồng nghiệp đưa hai người kia lên xe cảnh sát.
Mặt khác, ba gia đình còn lại nhìn thấy hai vợ chồng này bị bắt đi, sợ đến
nỗi chân đứng không vững, thậm chí có người còn chủ động tiến tới đề
nghị được sơ tán.
Không có đủ cảnh sát ở hiện trường,
Nhạc Ngưỡng chỉ có thể cố kiềm chế sự đau đớn, miễn cưỡng chịu đựng và
tiếp tục xử lý công việc.
Cô không thể biết được cảm giác lúc này là như thế nào, cô cảm thấy có chút gì đó ủy khuất nhưng trong
lòng cũng lại rất vui. Cố nén nước mắt đang dần hòa cùng cơn mưa ngày
càng nặng hạt.
Cô nên cảm thấy may mắn vì hiện tại trời đang mưa, nếu không bộ dạng khó xử của cô đều bị mọi người nhìn thấy?
Trần Bạc Viễn cũng không ở đây đợi cô mà phải cùng Tống Dịch đến sở làm việc một chuyến. Nói là hòa giải nhưng thực chất đó là cái cớ để họ trực
tiếp đưa hai vợ chồng kia đi, rồi đến nơi an toàn thì thuyết phục từng
người một.
Mặc dù hơi vô lý, nhưng đôi khi công việc của họ là như thế này.
Những hộ gia đình còn lại đều dễ nói chuyện, Nhạc Ngưỡng và các đồng nghiệp
của cô đã đưa họ đến nơi trú ẩn an toàn, và ngay lập tức lại nhận được
cảnh báo tiếp theo, bọn họ không biết mệt mỏi lái xe đến nơi tiếp theo.
Sức mưa đạt đến cực điểm vào lúc nửa đêm, mưa tầm tã rơi xuống, ảnh hưởng
nghiêm trọng đến tầm nhìn, cùng với gió lớn, ngay cả ô tô cũng gặp khó
khăn trong việc di chuyển trên đường.
Toàn thành phố đã
đưa ra mức báo động đầu tiên, tất cả cảnh sát, nhân viên cứu trợ và các
nhân viên chuyên nghiệp khác luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Vì trời mưa nên khoa cấp cứu của bệnh viện cũng quá tải, Nhạc Ngưỡng và
những người khác liên tục phải xử lý nhiều vụ việc do mưa lớn gây ra, họ dầm mình trong mưa gió. Dù có mặc áo mưa làm bằng chất liệu đặc biệt
thì quần áo bên trong vẫn bị ướt.
Trong đêm mưa lạnh giá, họ không còn để tâm đến cái lạnh trên da thịt, dồn mọi sức lực vào công việc để tránh phân tán sự chú ý.
Đêm nay, những người ở trong nhà có thể khó ngủ vì sấm chớp và mưa lớn,
trong khi những người ở tuyến đầu còn không có cơ hội chợp mắt.
Họ đã rất bận rộn cho đến tận nửa đêm, cho đến khi mưa ngớt dần mới có thể được nghỉ ngơi.
Nhạc Ngưỡng xử lý công việc cuối cùng ở bên cạnh vành đai của một con đường, họ cùng nhau giải cứu một công nhân bảo trì bị mắc kẹt trong cống, khi
công việc hoàn thành, nhìn bầu trời đã bình lặng mọi người mới thở phào
nhẹ nhõm.
Mà Nhạc Ngưỡng lúc này như muốn ngã quỵ, cứ như vậy ngồi dưới đất mặc kệ tất cả.
Cô đột nhiên cảm thấy rất khát, vỗ nhẹ vào đôi chân đang đứng phía sau và
hỏi: “Tùng Tùng, có nước trong xe của chúng ta không? Tôi sắp khát chết
rồi…”
Giây tiếp theo, một chai nước đã được mang đến.
Nhạc Ngưỡng thuận tay cầm lấy, không ngờ tay đột nhiên bị một con bàn tay to lớn nắm chặt.
Cô hơi giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện bàn tay to lớn đang nắm lấy cô hóa ra là Trần Bạc Viễn.
Nhạc Ngưỡng kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở đây?”
Lúc này đã gần bốn giờ sáng, Nhạc Ngưỡng vốn tưởng rằng anh sẽ về nhà sau
khi giúp Tống Dịch và những người khác đưa hai vợ chồng kia về sở, nhưng không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.
Ngoài sự ngạc nhiên, còn có một sự vui mừng khác, nhưng nó không hiện rõ trên khuôn mặt.
Vì còn có đồng nghiệp ở xung quanh, Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn vẫn duy
trì một mối quan hệ rất lịch sự. Chỉ thấy cô từ dưới đất chậm rãi đứng
lên, cười với anh: “Em xong việc rồi, anh…có muốn cùng em về sở không?
Hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi?”
Trần Bạc Viễn nhìn thấy cơ thể ướt đẫm của Nhạc Ngưỡng dưới lớp áo mưa trong suốt, anh
không biết đó là mồ hôi hay nước mưa, hay là hỗn hợp của cả hai, thoạt
nhìn trông cô rất thảm hại.
Một vết máu xuất hiện ở nơi cô bị người đàn bà trong căn nhà gỗ vừa rồi vô cớ đánh, đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch.
Trái tim Trần Bạc Viễn đau nhói, đưa mắt ý bảo cô đợi một chút, cũng mặc kệ
Nhạc Ngưỡng có đồng ý hay không, trực tiếp nắm tay cô ra khỏi tiểu khu:
“Ngồi xe của anh, anh đưa em về sở.”
Nhạc Ngưỡng vẫn muốn nói điều gì đó với đồng nghiệp của mình, nhưng Tùng Tùng và những người khác đã giơ ngón tay cái lên biểu hiện là đã hiểu.
Nhạc Ngưỡng có chút xấu hổ, rảo bước lên xe của Trần Bạc Viễn.
Trong xe có một mùi hương mà Nhạc Ngưỡng rất quen thuộc, hơn nữa lúc này đang bật máy sưởi, Nhạc Ngưỡng vừa bước vào đã cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô còn chưa kịp nói gì, Trần Bạc Viễn đã lấy từ ghế sau một chiếc áo khoác sạch sẽ đưa cho cô: “Hiện tại trời cũng không mưa nhiều nữa, vì vậy em
cởi áo mưa ra và thay áo ướt đi không sẽ dễ bị nhiễm lạnh. Chờ em bàn
giao việc ở sở xong anh sẽ đưa em về nghỉ ngơi. “
Nhạc Ngưỡng khóe miệng ẩn hiện ý cười, tâm tình cũng rất tốt, nhận lấy áo khoác mà anh đưa cho, nhanh chóng thay ra.
Trên quần áo vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, lúc này sự mệt mỏi của Nhạc
Ngưỡng dường như biến mất. Nếu không phải quay lại đơn vị vào lúc này,
thì có lẽ cô đã làm một giấc ở trên xe.
Nhưng bây giờ có
Trần Bạc Viễn ở bên cạnh cô, cô thậm chí không hề thấy buồn ngủ, mà lại
vô cùng cao hứng. Dường như sự mệt mỏi rã rời mấy tiếng đồng hồ trước đó cũng đã trôi theo cơn mưa nặng hạt, còn lại là sự ấm áp.
Ở trên xe, Trần Bạc Viễn cũng không có nói gì, lái xe không đến hai mươi
phút đã tới đơn vị của Nhạc Ngưỡng. Nhạc Ngưỡng tháo dây an toàn, nói
với anh: “Anh cứ ở trên xe chờ em, em xong việc sẽ ra ngay.”
Đại khái là báo cáo nhanh về tình hình nhiệm vụ là đủ, cụ thể sẽ được
chuyển đến cuộc họp vào ngày mai, đây cũng là thông lệ ở sở bọn họ.
“Ừm, đi đi.”
Trần Bạc Viễn gật gật đầu, nhìn theo cô rời đi.
Khi Nhạc Ngưỡng đi vào đơn vị, cô thấy các đồng nghiệp ở các nhóm khác cũng đã lần lượt trở về đơn vị, họ đã mệt lử, đứng ngồi không yên chờ Lão
Chu trở về.
Lúc Lão Chu quay lại, Nhạc Ngưỡng sửng sốt,
bởi vì toàn thân ông dính đầy bùn đất, chưa nói đến áo mưa, trên mặt
cũng dính đầy vết bùn, cả người ướt sũng nước mưa.
Nhạc
Ngưỡng vội đi đến bàn bên cạnh cầm hộp khăn giấy đưa cho ông: “Lão Chu,
chú mau lau đi, mà chú đã đi đâu vậy? Không biết còn tưởng rằng chú là
thổ công vừa chui ở chốn nào lên đó!”
Lời này khiến mọi
người được một trận cười nắc nẻ, lão Chu thấy mọi người đều vất vả như
vậy, cũng không lãng phí thời gian nữa, cho phép tất cả mọi người về
nghỉ ngơi sau khi công việc hôm nay đã hoàn thành xong.
Hiện giờ ai cũng không muốn nhiều lời, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là về nhà ngủ!
Đương nhiên Nhạc Ngưỡng cũng giống như thế.
Nghĩ đến Trần Bạc Viễn vẫn đang đợi ở bên ngoài, cô bước nhanh ra ngoài, mở cửa xe và nói: ” Trần Bạc Viễn chúng ta đi thôi!”
Trần Bạc Viễn nhìn cô chạy ra khỏi đơn vị, thân hình gầy gò của cô lọt thỏm
trong chiếc áo khoác rộng rãi của anh, rõ ràng là một cô gái nhỏ nhắn
như vậy, nhưng lại gánh quá nhiều trách nhiệm trên vai.
Nghĩ đến đây, anh khẽ cười rồi khởi động xe.
Nhạc Ngưỡng tùy ý tìm vài chủ đề nói chuyện với anh về nhiệm vụ hôm nay, nói đến chuyện sơ tán nông dân vườn rau, Nhạc Ngưỡng không nhịn được hỏi
anh: “À, em còn chưa hỏi anh, sao anh lại tới đó, sao anh biết nhiệm vụ
của em ngày hôm nay là ở đấy? “
Trần Bạc Viễn mỉm cười, ngắn gọn trả lời: “Không yên tâm về em, cho nên anh đã hỏi lão Chu nơi về nơi em làm nhiệm vụ.”
Nhạc Ngưỡng buồn cười, thiếu chút nữa liền buột miệng thốt ra anh cho rằng
em là đứa trẻ ba tuổi à, chuyện đó mà cũng phải đi theo. Dù gì cô cũng
là cảnh sát phục vụ nhân dân nhiều năm, việc lớn việc nhỏ đều trải qua,
tuy rằng một vài vấn đề có chút khó khắn, nhưng tóm lại vẫn luôn có biện pháp giải quyết ổn thỏa.
Loại người vô lại như hai vợ chồng nhà kia bọn họ gặp còn thiếu sao?
Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra thì trong lòng cô như có một luồng ấm áp chạy
qua, cô đột ngột nuốt những lời đó vào trong lòng và tự nhắc bản thân
rằng đây là sự quan tâm của bạn trai cô dành cho cô, cô phải cảm nhận,
trải nghiệm và tận hưởng.
Cô nhìn sang chỗ khác, nhưng
nhận ra rằng con đường mà Trần Bạc Viễn đang lái xe không phải là đường
về nhà cô, liền hỏi với tâm trạng nghi hoặc: ” Trần Bạc Viễn? Không về
nhà em sao?”
“Muộn như vậy đừng quấy rầy dì và chú. Về nhà của anh trước, em cũng nên thu dọn nữa.”
Người cô ẩm ướt, nhất định phải tắm nước nóng rồi ăn chút gì đó trước khi đi
ngủ, nếu cứ nằm lăn ra ngủ thế này, không bị cảm mới là lạ.
“Nhà của anh?”
Nhạc Ngưỡng ngẩn ra, nhất thời không hiểu lời này là có ý gì, lúc sau mới nhớ ra, đó là căn hộ mà Trần Bạc Viễn đã tự mình mua.
Đây là những gì Nhạc Ngưỡng nghe nói từ dì cả trong khu nhà ông Trần.
Nhưng không phải ở đây, mà là một tiểu khu khác ở thành phố Lô Châu.
Lúc này đường rất vắng, Trần Bạc Viễn lái xe ổn định, nhưng tốc độ quá
nhanh, Nhạc Ngưỡng cảm thấy mới ở trên xe không bao lâu đã tới được tiểu khu kia.
Chỉ cần nhìn tên bất động sản trong khu vực
này, Nhạc Ngưỡng đã đoán được Trần Bạc Viễn thực sự kiếm được không ít
tiền trong vài năm gần đây. Khi xuống xe, cô không nhịn được hỏi một
cách rất bá đạo: ” Trần Bạc Viễn, quân nhân chuyên nghiệp như anh được
trợ cấp nhiều như vậy sao?”
Anh xuất ngũ chưa được bao
lâu? Nó vừa là một chuỗi cửa hàng, vừa là phòng ở. Có người phải vất vả
cả đời mới mua được nơi như thế này, huống hồ là người có hoàn cảnh như
anh, hơn nữa ông Trần cũng cần rất nhiều tiền để chữa bệnh.
Trần Bạc Viễn mỉm cười chỉ vào bộ não của mình và nói: “Tiền đến từ đây.”
Anh bước đến chỗ Nhạc Ngưỡng và nắm tay cô, ôm đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại
mà lạnh lẽo ấy vào lòng bàn tay mình. Nhạc Ngưỡng không biết tại sao,
giống như một cô nương thẹn thùng, trong đầu không ngừng lặp lại: “Bình
tĩnh! Bình tĩnh! Đây không phải là khách sạn!”
Thành thật mà nói, Nhạc Ngưỡng không để ý đến việc ở chung nhà với một người đàn
ông, trước đây cũng có một vài trường hợp, khi đó nhiệm vụ của cô không
bao gồm tất cả mọi thứ như bây giờ, việc duy nhất cô ấy làm là phá án
cùng với các thành viên của đội thực thi pháp luật. Họ phải ngụy trang
trong quá trình làm việc, vì vậy cô phải ngủ cùng phòng với họ, nhưng họ thực sự chỉ là nghỉ ngơi.
Nhưng nghĩ đến đối tượng đổi thành người mà cô nhớ thương lâu nay là Trần Bạc Viễn, thì cô lại không thể không để ý được?
Mặc dù biết rõ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn rất khẩn trương và vui mừng.
Dường như một cảm xúc không thể lý giải được đang trào dâng trong lòng, lan khắp cơ thể.
Nhạc Ngưỡng kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, đi theo anh vào nhà. Vừa mở
cửa, không gian rộng rãi cùng cách bài trí đơn giản bên trong đã chiếm
được cảm tình của cô, cô không khỏi khen ngợi hết lời: “Ngay cả đồ đạc
cũng trang hoàng cả rồi? Trần Bạc Viễn, anh thật là giỏi!”
Trần Bạc Viễn trong tay còn xách theo một chiếc túi, bên trong là một ít
thuốc trị cảm cúm, còn có khăn tắm, bàn chải đánh răng, quần áo lót.
Anh đưa cho Nhạc Ngưỡng: “Tất cả đều là đồ dùng một lần, anh chưa dùng qua. Trong phòng anh có quần áo sạch. Em cứ tìm một bộ quần áo thích hợp cho mình, sau đó đi tắm kẻo bị cảm lạnh.. “
“Ơ, vậy … sao anh không tắm trước? Không phải anh cũng bị dính mưa sao?”
Nhạc Ngưỡng theo thói quen khách khí.
“Nghe lời, anh đi nấu mì cho em, cũng nên bồi bổ sức khỏe phải không?”
Nhạc Ngưỡng không ngờ rằng anh sẽ làm gì đó cho mình ăn, điều này khiến cô
nhớ lại khoảng thời gian cô sống một mình, nếu gặp trường hợp khẩn cấp
như hôm nay, cô sẽ từ sở trực tiếp trở về nhà rồi nằm xuống, cứ thế mà
ngủ cho đến ngày hôm sau.
Nhưng bây giờ, có người đón cô, có người dặn dò cô đi tắm và có người nấu ăn cho cô.
Mọi thứ tưởng chừng như vô cùng giản dị mà sao cô ấy lại cảm thấy xúc động như vậy?
Hốc mắt nóng hổi, Nhạc Ngưỡng không muốn mất mặt trước anh, vì thế nói một
câu cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ lấy quần áo. Cửa tủ
vẫn đang mở, Nhạc Ngưỡng thấy quần áo của Bạc Viễn đều rất lớn, cho nên
đem tầm mắt hướng vào phía trong tủ quần áo.
Khi đang tìm bộ quần áo phù hợp, cô đột nhiên thấy hai bộ đồng phục học sinh được gấp gọn gàng trong ngăn kéo.
Một bộ là của Trần Bạc Viễn, và bộ còn lại là của cô.
Đồng phục học sinh của Trần Bạc Viễn vẫn còn một bức chân dung do chính Nhạc Ngưỡng vẽ vào hôm tốt nghiệp.
Cô nhớ rõ rằng ngày hôm đó cô đã trèo qua tường và lẻn vào khuôn viên
trường trung học, bí mật đi theo anh suốt một đoạn đường, nhìn Trần Bạc
Viễn chụp ảnh tốt nghiệp, sau đó cũng có không ít bạn học của anh lôi
kéo chụp chung. Cô phải đợi cho đến khi anh trở về nhà, Nhạc Ngưỡng từ
trong một góc vọt ra: “Anh Bạc Viễn! Chúc mừng anh tốt nghiệp!”
Lúc ấy cô còn chưa biết Trần Bạc Viễn muốn nhập ngũ. Cho nên còn vô cùng vui vẻ.
Và cô thấy rất nhiều nữ sinh ký tên vào bộ đồng phục học sinh của anh, cô
cũng không chịu thua kém, mua một cây bút và đung đưa trước mặt anh: “Em cũng muốn ký kỉ niệm trên bộ đồng phục học sinh của anh.”
Sau đó, cô đã vẽ một avatar hoạt hình siêu lớn, làm lu mờ nét vẽ của nhiều người ký trước đó.
Đối với bộ đồng phục học sinh của cô, tên của Trần Bạc Viễn được viết đầy trên cổ áo và tay áo.
Đã có lần, cô định tỏ tình với Trần Bạc Viễn vào ngày tốt nghiệp, nhưng cô không ngờ rằng vào ngày cô tốt nghiệp, Trần Bạc Viễn không trở về.
Vì vậy, cô ấy đã viết dòng chữ Trần Bạc Viễn trên cổ áo và cổ tay áo của
mình! Dòng chữ đầy tức giận, sau đó cô liền ném nó vào thùng rác.
Nhưng làm thế nào nó lại… ở đây?
Lúc ấy anh vẫn còn ở trong quân đội!
Cô nắm chặt tay, cẩn thận cầm lễ phục lên, lại phát hiện bên cạnh cổ áo có ba chữ nhỏ: “Anh xin lỗi.”
Khi Nhạc Ngưỡng nhìn thấy dòng chữ này, những giọt nước mắt theo đó rơi xuống.
Trần Bạc Viễn rốt cuộc còn giấu gì nữa? Anh đã làm những việc gì! Tại sao anh ấy không chịu nói ra!
Giờ phút này, Nhạc Ngưỡng cũng không biết mình đang có cảm xúc gì, liền
đóng cửa tủ lại, nước mắt lưng tròng bước ra khỏi phòng trực tiếp đến
chỗ Trần Bạc Viễn.
Trần Bạc Viễn thấy cô còn chưa thay quần áo, vừa định nói thì đột nhiên bị cô ôm chầm lấy.
Tiếng thút thít của Nhạc Ngưỡng trực tiếp vang lên bên tai, kèm theo giọng
nói vừa tức giận vừa xúc động: ” Trần Bạc Viễn, anh thích em từ lâu rồi
sao?”
Trần Bạc Viễn khẽ giật mình, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào là tốt nhất.
Nhưng anh không thể chống lại được sự nhiệt tình của Nhạc Ngưỡng, cô nàng này trực tiếp hôn lên môi anh, khiến đại não anh trở nên trống rỗng …