“Xem ra Lục Mục muốn sử dụng lá bài tẩy rồi. Không biết biểu đệ của Tiêu công tử sẽ trả lời thế nào trong tình huống này đây?”
“Đối với Luyện Dược Sư, nó là người bạn thân thiết giúp đỡ họ luyện đan. Đối với tu luyện giả, nó lại là đồng hành không bao giờ phản bội trong tu
luyện và cả chiến đấu. Bất kể trong trường hợp nào, thì hỏa diễm cũng là công cụ đắc lực cho người sở hữu nó.
Tuy nhiên, công cụ suy cho cùng cũng chỉ là công cụ.
Lợi hại bao nhiêu còn phải xem người dùng là ai, sử dụng chúng thế nào,
thấu hiểu chúng ra sao v.v. nhiều loại yếu tố kết hợp lại, chứ cứ cầm vũ khí lợi hại hơn là chắc thắng thì chúng ta kéo nhau sang luyện khí hết
đi cho nhanh, tu luyện làm quái gì vừa mệt xác, còn tốn thời gian nữa,
đúng không Phó hội trưởng?”
“À! Tựa hồ… không sai a!”
Góc
nhìn và cách giải thích mới lạ của Tiêu Thiên không chỉ khiến Hổ Kiền
bất ngờ, mà các vị trưởng lão và đạo sư bên cạnh cũng đều nhịn không
được nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Vốn nhìn thế nào cũng thấy Tiêu Viêm bất lợi sau khi Lục Mục quyết định lật lá bài tẩy mạnh nhất của mình,
thế nhưng vừa qua miệng vị Tiêu công tử này, tình hình dường như lại trở nên… không có gì khác biệt lắm vậy.
. . .
Dưới sân.
“Tiêu Viêm huynh đệ, đừng nói ta không cảnh báo ngươi, nhưng Lam Tinh Hỏa này của ta đã từng đem đấu linh cường giả đánh cho bị thương đấy. Ngươi
phải cẩn thận nha.”
Vẻ mặt thân thiện, nụ cười tự hào, chỉ là bởi
vì bị sắc xanh từ hỏa diễm và những luồng không khí rung động do bị
thiêu đốt ảnh hưởng, kết hợp với lời hắn nói, dù là vô tình hay cố ý mà
Lục Mục bây giờ trông mới giống kẻ phản diện, còn Tiêu Viêm lại trở
thành… không dám nói anh hùng, nhưng nạn nhân thì được chứ chẳng phải
không.
Tuyên bố vang vọng, chắc nịch; vẻ mặt nghiêm nghị, tự tin; đấu khí tỏa ra
cuồn cuộn làm quần áo không gió tự bay phần phật; nhưng đáng nói hơn cả, là thủ thế một tay đặt sau mông, tay còn lại hơi cong ngửa lòng về phía đối thủ, kết hợp cùng sống lưng thẳng tắp và ánh mắt thanh tịnh không
cảm xúc của Tiêm Viêm mới là lý do khiến cả quảng trường ngạc nhiên.
“Đây là…”
“Toàn thân sơ hở, thủ thế thách thức, tên khốn này…”
“Hắn vậy mà không thèm nhặt lại trường kiếm! Chẳng lẽ muốn tay không đấu với hỏa diễm hay sao?”
“...”
Bỗng chốc, âm thanh nghị luận vang lên ầm ĩ, vài kẻ chướng mắt Tiêu Viêm còn nhịn không được mắng hắn thành tiếng, người ủng hộ và khán giả trung
lập lại tỏ ra hết sức nghi hoặc v.v. chỉ có Tiêu Thiên, Tiêu Ngọc, Tiêu
Ninh và Huân Nhi những người con Tiêu Gia này biết Tiêu đại thiên tài
muốn làm gì.
“Hừ! Vốn còn muốn nể mặt Ngọc nhi nhẹ tay với ngươi,
thế nhưng hiện tại không dạy tiểu tử ngươi một bài học là không được
rồi!” - Bản thân giở thủ đoạn tự hào nhất ra chỉ để nhận lại sự khinh
thường và thách thức. Dù tính tình có thoáng thì Lục Mục cũng còn trẻ,
cũng nhịn không được cảm thấy mất mặt khi bị đàn em xem nhẹ trước hàng
chục ngàn khán giả, thậm chí trong đó còn có cả người thương đâu.
Soạt! Ầm! Vù!
Bàn chân hơi vặn, gót chân thoáng nhấc cao rồi trong nháy mắt đột nhiên hạ
xuống đạp mạnh lên mặt đất đem thân thể Lục Mục gần như hóa thành một
vệt sáng xanh, trực tiếp hướng Tiêu Viêm mạnh mẽ lao tới.
Soạt!
Nhìn Lục Mục chính diện vọt tới, lông mày Tiêu Viêm hơi nhướng lên, chân
trái lùi lại nửa bước, sống lưng vốn thẳng tắp cũng có chút cong xuống,
hoàn thành thủ thế “Hoàng Phi Hồng” cuối cùng và chính xác nhất.
Nhận ra đối thủ có hành động, nhưng Lục Mục chẳng những không quan tâm,
ngược lại hai luồng Lam Tinh Hỏa không ngừng rượt đuổi nhau quay quanh
bên ngoài thân thể hắn còn đột nhiên gia tốc, nhiệt độ nóng cháy cắt qua không khí mang theo những tiếng vang giống như dầu sôi gặp băng tuyết.
Và khi mà khoảng cách hai bên chỉ còn tình bằng cen-ti-mét, thì…
“Bại cho ta!”
Vù! Bùm!
...hỏa quyền phóng ra nhanh như tên lửa, sức nóng mãnh liệt khiến nó đánh nổ cả không khí, đáng tiếc…
Soạt! Vụt!
Két… két… kéttttt…
...cũng giống như Tiết Băng ngày hôm qua, Lục Mục cũng phạm phải sai lầm tương
tự với công kích cực mạnh, nhưng thẳng tắp một cách ngây thơ, để rồi dễ
dàng bị tránh né chỉ bằng một động tác nghiêng người cực kỳ đơn giản của Tiêu Viêm.
Thế còn hỏa hoàn quanh người hắn thì sao!? - Câu trả lời là cũng bị ngăn cản bởi đấu khí khải giáp của người sau.
Tuy nhiên, khác với Tiết Băng dễ dàng bị phản công tới bại trận, Lục Mục
bày ra một thế công quá mãnh liệt, dưới sự ủng hộ của tốc độ cao và
nhiệt độ lớn, làm cho Tiêu Viêm dù có vào thế, cũng chẳng thể phản đòn
như ý.
Nói tóm lại, kết quả của hiệp giao phong thứ nhất là… hòa!
Một chiêu chưa ra đáp án, Lục Mục nhanh chóng bật trở ra, hai tay một sấp
một ngửa, Lam Tinh Hỏa bùng lên rồi xoay tròn với tốc độ cao, nháy mắt
đã hình thành một thanh loa toàn hỏa diễm thương!
“Hắc hắc! Tiêu
Viêm học đệ, đây là kỹ năng công kích độc hữu của Luyện Dược Sư chúng
ta, đan hỏa chi kỹ - dĩ hỏa hóa khí, bùng nổ ra uy lực không yếu hơn đấu kỹ chút nào đâu!”
Nhếch miệng cười, bàn tay Lục Mục chợt động đem loa toàn hỏa diễm thương trong tay hắn… ném thẳng hướng ngực Tiêu Viêm. Đáng nói là, nhờ nhiệt độ lớn và xoay tròn với tốc độ cao, đầu loa toàn hỏa diễm thương vậy mà trực tiếp thiêu đốt không khí thành hình lốc
xoáy màu lam, chẳng những tăng tính thẩm mỹ, mà sát thương xuyên thấu
của nó cũng được đề thăng đáng kể.
“Lửa cũng có thể sử dụng như vậy!? Đan hỏa chi kỹ… quả nhiên có chút tà đạo a!”
Cảm nhận được rõ ràng sự mạnh mẽ của loa toàn hỏa diễm thương, trong lòng
Tiêu Viêm kinh ngạc không thôi. Tuy nhiên, như vậy không có nghĩa là hắn sẽ phân tâm.
Hút! Vù! Pặp!
Trường kiếm nằm lăn lóc không xa vừa được Tiêu Viêm hút về tay cũng là lúc loa toàn hỏa diễm thương mang theo âm thanh xé gió bén nhọn mạnh mẽ lao đến, nhất thời…
Vù!
Keng! Keng! Keng! Két… két… kéttttt…
...trường kiếm được bao phủ bởi đấu khí màu hỏa hồng xảy ra va chạm với loa toàn
hỏa diễm thương vang lên chói tai, cùng với đó là tung tóe những hỏa hoa chói mắt khiến không ít người phải nhắm mắt, bịt tai vì quá khó chịu.
“Hừ!”
Tranh thủ Tiêu Viêm bận chống đỡ loa toàn hỏa diễm thương, vốn cũng là mục
đích hắn tung ra môn đan hoa chi kỹ này chính diện, Lục Mục lập tức tiến hành áp sát từ một góc khác, bằng một thủ đao hừng hực Lam Tinh Hỏa.
“Hỏa Diễm Đao”
Vù! Vù!
Thời - không dường như chậm lại.
Dưới sân, tay phải Tiêu Viêm nắm chặt chuôi, tay trái chống sống kiếm, toàn
thân đấu khí khải giáp tỏa ra màu hỏa hồng đau khổ phòng ngự loa toàn
hỏa diễm thương.
Người còn lại, chính là Lục Mục, lại hoàn toàn rảnh rang, đồng thời thủ đao bốc lửa từng chút một áp sát mục tiêu.
Nếu không có gì bất ngờ, thì trận chiến này có lẽ nên kết thúc tại đây rồi a.
Và sự thật đúng là kết cục đã đi ra, chỉ có điều…
“Tiểu tử họ Lục… thua rồi!”
...không giống mọi người tưởng tượng như vậy.
Theo đó, ngay khi Hỏa Diễm Đao của Lục Mục chỉ còn cách vùng hông Tiêu Viêm vài cen-ti-mét, thì biến cố bất ngờ xảy ra.
Chỉ thấy Tiêu đại thiên tài vậy mà… hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, hay chính
xác hơn, là thay vì tiếp tục dùng trường kiếm chặn trước ngực để chống
đỡ loa toàn hỏa diễm thương, hắn lại chuyển sang dồn nhiều đấu khí nhiều nhất có thể vào vùng đấu khí khải giáp trước ngực để chính diện chống
chịu công kích, rồi mượn lực đẩy sinh ra từ cú va chạm cực mạnh ấy mà
hiểm lại càng hiểm tránh khỏi Hỏa Diễm Đao, đồng thời...
“Đả Cẩu Bổng Pháp - Bổng Đả Cẩu Thủ”
...tranh thủ một tích tắc ngắn ngủi Lục Mục sượt qua người mình sau khi công kích hụt để phản công.
Bốp!
Bịch! Soạttttt…
Sống kiếm chuẩn xác đập vào sau gáy Lục Mục, đem hắn đánh té dúi mặt xuống
đất, thậm chí còn không ngừng trượt dài trên sân đấu do hướng công kích
bị đánh gãy vuông góc ở tốc độ quá cao.
Đương nhiên, Tiêu Viêm
cũng chẳng tốt đẹp gì khi loa toàn hỏa diễm thương dễ dàng thổi bay hắn
thẳng về phía sau, vẽ ra trên không một đường cong đẹp đẽ, cuối cùng té
xuống mặt đất ngay tại mép của võ đài.
Toàn trường tĩnh lặng.
Mới ít phút trước vẫn còn là hai thân ảnh ngạo nghễ, điển trai, mạnh mẽ
đứng thẳng tắp trước mặt nhau, vậy mà nháy mắt đã trở thành hai kẻ rách
rưới, trầy trụa, chật vật nằm trên mặt đất như hiện tại.
“Kết… kết thúc rồi sao?”
“Hẳn… hẳn là a!”
“Vấn đề là… ai thắng!?”
“...”
Một người tự hỏi, hai người nói, ba người bàn luận… dần dần lan ra cả quảng trường. Ngay lúc này đây, không còn ai ghen ghét ai, không còn ai ủng
hộ ai, chỉ có kết quả mới là trọng yếu nhất với tất cả mọi người. Và câu trả lời cuối cùng là…
Soạt!
“Khụ... ta… khụ… thua rồi… khụ…”
...Lục Mục vất vả bò dậy trước, nhưng lại thở dài một hơi, quay đầu hướng Tiêu Viêm đầy chua xót.
“Bởi vì Lục Mục chủ động nhận thua, nên trận này Hoàng giai ban hai Tiêu Viêm, thắng!”