Trong khi Gia Mã Đế Quốc, nạn nhân chính của cuộc vây công lớn, nhưng
không quá bất ngờ, đang nháo nhào chuẩn bị cho cuộc chiến tranh tổng lực với ba đại Đế Quốc khác, thì cùng lúc đó tại Hoàng Cung của Xuất Vân Đế Quốc cũng có một cuộc... nháo nhào khác đang xảy ra. Khác biệt là mức
độ ồn ào lại kém nhau rất nhiều.
“Một chuyện quan trọng như vậy
mà Thiên Độc Nữ cũng không thèm tự mình lộ diện, ngược lại là để Độc Cô
lão tiền bối ngươi một thân một mình mạo hiểm đến tận đây làm chân chạy. Tạm thời chưa nói tới chuyện đề nghị vừa rồi là thật hay giả, chỉ riêng thành ý này từ Độc Tông các ngươi, trẫm nghĩ mình có quyền từ chối a?”
Đấu đá nhau nhiều năm, việc Độc Cô Vô Thường, Thái Thượng trưởng lão của
Độc Tông, một siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong hàng thật giá thật, cứ thế ngang nhiên bay thẳng vào thư phòng Hoàng Đế giữa thanh thiên bạch
Nhật đã không còn là chuyện gì đó quá mức xa lạ, đến mức đám Cẩm Y Vệ
bên ngoài còn chẳng buồn hô to “Có thích khách!” mà chỉ tụ tập vây quanh cho có lệ là đủ biết bọn họ đều đã sớm quen thuộc đến không thể quen
thuộc hơn rồi.
Vấn đề đáng nói ở đây là tin tức mà bà lão lưng
còng, chân run, bàn tay khô đét chống cây quải trượng đầu rồng sợ rằng
còn nặng hơn người kia mang đến Hoàng Cung, cùng với điều kiện nàng đặt
ra cho trung niên nhân toàn thân cẩm bào thêu rồng tự xưng Trẫm đối diện mới đáng quan tâm kìa.
“Lời Tông chủ muốn ngươi nghe, lão thân
đã thay người truyền đạt xong. Về phần ngươi suy nghĩ như thế nào, quyết định ra sao, có thắc mắc gì... tất cả những chuyện này đều cùng lão
thân không có bất kỳ liên quan. Cho nên lời dư thừa không cần nói nhiều.
Tuy nhiên, nể tình quen biết nhiều năm, lão thân lấy tư cách tiền bối khuyên Vân Trung Nhạn ngươi một câu thật lòng.”
Ngừng một lát như để đối phương chuẩn bị tinh thần, Độc Cô Vô Thường mới nói tiếp.
“Thượng Thiên chi Hạ, nơi nào có Thiên, ở đó có Thiên Hạ. Xuất Vân tuy lớn,
nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một hạt cát rất nhỏ dưới gầm trời cao vời vợi trên kia mà thôi. Nhớ kỹ, còn sống thì mới là vương, là đế, chứ
chết rồi cái gì cũng không phải a...”
Lời còn chưa dứt bà lão đã
biến mất khỏi căn phòng như chưa từng đến qua, chỉ có âm thanh già nua
vẫn còn văng vẳng trong không trung là minh chứng rõ ràng rằng chuyện
vừa xảy ra là thật chứ chẳng phải giấc mơ trưa của bất kỳ ai cả.
“Thượng Thiên chi Hạ, nơi nào có Thiên, ở đó có Thiên Hạ… sao!?”
. . .
Độc Cô Vô Thường là Thái Thượng trưởng lão của Độc Tông, tại Xuất Vân Đế
Quốc người người đều biết. Tuy nhiên, bên cạnh địa vị xuất chúng nổi
danh kia, nàng còn một thân phận khác không được nhiều người biết đến,
đó là… sư phụ của Tiểu Y Tiên.
Thế thì theo lý mà nói, lấy bối
phận cao hơn, tuổi tác lớn, thực lực mạnh hơn, đến mức địa vị cũng chẳng hề thua kém, bà lão này lẽ ra không nên... mất giá đến mức phải “làm
chân chạy” chỉ để thay đệ tử mình đi truyền tin a.
Soạt!
“Sư phụ, người trở về rồi sao?” - Thấy bóng hình lầm lũi mà quen thuộc hạ
xuống sân nhỏ phòng mình từ bầu trời, Tiểu Y Tiên lập tức rót ra một ly
trà thơm nàng chuẩn bị sẵn từ lúc nào: “Khoan hãy nói những chuyện khác, người uống chén trà cho ấm bụng đã.”
“Hahaha, vẫn là Tông chủ hiểu lễ nghĩa.”
“Ở đây không có người ngoài, sư phụ vẫn là gọi con Tiểu Y Tiên đi cho đỡ xa lạ.”
“Không được! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Tông chủ chính là Tông chủ,
sao có thể gọi thẳng tên cúng cơm ra như vậy được chứ.”
“Con nói
không lại người!” - Cười khổ một tiếng, Tiểu Y Tiên khẽ lắc đầu dẹp
chuyện không quan trọng sang một bên để đi thẳng vào vấn đề chính: “Mà,
câu trả lời bên Hoàng Thất thế nào? Bọn họ không làm khó người chứ?”
“Nếu bọn họ thực sự muốn làm gì bộ xương già này, trước hết vẫn phải suy
nghĩ xem có tiền và thời gian xây lại Hoàng Cung hay không đã, hahaha.” - Khác với vẻ lạnh lùng mà thần bí của một siêu cường giả khi đối diện
Vân Trung Nhạn, Độc Cô Vô Thường trước mặt Tiểu Y Tiên đơn giản chính là bà ngoại hiền lành không hơn không kém: “Về phần nhóc con họ Vân kia,
vẫn cái kiểu người nhà đế vương như vậy, vừa mở miệng ra chính là ý tứ
sâu xa, châm ngòi ly gián quan hệ người khác.
Còn đối với đề nghị của chúng ta, hắn chưa có câu trả lời. Mà trên thực tế, có trả lời hay không cũng thế thôi, không phải sao?”
“Vâng! Trả lời hay không trả lời, đồng ý hay không đồng ý, kết quả cuối cùng
đều sẽ giống nhau mà thôi.” - Tiểu Y Thiên gật đầu đáp, trong đối mắt
đẹp ánh lên vẻ tự tin. Tự tin bởi vì kế hoạch mà nàng đang cược cả hiện
tại, lẫn tương của bản thân và Độc Tông để tham gia vào… không thể nào
thất bại được.
“Chỉ có điều Tông chủ này, nội bộ Xuất Vân chúng
ta có thể lo được, nhưng những người khác, e rằng… ngài hiểu ý lão thân
mà, đúng không?”
“Những người khác chủ nhân đều đã sắp xếp sẵn đối trọng cho họ, xin sư phụ yên tâm.”
“Chủ nhân của Tông chủ… thật muốn một lần được gặp a.”
“Rất nhanh thôi sư phụ sẽ được gặp ngài. Đến lúc đó nguyện vọng của sư phụ
chắc chắn sẽ được đáp ứng, bởi vì chủ nhân trước giờ luôn là người nói
được là làm được.”
“Cũng hy vọng là như vậy.”
. . .
Độc Cô Vô Thường chẳng hề che giấu hành tung bay thẳng vào Hoàng Cung chắc
chắn là một tin tức lớn. Mà đã lớn thì đương nhiên không thể nào lọt qua khỏi những tai mắt ngầm của Vạn Hạt Môn, thế lực đứng thứ hai Xuất Vân
Đế Quốc.
Thiên Hạt Sơn Mạch, tổng bộ Vạn Hạt Môn.
“Môn
chủ, tình huống hiện tại là sau thời gian dài bặt vô âm tín nghi ngờ là
bế tử quan cố gắng đột phá Đấu Tông, thì hôm nay Độc Cô Vô Thường bất
ngờ hiện thân, thậm chí còn nghênh ngang bay thẳng vào thư phòng của Vân Trung Nhạn, trong bối cảnh Hoàng Thất vừa hạ lệnh điều động đại quân áp cảnh Gia Mã Đế Quốc.” - Một vị trưởng lão lạnh giọng bẩm báo sau khi
nhận được tin tình báo từ đệ tử bên dưới truyền lên: “Chuyện này chắc
chắn không thể nào đơn giản được.”
“Lẽ nào Độc Tông muốn hợp tác
với Hoàng Thất? Nếu chuyện đó là sự thật, hành động vừa rồi có thể xem
như một lời chiêu cáo thiên hạ a!” - Một trưởng lão khác bày tỏ nghi
ngờ, đình thời đưa ra suy đoán của bản thân.
“Cũng không thể loại trừ khả năng lão thái bà kia đến để ngăn Vân Trung Nhạn khai chiến,
thậm chí yêu cầu hắn rút quân về chưa biết chừng.” - Ai đó lại có suy
nghĩ hoàn toàn trái ngược.
Mỗi loại giả thuyết, mỗi loại suy đoán đều có cơ sở và lý lẽ riêng, nhưng sự thật lại chỉ có một. Đáng tiếc,
ngoại trừ những người trong cuộc ra, kẻ ngoài cuộc có đoán thế, chứ đoán hơn nữa cũng chẳng thể nào chắc chắn được tốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra bên trong thư phòng Hoàng Đế được.
“Chuyện này còn cần phải
điều tra thêm, trước khi có bằng chứng thuyết phục, mọi phán đoán chỉ
nên dừng lại ở mức giả thuyết là được rồi.” - Trên đài cao, Hạt Sơn bất
ngờ lạnh giọng cắt ngang cuộc họp chợ của đám trưởng lão bên dưới sau
khi trầm ngâm một hồi lâu: “Quan trọng hơn là, lần này Hoàng Thất liên
hợp hai Đế Quốc khác vây công Gia Mã Đế Quốc, nếu chiến tranh thực sự
xảy ra, đây sẽ là cơ hội tốt cho kế hoạch của Vạn Hạt Môn chúng ta tiến
thêm một bước dài.
Cho nên, thay vì quá để tâm vào Độc Tông và
Độc Cô Vô Thường, các ngươi nên tập trung vào việc của mình đi thì hơn.
Đều là người trưởng thành, chuyện gì chính, chuyện gì phụ hẳn là không
cần ta phải nhiều lời nữa chứ?”
“…”
Không ai đáp lời,
nhưng đồng thời cũng chẳng ai tiếp tục lời ra, tiếng vào nữa. Bỏ qua vị
trí Môn chủ và thực lực Đấu Hoàng của bản thân hắn, thì sau lưng Hạt Sơn vẫn còn tồn tại một lão bất tử họ Hạt khác đã cao tới Đấu Tông nữa, nên là dù hầu hết người có mặt trong đại sảnh đều đáng tuổi cha, tuổi chú
hắn, song cuối cùng lại không có nổi một người dám cãi lời hắn.
Đối với thái độ “nghe lời và kính sợ” của các trưởng lão, Hạt Sơn tỏ ra rất hài lòng, lúc này lạnh nhạt nói tiếp: “Nếu không có gì quan trọng nữa
thì giải tán đi, mỗi người cố gắng lo tốt phần việc của mình, tương lai
tông môn sẽ không bạc đãi ai cả.”
“Cái kia… lão phu đi trước.”
“Khi khác gặp lại, cáo từ!”
“Lão phu còn có việc, gặp lại các ngươi sau.”
“...”
Các vị trưởng lão nối đuôi nhau ra về, trước khi đi còn không quên vì mặt
mũi chính mình nói ra mấy lời vô nghĩa, thực sự là bệnh sĩ chết trước
bệnh tim. Rất nhanh đại sảnh ồn ào chỉ còn lại một mình Hạt Sơn ngồi
trên ghế Môn chủ với vẻ mặt lạnh nhạt trước sau không đổi của mình.
“Chuyện này… nên báo cho cha biết mới được.”
Soạt!
. . .
Chiến tranh sắp sửa xảy ra khiến các loại sóng ngầm bắt đầu không ngừng cuồn
cuộn giữa các Đế Quốc, còn trong khi đó trong phòng riêng Tiêu Thiên
trong Thần Điện giữa sa mạc Tháp Nhĩ Qua…
“Đ-Đau quá… ngươi muốn giết ta… hay gì…”
“T-Ta… ta không phải… không phải cố ý…”
“Ta nói Mỹ Đỗ Toa, đây là công việc cần kỹ thuật, không phải cứ dùng sức là xong được đâu.”
“N-Như vậy sao? Ta đây là lần đầu… cho nên…”
...một trận chiến khác cũng đang diễn ra, nhưng là trên giường, giữa một nam nhân và ba nữ nhân.