“Như nào? Không dám tiếp nhận? Ngươi có phải nam nhân hay không, liền nữ nhân khiêu chiến đều sợ không dám nhận à?”
Bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, Tiêu Viêm cũng chẳng thể làm được gì
khác ngoài bất đắc dĩ cắn răng gật đầu đại mà thôi. Chỉ là, ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng đáp lời, thì…
“Tiêu Ngọc biểu tỷ, Tiêu Viêm ca ca bây giờ sức lực đã cạn, lúc này ngươi khiêu chiến hắn không cẩn thận có thể sẽ gây ra nguy hiểm đấy. Nếu thật sự Tiêu Ngọc biểu tỷ muốn
khiêu chiến, không bằng Huân Nhi cùng người thử xem, được không?”
...một tiếng cười như chuông bạc, theo sau bởi chất giọng ngọt ngào mà thanh nhã bất ngờ vang lên cắt ngang.
Cùng lúc đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, một bóng hình
xinh đẹp cứ thế tung mình lên đài từ bên dưới rồi ưu nhã đáp xuống cạnh
Tiêu Viêm, gương mặt xinh đẹp tỏ ra khá lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại ngậm cười sau làn thu thủy.
“Là Huân Nhi nữ thần!”
“Mấy ngày
trước nàng đã lộ ra thực lực nhất tinh Đấu Giả trong buổi lễ kiểm tra,
không dám nói sẽ thắng Tiêu Ngọc nhưng ít nhất cũng sẽ có sức đánh một
trận a!”
“Ta ngược lại là không mong bọn họ sẽ đánh nhau vì Tiêu
Viêm tiểu tử kia, dù sao ai trong hai nữ thần bại trận đều sẽ khiến ta
đau lòng á!”
…
Sự xuất hiện của không chỉ một, mà là tận
hai đóa hoa xinh đẹp nhất Tiêu Gia trên sân thi đấu lập tức đem không
khí xung quanh được đẩy lên cao trào. Tuy nhiên, trong số những kẻ phấn
khích kia…
“Tiểu công chúa đăng tràng, chuyện này đến đây đã có kết cục rồi.”
...lại không có Tiêu Thiên.
Bất kể thực lực, hay danh tiếng, đến ngoại hình, rồi địa vị v.v. Huân Nhi
đều ăn đứt Tiêu Ngọc. Huống hồ, cao tầng Tiêu Gia biết rõ cô nàng này là ai, thế lực phía sau đáng sợ cỡ nào, cho nên sẽ không có chuyện đánh
nhau xảy ra ở đây đâu. Và cũng bởi vì bản thân hắn cũng giống những
người kia, đều đã sớm tường tận tất cả những bí mật phía sau nàng, nên
Tiêu Thiên mới cảm thấy không còn hứng thú với chuyện xảy ra phía sau
nữa.
Kịch đến đây đã hết hay, tính tiền rồi… trở về tu luyện cho nó lành!
. . .
Ngày hôm sau.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, tin tức về việc Huân Nhi đứng ra thay Tiêu Viêm nhận khiêu chiến từ Tiêu Ngọc, sau đó bị đích thân
Tiêu Chiến lên tiếng ngăn cản đã không cánh mà bay khắp Tiêu Gia. Ngoài
ra, bởi vì chiến đấu ác ý với đồng tộc, cộng thêm vi phạm quy định về sử dụng dược vật trong khiêu chiến, Tiêu Ninh đáng thương không chỉ bị
đánh liệt giường, mà sau khi khôi phục vẫn phải chịu cấm vận thêm ba
tháng nữa.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo a!
×— QUẢNG CÁO —
Chẳng qua là, tất cả những chuyện đó đâu có quan hệ gì với Tiêu Thiên đâu.
“Mà Tuyết nhi này.”
“Thuộc hạ có mặt, chủ nhân.”
Bỏ qua hết những chuyện hành lang, hành phi bên ngoài ra sau đầu, Tiêu Thiên quay trở lại lo lắng cho chính bản thân mình trước.
“Không có gì, chỉ là ta muốn hỏi chỗ dược liệu lần trước lừa được từ tiểu tử kia có đủ làm ra được thứ gì hay ho không thế?”
Chính là chỗ dược liệu ba ngày trước hắn kêu Tiêu Viêm chuẩn bị, nhưng sau đó lại chỉ dùng thủ đoạn của Mộc Ánh Tuyết giúp người sau đột phá, từ đó
danh chính ngôn thuận đem tất cả nhét vào túi riêng ấy. Mà nói đi cũng
phải nói lại, tính ra thì đổi vài thứ dược liệu cấp một, cấp hai tào lao lấy một cơ hội đột phá Đấu Khí tám đoạn, sau đó còn tranh thủ nó thành
công là Tiêu Viêm lời chứ đâu có lỗ.
Cái gì!? Hao hụt Tiên Thiên Dương Khí à? Chuyện đó… khụ, là tai nạn! Đúng vậy, chính là tai nạn mà thôi, không tính, không tính!
Trở lại với câu hỏi của Tiêu Thiên.
“Thứ làm ra được thì rất nhiều, nhưng hầu hết là không có lợi cho ngài, chủ nhân.”
Đáp án này của Mộc Ánh Tuyết vừa ra, hai hàng lông mày Tiêu Thiên lập tức
cau lại. Đây rõ ràng là không phải câu trả lời hắn mong muốn chút nào.
Mà, nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng chẳng có gì là khó hiểu cả. Suy cho
cùng thì Mộc Ánh Tuyết cũng chỉ là một Độc Sư, tuy rằng Y - Độc kiêm tu, Đan - Độc một đường, nhưng không phải cứ dùng đó như cái cớ rồi thích
làm gì thì làm đâu. Chưa cần nói đâu xa, cứ lấy giới tính con người ra
làm ví dụ đi. Nam nhân và nữ nhân đều là con người, ai cũng hai tay, hai chân, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi như nhau đấy thôi, nhưng rồi khác
biệt giữa hai giới tính lớn bao nhiêu mọi người đều rõ ràng cả.
Cũng phải khẳng định lại là nếu Tiêu Thiên sống chết muốn Mộc Ánh Tuyết làm
ra thứ có ích, nàng vẫn sẽ làm được thôi, chỉ có điều… miễn cưỡng không
hạnh phúc a.
Nên là…
“Mà thôi!” - Trầm ngâm hồi lâu nhưng
rốt cuộc cũng chẳng nghĩ ra phương án nào khả thi, Tiêu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Chờ qua một thời gian nữa sóng gió lắng xuống, ta sẽ
nghĩ cách làm tới ít độc thảo, độc trùng cho ngươi, hi vọng kết quả sẽ
khá hơn.
Hiện tại… tu luyện đi. Chúng ta cùng nhau.”
“Vâng, chủ nhân.”
...nghĩ không ra thì không nghĩ, chờ thực lực mạnh lên là hết thảy đều sẽ nói thông mà thôi.
. . .
×— QUẢNG CÁO —
Vài ngày sau Lễ Thành Nhân.
Những kẻ thực lực không đủ theo quy định của gia tộc, chính là mười lăm tuổi
vẫn không đạt tới Đấu Khí bảy đoạn ấy, đều đã lục tục nối đuôi nhau rời
khỏi Tiêu Gia để đến các sản nghiệp ngoại vi, từ nay chịu cảnh “lưu đày” khỏi tộc địa, không hẹn ngày trở về. Còn Tiêu Viêm, Huân Nhi và những
người có thực lực đạt chuẩn lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hầu hết những
người trẻ đều chọn khoảng thời gian này để vui chơi nghỉ xả hơi cho cả
thể chất và tinh thần đã căng cứng sau nhiều ngày liên tục gồng mình lên liều mạng tu luyện được thả lỏng.
Và hầu hết ở đây đương nhiên
là không bao gồm Tiêu Viêm. Bởi vì dù mục tiêu ngắn hạn, là Lễ Thành
Nhân, đã đạt được kết quả mỹ mãn rồi, nhưng treo lơ lửng trên đỉnh đầu
hắn vẫn còn đó một mục tiêu lớn hơn, dài hạn hơn mang tên “Nạp Lan Yên
Nhiên” được định ở hai năm sau. Nên là, Tiêu Viêm vẫn muốn hỏi thăm biểu ca/lão sư của mình xem việc tu luyện tiếp theo nên làm như thế nào cho
thích hợp.
Và đáp án Tiêu Thiên đưa ra là…
“Nhân - Quả hữu báo, vạn sự tùy duyên!”
...vô nghĩa, vô ích, vô cùng qua loa và thiếu trách nhiệm.
Đùa giỡn! Không qua loa chứ muốn cái gì nữa bây giờ!? Tiếp tục nghĩ cách bồi dưỡng Tiêu Viêm à!?
Chưa nói tới chuyện thích hay không, bởi vì kể cả có thích đi chăng nữa thì
Tiêu Thiên cũng chẳng có cách a. Đừng quên bản thân hắn hiện tại cũng
chỉ làm một Đấu Giả yếu gà thôi chứ mạnh hơn ai đâu mà bồi với chẳng
dưỡng. Huống hồ, trước giờ Tiêu Thiên cũng chưa từng một lần thật lòng
xem Tiêu Viêm là biểu đệ hay đệ tử gì cả, mọi sự giúp đỡ trước đây đều
đơn thuần xuất phát từ lợi ích của bản thân không hơn không kém mà thôi.
Dân dã gọi là thông nhau… à không, là "thương nhau mà sống thôi chứ yêu đương quái gì tầm này" đấy!
Bởi vậy, một không muốn giúp, hai không giúp được, thôi thì đành phải giả cao thâm mà qua loa cho xong việc đi.
Có người đến, có người đi và có người ở lại, nhưng rốt cuộc Tiêu Gia cũng có những ngày bình yên hiếm có.
Trong khi đó, việc Tiêu Viêm quật khởi nhanh chóng chỉ trong vòng một năm
cũng đặt lên vai trưởng lão đoàn, và đặc biệt là Tiêu Chiến, một áp lực
lớn hơn, nặng nề hơn trước rất nhiều. Dù sao thì thân là những người cầm quyền và chấp chưởng gia tộc, đâu ai hi vọng vị “Đấu Hoàng tương lai”
kia bị chính mình kéo chân sau chứ.
Vì thế, một loạt những quyết
định mới trên mặt trận kinh doanh liên tiếp được thông qua và bổ sung
vào những điều luật hiện hành, tất cả đều chỉ nhằm vào một mục đích duy
nhất, đó là kiếm được càng nhanh, càng nhiều tiền càng tốt. Như đã nói,
“giàu học võ, khó học văn”, muốn bồi dưỡng ra một vị Đấu Hoàng thì tiền
chắc chắn là thứ không thể thiếu a.
Sẵn đề cập tới kinh doanh và
kiếm tiền, thì nhờ biểu hiện xuất sắc cả về thực lực hiện tại, lẫn tiềm
năng tương lai của Tiêu Viêm trên Lễ Thành Nhân, mà Nhã Phi nói riêng,
và phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ nói chung, đã bắt đầu có những chính sách ưu đãi thể hiện sự thiên vị rõ rệt cho Tiêu Gia như hỗ trợ thanh toán
trước, trả góp 0%, miễn phí vận chuyển, ưu tiên giao hàng v.v. khiến các gia tộc lớn nhỏ trong Ô Thản Thành đỏ mắt không thôi.
Đáng tiếc, đỏ mắt thế, chứ đỏ tới lòi con mắt ra cũng chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì trên đời này luôn tồn tại một thứ gọi là ô dù. Và rất không trùng
hợp, ô dù của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ lại lớn tới mức không chỉ đủ sức
che cả Ô Thản Thành, mà thậm chí Gia Mã Đế Quốc đều tránh không khỏi
việc bị cái bóng của nó phủ lên.
Và cứ như thế hai tháng lại bình lặng trôi qua. Cho đến một ngày…