“Một chiêu!” - Ánh sáng kỳ dị lóe lên, huyết sắc trọng kiếm quen
thuộc xuất hiện trong tay Ngô Hạo chỉ về phía Tiêu Viêm: “Ta sẽ chỉ tung một chiêu, nếu ngươi đỡ được…”
“Không cần!” - Đang lúc Ngô Hạo
nói dở lời, Tiêu Viêm lại bất ngờ lên tiếng cắt ngang: “Như Huân Nhi vừa nói, top 5 đã đi ra, chúng ta không cần thiết phải tiếp tục tốn thời
gian, tiêu hao thể lực vào cuộc chiến xếp loại vô nghĩa này nữa. Ngươi
muốn vị trí quán quân?”
Soạt! Vù!
“Nó là của ngươi.”
Cũng giống như hai mỹ nhân trước đó, Tiêu Viêm chủ động nhảy xuống đài rồi
đi thẳng vào đường hầm, để lại phía sau một Ngô Hạo ngẩn người, một
quảng trường ngơ ngác và một kỳ thi tuyển kết thúc theo cách mà không ai có thể ngờ tới, đến tận khi nó thực sự diễn ra trước mắt họ rồi thì lại chẳng ai dám tin.
Mà, thực ra thì có một kẻ đã sớm ngờ tới kết cục này đấy chứ. Hắn chính là… kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó ấy!
. . .
Tối cùng ngày, trong phòng trọ của Tiêu Thiên.
“Tiêu Thiên biểu ca, nhẫn của ngươi…” - Vừa nói, Tiêu Viêm vừa xòe bàn tay
thô ráp của mình ra, trên đó nằm lẳng lặng một chiếc nhẫn còn nguyên vẹn phần thân, nhưng mặt đá màu đỏ thẫm như máu bầm đính kèm đã vỡ tan, đầu cúi thấp: “Ta xin lỗi!”
“Không cần để ý, của cải ra đời vốn chính là để đi thay người.” - Trái ngược với biểu hiện rất nhiều cảm xúc của
biểu đệ mình, Tiêu Thiên lại chỉ phất tay thu lấy phần còn lại của chiếc nhẫn vào balo hệ thống, sau đó nhấp một ngụm trà, rồi lạnh nhạt nói:
“Chuyện ta giúp ngươi lọt vào top 5, ngươi tốt nhất là đừng để lộ ra
ngoài cho bất kỳ ai biết, kể cả Huân Nhi tiểu nha đầu kia. Nàng… rất
nguy hiểm.”
“Ta biết rồi, Tiêu Thiên biểu ca.” - Tiêu Viêm gật đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Người ngoài nhìn vào luôn cho rằng hắn và Huân Nhi là thanh mai trúc mã từ
bé, một đôi tình nhân kiểu mẫu điển hình. Nhưng ở trong chăn mới biết
chăn có rận, khoảng cách giữa hai người bao xa, chỉ có kẻ trong cuộc
hiểu rõ.
Nàng có bí mật của mình, hắn biết, nhưng không bao giờ
hỏi. Điều đó giúp quan hệ của hai người vẫn luôn được duy trì tốt qua
nhiều năm, tuy nhiên, cũng chính cái sự "ta không hỏi - ngươi không nói" ấy lại vô tình tạo nên một khoảng cách giữa tâm hồn cả hai. Hiện tại
hắn cũng có bí mật này để giấu nàng, bức tường vô hình chắn giữa hai
người sợ rằng sẽ chỉ càng ngày càng dày hơn mà thôi.
“Được rồi!
Nếu không còn chuyện gì khác thì trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Ít ngày
nữa vào Tàng Kinh Các cố gắng giành lấy những gì thuộc về mình, chuyện
trong đó ta không tiện nhúng tay.”
“Cái kia…”
“Hả!?”
“Không có gì!” - Vốn còn muốn hỏi thăm gì đó, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã gặp
phải ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Thiên, Tiêu Viêm cũng chỉ còn biết nuốt
ngược lời muốn nói trở lại: “Ta trở về trước, gặp lại biểu ca sau.”
“Ừm! Không tiễn.”
Tiêu Viêm đi rồi, vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Thiên mới giãn ra để thay vào đó bằng một… nụ cười khẩy.
Hắn dày công gài vào lòng Huân Nhi một khúc mắc với Tiêu Viêm trong sự kiện “Bắt gian trong rừng” từ hồi cả đám còn ở Tiêu Gia, hiện tại lại bồi
thêm một cú “ngươi có bí mật của ngươi, ta cũng có của ta” này, tin chắc hạt giống nghi kỵ kia sẽ sớm nảy mầm a.
Gác lại chuyện của người
khác sang một bên, Tiêu Thiên lật tay lấy ra chiếc nhẫn trước đó Tiêu
Viêm đưa trả cho hắn, vẻ mặt biến trầm ngâm.
“Loại nhẫn này… thật sự không thể lượng sản sao, Wanda?”
“Xin lỗi chủ nhân! Đẳng cấp hiện tại chỉ cho phép thuộc hạ khống chế một
chiếc một lần, nhiều hơn sẽ xảy ra sai lầm.” - Vẫn như mọi khi, Wanda
quỷ dị bước ra từ trong hư không với giọng nói có phần vô cảm của mình.
“Như vậy a! Thật đáng tiếc.”
Tiêu Thiên có cơ sở để tiếc nuối, bởi vì chiếc nhẫn này chính là thứ đã cứu
mạng Tiêu Viêm trên sân thi đấu. Hay nói cách khác, nếu được sử dụng một cách chính xác, thì “của đi thay người, lấy tiền đổi mạng” là có thật
chứ chẳng phải không.
Theo đó, bằng cách để Wanda phong ấn một
phần đấu khí hệ Thời - Không độc quyền của nàng vào viên thủy tinh đặc
chế như mặt đá kia, rồi mỗi khi người đeo nhẫn cảm thấy nguy hiểm, hắn
chỉ việc làm vỡ viên đá, từ đó giải phóng năng lượng bên trong ra ngoài, thì Wanda sẽ cảm nhận được và lập tức có mặt để thực hiện việc chủ nhân chiếc nhẫn muốn nàng làm.
Ngắn gọn thì, nguyên lý Aladin và cây đèn thần a!
Khác biệt là “Aladin” Tiêu Viêm chẳng có vai trò gì ở đây cả, bởi vì “Thần
Đèn” Wanda vĩnh viễn sẽ chỉ nghe lời Tiêu Thiên làm việc mà thôi.
“Được rồi, có gì dùng nấy vậy.” - Rất nhanh liền chấp nhận sự thật, Tiêu
Thiên phất tay: “Làm lại cho ta một chiếc khác đi, cái này hỏng rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Ừm! Mà…”
Cốc! Cốc! Cốc!
“Tiêu Thiên biểu ca, huynh… có đó không?”
Soạt! Vụt!
“Tiêu Ngọc biểu muội à…” - Chờ Wanda biến mất vào hư không xong, Tiêu Viêm
mới hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Vào đi, cửa không
đóng đâu.”
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Tiêu Ngọc chậm rãi
bước vào với một cái đầu cúi thấp đầy bẽn lẽn, cùng một… chiếc giỏ mây
được đan thủ công khá tỉ mỉ.
“Cái kia… xin lỗi đã làm phiền… hy… hy vọng không phá bĩnh huynh nghỉ… nghỉ ngơi, Tiêu Thiên biểu ca…”
Trái ngược với hình ảnh phóng khoáng, thoải mái trước mặt mọi người, Tiêu
Ngọc lại thường tỏ ra hết sức thẹn thùng(?!?) và ngập ngừng mỗi khi có
dịp ở riêng với Tiêu Thiên. Lý do vì sao thì chỉ mình nàng biết.
“Ngươi ngốc a! Bây giờ đang là gần trưa, ta có phải heo đâu mà nghỉ ngơi giờ
này.” - Đối với vị biểu muội xinh đẹp đã từng là nạn nhân trong kế hoạch của mình, thâm tâm Tiêu Thiên vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nàng, vì thế thái độ của hắn dành cho Tiêu Ngọc ngược lại là vô cùng thân thiện:
“Nhắc tới heo, sáng nay ta theo thói quen gieo thử một quẻ xem hung -
cát, thế quái nào kết quả lại là “đại cát - có lộc ăn trời cho”. Tiêu
Ngọc biểu muội, sẽ không phải là ngươi chứ?”
“Khanh khách! Huynh
thật đúng là biết đùa.” - Thái độ gần gũi, lời nói thân thiện, cộng thêm biểu tình “nhắm mắt, bấm tay” như thần côn của Tiêu Thiên rất nhanh
liền giúp Tiêu Ngọc cảm thấy thoải mái hơn: “Học hành rồi tu luyện làm
ta lâu rồi chưa có dịp vào bếp. Lần này may mắn dành ra được chút thời
gian rảnh, lại sẵn có huynh ở đây làm chuột bạch, ta tranh thủ ôn lại
chút tay nghề kẻo quên mất.”
Vừa nói, Tiêu Ngọc vừa lấy thức ăn
trong giỏ bày ra bàn, chỉ trong chốc lát chiếc bàn trống không đã đầy ắp nào tô, nào dĩa, nào chén, nào bát v.v. còn tỏa ra mùi thơm nghi ngút
mê người.
“Nghe ngươi nói làm chuột bạch ta thực sự đã sợ hãi đấy, chỉ là vừa nhìn và ngửi chỗ thức ăn này… được rồi! Không phải là chết
sao, ai rồi cũng phải chết mà thôi, sớm hơn hay muộn hơn chẳng khác gì
nhau cả, ta liều!”
Dứt lời, mặc kệ Tiêu Ngọc vẫn chưa có dọn bàn
xong, cũng chẳng thèm đụng đũa, đụng muỗng gì, Tiêu Thiên cứ thế tay
không bắt giặc bốc lấy một miếng thịt xào chua ngọt bỏ thẳng vào miệng.
“Huynh…”
“Nóng! Nóng! Nóng!”
“Đồ ta vừa mới nấu xong…”
“A! Hự…”
“Huynh… làm sao!?” - Thấy Tiêu Thiên đang vừa phủi miệng vừa nhảy tưng tưng như khỉ bỗng nhiên cứng ngắc người, Tiêu Ngọc hốt hoảng không thôi: “Này!
Huynh đừng dọa ta, Tiêu Thiên biểu ca…”
“Chu choa mạ ơi! Ngon thấy tía, thấy má luông!”
“Huynh… đồ đáng ghét! Ta mặc kệ huynh!”
Nói, Tiêu Ngọc xụ mặt, môi cong tớn lên, hai tay khoanh trước ngực, cả người quay ngoắt 180 độ đưa lưng về phía bàn ăn và Tiêu Thiên, một bộ “bảo
bảo rất tức giận, đầu gỗ ngươi còn không nhanh dỗ dành bảo bảo”.
“Ơ! Ai bảo ngươi nấu ăn ngon quá, báo hại ta nếm thử một cái liền lặng cả
người làm chi?” - Tiêu Thiên giở chiêu “ngây thơ vô số tội” nhưng vô
dụng, lập tức hắn chuyển sang kế hoạch hai: “Cái kia… ta xin lỗi, Tiêu
Ngọc biểu muội, ta không nên trêu chọc ngươi.”
Liền “em sai rồi,
anh xin lỗi em đi” đều không có hiệu quả. Bất đắc dĩ, Tiêu Thiên đành
phải bung chiêu cuối, gọi “có thực với vực được đạo”.
Leng! Keng! Sột soạt! Nhoàm… nhoàm… nhoàm…
Chờ mãi không thấy Tiêu Thiên có thêm động tác, thay vào đó lại là tiếng
bát đũa, tiếng nhai, tiếng nuốt, tiếng húp canh v.v. vang lên không
ngừng, Tiêu Ngọc rốt cuộc không thể tiếp tục “dỗi” được nữa.
“Này, ăn từ từ chừa cho ta với! Huynh heo a!”
“Ngươi bình tĩnh giận tiếp đi, chờ ta ăn no có sức sẽ xin lỗi ngươi!”
“Huynh… rốt cuộc là có thành ý hay không!? Này, đừng ăn hết thịt xào, chừa cho ta với!”
…
Không biết bao lâu sau.
Nấc! Ợ~
“Ta nói Tiêu Ngọc biểu muội, nam nhân nào lấy được ngươi thực sự là phúc ba đời đấy.” - Xoa xoa cái bụng tròn vo đã rất lâu rồi mới được ăn thả ga, Tiêu Thiên cười nói: “Người đã xinh đẹp, thiên phú còn cao, tính tình
lại lương thiện, mà quan trọng nhất là thạo nữ công gia chánh…”
Keng!
“Nhưng ta không muốn lấy chồng!” - Nghe được lời Tiêu Thiên, Tiêu Ngọc bất ngờ đặt chiếc dĩa trên tay xuống, mặt cười cũng hóa nghiêm túc: “Ta muốn
trở nên mạnh mẽ, ta muốn bảo hộ phụ mẫu, ta muốn đệ đệ nên người, ta
muốn gia tộc phát triển, ta muốn… làm chủ cuộc đời mình.”
“Tiêu Ngọc biểu muội, ngươi…”
Tiêu Thiên hơi nhướng mày. Hắn… làm gì sai à? Tại sao Tiêu Ngọc lại bất ngờ
đổi giọng một cách không hề có báo trước như vậy chứ? Hay hắn bỏ lỡ chi
tiết nào rồi?
“Tiêu Thiên biểu ca, còn nhớ ngươi từng hỏi ta rằng
liệu ta có đang hài lòng với cuộc sống của mình hay không chứ? Hiện tại
ta trả lời ngươi, ta không hài lòng! Rất không hài lòng! Ta muốn thay
đổi! Ta chán ghét con đường tầm thường này! Ta không muốn cứ thế lấy
chồng, sinh con rồi bình phàm cả đời! Ta…”
“Tiêu Ngọc biểu muội,
ngươi… chắc chắn chứ!? Con đường ngươi đã và đang đi có thể không đặc
sắc, nhưng ít nhất là nó kết thúc trong an toàn và viên mãn. Rẽ ra một
nhánh khác để làm điều mới mẻ đôi lúc là tốt, nhưng đôi lúc lại là… vực
sâu chờ đợi phía trước a!”