Sau khi ăn cơm xong Nhạc Ngưỡng gấp gáp không
chờ đợi mà ngồi lên sô pha, ôm lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Bạc
Viễn, hỏi anh đã ăn cơm chưa, đầu bên kia đại khái khoảng vài giây đã
gửi đến một tấm ảnh, xem ra là mấy món ăn Trần Bạc Viễn tự nấu, còn ông
Trần đang ngồi trên xe lăn, vừa ăn vừa xem ti vi.
Nhạc
Ngưỡng không kiềm chế được mà cong môi, đang định trả lời, thì nhóm chat ở đơn vị hiện lên hai dòng tin nhắn, là Lão Chu gửi một bức ảnh, trong
ảnh có lão Chu và chị dâu, còn có cả Bình Bình, ba người vui vẻ không
thôi, ngồi trước bàn ăn tự sướng, trước mặt của Bình Bình có đặt một
chiếc bánh sinh nhật.
Nhạc Ngưỡng dường như đã hiểu ra gì đó, vội vã gửi một tin nhắn vào trong nhóm: [Hôm nay là sinh nhật Bình
Bình ư? Mười tám tuổi rồi nhỉ?]
Qua một hồi lão Chu mới
vui vẻ đáp lại, “Đúng thế, cô nương trưởng thành rồi, bắt chú cho phép
nó tối nay cùng với bạn học đi KTV, còn muốn muộn một chút mới về nữa
chứ.”
Tiếp đó nổ tung tin nhắn của bọn Tiểu từ và đồng
nghiệp gửi đến, sôi nổi bày tỏ con cái cũng đã trưởng thành rồi, đương
nhiên phát chơi vui vẻ một chút chứ!
Nhạc Ngưỡng nghĩ đến quan hệ của Bình Bình và Nhạc Nho không tồi, nhiều chuyện hỏi một câu:
“Ê, hôm nay Bình Bình sinh nhật mười tám tuổi đấy, em không có động thái gì ư? Tốt xấu gì em cũng là anh Nhạc Nho của con bé mà?”
Nào biết Nhạc Nho trừng mắt nhìn: “Mười tám tuổi thì có gì ghê gớm chứ?”
“Em ăn phải thuốc nổ đấy à? Em còn có lương tâm không thế, tốt xấu gì thì
cô nương kia cũng xem em như anh ruột mà đối đãi, chuyện gì cũng nghĩ
đến em, lúc em gặp khó khăn lão Chu còn giúp em tìm nhà đấy, em còn ngày ngày đến nhà người ta ăn trực nữa, đời người chỉ có một lễ trưởng thành duy nhất, em cũng không có động thái gì đúng không? Mẹ! Mẹ xem xem nó
nói có phải là người nữa không?!”
Nhạc Ngưỡng tức không
thở được, trước mặt mọi người bày tỏ thái độ, Lộ Tĩnh Chi ở một bên cũng không vui, nói: “Mẹ thấy Nhạc Nho con như vậy là không đúng rồi, ít
nhất cũng gửi cái lì xì, nói một tiếng sinh nhật vui vẻ chứ, Bình Bình
là một em gái rất ngoan mà.”
Nhạc Nho lười tranh cãi với
bọn họ, nếu như Bình Bình thực sự coi hắn là anh trai ruột, hắn còn phải cảm tạ trời đất đấy chứ, bản thân cũng không phải khó xử như vậy.
Nhưng khổ nỗi trong lòng Chu An Bình lại có ý nghĩ khác với hắn, mà bản thân
hắn…cũng giấu một con quái vật trong lòng, có thể cách xa được thì cách
xa. Nếu không đến lúc bộc phát không thể cứu vãn được thì chắc lại náo
nhiệt không yên rồi!
Hai mẹ con thấy hắn không nói một tiếng bèn trở về phòng, đều bị chọc tức chết rồi.
Nhưng mà vẫn may Nhạc Ngưỡng có tin nhắn của Trần Bạc Viễn gửi đến làm bình
ổn nộ khí, qua một lúc nụ cười lại hiện lên trên gương mặt.
Cô giống như có lời nói mãi không hết, mỗi lần Trần Bạc Viễn gửi tin nhắn
đến, cô lại hân hoan vài phút, để cho bố mẹ không phát hiện ra manh mối, cô về phòng rồi nói chuyện với anh.
Hai người chỉ nói
những đề tài vô bổ, thực ra Nhạc Ngưỡng có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi
muốn hỏi anh, nhưng mỗi lần định nói ra lại cảm thấy lúc này mà hỏi
những thứ ấy không thích hợp cho lắm, để sau này quan hệ gần gũi hơn nữa thì hỏi.
Cô ôm điện thoại nhìn màn hình trò chuyện giữa
mình và Trần Bạc Viễn, vẫn cảm thấy tất cả không được chân thực lắm. Lúc này trong lòng cô nổi lên một cảm xúc nào đó không đoán ra được, giống
như quả bong bóng dần dần căng lên.
Một khắc nào đó, cô đặc biệt, đặc biệt muốn được chạy đến sân nhà Trần Bạc Viễn như ngày trước.
Đến khi suy nghĩ này tích tụ đến một mức độ nào đó đã phá vỡ tuyến phòng
thủ cuối cùng trong lòng cô, chỉ thấy cô lật chăn, nhanh chóng mặc quần
áo, thật cẩn thận mở cửa phòng ra.
Lúc này đã là gần nửa
đêm rồi, bố mẹ Nhạc cũng đã ngủ say, phòng khách không bật đèn, một mảng đen mịt. Sau khi nhìn xung quanh một lượt cô định ra ngoài, nhưng không ngờ lúc này cửa phòng Nhạc Nho mở ra.
Cô vội vã khép cửa phòng mình lại, cô thấy Nhạc Nho ra khỏi nhà giữa đêm khuya.
“Đêm hôm rồi nó còn đi đâu nhỉ?”
Nhạc Ngưỡng cả mặt khó hiểu, nhưng bản thân mình cũng muốn chuồn ra ngoài,
vì vậy cũng không quản Nhạc Nho nhiều, đợi hắn rời khỏi cô mới nhanh
chóng ra ngoài.
Nhạc Nho đi thẳng đến KTV mà Chu An Bình đang ở đó.
Lúc này, Chu An Bình và bạn học của cô đang ở KTV điên cuồng, mấy người bạn thân đều biết Chu An Bình yêu thầm một người đã lăn lộn ngoài xã hội
rồi, khi nghe được người kia không có bất cứ phản ứng gì với sinh nhật
của cô, vô cùng thương cảm.
Đám chị em cho rằng đoạn tình cảm thầm kín này của cô không bệnh mà chết rồi, bản thân cô mặc dù
không hy vọng, nhưng Nhạc Nho không có chút động thái nào, đến cả một
dòng tin nhắn cũng không gửi, rốt cuộc vẫn khiến cho cô đau lòng.
Vì thế liền mượn lễ trưởng thành khó có này mà uống rượu.
Nam nữ xao động thời thanh xuân luôn có dũng khí tiến về phía trước, sức
sống không sợ trời không sợ đất, Chu An Bình uống say, cả người đều là
mùi rượu ngồi ở góc phòng, nhưng dù cho cô đã uống say rồi, cũng không
quên chốc chốc lại lấy điện thoại ra nhìn vào wechat một chút.
Vẫn không có tin nhắn nào, nhìn thấy thời điểm mười hai giờ đêm sắp tới
rồi, sinh nhật cô đã sắp qua, Nhạc Nho vẫn không gửi tin nhắn đến, xem
ra chút hy vọng cuối cùng của cô cũng sắp hóa thành mây bay rồi.
Nghĩ đến đây, Chu An Bình buồn bã lau lau mũi, tiện tay cầm lấy bình rượu
trong hộp lên, hùng hổ dùng răng cạy mở nắp chai, giương lên hào sảng
nói một tiếng: “Cạn ly! Đêm nay chúng ta không say không về, dù sao sáng mai cũng không phải đi học!”
“Wa! Cạn ly, cạn ly!”
Nhất thời phòng bao vô cùng náo nhiệt, xao động khắp phòng.
Nhưng ai mà ngờ được lời này vừa nói xong, cửa phòng bao đã bị một người đàn ông đẩy ra.
Hắn mặt không chút biểu tình mà đi đến bên cạnh Chu An Bình, giương tay
giật lấy bình rượu trong tay Chu An Bình: “Cũng không còn sớm nữa, mọi
người nên về nhà nghỉ ngơi đi.”
Chị em của Chu An Bình
nhìn thấy người đàn ông lạ, mặt đầy dấu hỏi, sôi nổi nhìn về phía Chu An Bình, sau khi thấy cô không có phản ứng gì, cô gái đứng ở phía trước
hướng về phía hắn nói một câu: “Đại ca à, chú là ai thế? Là chú ruột của chị Bình Bình ư? Chúng tôi ở đây, bố mẹ chị Bình Bình đều đã đồng ý
rồi.”
Nhạc Nho sắc mặt không đổi đặt bình rượu sang một
bên, nhìn một đám nhóc cấp ba, nói: “Vậy bố mẹ mấy đứa đã đồng ý chưa?
Thầy cô ở trường đã đồng ý chưa? Được rồi, cảm ơn mấy đứa đã tham gia
tiệc sinh nhật của Bình Bình, vì an toàn của mọi người, bây giờ tan hội
được rồi.”
Hắn nói rồi liền ôm Chu An Bình từ trên bàn xuống một góc sô pha, nhẹ giọng dặn dò: “Em ngồi đây đợi anh!”
Ngay sau đó xoay người nói với mấy mấy bạn học của Chu An Bình: “Mấy đứa ai
uống nhiều rồi thì nói với anh, anh gọi xe đưa ấy đứa về nhà, còn chưa
uống say thì về nhà sớm đi. Bình Bình uống nhiều rồi, anh đưa cô ấy về
trước.”
“Ấy, chú còn chưa nói chú có họ hàng gì với Bình Bình mà? Chúng tôi sao có thể tin chú được?”
Cô gái kia không yên tâm được, nắm chặt lấy cánh tay Nhạc Nho không buông, lúc này Chu An Bình đột nhiên chạy đến ôm lấy Nhạc Nho, mặt đầy ý cười
nói với cô gái kia: “Đây là anh Nhạc Nho.”
“Anh…anh Nhạc Nho….”
Mấy người chị em kia như đã hiểu ra gì đó, lập tức lùi lại vài bước, vô
cùng hứng thú bày tỏ: “Thì ra là anh Nhạc Nho, vậy bọn em yên tâm rồi!
Anh Nhạc Nho anh đừng lo lắng, bọn em bây giờ liền đi, hai người uống
say kia anh cũng đừng lo lắng, bọn em sẽ đưa họ về.”
Nói rồi đám người liền bắt đầu giải tán.
Một hồi sau, đám người rộn ràng nhốn nháo lúc nãy chỉ còn lại hai người Nhạc Nho và Chu An Bình.
Mặc dù Chu An Bình uống nhiều một chút, nhưng không đến nỗi say đến mức bất tỉnh nhân sự, đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo.
Nhìn thấy anh Nhạc Nho mình tâm tâm niệm niệm đến đây, cô cảm động đến khóc
ra tiếng, sống chết ôm không buông: “Anh đến rồi, anh đến chúc em sinh
nhật vui vẻ đúng không?”
Nhạc Nho bị cô ôm đến khó thở, cúi đầu nhìn cô rồi mở miệng: “Em buông tay ra trước đã.”
“Không, em không buông.”
Chu An Bình kịch liệt lắc đầu, dù sao không cần biết thế nào cô cũng không buông, sợ rằng cô buông ra rồi anh sẽ đi mất.
Cô ngược lại ôm càng chặt hơn, Nhạc Nho muốn nói chuyện hẳn hoi với cô,
hai người người đẩy người ôm không dứt, rồi ngã lên sô pha.
Chu An Bình cứ như vậy đè lên trên người Nhạc Nho.
“Em đứng dậy trước.”
“Em không.”
Trong mắt Chu An Mình có chút nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn vào mắt anh, òa một tiếng rồi khóc lên, ấm ức không thôi: “Em…em còn nghĩ rằng anh
sẽ không đến…..”
Lòng Nhạc Nho đột nhiên mềm nhũn, ánh
mắt mập mờ hít sâu một hơi, tay phải muốn trấn an cô nhưng lại không hạ
xuống được, anh chỉ có thể cứng người lại không dám cử động.
Mà Chu An Bình lại càng ấm ức: “Còn mấy tháng nữa là đến ngày em thi đại
học rồi, em đáp ứng anh trong khoảng thời gian này sẽ chăm chỉ học tập,
bởi vì em muốn ngày em tốt nghiệp ấy, chính thức tỏ tình với anh. Anh
Nhạc Nho, em thực sự rất thích anh, không phải là loại thích ấy, chính
là loại thích ấy, rất thích rất thích…anh có biết không?”
Chu An Bình nghĩ đến tâm trạng yêu thầm của mình, vô cùng khổ sở, nhưng
những lời này vừa nói ra, liền giống như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Nhạc Nho.
Hai mày anh nhíu chặt. Người ở phía trên
Nhạc Nho động đậy, mặt cô trực tiếp dán mặt mình lên mặt Nhạc Nho, nóng
bỏng như có thể đốt cháy những tâm tư tình cảm của anh, cùng đem theo
lòng anh đốt cháy cùng luôn.
Chu An Bình rút tim rút
phổi, nắm lấy bờ vai Nhạc Nho, mặt đầy nước mắt mở miệng: “Nếu như anh
thực sự không thích em, đợi đến khi đó thì hãy từ chối em cũng không
muộn, bây giờ, coi như là làm thỏa mãn tâm nguyện của em đi, chúng ta
chung sống hòa bình, sau đó….sau đó để em yên tâm học tập, được không?
Anh Nhạc Nho anh đừng mắng em, cũng đừng đẩy em ra, em sợ anh ghét
em….anh có thể không thích em, nhưng đừng ghét em….”
Tiểu tổ tông ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, giây phút này lại giống như
con mèo hoang liên tục bị thương, trốn trong lòng anh mà liếm láp vết
thương.
Nhạc Nho nắm chặt hai tay, cảm giác ngọn lửa như
đốt đến đỉnh đầu rồi. Ngực hắn phập phồng cảm nhận được sự mềm mại trước ngực Chu An Bình, đầu óc bỗng trống rỗng.
Anh tận lực
duy trì lý trí của bản thân, dùng lực lớn nhất đẩy Chu An Bình ở trên
người ra, ai ngờ cô nương này lại dính chặt lên người anh như kẹo mạch
nha vậy: “Anh Nhạc Nho, anh đồng ý với em có được không? Anh đừng ghét
bỏ em, anh coi em là em gái cũng được, nhưng nhất định không được ghét
bỏ em.”
Nhạc Nho trùng mắt rồi đứng dậy, một tay nhấc
thân hình gầy gò của Chu An Bình lên: “Em muốn anh không ghét em cũng
được, bây giờ ngoan ngoãn nghe lời anh, đứng yên đừng nhúc nhích! Không
được động tay động chân!”
“Vâng, đã biết ạ.”
Cô hừ lờn một tiếng, cả người đứng thẳng, giống tư thế khi huấn luyện quân sự vậy.
Nhạc Nho cảm thấy buồn cười, bất lực đến cực điểm, cầm lấy cánh tay của vị tiểu tổ tông này rời khỏi KTV.
Vốn dĩ anh muốn đưa Chu An Bình về nhà, nhưng nghĩ cô với cái bộ dạng này
mà về nhà không chừng lại ôm chặt bố mẹ nói thích anh Nhạc Nho, bảo anh
Nhạc Nho đừng ghét cô, còn la hét muốn đợi đến khi cô tốt nghiệp rồi sẽ
tỏ tình!
Anh phảng phất tưởng tượng được cảm xúc của chú
Chu nghe được mấy lời của con gái mình lúc say rượu, vì vậy để đảm bảo
an toàn, anh gọi cho chú Chu: “Chú Chu, Bình Bình với bạn học của em ấy
đang chơi rất vui vẻ, cháu cũng đến tham gia tiệc sinh nhật của em ấy,
nếu như có uống nhiều một chút cô chú cũng đừng lo lắng, cháu đưa em ấy
đến chung cư của cháu, dù sao thì chỗ cháu ở cũng cách nơi đó rất gần.”
Nghe được lời này chú Chu lập tức đáp ứng, ở trong lòng vợ chồng họ, Nhạc
Nho vô cùng đáng tin, Bình Bình ở nơi đó nghỉ ngơi bọn họ cũng rất yên
tâm, lúc trước khi vừa mới chuyển đến, có mấy lần Chu An Bình ương bướng bỏ nhà ra đi, sau đó đề là chạy đến nơi Nhạc Nho ở, ngày hôm sau Nhạc
Nho là người hòa giải đưa cô về nhà.
Chung cư Nhạc Nho
thuê thực sự cách nơi này không xa, lái xe hơn mười phút là đến rồi. Chu An Bình đã nôn một lần ở trong xe dường như rất không thoải mái, nép
trong lòng Nhạc Nho hầm hừ, cho đến khi đặt cô lên chiếc giường nhỏ, cô
mới yên tĩnh hơn một chút.
Nhạc Nho không yên tâm về cô,
lo lắng cô không nhịn được lại nôn lần nữa, vì vậy vẫn luôn ngồi ở trên
sô pha bên cạnh chiếc giường để chăm sóc cô. Bất tri bất giác khổ sở cả
một đêm.
Mà ở bên kia khi Nhạc Ngưỡng chuẩn bị trèo vào
trong sân, nhìn thấy đèn nhà Trần Bạc Viễn vẫn còn sáng, hơn nữa còn có
thể từ cánh cổng chưa khóa ngoài sân nhìn thấy bóng hình của ông Trần.
Cô không ngờ đã muộn như vậy rồi mà ông Trần còn chưa ngủ, tâm tư muốn đi
tìm Trần Bạc Viễn chỉ có thể thu lại, một lần nữa trở về nhà.