Giữa cái nắng chói chang của trời trưa sa mạc, không trung bao la phía trên
Thần Điện bỗng nhiên “hình thành” một vòng xoáy mây đen che kín bầu
trời, theo sau bởi phong bạo cuồn cuộn và sấm sét, chớp giật liên hồi.
Bên trong mây đen, từng đầu lôi xà thô to như cột nhà liên tục chớp nháy
như yêu ma quỷ quái đang điên cuồng giương nanh múa vuốt, chỉ chực chờ
được thoát ra khỏi lao ngục nuôi nhốt chúng để lao xuống phía dưới đại
khai sát giớit.
Dưới mặt đất, cả dân thường từ người lớn đến trẻ
nhỏ, lẫn các binh lính đang thao luyện đều nhịn không được dừng chuyện
đang làm trong tay để nhìn lên bầu trời.
Cũng không khó có gì
hiểu lắm cho sự ngỡ ngàng này của các Xà Nhân, bởi vì đối với bọn họ mà
nói, mưa là một khái niệm chỉ có trong sách vở, còn mây giông, sấm sét
v.v. nghe qua thì nhiều chứ thấy lại chẳng được bao nhiêu. Hôm nay không chỉ một, mà là cả hai đồng loạt xuất hiện, nhìn tới ngơ ngác là bình
thường.
Dân thường và binh lính thì như thế, còn các Xà Nhân
Thống Lĩnh những cường giả Đấu Vương có khả năng cảm nhận “khí” và “thế” của thiên địa lại không cho là như thế.
“Trời… sắp mưa sao!?”
“Ngươi ngốc a! Chúng ta đang ở giữa sa mạc, lấy đâu ra mưa!?”
“Nhưng sấm chớp và mây đen này…”
“Đây là… dị tượng, không phải hiện tượng tự nhiên!”
“Dị tượng!? Lẽ nào là…”
Không biết nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, Nguyệt Mị bỗng nhiên một mặt hốt hoảng bay lên bầu trời, đấu khí được nàng điên cuồng dồn vào cổ họng, sau đó…
“Phong tỏa Thần Điện, thiết lập trạng thái giới nghiêm cao nhất, người không
có phận sự trở về ở yên trong nhà. Ai dám trái lệnh… tiền trảm hậu tấu!”
...hít sâu một hơi rồi hét lớn một câu lớn hơn cả tiếng sấm, bốn chữ “tiền
trảm hậu tấu” càng là vang vọng khắp vùng trung tâm sa mạc.
Bên
dưới thao trường, các binh lính đã được huấn luyện không ít ngày tháng
ngừng lại một giây nhìn nhau, sau đó ngay lập tức hành động bất kể hiểu
hay không hiểu ý nghĩa đằng sau. Đối với họ mà nói, chỉ cần là mệnh lệnh thì nhất định phải được chấp hành vô điều kiện, không có ngoại lệ.
Tương tự như đám binh lính, các Thống Lĩnh cũng người hiểu người không bay
vút lên bầu trời, sau đó tản ra các hướng khác nhau của Thần Điện để đốc thúc tiến độ, đồng thời hỗ trợ di tản dân thường về nhà an toàn.
Ngoài lề một chút, thì trước đó thế nào không bàn, còn trong vòng ba năm trở
lại đây, trong nội bộ tộc Xà Nhân tại sa mạc Tháp Nhĩ Qua đã dần lan
truyền và thịnh hành câu nói “một Mỹ, hai Mị, phía trên Vô” như một cách để thừa nhận địa vị cao nhất của ba người Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và
Nguyệt Mị tại nơi này.
Nói cách khác, trong bối cảnh Tiêu Thiên
không lộ diện, Mỹ Đỗ Toa lại bế quan, thì lời của Nguyệt Mị chính là
mệnh lệnh tối cao rồi.
Trở lại với tình huống hiện tại.
Tạch! Đùng! Ầm! Ầm! Ầm!
Vù! Vù! Vù! Ào! Ào!
Mây đen vần vũ, lôi điện chớp nháy, phong bạo cuồn cuộn vẫn đang gào thét
trên bầu trời. Phía dưới mặt đất, người dân đều đã được di tản vào nhà,
đám binh lính cùng Thống Lĩnh cũng đã sớm tìm cho mình vị trí an toàn và vững chắc để trấn thủ khiến cả cái Thần Điện trở nên hoang vắng như thị trấn ma.
Một quang cảnh không khác gì ngày tận thế.
Thời
gian chậm rãi trôi qua từng giây, giữa lúc mọi người đều đang nín thở
hóng theo từng thay đổi nhỏ nhất xung quanh, thì bỗng nhiên…
Ầm! Ầm! Ầm!
Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Vút! Gràooo!!!
...hàng loạt tiếng nổ lớn bất thình vang lên đinh tai nhức óc, theo sau bởi
những rung lắc và chấn động dữ dội khiến không ít những kiến trúc yếu ớt đều rạn nứt nghiêm trọng.
Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề quan trọng.
Mà chuyện quan trọng khiến mọi người đều như quên cả thở, là hình ảnh một
đầu đại mãng xà khổng lồ dài tới hàng trăm mét toàn thân cháy hừng hực
bạch hỏa kỳ dị đang điên cuồng gầm thét, uốn lượn trong tầng mây, tùy ý
để cho lôi điện và phong bạo điên cuồng công kích lớp vảy bảy màu xinh
đẹp của mình không chút kháng cự.
“Đ-Đó là… là… nữ vương bệ hạ!”
“Khí tức này… thêm vào dị tượng đó… chẳng lẽ… nữ vương bệ hạ đây là… đang đột phá Đấu Tông a!?”
“Đấu Tông!? Nếu nữ vương bệ hạ thành công, vậy thì tộc Xà Nhân chúng ta… có tương lai rồi!”
Bắt đầu bằng những nghi ngờ, sau đó là suy đoán, đến hiện tại đã trở thành
điên cuồng tung hô và cổ vũ. Chỉ chút xíu như vậy thôi đã đủ để thấy
được sự tồn tại của Mỹ Đỗ Toa trong lòng các Xà Nhân là cao như thế nào.
Chỉ là…
“Im mồm! Cút hết vào trong cho ta! Muốn nàng chết trong lôi điện vì phân tâm hay gì mà ra đây gào với chẳng thét!?”
...chưa hô hào được bao lâu, một tiếng quát lớn khá là… ngược dư luận đã bất
thình lình vang lên át cả tiếng sấm đã khiến cả đám đều nghẹn họng.
Thủ phạm đương nhiên chỉ có thể là Tiêu Thiên, kẻ đang đứng trên tường
thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cùng với Medusa và Mộc Ánh Tuyết.
“Khụ… tất cả nghe thấy Vô đại nhân nói rồi đấy, trở vào nhà hết đi! Muốn xem
thì im lặng theo dõi, không được làm nữ vương bệ hạ phân tâm!” - Vốn là
người la to nhất trong số những người la to, thế nhưng vừa bị Tiêu Thiên mắng một tiếng, chính Nguyệt Mị lại là người “hùa” theo nhanh và rõ
ràng nhất.
Nữ nhân a, tốc độ trở mặt đơn giản là không nói lý!
“Ngươi thấy sao Hệ Thống? Nàng ổn không?” - Chẳng thèm quan tâm đám Xà Nhân
kia làm hay nghĩ gì, Tiêu Thiên chỉ tập trung vào tình huống của Mỹ Đỗ
Toa trên bầu trời: “Quan trọng hơn là theo những gì ta được biết về Đấu
Khí đại lục, thì trừ khi ngươi đột phá Đấu Thánh trở lên mới xuất hiện
dị tượng và thiên phạt a. Mỹ Đỗ Toa còn chưa đột phá tới nhất tinh Đấu
Tông xong, vì cái gì thiên địa đã muốn thử thách nàng rồi?”
Theo
nguyên tác, lần đột phá này của Mỹ Đỗ Toa sẽ thức tỉnh viễn cổ huyết
mạch Thất Thải Thôn Thiên Mãng trong người nàng. Nhưng kể cả có là như
thế thì cũng chưa đến nỗi gây ra dị tượng cỡ này đâu.
“Tích… trên người nàng còn khí tức của Cửu Sát Chi Địa, hay “tân Thế Giới” theo
cách nói của ký chủ. Đây chính là lý do thiên địa giáng lôi phạt để tẩy
đi những tồn tại dị loại không theo pháp tắc của nó.
Về phần tình huống của Xà Nữ kia thì nàng hoàn toàn ổn. Căn cơ nàng rất tốt, lại có
Cốt Linh Lãnh Hỏa bảo vệ, vài động tác “lau chùi” nhẹ nhàng này của
thiên địa là không đủ để lật lên bất kỳ sóng gió nào cả.”
“Thì ra là thế! Mà, sẵn nói tới Cửu Sát Chi Địa, chỗ kia hiện tại sao rồi?”
“Tích… hoàn toàn sụp đổ, tất cả đều đã chìm vào lòng đại dương.”
“Huyền Hoàng Chi Khí thì sao?”
“Tích… không còn Cửu Sát Chi Địa liên tục rút lấy, Huyền Hoàng Chi Khí sẽ không tự rời khỏi Tâm thế giới.”
“Thiên Nhiên Cửu Cung Đại Trận tạo thành Cửu Sát Chi Địa là một, ngày đêm bòn
rút Huyền Hoàng Chi Khí thai nghén ra Huyền Hoàng Viêm là hai, cộng thêm đám quái nhân vĩnh viễn bị vây nhốt làm thủ hộ giả bất đắc dĩ của “tân
Thế Giới” nữa là ba. Ta nghĩ… ta có quyền nghi ngờ tính “ngẫu nhiên” và
“trùng hợp” của tất cả những chuyện này chứ, Hệ Thống?”
“Tích… quyền hạn không đủ, mong ký chủ cố gắng thêm.”
“Quả nhiên!” - Khóe miệng cong lên nụ cười như có như không, ánh mắt Tiêu Thiên tiếp tục dán chặt vào Mỹ Đỗ Toa trên bầu trời.
Có một số chuyện, biết để trong lòng là được rồi, thực lực không đủ thì
nói ra hay nghĩ nhiều hơn cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Chuyện gì phải đến tự nó sẽ đến thôi.
Sẵn nói tới “chuyện gì phải đến tự nó sẽ đến”, thì…
Tạch! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
...giữa loạn lạc những tiếng gió hú, sấm nổ và bản thân Mỹ Đỗ Toa không ngừng
gầm thét rung trời, bỗng nhiên âm thanh nứt gãy của… thủy tinh lại vang
lên rõ ràng trong tai mọi người từ đâu đó một cách vô cùng khó hiểu.
“Chuyện gì…”
Ngay khi cả Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa, lẫn hàng ngàn con dân tộc Xà Nhân đều chưa hiểu mô tê gì, thì…
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
...những nứt gãy kia càng lúc càng trở nên dồn dập hơn, rõ ràng hơn, sau đó…
Choang!
...giống như đã đến mức giới hạn chịu đựng, “bầu trời” trên đầu mọi người bỗng
nhiên vỡ toang ra một khoảng đen lớn như cái sân vận động, để lộ ra phía sau nó những đen ngòm nuốt chửng cả ánh sáng, những lạnh giá thấm tới
linh hồn người nhìn, những tiếng rít từ lực hút khiến Đấu Tông đều bất
lực của không gian loạn lưu.
Tình huống khá giống ngày đó Tiêu
Thiên dùng Đoạn Không Phong Ma Tiễn bắn vỡ không gian, nhưng quy mô còn
kinh khủng hơn cả ngàn lần không ngớt!