“Tại hạ Tiêu Chiến, không biết nên xưng hô với tôn giá như thế nào?”
“Xưng hô không quan trọng, quan trọng là tình hình của Tiêu Gia không được khả quan lắm a?”
“Tôn giá nói không sai. Chỉ là không biết việc tôn giá nói mình có khả năng “phá cục” là thật, hay là giả vậy?”
“Trước đó một đấm, một xoa. Hiện tại lại tự mình ra tay muốn khích tướng ta.
Hừ, kịch bản của các người… vẫn còn non lắm!” - Nghĩ như vậy, đôi mắt
thần bí nhân ánh lên vẻ xem thường rõ rệt, cùng với một nụ cười lạnh
cong lên trên khóe miệng và giọng trào phúng không đổi đáp lời: “Mới thế thôi mà đã mất bình tĩnh rồi à? Ngươi như thế này thật sự khiến ta rất
thất vọng đấy, Tiêu gia chủ!”
Két! Két! Rắccc…
Từng tiếng
nghiến răng chói tai, từng âm thanh xương cốt ma sát vào nhau vang lên
răng rắc không ngừng từ phía bốn người Tiêu Gia chứng tỏ bọn họ đang
tiến sát cái ngưỡng thực sự “mất bình tĩnh” rồi đấy. Bị xem thường, bị
cười chê, bị nói đểu, đối với những người bình thường trở tay thành mây, lật tay thành mưa tại Ô Thản Thành như bọn họ mà nói, đã không biết bao lâu rồi chưa cảm nhận lại loại cảm giác khó chịu này đâu.
Tức giận là tất yếu a!
“Nếu tôn giá đã không có thiện chí hợp tác thì thôi vậy. Bữa ăn này xem như
Tiêu Gia không có lộc nhận rồi. Thất lễ. Chúng ta đi!”
Dứt lời, Tiêu Chiến đứng phắt dậy chắp tay chào, sau đó dẫn theo ba vị trưởng lão đi thẳng ra phía cửa.
Đáng nói là, bởi vì vị trí ngồi của hắc y nhân "rất không vô tình" lại nằm
ngang con đường bốn người phải đi ngang qua mới có thể ra được tới cửa
chính. Nên là…
“Đứng lại!”
...ngay khi Tiêu Chiến vừa lướt ngang qua người hắn, hắc y nhân thần bí bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Chỉ là một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng không chỉ Tiêu Chiến, mà cả
ba vị trưởng lão phía sau hắn vậy mà đều thực sự… đứng khựng lại một
cách vô cùng nghe lời.
Mà, để cho rõ ràng thì không phải bọn họ
nguyện ý đứng lại đâu, mà là thân thể chẳng hiểu vì sao cứ như bị trúng
Định Thân Thuật, đầu óc tỉnh táo nhưng tứ chi lại từ chối nghe lệnh, cứ
thế chết trân tại chỗ ấy.
“Ngươi làm gì chúng ta!?”
“Thả chúng ta ra!”
“Tôn giá…”
…
“Được rồi, đừng ồn ào!” - Trái ngược với sự tức giận có, bất ngờ có, thậm chí là không nói nên lời đều có từ bốn cao tầng Tiêu Gia, thần bí nhân vẫn
một bộ không nhanh không chậm đặt ly rượu trong tay xuống: “Chia sẻ cho
các ngươi biết một sự thật, đó là vừa bước chân vào căn phòng này, tất
cả chúng ta đều đã sớm trúng độc…”
“Cái gì!? Trúng độc?”
“Sao có thể, chúng ta chưa ăn, cũng chưa uống gì cả cơ mà?”
“Lẽ nào là… mùi hương?”
…
“Không sai!” - Mặc dù bị cắt ngang nhưng hắc ý nhân cũng chẳng buồn tức giận,
thay vào đó, hắn đứng dậy chậm rãi bước về phía chiếc ghế mà Tiêu Chiến
vừa bỏ lại rồi ngồi xuống: “Thập Bộ Sát Nhất Nhân là một loại khí độc
không màu, không vị, nhưng lại có mùi ngọt đặc trưng. Tác dụng của nó là gây ức chế hệ thần kinh vận động cho nạn nhân hít phải khi họ đi đủ
mười bước chân. Và rất không trùng hợp, khoảng cách từ đây tới đó, từ đó tới đây cũng chính là trọn vẹn mười bước chân.
×— QUẢNG CÁO —
Mà, các người sẽ không cho rằng kẻ mời khách như ta sẽ “vô tình” ngồi ở
phía cửa ra vào bên đó, thay vì đầu bên kia của căn phòng như bên này
chứ?”
Từng lời hắc y nhân nói ra giống như từng tiếng sét vang
lên bên tai bốn vị cao tầng Tiêu Gia. Bọn họ đã quan sát cẩn thận, đã
cảnh giác nghe ngóng, thậm chí phòng bị tới mức từng giây từng phút đều
chú ý nhất cử nhất động của hắc ý nhân, đồng thời không ăn, không uống,
không đụng tay vào ly, chén, muỗng, đũa luôn, tất cả chỉ vì một mục đích cuối cùng là tránh trường hợp rơi vào mai phục thôi.
Nhìn, nghe, nếm, sờ bốn trong tổng số năm giác quan của con người đều đã được cẩn
thận phòng bị để loại bỏ hoàn toàn khả năng trúng độc, nhưng rồi công
kích của đối phương vẫn đến, và bọn họ vẫn trúng kế, theo một cách mà có lẽ kể cả biết trước thì cũng chẳng thể chống lại được, đó là qua đường
hít thở không khí.
Bốn người xếp thành một hàng dọc nối đuôi nên
không ai thấy mặt nhau, chỉ là, khỏi thấy thì bọn họ cũng có thể đoán ra được trên mặt người kia là đắng chát, là bất lực, là đau khổ và tức
giận a.
Nếu toàn bộ cao tầng của Tiêu Gia, những người sở hữu
chiến lực và uy tín cao nhất trong gia tộc, toàn bộ chết tại đây, vậy
thì Tiêu Gia… tiêu rồi!
Triệt triệt để để tiêu rồi!
“Thật
đáng tiếc! Không biết các người nghe qua câu “thông minh quá bị thông
minh hại” chưa nhỉ?” - Như để xát thêm muối ớt vào vết thương lòng của
bốn người Tiêu Gia, thần bí nhân lần nữa mở miệng châm chọc: “Nói cho
các người biết, nếu các người buông lỏng phòng ngự mà uống một ly rượu
vào, thì mặc dù không được giải hoàn toàn, nhưng ít nhất Thập Bộ Sát
Nhất Nhân sẽ bị ức chế khả năng phát tác rất nhiều, bởi vì đa số thành
phần tạo nên loại khói độc kỳ lạ này rất kỵ cồn đấy, hahaha!”
Tiếng cười không lớn, nhưng nghe vào đặc biệt chói tai, bởi vì từ nội dung,
tới ý nghĩa và đặc biệt là cái cách mà nó được truyền tải vô cùng phù
hợp với bốn chữ “tiểu nhân đắc chí” a.
Khỏi đoán cũng biết tâm
trạng của bốn người Tiêu Gia hiện tại đã ấm ức tới mức độ nào. Nói không phải ngoa, chứ bọn họ mà thoát ra được khỏi trói buộc của độc dược thì
tên kia… má nhận không ra là còn nhẹ ấy!
Nhưng vấn đề là thoát
không được, hay chính xác hơn, là chưa được. Nên thôi, nuốt tức giận vào lòng, tăng cường đề khí giải độc đi thì hơn.
Đáng tiếc, hắc ý
nhân cũng ý thức được là mình nên cười một lần thôi, chứ cười nhiều hơn
lại dẫm vào vết xe đổ “phản diện chết vì nói nhiều” kinh điển thì quá
máu chó đi. Vì thế…
“Thôi, không lãng phí thời gian nữa. Tiểu Mộc, tiếp theo giao cho ngươi rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
...cái gì phải đến cũng sẽ đến.
Xoẹt!
Một ánh bạc lóe lên trong chớp mắt, kéo theo đó là…
Soạt! Phụttt…
...âm thanh vật sắc nhọn vào thịt đặc trưng, theo sau bởi từng dòng máu đỏ
tươi phun ra thành tia cực kỳ bắt mắt, cùng với đó là…
“Aaaaa…”
“Lão Tam!”
“Tan trưởng lão!”
“Khốn kiếp!”
...tiếng la hét trong đau đớn, tiếng gào thét đầy tức giận liên tục vang lên.
×— QUẢNG CÁO —
Đúng vậy! Theo y như lệnh từ phía chủ nhân, cô nàng cửu tinh Đấu Giả tên
tiểu Mộc kia đã thẳng tay chém Tam trưởng lão của Tiêu Gia, để lại trước ngực hắn một vết thương kéo dài từ đầu vai phải, chéo qua ngực, cuối
cùng kết thúc tại phần bụng bên trái.
Máu tươi lập tức bão táp!
Sinh mệnh lực của Đại Đấu Sư sẽ giúp Tam trưởng lão không chết ngay, nhưng…
“Gia chủ… cứu mạng… ta… ta... không… muốn chết…”
...những đau đớn thấu tim gan từ vết thương và đặc biệt là sự hoảng sợ khi nhìn
máu của bản thân chảy đỏ mặt đất, cùng với cái lạnh của chết chóc cứ
từng bước, từng chút chậm rãi tiến đến gần chắc chắn là trải nghiệm mà
không phải ai cũng chịu nổi đâu.
“Khốn kiếp!”
Tiêu Chiến không phải loại người sợ chết, nhưng hắn lại sợ phải chết một cách vô lý, vô nghĩa và vô cùng bất lực như thế này.
Ngày thường nói câu thứ nhất chưa xong, câu thứ hai hắn đã cùng Tam trưởng
lão to tiếng với nhau. Nhưng đó là chuyện tính cách mà thôi, chứ nói gì
thì nói, người đang nằm trên đất dùng ánh mắt van nài, giọng nói đứt
quãng và hơi thở yếu ớt cầu xin hắn cứu mạng kia vẫn là tộc nhân, là
chiến lực, là trưởng lão của Tiêu Gia a.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn gì!?"
“À đấy, cuối cùng cũng nói được một câu nên nói nha!” - Lần đầu tiên giọng nói hắc y nhân xuất hiện chút hứng thú kể từ khi cuộc gặp gỡ bắt đầu:
“Tiêu gia chủ, ta hẹn ngươi ra đây là để chỉ cho Tiêu Gia các ngươi một
giải pháp, một phương án, một con đường phá giải cái thế cục tối tăm mà
các ngươi đang phải đối mặt.
Thế nhưng thái độ của các ngươi là gì? - Là phòng bị, là mưu đồ, là nghi ngờ ta!
Bản thân ta vốn là người tốt a, nhưng các ngươi vậy mà không tin lòng tốt
của ta, điều đó làm ta rất thất vọng và buồn bã. Mà một khi buồn, ta lại muốn thấy, muốn nghe, muốn ngửi mùi máu để tâm hồn nhỏ bé này được bình tĩnh lại, được thanh thản hơn.
Hiện tại thái độ của các ngươi
khác rồi, tâm tình ta cũng đã tốt hơn, nên là lúc chúng ta nói chuyện
đàng hoàng với nhau được rồi chứ?”
“Được! Ngươi nói được là
được!” - Tiêu Chiến gấp đến chẳng có thời gian để ý tới những chuyện
khác, bởi vì Tam trưởng lão nhà hắn sắp chết vì mất máu quá nhiều tới
nơi rồi: “Vậy rốt cuộc thì ngươi muốn cái gì từ Tiêu Gia chúng ta?”
“Đan dược ta ra, lợi nhuận ta lấy chín thành, nguyên vật liệu các ngươi chuẩn bị.”
“Không có khả năng…” - Tiêu Chiến la lên theo bản năng của một người gia chủ
muốn bảo vệ lợi ích của gia tộc, nhưng nhìn thấy Tam trưởng lão nằm trên vũng máu trên mặt đất, hít vào thì thở ra thì nhiều, hắn không thể
không đổi ý một cách đầy cay đắng: “Ngươi... nói tính!”
Theo lý
mà nói, đan dược phẩm cấp bao nhiêu, tác dụng như thế nào, giá thành ra
sao, đối tượng chủ yếu nhắm tới là ai… tất cả những chuyện này cần phải
được bàn thật kỹ, sau đó mới đến bước quyết định lợi ích hai bên nhận
được dựa trên khối lượng công việc. Đây mới gọi là một cuộc làm ăn.
Thế nhưng với những gì đã và đang diễn ra trước mắt, Tiêu Chiến chẳng thể
làm gì hơn là bất đắc dĩ gật đầu đại với đề nghị của đối phương và hy
vọng vào điều tốt nhất sẽ xảy ra mà thôi.
Tạch!
“Tốt! Thái độ này mới đúng là những gì ta muốn thấy nha.” - Hắc y nhân búng một
tiếng rõ to, trong giọng còn mang theo ý cười nồng nặc: “Tiểu Mộc, cứu
người!”