Và đáp án cho câu hỏi “vì sao Tiêu Thiên liều cả mạng cũng sống chết muốn thành lập thế lực sớm?” chính là… hắn sợ chết!
Đúng vậy! Không phải để lưu danh sử sách, cũng chẳng vì cứu rỗi thương sinh
cái gì đao to búa lớn cả, mà chỉ đơn giản là bởi vì hắn không muốn chết
sớm thêm một lần nữa mà thôi.
Viễn cảnh “diệt tộc” mà Tiêu Thiên
vẽ ra trước mắt Tiêu Viêm là giả sao? Một thế lực sừng sững ngàn năm như Vân Lam Tông sẽ chỉ có một tông chủ là Đấu Hoàng, còn lại toàn binh tôm tướng cua sao? Đến nỗi trước khi Nạp Lan Yên Nhiên rời khỏi Tiêu Gia
chiều nay, chính một tộc nhân Tiêu Gia, là Huân Nhi, khi ấy đã nói rằng
“có không ít người mạnh hơn Vân Vận” là giả sao?
Không! Đều là thật cả đấy!
Ba năm sau, bất kể Tiêu Viêm thắng hay bại gì, Tiêu Gia cũng sẽ bị liên
lụy. Là bị Vân Vận và Vân Lam Tông giận cá chém thớt, hay là Nạp Lan Gia vì mất hết mặt mũi mà nổi giận trấn áp, thì Tiêu Gia cũng sẽ không chịu nổi.
Bỏ của chạy lấy người!?
Với cái gia sản và thiên phú rách nát này của Tiêu Thiên, ở lại gia tộc may ra còn được ăn sung mặc
sướng, chứ mà ra ngoài bôn ba như tán tu thì xin lỗi nói thật mất lòng…
ba phút phụt hai phát ạ!
Cho đến tại sao không ngăn cản Tiêu Viêm đặt ra ước định với Nạp Lan Yên Nhiên ngay từ đầu?
Thẳng thắn mà nói, Tiêu Thiên cũng đã từng nghĩ đến việc làm như vậy. Bởi vì
theo đúng cốt truyện, thì ngày Tiêu Viêm bị từ hôn cũng chính là ngày
“Dược Lão” Dược Trần thức tỉnh. Tức là, nếu Tiêu Thiên có thể bằng cách
nào đó khiến sự kiện này bị chậm trễ đi dăm bữa, nửa tháng, nói không
chừng đúng là hắn có thể khiến tất cả những nguy cơ phía sau vỡ tan từ
trong trứng nước a.
Tuy nhiên, vấn đề lại không đơn giản như vậy.
Lợi thế lớn nhất của Tiêu Thiên tại Đấu Khí đại lục là gì!? - Đáp án chắc
chắn sẽ không phải thiên phú, xuất thân hay thậm chí là Hệ Thống, mà
chính là việc hắn biết hết cốt truyện và tất cả các hắc thủ sau màn,
những kẻ đã, đang và sẽ tiếp tục buông rèm nhiếp chính, thao túng mọi
chuyện.
Nếu bây giờ hắn ra tay đánh phá cốt truyện ngay từ khởi
đầu, dẫn tới Hiệu Ứng Cánh Bướm xuất hiện khiến toàn bộ phần phía sau
tán loạn, thì bằng vào thiên phú nát như tương và một cái Hệ Thống… chán chẳng muốn nói mà bản thân đang sở hữu, liệu rằng Tiêu Thiên sẽ đi được bao xa, bay được bao cao, và quan trọng nhất, là sống được bao lâu đây?
Cho nên, ngăn cản sự kiện quan trọng xảy ra là tuyệt đối không được làm.
Thậm chí, nếu cốt truyện có xuất hiện biến chuyển quá lớn so với nguyên
tác do Hiệu Ứng Cánh Bướm chồng chất, thì có khi đích thân còn phải Tiêu Thiên tiến hành “uốn nắn” để phần xương sống của câu chuyện không bị bẻ quá cong ấy.
Mà muốn làm được tất cả những điều kể trên, thì sức một mình hắn là không thể nào đủ được. Vì thế, Tiêu Thiên cần một thế
lực làm việc cho riêng mình, trong khi bản thân có thể thoải mái tương
kế tựu kế, linh hoạt uyển chuyển thôi động cốt truyện mà không cần lo
lắng việc sẽ chết bất đắc kỳ tử như kiếp trước.
Và đây chính là
toàn bộ lý do tại sao Tiêu Thiên quyết định cắn răng ẩn nhẫn hai mươi
năm dù thân mang Hệ Thống, tới tận khi siêu sự kiện "Ước hẹn ba năm"
khởi đầu cho toàn bộ cốt truyện xảy ra, hắn mới bắt đầu mưu sự.
“Thân mang quang hoàn nhân vật chính, lại là khí vận chi tử của Đấu Khí đại
lục, kể cả khi không còn Ngón Tay Vàng là lão gia gia, thì bằng vào
thiên phú tu luyện, thiên phú luyện đan, cùng quan hệ với Huân Nhi nha
đầu kia, tin chắc việc phát triển tiếp của tiểu tử này vẫn sẽ không
thành vấn đề.” - Vừa nhấp một ngụm rượu, ánh mắt Tiêu Thiên vừa liếc
sang Tiêu Viêm, người lúc này vẫn đang nude vì môi trường và ngáy o o
không biết ngày mai: “Dựa vào sức bản thân mình và Hệ Thống, muốn trong
vòng ba năm làm ra kỳ tích, hừ... nghĩ cũng đừng nghĩ!
Thế nhưng, chỉ cần thao túng tốt niềm tin và sự trung thành của tiểu tử này để hắn làm việc cho mình, không dám nói chắc sẽ ra ngô ra khoai, nhưng ít nhất cũng còn có cơ hội hơn là tự mò mẫm a. Ngoài ra…”
“Tích… quá
trình thu về đã hoàn tất. Tuy nhiên, do lượng năng lượng quá lớn nên Hệ
Thống cần thời gian phân tích và sắp xếp, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.” ×— QUẢNG CÁO —
Âm thanh máy móc quen thuộc bất ngờ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tiêu
Thiên, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc đã đến lúc hắn nên thực
hiện bước tiếp theo của kế hoạch rồi.
Soạt!
Nhẹ nhàng đeo
lại nhẫn vào tay cho Tiêu Viêm xong, Tiêu Thiên quay về chỗ nãy giờ hắn
vẫn ngồi và khẽ búng một cục đá về phía gáy Tiêu Viêm, đồng thời…
“Dậy về phòng mà ngủ, ngủ ở đây coi chừng ngày mai cúc hoa nở rộ đấy! Phải
người thì còn đỡ, cùng lắm là đau rát vài hôm thôi, chứ lỡ mà trúng con
thú nào vào mùa động dục thì đúng là… vạn kiếp bất phục a!”
...cao giọng nói một câu như vậy.
Vốn còn đang mơ mơ màng màng vì ngái ngủ, thế nhưng vừa nghe được lời “dọa
dẫm” vô cùng đáng sợ từ Tiêu Thiên, cộng thêm hạ thân lạnh sưu sưu vì
gió núi, cúc hoa và tiểu đệ đệ Tiêu Viêm lập tức căng thẳng, cả người
bật dậy như gắn lò xò dưới mông để đi tìm quần áo rồi vội vàng mặc vào.
“T-Tiêu Thiên biểu ca, t-ta ngủ… ngủ bao lâu rồi…”
“Không lâu, trên dưới một giờ thôi.” - Tiêu Thiên cười như không cười đáp:
“Mà, ngươi thử tập trung tinh thần xem đã có thể cảm nhận được đấu khí
chưa. Được thì coi như Tiêu Gia chúng ta khí số chưa tận, còn nếu không
được… ta cũng lực bất tòng tâm rồi, chỉ có thể nói rất xin lỗi ngươi mà
thôi.”
Trần như nhộng ngủ giữa nơi hoang vắng cả tiếng đồng hồ mà thân thể không có vấn đề, tất cả tài sản đáng giá hay không đáng giá gì cũng đều nguyên vẹn, quan trọng hơn, trinh tiết của đóa hoa cúc quý giá cất giấu hai đời may mắn không hề có dấu hiệu bị xâm phạm, trong lòng
Tiêu Viêm bất giác thở phào một hơi.
“Xem ra Tiêu Thiên biểu ca
rất đáng tin a! Bất kể chuyện hôm nay có thành công hay không, ta cũng
phải nghĩ cách báo đáp ân tình này cho huynh ấy mới được.” - Nghĩ như
vậy, Tiêu Viêm khẽ gật đầu ngồi xếp bằng xuống đất, vô cùng an tâm tiến
vào trạng thái tu luyện.
Cởi sạch sành sanh rồi ngủ như chết đều không ra vấn đề thì còn cái gì để mà phải lo lắng nữa đâu!
Rất nhanh, chút đấu khí quèn của một tên Đấu Khí ba đoạn được Tiêu Viêm
thôi thúc đi ra từ trong Đan Điền, ngang qua Trường Cường, Mệnh Môn,
Linh Đài, Đại Chùy, Á Môn, Ngọc Chẩm, Bách Hội, Ấn Đường, Nhân Trung các đại mạch trên Đốc Mạch, sau đó ngựa không dừng vó tiếp tục tiến đến
Thừa Tương, Thiên Đột, Đàn Trung, Khí Hải, Hội Âm của Nhâm Mạch, cuối
cùng là quay ngược trở về Đan Điền để hoàn thành một tiểu Chu Thiên.
Tất cả chỉ hoàn thành trong vòng chưa đầy năm phút!
“T-Tiêu… Tiêu Thiên biểu ca… ta… ta… ta tu luyện… tu luyện trở lại được rồi! Ta tu luyện trở lại được rồi, hahaha!”
Trong giây phút kinh hỉ, sung sướng vỡ bờ, Tiêu Viêm vậy mà nhào lên từ mặt đất muốn ôm chầm lấy Tiêu Thiên. Đáng tiếc…
Bốp!
“Nam - nam thụ thụ bất thân, đừng có gạ ta đấu kiếm!” ×— QUẢNG CÁO —
...bị người sau từ chối thẳng thừng, đồng thời còn tặng miễn phí cho một bàn tay đem hắn đập té trở lại mặt đất .
Chỉ là, ngoài mặt lạnh lùng thế thôi, chứ trong lòng Tiêu Thiên đang gào thét dữ lắm.
Mỗi lần hắn ngồi xuống tu luyện, không có một giờ là đừng mong làm tới được một tiểu Chu Thiên. Còn Tiêu Viêm thì sao!? Thở hai hơi liền xong a,
cái này đúng là không cay không được mà!
“Là ta thất thố, biểu ca đừng tức giận, hì hì.” - Bị người ta đánh còn tươi cười, có thể thấy được Tiêu Viêm vui đến nhường nào.
“Tiêu Viêm biểu đệ, ta biết ngươi vui mừng, ta cũng phấn khởi không kém đâu,
nhưng lời khó nghe nói trước, hy vọng ngươi sẽ hiểu.” - Trái ngược với
vẻ mặt tươi rói của Tiêu Viêm, Tiêu Thiên lại tỏ ra nghiêm trọng hơn
nhiều.
Thái độ này của Tiêu Thiên…
“Biểu ca, ngươi muốn nói cái gì?”
...lập tức khiến Tiêu Viêm cau mày.
“Tiêu Viêm biểu đệ, ngươi bình tĩnh nghĩ lại toàn bộ những gì bản thân ngươi
đã trải qua suốt ba năm qua, xem thử… có chỗ nào gọi là “bình thường”
được hay không?
Năm đó ngươi sáng chói Ô Thản Thành, thế nhưng
chỉ sau một đêm liền ngã cái lật nhào không gượng lại được, chuyện này
thật sự chỉ là ngẫu nhiên sao?
Còn nữa, suốt thời gian ngươi tỏa
sáng đó, không dám nói danh tiếng vang được bao xa, nhưng với hệ thống
tình báo của Nạp Lan Gia, và đặc biệt là Vân Lam Tông, tin chắc bọn họ
ít nhiều cũng sẽ biết ngươi là ai và có tiềm lực ra sao. Thế nhưng vì
cái gì sớm không chúc mừng, muộn chẳng quay lưng, mà bọn họ lại chọn
đúng ngay lúc này, khi Tiêu Gia chúng ta đứng giữa muôn vàn khó khăn,
mới xuất hiện để bỏ đá xuống giếng đây?
Quan trọng hơn, nếu như
ba năm sau ngươi thắng, tức là Nạp Lan Yên Nhiên bại, thì chẳng phải cả
thể diện, lẫn hạnh phúc tương lai, thậm chí đến cả cơ hội trở thành tông chủ Vân Lam Tông của nàng ta cũng đều tan thành mây khói rồi hả? Nạp
Lan Gia và Vân Lam Tông có nắm chắc lớn tới mức đem tất cả những thứ đó
ra đánh cược vào một cuộc hủy hôn sao?”
Từng lời Tiêu Thiên nói
ra, từng câu hỏi mà vị “biểu ca đáng tin” này đặt xuống, đều như sét
đánh bên tai khiến Tiêu Viêm nhịn không được sững sờ, chút sung sướng
vừa được manh nha bùng cháy cũng bị dội gáo nước lạnh cho tắt ngúm không còn tăm tích.
Hắn sống hai đời, tự nhận việc ác chưa từng làm,
nhưng lại từng nghe, từng thấy, và từng biết đến không ít. Mà càng như
thế, thì cái cách mà Tiêu Thiên gợi lên vấn đề lại càng khiến “người
trong cuộc” như hắn không thể không liên tưởng được.