Cổ họng bị bóp chặt, cả người bị nhấc bổng lên không trung, bạn trẻ
xui xẻo… không, là tự làm tự chịu thì đúng hơn, bắt đầu lịm dần, mặt mày tái đi, hai mắt lồi ra, động tác giãy dụa cũng từng chút một yếu dần và chậm lại. Cứ theo cái đà này thì khả năng cao là hắn sẽ bị kẻ “hữu danh vô thực” trong miệng mình lăng không bóp chết bằng một tay từ cách xa
trăm mét tới nơi rồi.
“Tiêu công tử…”
“Hừ!”
Đương
nhiên Tiêu Thiên sẽ không ngu ngốc đến mức giết học viên của Già Nam học viện ngay trước mặt Hổ Kiền để rồi tự đóng cánh cửa trở thành đạo sư
của mình là còn nhẹ, bị đuổi giết khắp đại lục mới là vấn đề a.
Nên là…
Bịch!
...dạy cho bạn nhỏ kia một bài học đơn giản về kính trên, nhường dưới là được rồi.
“Xin lỗi đã làm phiền! Từ giờ đến hết ngày thi đấu hôm nay ta sẽ biến thành
khúc gỗ ngu ngốc, mọi người cứ xem như ta không tồn tại là được. Cảm
ơn!”
Dứt lời, Tiêu Thiên lập tức trở lại ghế ngồi, nhắm chặt hai
mắt, có ngủ hay không thì chỉ mình hắn biết, để lại Hổ Kiền, các trưởng
lão, đạo sư và hàng chục ngàn học viên… ngổn ngang trong gió.
“...”
“Khụ! Được rồi, đã không còn vấn đề gì khác thì… tiếp tục thi đấu đi.” - Hổ Kiền vung tay nói.
Theo thanh âm của hắn hạ xuống, trọng tài lại tiếp tục đem danh sách đọc tiếp.
. . .
Vốn là một kỳ thịnh hội, nhưng trải qua tràng cảnh Tiêu Thiên bày ra khả
năng “giết người trong nháy mắt, từ xa ngoài vạn dặm” đầy rung động
trước đó, các trận chiến phía sau ít nhiều đều giảm đi sự thu hút đáng
có của nó.
Còn Tiêu Viêm đáng thương, kẻ lẽ ra phải nhận được hết
sự chú ý nhờ chiến thắng đặc sắc của mình trước kình địch, lại rất không may, cũng bị mờ nhạt đi rất nhiều trước vòng xoáy dư luận này.
Đáng nói là, trong khi những người trẻ chỉ cảm thấy thủ đoạn kia lợi hại và
hoa mỹ, thì Hổ Kiền, Hỏa lão nhân, Huân Nhi v.v. những người vì nhiều
nguyên nhân khác nhau mà sở hữu tầm mắt, cũng như lượng kiến thức cao
hơn, lại tỏ ra nghi hoặc, thậm chí còn có phần… sợ hãi Tiêu Thiên.
Đúng vậy, là sợ hãi!
Bởi vì trong hiểu biết của họ, thì ngay cả các Tôn Giả, cao hơn nữa là
Thánh Nhân, đều không thể đưa một phần thân thể của mình áp sát mục tiêu bằng cách xuyên qua hư không như vậy đâu. Huống hồ chi, Tiêu Thiên
không chỉ làm được, mà còn dùng một gương mặt trẻ tuổi, một thân phận
tầm thường, một thái độ không hề cao ngạo để xuất hiện và chỉ thực sự
tức giận khi Tiêu Gia bị chỉ mặt gọi tên.
Điều đó càng khiến cá
nhân hắn nói riêng, và Tiêu Gia sau lưng nói chung, trở nên mù mịt hơn
cả những tồn tại mù mịt nhất đại lục.
. . .
Trở lại với cuộc thi tuyển nội viện của Già Nam học viện.
Nửa ngày trôi qua, theo hình ảnh người lên - kẻ xuống liên tiếp trên võ
đài, thì hơn 170 cái tên ban đầu đã dần bị rút ngắn lại chỉ còn trên
dưới 70 người. Hay nói cách khác, chỉ còn vài cặp đấu cuối cùng nữa thôi là danh sách những cá nhân đủ tư cách tiến vào nội viện sẽ đi ra đúng
như kế hoạch.
“Cắp đấu số 43, Huyền giai ban một, Nham Trình gặp Chấp Pháp Đội, Ngô Hạo!”
Lời trọng tài vừa dứt, không khí ầm ĩ trên các khán đài trở nên im lặng rất nhiều. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, mà mỗi một cái tên uy danh được xướng lên, các đệ tử xung quanh đều sẽ không tự chủ
được hạ thấp thanh âm của mình.
Đến mức Tiêu Thiên, kẻ đã hứa là
mình sẽ cosplay “khúc gỗ ngu ngốc” tới hết chương trình, đều nhịn không
được mở mắt ra nhìn xuống. Hành động này của hắn lập tức nhận được sự
chú ý từ Hổ Kiền và những người có mặt trên đài cao.
Dưới sân lúc
này đã có một gã thanh niên đang đứng thẳng ở đó. Chỉ là từ vẻ đau khổ
trên khuôn mặt tuyển thủ gọi Nham Trình kia, có thể nhận ra hắn đối với
cái tên Ngô Hạo có bao nhiêu sợ hãi.
Đúng lúc này, khoảng không
vốn rỗng tuếch trước mặt Nham Trình bỗng nhiên khẽ lắc lư. Nhất thời,
một thân ảnh trong áo bào đỏ như máu bất chợt hiện ra như quỷ mị, theo
sau bởi một mùi huyết tinh nồng đậm đến nỗi dù mặt trời đã lên cao,
nhưng vài kẻ thực lực yếu vẫn nhịn không được thấy lạnh trong người.
“Tên này… hẳn là vừa chấp hành nhiệm vụ trở về a. Một thân huyết khí thao
thiên, so với mấy kẻ điên trong Hắc Giác Vực sợ rằng còn phải nồng đậm
hơn nhiều.” - Nhìn bóng người bên trong sân đấu, “hồng y nữ tử” Hổ Gia
khẽ nhíu mày.
“Vẫn kịp trở về sao!” - Khuôn mặt vốn luôn giữ được
vẻ cười nhạt của Bạch Sơn bỗng chốc âm trầm khi thấy huyết ảnh xuất
hiện. Tại ngoại viện này, người hắn e ngại nhất không phải Hổ Gia, cũng
không phải Huân Nhi, mà chính là kẻ một thân huyết tinh trước mặt kia.
Số là mấy năm nay, trong vô số lần Già Nam Học Viện va chạm với người của
Hắc Giác Vực, Ngô Hạo vẫn luôn là kẻ duy nhất chọn con đường dẫm lên máu tươi, bước qua thi thể chỉ vì mục đích cuối cùng là đem tiềm lực của
mình kích hoạt đến tận cùng trong những trận chiến trên lằn ranh sinh
tử, để rồi cứ thế từng bước từ một gã đội viên bình thường của Đội Chấp
Pháp đi đến trình độ như bây giờ.
Trình độ mà người ta dành tặng cho hắn một biệt danh mỹ miều, là “Huyết Tu La”!
Trở lại với hiện tại.
Trong sân, sau khi Ngô Hạo xuất hiện, trọng tài thoáng có chút chần chừ, nhưng rồi sau đó cũng cho trận đấu bắt đầu.
Chỉ là ngay khi tiếng “bắt đầu” vừa ra, Nham Trình đã lập tức lùi về phía
sau mấy chục bước, đấu khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển hình thành
bên ngoài thân thể một lớn màn phòng ngự, tay nắm thật chặt vũ khí, mắt
không dám chớp nhìn chằm chằm Ngô Hạo đang đứng yên bất động phía trước.
Còn nhớ lần Tiêu Viêm rút chạy trước Lục Mục đã phải nhận phản ứng la ó như thế nào từ khán giả. Thế nhưng lần này, các khán đài lại không hề phát
ra bất kỳ tiếng cười nhạo nào cả.
Phải biết, thanh danh của Ngô
Hạo mấy năm nay cũng không hề thua kém so với Huân Nhi cùng Hổ Gia, thậm chí ba chữ Huyết Tu La còn mang lực trấn áp lớn hơn những người trước
rất nhiều.
“Không bỏ cuộc?!” - Huyết bào khẽ lay động, âm thanh
khàn khàn cùng một đôi mắt tràn ngập sát ý giống như ánh mắt khát máu
của bầy sói trên thảo nguyên lộ ra khiến đối thủ hiện tại của hắn cảm
thấy run sợ, lòng bàn tay ướt đẫm.
“Động thủ đi! Ta cũng muốn xem
thử Huyết Tu La mạnh mẽ đến cỡ nào!” - Vừa dứt lời, có vẻ như sợ phải
tiếp tục đối diện với Ngô Hạo, Nham Trình cắn răng vọt lên phía trước,
vũ khí sắc bén trong tay xé rách không khí đâm tới.
Nhìn thấy một
kích bùng nổ của Nham Trình, huyết ảnh cũng không hề nhúc nhích, nhưng
khi công kích sắp đến gần, thân thể hắn lại đột nhiên tiêu thất. Một
kích thất bại, đồng tử Nham Trình co lại, vũ khí trong tay không chút
chậm trễ vòng ra phía sau đâm ngược.
Đinh!
Mũi kiếm được chế tạo từ tinh cương va chạm với nhau, trọng kiếm đỏ như máu dễ dàng đem
công kích của Nham Trình gạt đi. Từ âm thanh vọng lại, có thể phán đoán
sức nặng của thanh trọng kiếm này cũng là không vừa chút nào.
Hai kiếm vừa chạm nhau liền phân biệt được hơn thua.
Theo đó, trường kiếm trong tay Nham Trình bị đánh bay ra khỏi tay, hổ khẩu
tung tóe máu tươi. Vừa giao tranh được một hiệp đã bị đánh bay vũ khí,
tràng cảnh như vậy làm cho các khán đài đều nhịn không được ồ lên.
Phải biết, Nham Trình thế nhưng mà một gã ngũ tinh Đấu Sư a!
Dưới sân, khuôn mặt Nham Trình hiện lên vẻ khiếp sợ, bàn chân cấp tốc phát
lực đẩy thân thể lui ra phía sau, nhưng chưa được mấy bước đã cảm thấy
sau lưng hàn khí dập dờn, quay lại thì đã thấy trên cổ một cảm giác rợn
người tràn đến làm cho ca người hắn trở nên cứng ngắc.
Chưa đầy
hai hiệp, Nham Trình với thực lực ngũ tinh Đấu Sư đã phải chấp nhận thua cuộc. Kết quả như vậy làm cho cả quảng trường trở nên huyên náo.
Mặc dù không nhiều người ôm hy vọng Nham Trình có thể đánh bại Ngô Hạo,
nhưng chỉ mới hai hiệp đã bị đối phương đem kiếm kề cổ thì thực sự là
chênh lệch có chút quá mức rồi.
“Tốc độ thật nhanh!” - Nhìn Ngô
Hạo cầm huyết sắc trọng kiếm đứng phía sau Nham Trình, sắc mặt Tiêu Viêm nhịn không được hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Sở trường của Ngô Hạo
là tốc độ, hơn nữa hắn còn tu luyện một loại đấu kỹ thân pháp Huyền giai cao cấp gọi Huyết Ảnh Thiểm. Vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau Nham
Trình chính là nhờ vào loại thân pháp này.” - Huân Nhi nhẹ nhàng mà chậm rãi nói: “Ngoài ra, từ cái cách hắn múa may thanh huyết sắc trọng kiếm
kia một cách nhẹ nhàng, có thể có thể dễ dàng đoán được lực lượng Ngô
Họa cũng không yếu đi đâu cả.”
“Tốc độ và lực lượng đều mạnh, tâm
tính lại thâm trầm, lãnh khốc. Tên này…” - Lông mày nhướng lên, Tiêu
Viêm liếc mắt nhìn huyết trọng kiếm trong tay Ngô Hạo một cái, trong
lòng nghi hoặc không thôi: “...không có nhược điểm sao?”
Dưới sân, ngay tại thời điểm Ngô Hạo đem trọng kiếm đặt trên cổ Nham Trình, một
trong các trọng tài đã ngay lập tức hô trận đấu kết thúc. Thi đấu có thể bị thương, nhưng đương nhiên chẳng ai hy vọng thấy tình cảnh tử vong
cả, cho nên quy định “cấm hạ sát thủ khi đối thủ đã mất khả năng phản
kháng hoặc chủ động chịu thua, nếu không sẽ chịu phạt nặng” ra đời.
Nhưng mà quy định này người khác có thể nghe, chứ Ngô Hạo thì chẳng ai dám
chắc được, nên là trọng tài cũng không dám chậm trễ, kẻo chậm một giây - bay một mạng thì quá đen.
Nghe được tiếng trọng tài la lớn, huyết sắc trọng kiếm trong tay Ngô Hạo khẽ run rẩy như biểu lộ sự tiếc nuối,
sau đó mới chậm rãi thu hồi. Mà theo trọng kiếm rời khỏi cổ, Nham Trình
cũng giống như bị hư thoát vậy, toàn thân đổ mồ hôi, không ngừng thở phì phò, cả người kiệt sức đến mức đứng đều không vững.
Không để ý
đến Nham Trình, Ngô Hạo bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đạm mạc chậm rãi đảo quanh các khán đài, cuối cùng dừng lại tại vị trí Hoàng giai ban
hai.
Dưới vô số ánh mắt soi mói của toàn trường, huyết sắc trọng kiếm trong tay hắn nâng lên, cuối cùng chỉ hướng...
“Tiêu Viêm! Có dám xuống đây chiến với ta một trận?”