“Đây là đâu? Chẳng lẽ nội viện ở chỗ này sao, gia gia?”
Hổ Gia nhảy xuống cuối cùng, thấy mọi người đều ngơ ngơ ngác ngác nhìn
quanh liền nhịn không được hướng Hổ Kiền hỏi. Những người khác nghe được cũng đem ánh mắt toàn bộ hướng về phía Phó viện trưởng đại nhân, đương
nhiên bọn họ cũng muốn biết được đáp án.
“Nội viện không phải cứ
muốn là có thể tiến vào đơn giản như vậy đâu.” - Hổ Kiền cười cười, vẻ
mặt tự hào, cái đầu ngẩng cao, giọng đầy kiêu ngạo: “Thân là hạch tâm
của đại lục đệ nhất Học viện, vị trí và phương pháp tiến vào nội viện
được xem như một trong những bí mật lớn, cũng như bảo mật bậc nhất toàn
Đấu Khí lục địa. Ta có thể tự tin nói cho các ngươi biết, cho dù là
cường giả Đấu Tông, thậm chí Đấu Tôn, nếu không được chỉ dẫn chính xác
thì cũng đừng mơ…”
“Thấy rồi! Hoá ra là giấu ở đây!”
Âm
thanh không phải là quá lớn, nhưng vang lên bất thình lình khiến mọi
người đều nhịn không được hướng mắt nhìn sang. Chỉ thấy lúc này trên bãi đất trống cách nơi đoàn người tụ tập khoảng mười mét, “biểu ca quốc
dân” Tiêu Thiên vậy mà đang dùng cả cặp Long Trảo Thủ của mình đi mò mò
mẫm mẫm, xoa xoa nắn nắn hư không, như thể ở đó tồn tại thứ gì đó to,
tròn, mềm nhưng vô hình vậy. Ngay khi mọi người một mặt bệnh hoạn cho
rằng hàng này đang... giữa ngày nắng cực một mực bắt bướm đêm, thì giữa
không gian trống rỗng mà tĩnh lặng bỗng nhiên xuất hiện từng đợt gợn
sóng mắt thường đều có thể nhìn thấy được.
Dưới ánh mắt tò mò của
mọi người, và biểu tình trợn mắt há hốc mồm từ Hổ Kiền cùng đồng bọn,
các đợt sóng vô hình kia dao động càng lúc càng nhanh, cho đến khi… một
cánh cổng khổng lồ cao trên dưới chục mét cứ thế “từ không hóa có” hiện
ra giữa trời theo đúng nghĩa đen.
“Đây là…”
“Cái này…”
“Làm sao có thể!?”
“...”
Nhìn đại môn màu bạc xuất hiện một cách đầy quỷ dị, đám người Tiêu Viêm đều
cả kinh. Hiển nhiên mấy manh chiếu mới này đều không ai nghĩ tới, một
nơi ngẫu nhiên nhìn như chẳng có gì đặc biệt lại cất giấu điều ảo diệu
đến thế.
Đại môn màu bạc vừa xuất hiện liền “cạch” một tiếng rồi
từ từ mở ra, để lộ ra trước mắt mọi người… cũng là một mảnh rừng cây rậm rạp không khác hoàn cảnh phía bên này nhiều lắm.
“Phó viện
trưởng, mời!” - Tay trái đặt trên bụng, tay phải xòe ngang, lưng hơi
cúi, Tiêu Thiên làm một cái động tác mời chuẩn thân sĩ nhường cho Hổ
Kiền đi trước một bước. Ý tứ “tìm được đường và đi trước dò đường là hai chuyện hoàn toàn khác nhau” hết sức rõ ràng.
“Đi theo ta!” - Vẻ
mặt vui vẻ, cao ngạo trước đó nháy mắt biến âm trầm, Hổ Kiền phất tay ra hiệu cho đoàn người đi theo mình, không quên dừng lại nửa giây để liếc
mắt nhìn kỹ Tiêu Thiên một cái rồi mới đi đầu bước vào bên trong đại
môn.
Mấy chục học viên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đầy nghi
hoặc, nhưng rồi từng người cũng nhanh chóng xếp thành hàng theo sát nhau mà đi. Tiêu Thiên ngược lại là vẫn giữ nguyên tư thế mời của mình, mãi
cho đến khi tất cả các học viên đều mất hút sau đại môn màu bạc hắn mới
ngẩng đầu lên, mỉm cười liếc nhìn mười đầu Sư Thứu và ba vị trưởng lão
còn lại một cái, sau đó tiếp bước mọi người tiêu thất trong hư không.
Lát sau, khi tất cả mọi người đều đã qua cửa, lúc này đại môn mới chậm rãi
đóng lại, cuối cùng theo một vòng năng lượng gợn sóng khuếch tán ra mà
dần dần tiêu tán rồi hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại qua, trả
lại cho bãi đất trống giữa rừng trước đó vẻ bình thường của nó.
…
Trải qua một trận thời - không đảo lộn đã quen thuộc từ lâu, Tiêu Thiên bỗng thấy mình vẫn đang ở một trước một cánh rừng giống như trước đó, khác
biệt là tại trước một lối mòn cách đó không xa, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện hai lão giả, vài tên trung niên đại hán cùng khoảng hai mươi
người trẻ tuổi, tất cả đều lạ mặt.
Ánh mắt đảo qua trên người bọn
họ, dễ dàng thấy được trước ngực những người này đều đeo huy hiệu khắc
đồ văn hình tiểu tháp giống hệt nhau.
“Hahaha, ta nói Hổ lão đầu,
năm nào ngươi cũng đúng giờ như vậy. Để ngươi hộ tống tân sinh quả nhiên là rất đáng tin.” - Tiêu Thiên và ngoại viện mọi người bên này thấy bọn họ, đương nhiên đối phương cũng là như thế. Lúc này một trong hai lão
giả nhìn tới nhóm người, cười tủm tỉm hướng phía Hổ Kiền nói: “Tân sinh
năm nay thế nào?”
“Không tệ lắm, so với năm ngoái tốt hơn một
chút.” - Trong lòng có tâm sự nhưng hiển nhiên Hồ Kiền cũng chẳng muốn
những người không có cách giải quyết giống như hắn vạ lây vào, thế là
đành phải miễn cưỡng nở nụ cười: “Mà ta quên mất năm nay lại đến phiên
hai lão đầu các ngươi trực đón tân sinh đấy. Nhiều mệt mỏi a.”
“Không có cách! Đến lượt thì làm thôi.” - Hai lão giả bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hahaha! Năm người các ngươi lại đây.” - Cười, Hổ Kiền xoay người vẫy tay với
đám người Huân Nhi rồi chỉ vào hai lão giả: “Đây là hai vị trưởng lão
của Nội Viện. Vị này là Tô trưởng lão, vị này là Khánh trưởng lão. Về
sau các ngươi tu luyện trong nội viện, có việc gì thì cứ tìm họ.”
Nói, Hổ Kiền quay sang Tô, Khánh hai vị trưởng lão: “Năm tiểu tử này là top 5 thi tuyển của năm nay. Thực lực rất không tệ.”
“Ồ?” - Nghe vậy, ánh mắt hai vị trưởng lão đảo qua năm người hiện ra vẻ kinh ngạc kinh ngạc, cuối cùng khẽ gật đầu: “Ừm! Tiềm lực top 5 năm nay quả
nhiên là tốt hơn so với lần trước nhiều.”
Hai vị trưởng lão chú ý tiềm lực của năm người, nhưng còn đám trẻ sau lưng họ…
“Huýt!!! Hai nữ hài tử rất xinh đẹp nha! Xem ra nội viện lại nhiều thêm hai đoá hoa rồi.”
...lại tập trung vào mỹ nữ hơn.
Không có cách! Hồng nhan hoạ thuỷ a, đi đến đâu Huân Nhi và Hổ Gia cũng đều nổi bật và biết cách gây hoạ trong vô hình như vậy.
“Câm miệng cho ta. Nói nhảm thêm một câu, khấu trừ năm ngày tháp tu! Ai tới
trước?” - Tô trưởng lão xoay người quát lên, mấy người trẻ bên kia lập
tức rụt cổ, im miệng. Hiển nhiên cái gọi là “khấu trừ tháp tu” khiến bọn họ cực kỳ kiêng kỵ.
Đem đám trẻ lắm miệng bên kia khiển trách
xong, Tô trưởng lão mới quay sang Tiêu Thiên, người nãy giờ vẫn không
ngừng nhìn ngang, ngó dọc, hỏi: “Vị này… hẳn là Tiêu công tử a!?”
“Hả!? À! Tiểu tử Tiêu Thiên, ra mắt hai vị trưởng lão. Xin được giúp đỡ nhiều hơn!” - Bị gọi tên, Tiêu Thiên có chút giật mình, nhưng vẫn rất “kính
lão đắc thọ” chắp tay, cúi chào người lớn hơn mình.
Về phần bất
ngờ khi bọn họ biết mình là ai, không tồn tại. Đừng quên, hắn từng không chỉ một, mà là tận hai lần làm ra cử động lớn giữa cuộc thi tuyển lận
đấy, muốn không nổi tiếng với cao tầng Già Nam học viện cũng khó a.
Ngược lại, Tiêu Thiên chính là muốn bọn họ nhìn mình như vậy mới cố ý
bày ra chút thủ đoạn kia đấy chứ.
“Tiêu công tử khách khí!” - Thấy Tiêu Thiên có lễ, hai vị trưởng lão cũng vội vàng đáp lời.
Một màn chào hỏi xã giao nhìn thế nào cũng thấy… không hề giả trân.
Đáng nói là, trước đó có ngoại viện “Phó viện trưởng" Hổ Kiền khách khí với
Tiêu Thiên, hiện tại tới thêm hai vị trưởng lão nội viện cũng là như
thế. Nhất thời, mức độ thần bí của vị “biểu ca quốc dân” này trong lòng
Huân Nhi và Tiêu Viêm nói riêng, cũng như những người trẻ khác nói
chung, càng trở cao thêm một bậc.
Tạm gác Tiêu Thiên sang một bên, Tô - Khánh hai vị trưởng lão chuyển sự chú ý sang các tân sinh, cụ thể
hơn là top 5, bởi vì đó là công việc, đồng thời cũng là lý do bọn họ có
mặt tại đây hôm nay.
“Lấy tư cách lão nhân, ta có lời khuyên nho
nhỏ cho mấy người mới các ngươi, đó là “tận lực làm quen và thích ứng
nơi này”, bởi vì không giống những người khác, khởi điểm của các ngươi
tốt hơn rất nhiều.
Nếu không tin lời ta, cứ lấy đám hỗn đản này
làm gương. Không ngại cho các ngươi biết, bọn họ chính là những người
đứng đầu… từ dưới đếm lên cuộc thi tuyển ngoại viện năm ngoái, tức là
đến nay chỉ mới vẻn vẹn một năm mà thôi, nhưng nhìn thực lực hiện tại
của bọn họ, mấy người trong số các ngươi có tự tin sẽ giành được… để
xem, top 10 với bọn họ đâu.”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm chợt
thấy nao nao, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang các senpai đằng xa.
Không chỉ hắn, mà tất cả tân sinh đều có thể cảm nhận được mấy người bên kia rất mạnh trên thực lực, tự tin từ thần thái, và quan trọng nhất, là già dặn hơn hẳn đám chiếu mới bên này.
Nhắc lại lần nữa rằng năm ngoái bọn họ bài danh cuối cùng đấy!
Chỉ một năm mà thôi, không chỉ thực lực tăng lên, kinh nghiệm nhiều hơn, mà cả tư tưởng đều được thay đổi theo hướng rộng rãi hơn hẳn. Phá kén
thành bướm, lột xác theo đúng nghĩa đen a!
“Mà thôi, nói nhảm thế
đủ rồi, hiện tại chúng ta đến với mục đích chính của việc dàn quân chào
đón tân sinh các ngươi ở đây.” - Cười, bàn tay Tô trưởng lão phất lên,
lập tức một bó lớn những… lệnh bài màu tối đen lóe lên rồi xuất hiện.
Theo hắn phất tay lần thứ hai, đám lệnh bài kia lại như có mắt bay thẳng đến trước mặt Huân Nhi đám người, sau đó cứ thế trôi nổi giữa không trung.
“Nhận lấy đi! Đây chính là… quà chào đón tân sinh của các ngươi đấy.”
Nghe thấy vậy, mấy manh chiếu mới vội vàng đưa tay bắt lấy lệnh bài, không
ai để ý tới lời nói ngập ngừng và nụ cười quỷ dị của đám ma cũ.