Dưới sức công phá xinh đẹp nhưng mạnh kinh khủng của Phật Nộ Hỏa Liên, cả
một vùng đầm lầy U Minh Chiểu Trạch rộng hàng trăm ki-lô-mét vuông đều
ít nhiều bị ảnh hưởng bởi tiếng nổ, rung chuyển, gió lốc và cả… đại
lượng oan hồn dưới hình dạng U Minh Quỷ Hỏa thoát ra từ bên dưới tế đàn, nơi bây giờ đã là tâm của một cái lòng chảo sâu tới cả trăm mét so với
mặt đất xung quanh.
“Chiến đấu bây giờ mới thật sự bắt đầu a!”
Khẽ lắc đầu thở dài, Tiêu Thiên bất thình lình vươn tay bế lấy ngang eo Mộc Ánh Tuyết, sau đó cứ thế đặt lên môi người sau một nụ hôn nồng nàn…
“Ừm!”
“A!”
“Khèèè… Kít! - *Cái tên vô liêm sỉ này!*
...trước sự ngây người từ Tiểu Y Tiên và ánh mắt híp híp đầy nguy hiểm của Mỹ Đỗ Toa.
Không lâu, cũng không mau sau đó.
“Tình huống hiện tại là chúng ta ba người chọi một vạn địch, ngươi có lòng
tin không, tiểu Mộc?” - Môi rời môi, ánh mắt Tiêu Thiên vẫn tỏ ra vô
cùng trong sáng, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều duy trì được sự nghiêm nghị cực kỳ cao, như thể việc hắn vừa làm chỉ đơn giản là một hình thức…
buff sức mạnh thuần túy, không hề có chút dị tâm nào trong đó vậy.
“Thuộc hạ hoàn toàn tự tin, chủ nhân!”
Phừng!
Mộc Ánh Tuyết vừa nhẹ nhàng đưa chiếc lưỡi hồng hào liếm dọc vành môi, vừa
điều động đấu khí khải giáp màu vàng thẫm ngọn lửa trầm ấm của Huyền
Hoàng Huyền nhanh chóng bao phủ lấy khắp thân thể mảnh mai của mình thể
hiện rõ sự sẵn sàng.
Mà nói đi cũng phải nói lại. Từ sau “lần đầu” bị Hệ Thống xúi giục đầy ngỡ ngàng với Mỹ Đỗ Toa tại Cửu Sát Chi Địa,
Tiêu Thiên của hiện tại đã tỏ ra càng ngày càng thành thục cái trò hôn
môi truyền hỏa chủng này rồi đấy.
Học hay thì dở, học ăn dưa bở thì hay a!
“Ngươi thì sao, Tiểu Y Tiên?”
“A! Thuộc hạ… thuộc hạ cũng tự tin…” - Có chút sững sờ vì bất ngờ bị cho ăn cơm chó, nhưng rồi rất nhanh Tiểu Y Tiên liền tỉnh táo lại khi bắt gặp
phải ánh mắt kiên quyết của Tiêu Thiên nhìn nàng.
“Tốt! Vậy thì… lên!”
Phừng! Vù!
“Gao bạc” Tiêu Thiên bùng nổ Cốt Linh Lãnh Hỏa bay đi, trên người vẫn cột
theo một sợi dây hỏa diễm để mang “Gao vàng” Mộc Ánh Tuyết, người đang
giữ Huyền Hoàng Viêm nhưng vẫn chưa thể tự mình phi hành. Cùng lúc đó,
“Gao xanh” Tiểu Y Tiên với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cũng triển khai đấu
khí dực bay song song với hai người trước.
Đội hình ba “anh/chị em siêu nhân” chính thức ra trận!
…
Quay trở lại với vị trí tế đàn để tìm kiếm U Minh Độc Hỏa sau khi những
phong bạo, cháy nổ và rung chuyển do Phật Nộ Hỏa Liên gây ra đã tạm lắng xuống, Tiêu Thiên cùng đồng bọn phải đối mặt với ngập trời U Minh Quỷ
Hỏa thoát ra từ bên dưới thạch đài.
Tế đàn hỏng rồi, đó là điều
chắc chắn. Nhưng từ cái cách mà những hoa văn kỳ dị được vẽ đầy trên đó
vẫn còn nhấp nháy suốt hàng trăm ngàn năm hoang phế đã thể hiện rõ rằng
ít nhất thì nguồn cung năng lượng để nó hoạt động vẫn chưa hoàn toàn bị
dập tắt.
Hay nói cách khác là… bên dưới tế đàn chắc chắn vẫn còn sót lại cái gì đó.
Là cái gì… đương nhiên Tiêu Thiên không biết, nhưng bởi vì Hệ Thống đã hơn một lần quả quyết rằng đó không phải là yêu ma quỷ quái, cũng chẳng
phải cường giả Đấu Tông, càng không phải Thần - Ma v.v. nên hắn sợ quái
gì mà không thả nó ra để dễ bề bắt lấy U Minh Độc Hỏa chứ.
Và sau
khi Phật Nộ Hỏa Liên phát uy, thì “cái gì đó” đã chính thức thoát ra
khỏi giam cầm của tế đàn để tạo thành tình huống trước mắt Tiêu Thiên
cùng đồng bọn hiện tại là đếm sơ sơ cũng phải lên tới hàng chục ngàn đốm lửa nhỏ màu xanh lục không ngừng lượn lờ mơ hồ phát ra âm thanh gào
khóc khiến người ta rợn cả tóc gáy. Thật khó tưởng tượng năm đó U Minh
Tông đã giết bao nhiêu sinh mệnh để phục vụ cho kế hoạch Gọi Thần của
bọn họ.
Mà, chuyện quá khứ rồi Tiêu Thiên chẳng thể lo được nữa, vấn đề của hắn là phải đối mặt với hiện tại đây này.
“Hệ Thống, định vị hỏa chủng của U Minh Độc Hỏa giúp ta.”
“Tích… không thành vấn đề.”
“Tiểu Y Tiên không nên ham chiến, cố gắng duy trì phòng ngự chủ động, đảm bảo tiết kiệm đấu khí hết mức có thể còn chừa đường ra nữa.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Bản thể đám U Minh Quỷ Hỏa này rất yếu trước dị hỏa, bù lại chúng có khả
năng công kích tinh thần từ xa. Ngươi ổn không, tiểu Mộc?” - Hắn có Hệ
Thống hỗ trợ, Tiểu Y Tiên lại đang mang Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, chỉ có
Mộc Ánh Tuyết là người yếu nhất trước các công kích dạng linh hồn nên
Tiêu Thiên phải chủ động hỏi.
“Thuộc hạ vẫn ổn, chủ nhân.”
“Tốt! Vậy thì vào vị trí cả đi!”
“Rõ!”
Vù!
Hiệu lệnh vừa được Tiêu Thiên phát ra, Tiểu Y Tiên lập tức bay lên phía trên đầu hắn, trong khi đó Mộc Ánh Tuyết lại được chủ nhân nàng chủ động hạ
xuống thấp hơn. Ba anh chị em siêu nhân Gao tập hợp thành đội hình ba
điểm thẳng hàng giữa không trung.
Tuổi thơ ai chưa từng chơi qua điện tử bốn nút, chưa từng bắn qua game
Contra, chưa từng đam mê qua khẩu súng nhả đạn hình quạt trong đó chứ.
Và hiện tại, Tiêu Thiên chính là đang dùng cách của chính mình để tái
hiện lại hình ảnh đẹp đẽ mà không kém phần rung động ấy.
Phía trên cùng của ba điểm thẳng hàng, Tiểu Y Tiên bị một màn giết người đầy hoa
mỹ của Tiêu Thiên bên dưới nàng dọa cho sững sờ không thôi. Không phải
là nàng chưa từng giết người hay thấy qua đại chiêu có tính hủy thiên
diệt địa, nhưng “dị” mà vẫn có hiệu quả cao đến mức độ này thì đúng là
mới thấy qua lần đầu.
“Ngẩn người cái gì!? Nhanh phòng thủ!?”
“A! À… vâng, chủ nhân.”
“Thanh Vụ Nhiễu”
Vù! Vù! Vù!
Bị Tiêu Thiên quát lớn, Tiểu Y Tiên lập tức hồi thần để làm phần việc của
mình. Trong suốt thời gian đó, Mộc Ánh Tuyết vẫn luôn âm thầm đảm bảo
tốt nhiệm vụ nàng được giao. Dù sao nàng cũng có xuất thân từ vị diện
cấp cao, mấy thứ này không có gì lạ nữa.
“...”
Thời gian trôi qua từng phút một.
Trên bầu trời U Minh Chiểu Trạch u ám mà ma quỷ với hàng vạn đốm U Minh Quỷ
Hỏa không ngừng lượn lờ, Tiêu Thiên và hai cô nàng thuộc hạ của hắn vẫn
đang miệt mài… cày quái không biết mệt mỏi.
“Ta nói Hệ Thống,
ngươi được hay không đây!? Tìm một cái hỏa chủng mà thôi, nãy giờ ít
cũng mười lăm phút rồi vẫn chưa ra là thế nào?”
“Tích… hối cái gì hối! Mới có mười lăm phút đã không kiên trì được rồi hả?”
“Này, ngươi hỏi vậy là có ý gì!? Ta đương nhiên có thể kiên trì hơn mười lăm phút, nhưng vấn đề là ngươi kìa!”
“Tích… bản Hệ Thống chẳng có vấn đề gì cả. Muốn U Minh Độc Hỏa đúng không!? Nó đang trốn dưới cái hố đằng kia kìa.”
“Dưới hố!?” - Liếc mắt nhìn về phía từng là tế đàn, bây giờ đã bị hắn dùng
Phật Nộ Hỏa Loan oanh thành cái lòng chảo, Tiêu Thiên nhịn không được
bĩu môi: “Cái hố đó rõ ràng là ổ U Minh Quỷ Hỏa a, chui đầu vào sợ rằng
hai phút phụt ba phát mất. Ngươi có cách nào dụ U Minh Độc Hỏa ra khỏi
hang không?”
“Tích… có hai cách.
Cách thứ nhất là ký chủ
triệt tiêu hai nguồn dị hỏa khác đi, chỉ để lộ khí tức một loại dị hỏa
thôi, tốt nhất là Huyền Hoàng Viêm ấy. Đến lúc đó U Minh Độc Hỏa sẽ theo bản năng cắn nuốt lẫn nhau của dị hỏa mà mò ra khỏi hang.
Cách
thứ hai thì bạo lực hơn, đó là làm ra một đóa Phật Nộ Hỏa Liên nữa đập
nát luôn cái hang của nó. Không còn chỗ trốn thì buộc phải thò mặt ra
thôi, đúng không?”
“Ừm, ta nghĩ…” - Trầm ngâm chốc lát suy tính thiệt hơn, Tiêu Thiên quyết định: “...chọn cách thứ nhất đi!”
Nói, hắn rút sợi dây Cốt Linh Lãnh Hỏa vẫn luôn quấn quanh người Mộc Ánh Tuyết lại để kéo nàng về phía mình, đồng thời…
“Tiểu Y Tiên, quay lại đây!”
...la lớn ra hiệu cho người còn lại cũng tập trung tới chỗ mình.
“Vâng, chủ nhân.”
Tiểu Y Tiên vừa tới lập tức đã bị Tiêu Thiên ôm ngang eo, cùng lúc đó tay còn lại hắn cũng xách ngang hông Mộc Ánh Tuyết, rồi…
“Hai người các ngươi thu hết khí tức lại đi.”
Bùng! Phừng! Phừng!
...đốt Cốt Linh Lãnh Hỏa lên thật lớn quanh người để hoàn toàn triệt tiêu sự tồn tại của hai cô nàng.
“Được không, Hệ Thống!?”
“Tích… nó vẫn còn sợ, nhưng mà cũng đang từ từ mò ra rồi.”
“Thập thò, thập thò, lo cũng chết, hừ!”
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, còn dị hỏa sẽ “chết” vì bản năng. Trừ
khi có linh trí cao như Tịnh Liên Yêu Hỏa, không thì còn lâu Tiêu Thiên
mới tin U Minh Độc Hỏa sẽ nhịn được lâu hơn nữa.
Và không ngoài dự đoán của hắn…
Grào!!! Ááááá…
...sau khoảng năm phút chờ đợi, rốt cuộc thì U Minh Độc Hỏa dưới hình dạng Hỏa Lâu và tiếng gầm thét quen thuộc cũng đã chịu “thò đầu ra khỏi hang”
đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Cá lớn cắn câu rồi, chúng ta thu lưới thôi, hai mỹ nữ!”