“Ngươi tỉnh lại đi! Nàng chết rồi, ngươi xuống đó cũng chỉ là uổng mạng mà thôi!”
“...”
Thời gian gần như ngừng lại, không gian cũng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng sau âm thanh chát chúa vang lên từ trên… mặt Tiêu Thiên và tiếng Mỹ Đỗ Toa
quát lớn.
“...”
“X-Xin lỗi, ta… ta không phải cố ý…”
Xuất phát từ ý tốt muốn hắn bình tĩnh lại nên nàng mới đánh thôi, chứ thực
lòng thì Mỹ Đỗ Toa không ghét bỏ gì Tiêu Thiên cả. Dù sao cũng đã ăn, ở, đi chung với nhau gần hai năm rồi, không có tình yêu cũng phải có tình
bạn, tình đồng chí chứ. Nên khi thấy người sau cứ thế cúi đầu lầm lũi
trong im lặng, nữ vương bệ hạ lại tỏ ra bận tâm, sợ rằng hắn tức quá hóa nói không nên lời, hoặc tệ hơn là cảm thấy mất mặt với nàng mà không
dám ngẩng đầu lên đồi diện v.v. các loại cảm xúc tiêu cực như vậy.
“Này… ngươi…”
“Cảm ơn ngươi!” - Đang lúc Mỹ Đỗ Toa muốn chủ động xin lỗi để làm lành, thì
Tiêu Thiên lại ngẩng đầu lên và… mỉm cười với nàng: “Vừa rồi không kiềm
chế được cảm xúc là ta sai, cũng may có một tát này của ngươi giúp ta
tỉnh táo lại mới không làm ra chuyện gì dại dột.”
Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa cảm thấy… là lạ.
Hắn chẳng hề đẹp trai, nếu không muốn nói là chỉ bình thường như bao người
bình thường khác, và đẳng cấp chắc chắn là thấp, cụ thể hơn là tứ tinh
Đấu Sư. Vấn đề là ngoại hình có thể không quan trọng, nhưng đẳng cấp
thấp như vậy thì lấy tư cách gì hắn điều khiển đám người tiểu Mộc,
Medusa và tiểu Tam mấy cô nàng thuộc hạ thấp cũng Đại Đấu Sư, mà cao lại lên tới Đấu Linh chứ?
Quan trọng hơn là, từ cái cách hắn thu
phục thành công không chỉ một, mà là tận hai loại dị hỏa, rồi thì các
loại kiến thức luyện đan, sự tự tin trong đối nhân xử thế, tầm nhìn xa
trông rộng v.v. những thứ này lẽ ra một người trẻ tuổi và đẳng cấp thấp
như vậy không nên… chính xác hơn là chưa nên có đâu.
Càng đáng
nói là, mị lực phá trần của nàng từ lúc nào mất tác dụng với trai trẻ mà lại đẳng cấp thấp rồi vậy!? Hay tiểu tử này… vốn không ưa thích nữ
nhân?
“Khụ… cái kia… ngươi hiểu được là tốt rồi.” - Càng lái càng xa, Mỹ Đỗ Toa quyết định dẹp những chuyện đó sang một bên để quay lại
vấn đề trước mắt: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hắn
trẻ hay già gì cũng được, đẳng cấp thấp hay cao cũng chẳng sao, mặt nạ
đeo hay không đeo cũng vậy, dù thế nào thì nàng vẫn sẽ đối xử với hắn
như đã từng suốt một năm rưỡi đi cùng nhau vừa qua, ít nhất là cho tới
khi kỳ hạn ba năm mà hai người thỏa thuận xong trước đây kết thúc.
“Tiếp theo…” - Nụ cười thu lại, ánh mắt biến lạnh lùng mà không mất đi cơ
trí, Tiêu Thiên chỉ tay về phía con Kraken vẫn chưa từng ngừng giương
nanh múa vuốt bên dưới: “...chúng ta đi cứu tiểu Mộc!”
“Này! Ngươi không phải…”
“Nàng chưa chết, và ta có một kế hoạch.” - Nhoẻn miệng cười, Tiêu Thiên hơi
nghiêng đầu và liếc mắt xuống dưới: “Ngươi tin ta không?”
Mỹ Đỗ Toa khẽ cau mày, nhưng rồi…
“Đi thì đi, ta sợ ngươi chắc! Tuy nhiên, lời khó nghe nói trước, nếu có
chuyện nguy hiểm xảy ra, ta sẽ ưu tiên cho cái mạng của mình trước đấy.”
“Nên như thế, bởi vì ta cũng đang có suy nghĩ đó giống ngươi đấy.”
Dứt lời, Tiêu Thiên triệt tiêu Ưng Chi Dực của mình đi để thân thể cứ thế
rơi tự do từ khoảng cách mấy chục mét trên bầu trời thẳng xuống đầu con
bạch tuộc lớn bên dưới.
“Ê… ê, này! Nói đi liền đi, thật không có phong độ thân sĩ!” - Lời thì nói như vậy, nhưng tốc độ của Mỹ Đỗ Toa
cũng không hề thấp, thậm chí còn nhanh hơn Tiêu Thiên gấp mấy lần nữa:
“Mà ngươi nói có kế hoạch là có kế hoạch gì thế?”
“Ngươi ở bên
trên quấy nhiễu nó, ta xuống dưới tìm tiểu Mộc.” - Vừa rơi tự do, Tiêu
Thiên vừa nói: “Theo những gì ta biết về bạch tuộc, thì khả năng tiểu
Mộc còn sống là không hề thấp.”
“Hiểu rồi! Ngươi cẩn thận một
chút.” - Lời tuy không nhiều, cũng chẳng kèm theo bất kỳ giải thích gì
cả, nhưng từng đó đối với Mỹ Đỗ Toa đã đủ rồi: “Ta sẽ tranh thủ cho
ngươi mười lăm phút, sau đó… gặp lại hai người các ngươi tại đại đảo.”
“Một lời đã định!”
Phạch! Vù!
Tiêu Thiên gật đầu, Ưng Chi Dực lần nữa được triển khai. Khác biệt là lần
này không dùng để bay, cũng chẳng để chạy, mà hắn dùng nó để giảm tốc độ rơi, đồng thời lượn vòng qua những chiếc vòi muốn vồ lấy mình, sau đó…
Ầm! Ào!
...lao đầu xuống mặt biển và biến mất.
Trên bầu trời, Mỹ Đỗ Toa cũng đã vào vị trí của mình. Như đã thỏa thuận thì
nhiệm vụ của nàng sẽ là không ngừng bay lượn xung quanh, thậm chí chủ
động va chạm nếu cần, mục đích cuối cùng là chọc phá con bạch tuộc lớn
này để thu hút tối đa sự chú ý của nó, qua đó tạo điều kiện cho Tiêu
Thiên làm việc hắn muốn làm.
“Một lời đã định! Ngươi mà không đến, có phải xẻ con bạch tuộc này để lôi ngươi ra ta cũng sẽ làm đấy, hừ!”
“Song Xà Tương Bác”
Vù! Vù! Vù!
...
Dưới mặt nước.
Một sự tối tăm, lạnh lẽo, ướt át và đương nhiên là khó thở bao trùm như một con quái vật dù ngủ say, nhưng vẫn luôn chực chờ để nuốt chửng những
sinh vật không được sinh ra để sống ở nơi này vậy. Và rất không bất ngờ, Tiêu Thiên chính là một sinh vật như thế.
Tuy nhiên, đừng quên
rằng hắn là tu luyện giả, vẫn là thân phụ hai loại dị hỏa đấy. Lạnh còn
lâu mới ăn thua; hít thở nhịn cái năm bảy phút là không thành vấn đề; về phần tối, đúng là một trở ngại không nhỏ, nhưng mà… to như con Kraken
này muốn không thấy cũng chẳng dễ lắm đâu.
“Phải lặn xuống sâu
hơn để tìm đường vào bụng nó.” - Nghĩ là làm, Tiêu Thiên không chút chậm trễ xoay chuyển chiều và hướng thân thể sang một tư thế thích hợp để
nhanh chóng lặn xuống sâu hơn xuống phía đáy biển.
Tìm đường vào
bụng con Kraken này là cách duy nhất để hắn có thể tìm thấy và cứu Mộc
Ánh Tuyết, bởi vì “theo những gì ta biết về bạch tuộc” như lời chính hắn nói với Mỹ Đỗ Toa, thì bạch tuộc vốn là một loài động vật thân mềm.
Toàn bộ thân thể chúng chỉ có một vật giống mỏ vẹt nằm sâu bên trong
thân thể là bộ phận cứng cáp duy nhất, cho nên có thể chắc chắn rằng,
răng là khái niệm không tồn tại khi nhắc về bạch tuộc.
Mà cũng
bởi vì không có răng, nên khi tóm được con mồi, bạch tuộc chắc chắn sẽ
nuốt chửng nạn nhân, sau đó để mặc dạ dày với các loại dịch axit và
enzym tiêu hóa lo phần còn lại. Nói cách khác, nếu “không may” bị con
bạch tuộc này xem như thức ăn, thì rất có thể Mộc Ánh Tuyết đã “may mắn” rơi vào tình huống như thế.
Bị nhai là chết liền á, nhưng nếu chỉ là nuốt chửng thì vẫn còn chút thời gian có thể tranh thủ để xoay chuyển cục diện a!
Ngoài ra, còn một lý do nữa để Tiêu Thiên khá chắc chắn rằng Mộc Ánh Tuyết
vẫn sống và đang ra sức đào thoát, đó là… Hệ Thống nói như vậy.
Phải! Bị Mỹ Đỗ Toa tát một cái muốn sái cả quai hàm, Tiêu Thiên đã sớm bình
tĩnh lại. Mà bởi vì đã bình tĩnh lại rồi, nên hắn mới có thời gian, cũng như sự tỉnh táo để suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Và hỏi Hệ Thống
để xác định Mộc Ánh Tuyết còn sống là một, nghĩ phương án tiếp cận bạch
tuộc lớn sao cho tối ưu là hai, cùng với tìm kiếm trợ giúp nữa là ba.
Trên đây là tất cả những gì hắn đã làm khi cứ thế cúi đầu im lặng sau cú tát của Mỹ Đỗ Toa!
Chỉ là… kế hoạch vĩnh viễn không thể theo kịp diễn biến, bắt tay vào làm mới thấy đủ đường khó khăn.
Vấn đề thứ nhất là con Kraken này quá lớn.
Bỏ qua mấy cái vòi nhìn sơ sơ thôi đã thấy không dưới trăm mét ra, thì
phần thân thể hình Oval của nó ít cũng có tới ba mươi mét chiều dài rồi. Tức là nếu Tiêu Thiên muốn tìm thấy và chui vào miệng nó, vốn nằm ở
phần bụng tận dưới cùng cơ thể, thì hắn cần phải lặn sâu tối thiểu là
bốn mươi đến năm mươi mét xuống đáy biển.
Áp lực nước không phải
là chuyện gì đó cần lưu tâm, bởi vì thân thể hắn được Hệ Thống cải tạo
thường xuyên nên cả độ cứng cáp, sức bền, lẫn sức bật đều rất tốt. Nhưng chuyện hô hấp lại là một vấn đề lớn.
Vấn đề thứ hai, bạch tuộc không thể nghe, nhưng mắt chúng vô cùng sáng và những cái vòi thì cực kỳ nhạy cảm.
Muốn vô thanh vô tức chui vào miệng con bạch tuộc lớn này, Tiêu Thiên nhất
định phải làm được hai việc cùng lúc, đó là đảm bảo bản thân đang di
chuyển ở các điểm mù và tuyệt đối tránh không đụng vào mấy cái vòi kia
dưới bất kỳ hình thức nào, bất kể lực đạo bao nhiêu.
Vấn đề thứ
ba, cũng là quan trọng nhất, thì cứ cho là bằng một cách thần kỳ nào đó
hắn tìm được Mộc Ánh Tuyết và nàng còn sống đi, rồi… cả hai thoát ra
bằng cách nào, trong bối cảnh dưỡng khí thì thiếu, đấu khí thì kiệt quệ
và thân thể đều đã rã rời đây!?