Không hiểu lắm cảm giác vô cùng đau đớn và mất mát đang giày vò trong tim
mình là gì, cũng chẳng rõ tại sao nó lại sinh ra khi bản thân bất lực
trong việc tìm kiếm tung tích Tiêu Thiên, nhưng Mỹ Đỗ Toa hiểu rằng nàng cần phải hét lên cho nhẹ cõi lòng, nếu không sợ rằng sẽ sớm phát điên
vì sự ngột ngạt này mất.
Chỉ có điều… khả năng là do tâm tình quá
mức kích động, nên một hét này từ nữ vương bệ hạ không chỉ là âm thanh
đơn thuần, mà còn kèm theo khí thế Đấu Hoàng đỉnh phong điên cuồng phóng ra ngoài một cách hết sức thiếu kiểm soát, dẫn tới hậu quả là đáy biển
dậy sóng trước, nhanh chóng lan tới đất liền rung chuyển sau, thậm chí
không - thời gian “mỏng như tờ giấy ăn” của Cửu Sát Chi Địa đều liên tục lắc lư tới gần biên giới sụp đổ.
Và như một lẽ đương nhiên, hành động “phá hoại môi trường” không chủ đích này của Mỹ Đỗ Toa lập tức phải nhận phản phệ.
Ù! Ù! Ù! Ù! Ù!
Đại lượng không gian lực vô hình nhanh chóng được pháp tắc chưa trọn vẹn
của Cửu Sát Chi Địa điều về vùng biển bên này, một là để gia cố không
gian tránh sụp đổ cục bộ, hai nữa là “nó” cần phải trấn áp nguồn cơn của những thảm họa này trước khi quá muộn.
“Đừng có… khục… xem thường… ta… khục…”
Dưới tác dụng tăng cường chồng chất của không gian lực, đôi vai gầy vốn đã
nặng trĩu bây giờ càng thêm phần trĩu nặng hơn, tầm nhìn đang mù mịt vì
nước biển xen lẫn nước mắt lại càng trở nên tối tăm hơn, hai tai cũng
chẳng còn nghe rõ bất kỳ điều gì nữa, nhưng càng như vậy, đầu óc nóng
hầm hập vì đau thương và mất mát của Mỹ Đỗ Toa càng trở nên điên cuồng
hơn, bất chấp hơn bao giờ hết.
“Đừng có xem thường ta! Aaaaa…”
Đang lúc Mỹ Đỗ Toa lại muốn phát tác để… nghịch thiên theo đúng nghĩa đen, thì…
Pặp!
“Bà điên này, ngươi lại gào chúng ta phải chết cả nút bây giờ!”
...một bàn tay bất thình lình vỗ vào vai nàng từ phía sau, cùng với âm thanh
ai đó hét vào lỗ tai nàng khiến nữ vương bệ hạ gần như chết lặng. Nàng
vậy mà kích động đến mức không hề hay biết có người đã tiến đến sát sau
lưng mình!
Nhưng điều đó không phải là chuyện quan trọng nhất lúc này, mà quan trọng là giọng nói kia… quen thuộc quá.
Soạt!
“Ngươi…”
Vội vàng quay ngoắt người lại phía sau, và đập vào mắt Mỹ Đỗ Toa là hình
ảnh… một người toàn thân bị bao phủ bởi thứ gì đó nhầy nhụa, đen thui
còn phát ra mùi hương không hề dễ ngửi một chút nào đang cõng trên lưng
một nữ nhân khác, có vẻ như vì lý do gì đó mà đã ngất đi, và đương nhiên cũng nhớp nháp y như người trước.
Nếu là bình thường, nữ vương bệ chắc chắn sẽ đánh chết không toàn thây cái kẻ đen, hôi, nhơ nhớp lại
còn dám đứng sau lưng vỗ vai nàng trước mắt rồi. Nhưng mà…
Bịch!
“Ngươi còn sống! Ngươi còn sống a! Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
...lần này nàng không chỉ không làm như thế, mà ngược lại còn bất chấp dơ bẩn, thân phận và giới tính để ôm chầm lấy đối phương rồi vừa khóc, vừa cười lảm nhảm mấy lời vô nghĩa một cách đầy vui mừng nữa.
Nguyên nhân
của sự khác biệt quá lớn này, tất cả chỉ xuất phát từ một lý do duy
nhất, đó là người đứng trước mặt nàng bây giờ vốn cũng chẳng phải ai xa
lạ, mà hắn chính là Tiêu Thiên, kẻ không biết từ lúc nào đã trở nên vô
cùng quan trọng trong lòng Mỹ Đỗ Toa.
Về phần người được hắn cõng sau lưng, đương nhiên chỉ có thể là Mộc Ánh Tuyết rồi.
“Muốn cái gì thì để khi khác, lại ôm ta phải chết ngạt bây giờ này!”
“À… ừ… đi… đi...”
Vụt! Vụt!
. . .
Trên bầu trời bao la lồng lộng gió, hai người một nam, một nữ đang bay song
song nhau thẳng hướng chính tây, trên lưng nam nhân còn cõng theo một nữ nhân khác đang ngủ say, bóng của họ được mặt trời chiếu rọi đổ dài trên mặt biển.
Ba người chính là Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh
Tuyết, còn hiện tại cũng đã là vài giờ trôi qua sau thảm họa dưới đáy
biển cùng màn tái hợp khá… máu chó giữa Vô đại nhân và nữ vương bệ hạ.
Đáng chú ý là, mặc dù mọi chuyện đều đã được mọi người giải thích thông suốt với nhau, nhưng không khí chung lại cực kỳ trầm lắng và có phần đè nén. Bỏ qua người ngủ thì hai người tỉnh đều mang vẻ mặt nặng nề, trầm mặc
không nói.
Đầu tiên là Mỹ Đỗ Toa.
Sau khi gặp lại Tiêu Thiên và ổn định được tâm tình, nữ vương bệ hạ lập tức cùng hắn rời khỏi hiện trường của vụ “thiên tai nhân tạo” mà nàng chính là thủ phạm kia, đồng
thời tiến hành che giấu khí tức của bản thân, cũng như áp chế đẳng cấp
xuống còn… Đấu Vương trung kỳ.
Bè đã không còn, hai người buộc
phải bất chấp tiêu hao để bay đến đại đảo. Trong bối cảnh đẳng cấp thấp
hơn Đấu Vương sẽ vô pháp triển khai đấu khí hóa dực, mà cao quá sẽ chịu
bài xích quá mạnh một cách không cần thiết, nên đáp án cuối cùng là Đấu
Vương trung kỳ.
Tiếp theo là Tiêu Thiên.
Thì dưới sự giúp đỡ và chỉ dẫn từ Hệ Thống, hắn gần như không gặp bất kỳ trở ngài nào trước đi tới được dạ dày của bạch tuộc lớn và tìm thấy Mộc Ánh Tuyết, sau đó
cứu nàng ra ngoài.
Ra ngoài bằng cách nào à? - Đơn giản lắm, cứ
thế một đường thẳng đứng vuông góc với mặt nước biển khoan xuyên qua
thân thể bạch tuộc lớn bằng dị hỏa rồi thoát ra ngoài thôi. Mà, cũng bởi vì khoan bất chấp như thế nên mới không may “khoan” trúng túi mật của
nó, kết quả là đen thui và tanh rình như đã biết đấy.
Cuối cùng là Mộc Ánh Tuyết.
Nàng còn sống, đây là điều chắc chắn, nhưng tình huống… so với chết sợ rằng
còn phải thảm hơn nhiều. Đấu khí suy kiệt, ý thức mơ hồ, đại lương xương cốt gãy vỡ do phải chịu dạ dày co bóp thời gian dài, kéo theo nội tạng
nhận đủ các loại tổn thương không đồng nhất, da thịt còn bị dịch tiêu
hóa ăn mòn dẫn đến bỏng cấp tính và hoại tử nhiều nơi v.v.
Đa chấn thương đến mức độ này mà vẫn còn sống thì thực sự là kỳ tích! Nhưng
cũng chính cái kỳ tích này lại là nguyên nhân khiến vẻ mặt đã không còn
mặt nạ của Tiêu Thiên âm trầm đến thế.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua trong âm thầm và lặng lẽ. Mãi cho đến khi…
“Này… ngươi biết lai lịch đám người đã tập kích chúng ta là ai không? Cả con
bạch tuộc lớn kia nữa, ta nhìn niên linh của nó không nhỏ, kích thước
ngược lại là lớn nhưng linh trí gì đó thì gần như không hề tồn tại.”
...Mỹ Đỗ Toa là người lên tiếng phá vỡ im lặng trước.
Vốn là người đã sớm quen với cô đơn và tĩnh mịch của sa mạc Tháp Nhĩ Qua,
nhưng kể từ khi gặp Tiêu Thiên, nữ vương bệ hạ lại dần hình thành một
thói quen mới, đó là… cái gì không biết cứ tìm hắn hỏi là sẽ ra đáp án.
Mà, khoan hãy nói tới câu trả lời của Tiêu Thiên để quay ngược thời gian
lại tám… chính xác hơn là chín ngày trước, khi mọi người vừa đặt chân
đến tiểu đảo.
Trên thực tế, Mỹ Đỗ Toa đã sớm nhận ra có người nhìn mình chằm chằm từ những giây phút đầu tiên và tin chắc Tiêu Thiên cũng
thế, thể hiện ở việc hắn đã hỏi nàng một câu “ngươi cũng cảm thấy giống
ta chứ?” đầy thâm ý.
Nhưng phần vì lạ nước lạ cái với địa hình,
phần lại không biết thực lực đối phương ra sao, số lượng thế nào, có ác ý hay không v.v. nên cả hai người cứ thế không bàn mà hợp cùng nhau giả
ngu như chẳng hay biết gì.
Đây cũng là lý do vì sao cứ tối đến là
hai người lại kiếm cớ nói nhảm rồi chia nhau ra hai nơi ngủ. Đơn giản là để tránh trường hợp một lần duy nhất bị tóm gọn cả đám không kịp cứu
nhau thôi.
Những ngày sau đó cứ sáng ra là Tiêu Thiên sẽ vẽ bản đồ ra đất, xong lại “vô tình” lớn tiếng nói ra phương hướng và tốc độ sẽ
đi của đoàn người bên mình như thể đang bàn luận, sau đó xóa bậy xóa bạ
rồi mới lên đường.
Hành động này gồm hai mục đích.
Thứ nhất, nếu những kẻ bám theo bọn họ nghe hiểu tiếng người và có ác ý, thì bẫy
rập gì đó sẽ được giăng phía trước, Tiêu Thiên và đồng bọn chỉ cần nâng
cao cảnh giác đừng để bị mắc vào là coi như nắm được ý tứ của đối phương với mình.
Thứ hai, trong trường hợp những người kia nghe không
hiểu, hoặc hiểu mà không có ác ý, vậy thì việc ai người đó làm. Muốn
nhìn cho nhìn, anh nước sông đừng phạm chị nước giếng là được.
Mỹ
Đỗ Toa có thể nhận ra ý tứ của hắn, có thể không, nhưng nàng có cách của riêng mình, chính là hành động dùng đuôi đập vài lần vào hình vẽ “lem
luốc” Tiêu Thiên để lại, thực chất là để lưu lại chút mùi hương đặc
trưng mà chỉ bản thân nàng với chiếc lưỡi chẻ đôi trứ danh cảm nhận
được.
Mỗi bên có tính toán của riêng mình, còn mọi chuyện cứ như thế diễn ra âm thầm cho đến đêm định mệnh vừa qua.
Tiêu Thiên lại “vô tình” lớn tiếng nói rằng “đêm nay nghỉ ngơi, sáng mai lên đường vượt biển”, như một cách để nhắc nhở những người trong bóng tối
rằng “tối nay nữa thôi đấy, mấy người muốn gì thì làm đi, không làm
chúng tôi đi thật đấy.”
Và kết quả như thế nào thì mọi người đã
biết. Một đợt tập kích với nhân số ít cũng lên tới hàng chục ngàn xảy ra giữa đêm, sau đó là thảm họa trên biển với sự tham gia của bạch tuộc
lớn.
Quay lại với câu hỏi của Mỹ Đỗ Toa, thì…
“Bọn chúng đều đến từ một thế lực tự gọi mình là Cửu Sát Điện!”
...câu trả lời được Tiêu Thiên đưa ra, sau khi nhận được đáp án từ Hệ Thống.