Thành thật mà nói, từ bé đến giờ Nhạc Ngưỡng đến rạp chiếu phim có bốn lần. Hai trong số
đó là do nhà trường tổ chức khi cô còn học cấp một. Đó là ngày mà cô
thích nhất vì đi xem phim có thể thoải mái mua đồ ăn vặt.
Và hai lần tiếp theo, một lần là một người bạn của Nhạc Nho có hai vé xem
phim miễn phí, đúng lúc cô cũng đang rảnh rỗi liền đi xem, và lần còn
lại là cùng mấy người bạn cùng phòng hồi đại học.
Bản
thân Nhạc Ngưỡng không phải là con người yêu thích nghệ thuật, và xem
phim điện ảnh với cô cũng giống như xem phim truyền hình dài tập ở nhà.
Thêm vào đó, cô cũng không có nhiều thời gian, còn nhiều việc cô phải
làm hơn điều đó. Đi xem phim có lẽ luôn nằm ở cuối trong danh sách lựa
chọn của Nhạc Ngưỡng, vì thế mà nó dần biến mất trong mọi kế hoạch của
cô.
Cô không hiểu tại sao những người yêu nhau nhất định phải đi xem phim.
Đến tận hôm nay cô mới nhận ra rằng không phải do bộ phim thu hút những cặp đôi đến xem, mà là để tận hưởng bầu không khí mờ ám trong một không
gian tối như rạp chiếu phim.
Cô tưởng tượng một chút,
mình uống nhầm cốc coca của Trần Bạc Viễn, anh không để ý cứ như vậy mà
trực tiếp uống, và đó trở thành một nụ hôn gián tiếp. Một phần bỏng ngô, trong bóng tối, tay của hai người đồng thời lấy, vô tình chạm vào nhau, táo bạo hơn nữa, cô đột nhiên nắm lấy tay của Trần Bạc Viễn!
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tim cô đập nhanh hơn và khuôn mặt thì đỏ bừng.
Vì vậy, trước khi vào rạp, Nhạc Ngưỡng đã mua một phần bỏng ngô cỡ lớn và
hai cốc Coca, tươi cười đưa một cốc cho Trần Bạc Viễn: “Này, coca, anh
không từ chối chứ?”
Trần Bạc Viễn cười lắc đầu, nhận lấy rồi cùng cô đi tới lối xếp hàng vào rạp.
Bộ phim mà họ chọn xem thuộc thể loại hình sự nói về một vụ buôn bán ma
túy. Các chiến sĩ cảnh sát tuyến đầu truy đuổi các trùm ma túy xuyên
biên giới.
Là một cảnh sát hình sự, Nhạc Ngưỡng thật sự
hâm mộ những đồng chí cảnh sát nơi tiền tuyến, cô đã nghe nói rất nhiều
về những chiến công của họ khi còn học trong học viện cảnh sát. Hồi đó,
ước mơ của cô là trở thành cảnh sát tiền tuyến và cùng đồng đội phá án,
vào sinh ra tử. Thế nhưng, vì thể lực kém, bị bố mẹ phản đối gay gắt nên cô chỉ đành lui về và trở thành một cảnh sát phục vụ nhân dân ở đơn vị
cơ sở.
Nhưng hiện tại cô thấy làm một cảnh sát nhỏ phục
vụ nhân dân cũng tốt, ai nói rằng cảnh sát nhỏ không thể hiện thực hóa
lý tưởng của bản thân?
Tuy rằng vất vả hơn một chút, tất
cả việc vặt vãnh đều phải làm, nhưng lại có thể cảm nhận và thấu hiểu
được cuộc sống thường ngày của người dân.
Những việc dù là cảm động hay phẫn nộ, tuyệt vọng hay đẹp đẽ đều hiện hữu.
Mỗi lần nhìn thấy vụ án này đến vụ án khác được xử lý tốt, Nhạc Ngưỡng đều cảm thấy đặc biệt có thành tựu.
Tuy nhiên, bộ phim này nội dung cụ thể là gì Nhạc Ngưỡng lại không quan
tâm, toàn bộ chú ý và sự tập trung của cô đều đặt trên người Trần Bạc
Viễn, để ý đến thời điểm anh đưa tay lấy bỏng ngô hay khi nào anh ấy
uống Coca.
Nhưng điều khiến cô thất vọng là Trần Bạc Viễn không uống Coca, từ khi cầm vào đến giờ nó vẫn luôn ở bên tay trái của
anh, còn Nhạc Ngưỡng, người ngồi bên phải, chỉ có thể nhìn thấy phần nắp của Coca.
Còn bỏng ngô cũng chỉ có Nhạc Ngưỡng một mình ăn, anh thậm chí còn không đưa tay ra.
Anh thực sự chuyên chú xem, đến phân cảnh kịch tính nào đó, đều sẽ không tự chủ được nhớ tới chính mình đã từng trải qua.
Nhạc Ngưỡng biết anh không thích ăn những thứ này, từ trước đến nay đều rất
nghiêm túc. Thấy anh đã dồn hết sự chú ý vào bộ phim, Nhạc Ngưỡng đành
phải gạt đi những suy nghĩ trước đó, tập trung xem phim.
Nửa sau phim, người đồng đội cùng vào sinh ra tử với nam chính bị kẻ thù
giết chết, một phát mất mạng, không kịp nói lời trăn trối. Cảnh phim lập tức chuyển sang hình ảnh người vợ và người mẹ ở quê vẫn luôn chờ đợi
anh ấy chấp hành nhiệm vụ trở về. Sự tương phản mạnh mẽ này khiến những
người có mặt trong rạp đều rơi nước mắt.
Tất cả mọi người đều không kìm được nước mắt, Nhạc Ngưỡng trong lúc vô tình bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của Trần Bạc Viễn.
Trái tim bỗng loạn nhịp, cô quả thực quá bất ngờ khi thấy Trần Bạc Viễn khóc.
Lúc này, Trần Bạc Viễn lại nhớ đến người đồng đội đã hy sinh, bọn họ đã
cùng nhau luyện tập, cùng nhau ăn uống và cùng nhau đi đến những nơi
nguy hiểm để thực hiện nhiệm vụ.
Sau khi anh ấy qua đời, mọi thứ đều được giữ bí mật ngoại trừ gia đình anh ấy và những người trong đội.
Cứ như thể anh ấy chưa từng đến thế giới này trước đây, và mọi dấu vết đều biến mất khi anh ấy rời đi.
Cha mẹ anh ấy sẽ già đi, những người đồng đội sẽ vơi dần nỗi đau mất anh,
rất nhiều năm sau, còn ai nhớ đến người thanh niên đã cống hiến cả tuổi
xuân cho Tổ quốc?
Loại chuyện này không chỉ xuất hiện
trên phim ảnh và các chương trình truyền hình, nó thực sự tồn tại trong
cuộc sống, chẳng qua nó đã quá xa vời với cuộc sống của người bình
thường.
Trần Bạc Viễn chắc chắn là người may mắn.
Nhạc Ngưỡng ở bên không biết Trần Bạc Viễn đột nhiên nhớ tới cái gì, đắm
chìm trong suy nghĩ của chính mình hồi lâu, đến lúc bộ phim kết thúc
cũng không có phản ứng, cuối cùng Nhạc Ngưỡng cẩn thận nhắc nhở một
tiếng, anh mới bừng tỉnh, quay đầu nở một nụ cười.
Không hiểu sao, Nhạc Ngưỡng luôn cảm thấy anh có chuyện buồn đang giấu diếm.
Cô cầm hộp bỏng ngô còn chưa ăn hết, cùng Trần Bạc Viễn bước ra khỏi rạp,
cố ý phá vỡ sự im lặng, cười hì hì nói với anh: ” Trần Bạc Viễn, bộ phim đó có phải rất hay không? Em thấy mọi người xem phim ai cũng cảm động
rơi nước mắt. “
“Mọi thứ đều chân thật, cảm động là đương nhiên rồi.”
Nhạc Ngưỡng nhớ tới Trần Bạc Viễn cũng từng ở trong quân ngũ, có lúc sẽ phải thực hiện những nhiệm vụ cơ mật đầy nguy hiểm, đối với anh mà nói,
khẳng định đã trải qua không ít, thấu hiểu hơn bất cứ ai. Vừa rồi tình
tiết trong phim có lẽ đã khơi dậy những kí ức đó, nên anh mới xúc động
như vậy.
Nhạc Ngưỡng đoán được điều này, nên muốn chuyển
hướng chú ý để làm anh vui vẻ hơn: “Hiện tại còn sớm, chúng ta đi đâu
tiếp theo đây?”
Bình thường Nhạc Ngưỡng nói chuyện tương đối mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại mềm mỏng, dịu dàng giống như thiếu nữ mới lớn vậy.
Đúng là ở trước mặt người mình thích, dù cứng rắn cỡ nào cũng sẽ trở nên nhẹ nhàng.
Trần Bạc Viễn cũng nhận thức được vừa rồi ở trong rạp anh đã quá chú ý đến
bộ phim, tựa hồ quên mất là mình đến đây xem phim cùng với Nhạc Ngưỡng.
Vì vậy trong lúc hối hận, anh nhanh chóng đồng ý: “Vậy thì em muốn đi
đâu?”
Nhạc Ngưỡng cẩn thận suy nghĩ, cô không có kinh
nghiệm yêu đương, căn bản là không biết những người yêu nhau ngoài đi
ăn, đi xem phim còn có thể có cái gì, nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ đến một nơi…… Khách sạn!
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, Nhạc Ngưỡng liền vội dập tắt, toàn thân trở nên căng thẳng.
Bọn họ mới ở bên nhau vài ngày, tốc độ của đường cao tốc cũng chỉ hơn 300
km/h, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tốc độ của tên lửa cũng không thể bì
kịp.
Không được không được.
Bọn họ không
phải chỉ thích chuyện nam nữ ấy, huống hồ vòng đi vòng lại mười mấy năm
thật vất vả mới thay đổi từ anh em thành người yêu, nhanh như vậy liền
tới cái này. Đúng là không dám nghĩ tiếp a!
Nhạc Ngưỡng
không biết Trần Bạc Viễn dường như đã đoán được cô đang suy nghĩ gì
trong đầu qua vẻ mặt của cô, khóe miệng không khỏi bật cười. Ngay lúc
anh đang định trêu chọc, Nhạc Ngưỡng đột nhiên nói: “Hay chúng ta đến
Trường Trung học Cơ sở Số 1 đi!? “
“Trường trung học cơ sở số 1?”
“Đúng, em đặc biệt muốn cùng anh tới đó!”
Nhạc Ngưỡng nài nỉ, Trần Bạc Viễn giây tiếp theo liền đồng ý.
Xe của bọn họ đi vào con đường dọc hai bên là những cây ngô đồng, trường
học ở cuối con đường này, phía sau trường học là một ngọn đồi, xung
quanh nơi này căn bản không có người, trên đường cũng có rất ít xe cộ
qua lại.
Nhìn con đường không còn quen thuộc này, hai người đều có những tâm sự riêng, bao nhiêu ký ức lại hiện lên trong đầu.
Hai người nhiều năm yêu thầm nhau như vậy, không thiếu những hồi ức vô cùng đẹp đẽ.
Mặc dù đối với họ, lúc đó đã đau khổ đến nhường nào, nhưng bây giờ nó thật ngọt ngào biết bao.
Hiện tại cổng của trường trung học cơ sở số 1 của thành phố đã được sửa sang lại, ngay sau năm Trần Bạc Viễn tốt nghiệp. Sau đó, Nhạc Ngưỡng cũng
chuyển tới một trường trung học khác. Mỗi năm cổng trường lại được sửa
sang lại một lần, rất đẹp, thoạt nhìn như chốn thiên đường của học sinh.
Người bảo vệ cũng đã thay đổi từ lâu, sau khi tiến hành thủ tục đăng ký đơn
giản, cả hai vào trường với lý do tới thăm cô giáo cũ.
Lúc này ngôi trường rất yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn đường chiếu rọi,
diện mạo mới khác biệt lớn so với ngôi trường trong ký ức, nhưng dãy nhà cũ trước mặt và dãy hành lang văn hóa lâu đời vẫn như cũ. Một bảng danh dự đã được dựng lên.
Nhạc Ngưỡng cảm khái: “Trần Bạc Viễn, khi anh còn học trung học, bảng danh dự này đầy ảnh của anh!”
Khi anh lên cao trung, lúc ấy Nhạc Ngưỡng mới bắt đầu học trung học, cho nên nhướng mày hỏi: “Làm sao em biết?”
Nhạc Ngưỡng ngẩn ra, cười cười: “Dùng ngón chân cũng có thể đoán được. Anh
luôn là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh và giải nhất trong các
cuộc thi lớn. Làm sao một người xuất sắc như vậy lại không có tên trên
bảng danh dự của trường được?”
Quan trọng nhất chính là
lúc đó Nhạc Ngưỡng đã bí mật đến trường anh học, thậm chí còn làm chuyện xấu. Thừa dịp buổi tự học tối không có ai ở đây, cô đã bí mật mở cửa
kính trên bảng danh dự, và lấy xuống một tấm ảnh thẻ nền đỏ của Trần Bạc Viễn!
Ngày hôm sau, ở trường đã có những lời bàn tán xôn xao, có lẽ người yêu thầm Trần Bạc Viễn đã lấy ảnh của anh ấy! Lại có
người nói, phỏng chừng là những người ghen ghét anh.
Tất nhiên, chỉ có Nhạc Ngưỡng là người biết rõ nhất, cho đến giờ bức ảnh đó vẫn nằm trong cuốn sổ nhật kí của cô.
Hai người đi dạo quanh trường, Nhạc Ngưỡng đi bên cạnh Trần Bạc Viễn ríu
rít nói về rất nhiều điều thú vị về trường học của bọn họ, cho đến khi
đi đến con đường nhỏ ở cổng phía đông của ngôi trường, cả hai không hẹn
mà cùng dừng bước chân.
Vào thời điểm này của nhiều năm trước, Nhạc Ngưỡng ngày nào cũng đợi Trần Bạc Viễn tan học tiết tự học buổi tối.
Có đôi khi sẽ bị anh phát hiện, có đôi khi sợ bị anh quở trách cho nên chỉ dám âm thầm đi theo.
Nhưng cô không biết rằng, mỗi lần Nhạc Ngưỡng đến Trần Bạc Viễn đều biết.
Anh cố ý đi con đường này mỗi ngày, cố ý xuất hiện ở cổng đúng giờ, giả vờ
như không biết chuyện gì, đến căng tin mua đồ, chào hỏi mọi người rồi
thừa dịp nhìn xung quanh xem Nhạc Ngưỡng có đang ở đó hay không.
Khi đó, anh biết mình nên cách xa Nhạc Ngưỡng, không nên có bất kỳ suy nghĩ nào với cô, nhưng đôi khi anh không thể kiểm soát được chính mình.
Nghĩ đến những việc làm thận trọng của mình khi ấy, Trần Bạc Viễn bỗng thấy trong lòng đau nhói.
Nhạc Ngưỡng chưa từng nhận được bất cứ phản hồi nào từ anh, phải chịu đựng bao nhiêu thất vọng và buồn bã?
Cho dù lần này trở lại, lúc đầu anh cũng không định thổ lộ tâm tư của mình
với Nhạc Ngưỡng nhưng ngày đó Nhạc Ngưỡng đã kích động nói với anh rằng
cô sẽ cắt đứt liên lạc, hoàn toàn không còn thích anh nữa, sẽ tìm người
đàn ông khác để kết hôn và sinh con. Hiếm khi bị kích động như vậy, nên
anh đã bộc lộ với cô trong cơn nóng giận.
Anh thật ích kỷ, ích kỷ đến mức đôi khi oán giận chính mình.