Đã không biết lần thứ bao nhiêu tiếng nổ
lớn vang lên, theo ngay sau đó là hình ảnh Nạp Lan Yên Nhiên và Tiêu
Viêm mỗi người trượt dài về một phía, để lại trên mặt đá cứng rắn hai
rãnh thật sâu.
“Xem ra là… ngang tay rồi!”
“Cứ thế huề sao?”
“Tiểu tử kia… vậy mà không kém Nạp Lan sư tỷ chút nào!”
“...”
Bỏ qua một vài chênh lệch nhỏ trên kinh nghiệm chiến đấu trong giai đoạn
thăm dò ban đầu, thì toàn bộ phần giáp lá cà phía sau giữa hai đều là ăn miếng trả miếng kiểu ngươi có qua, ta có lại, chúng ta toại lòng nhau.
Hậu quả là người thì trầy trật, kẻ thì thở dốc, cả hai bộ đấu khí khải
giáp đều đã vỡ đông vỡ tây, còn quảng trường vốn bằng phẳng đẹp đẽ lại
lồi lõm những bể nát cùng trầy xước vô số vết kiếm ngân, nhưng thứ quan
trọng nhất là kết quả thì mãi vẫn chưa đi ra.
“Tiếp tục như thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Chúng ta một chiêu định thắng thua đi thôi.”
“Chính hợp ý ta.”
Màn đối thoại nhanh chóng nhưng lượng thông tin khổng lồ một lần nữa khiến
quảng trường vốn vừa mới vang lên những tiếng xì xầm lại rơi vào im
lặng. Giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh đều đã bị quyết định
mang tính bước ngoặt, cùng với khí thế đối chọi gay gắt giữa hai người
trong sân thu hút nên không ai dám lên tiếng đem tình thế vi diệu này
phá vỡ.
Mặt trời chiếu rọi, gió nhẹ thổi qua, lá khô xào xạc. Giây phút tĩnh lặng trôi qua nhanh chóng khi Nạp Lan Yên Nhiên là người động trước.
Đôi mắt linh động mang theo chút cảm xúc phức tạp sâu thẳm nhìn thanh niên đối diện, nàng đưa tay chậm rãi rút đi dải băng buộc
tóc màu bích lục phía sau gáy, đầu nhỏ khẽ nghiêng để mái tóc đen nhánh
tùy ý đổ xuống bờ vai ngọc mảnh khảnh.
Thường nói "cái răng, cái
tóc là góc con người", đặc biệt là với nữ nhân thì điều đó càng chính
xác hơn nữa. Và một khi nữ nhân muốn mở đầu một vấn đề gì đó bằng mái
tóc, thất tình cắt tóc hay xõa tóc lúc... nhún nhảy chẳng hạn, thì tự nó đã nói sự nghiêm trọng, cũng như tính quyết tâm của họ rồi.
“Nàng muốn dùng vật kia rồi!?”
“Xem ra tỷ thí hẳn là sắp kết thúc. Đem Yên Nhiên bức đến một bước này,
không thể phủ nhận tiểu tử Tiêu gia kia thật sự rất mạnh a.”
“Bại chính là bại, mạnh hơn nữa cũng không gì khác ngoài chữ bại, hừ!”
“...”
Một hành động nhỏ thoạt nhìn không thấy có gì liên quan nhiều đến trận
chiến của Nạp Lan Yên Nhiên lập tức kích phát đám người Vân Lam Tông bàn tán. Đáng nhắc đến là, những kẻ lên tiếng đều ngồi trên tầng thạch đài
thứ hai, quần áo trên người thuần một màu trắng như râu tóc của họ.
Khán giả xung quanh nghe được các trưởng lão Vân Lam Tông xì xầm, cảm giác
ngạc nhiên và tò mò lập tức thôi thúc họ đem ánh mắt chăm chú vào giữa
sân. “Con bài tẩy” đủ lợi hại để khiến mấy lão già đều nhịn không được
mở miệng bàn tán đương nhiên là rất đáng để chờ mong a.
Trong sân.
Thời điểm suối tóc được xõa xuống cũng là lúc đôi mắt Nạp Lan Yên Nhiên từ
từ khép lại. Nàng muốn tập trung tinh thần cao độ và ổn định nhịp thở,
cho nên nhắm mắt là hành động bắt buộc phải thực hiện. Nhưng rồi rất
nhanh sau đó khi gió bắt đầu nổi lên, chúng lại được mở ra để cùng với
thân thể không đấu khí hóa cánh, không đấu kỹ phi hành, cũng chẳng tồn
tại bất kỳ không gian lực nào… chậm rãi lơ lửng lên không.
Từng
chút, từng chút một bay lên cao hơn, bên cạnh mái tóc điên cuồng bay múa trong không trung là sóng năng lượng quanh người Nạp Lan Yên Nhiên cũng liên tục bạo tăng, cuối cùng hình thành ba vòng tròn năng lượng đồng
tâm đều có màu xanh nhạt sau lưng nàng.
Hình ảnh khá giống các tiên nữ trong truyện tiên hiệp thường xuất hiện với đạo vân và pháp tướng sau lưng.
Trường kiếm trong tay được Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi nâng lên chỉ xéo thẳng
về phía Tiêu Viêm đang ngẩng đầu nhìn lên từ bên dưới quảng trường. Mỗi
một giây trôi qua, người ta đều có thể dễ dàng dùng mắt thường thấy được không chỉ gió, mà cả ánh nắng đang lan tỏa khắp không trung cũng bị
từng nhịp rung động với biên độ, cường độ, cũng như tốc độ cực kỳ mạnh
mẽ trên thân trường kiếm thu hút và ngưng tụ lại.
Chỉ sau giây lát thu và nạp, hào quang trên thân kiếm bắt đầu trở nên chói lọi hơn bao
giờ hết, tựa như mặt trời thứ hai, nhưng là được Nạp Lan Yên Nhiên nắm
trong lòng bàn tay vậy.
“Cảm ơn ngươi đã chờ. Hiện tại, chúng ta kết thúc trận chiến này thôi.”
“Không cần cảm ơn, dù sao ta cũng không phải cố ý chờ ngươi.” - Ngẩng đầu nhìn quang mang chói mắt trên bầu trời, cảm nhận được sóng năng lượng khủng
bố đang điên cuồng tích tụ, nhưng Tiêu Viêm vẫn thản nhiên cười đáp.
Đối phương cần thời gian tụ lực cho đại chiêu, hắn cũng cần chứ. Cho nên Nạp Lan Yên Nhiên nói lời này là thừa rồi.
Hít sâu một hơi nhìn thật kỹ thanh niên bên dưới, Nạp Lan Yên Nhiên hiểu
rằng khi mà ngay cả một chút lời vô nghĩa hắn đều chẳng muốn nhường
nàng, tức là giữa hai người đã không tồn tại bất kỳ cảm tình gì nữa, tất cả những gì có và còn giữa hai người sẽ chỉ là sự xa lạ mà thôi.
Đã như vậy thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu!
Bàn tay nắm chặt trường kiếm khẽ đâm về phía trước bằng tốc độ... so với
lão gia gia đánh Thái Cực Quyền còn phải chậm hơn vài lần, đến mức không ít người xem xung quanh đều nhịn không được tự hỏi là rốt cuộc thì Nạp
Lan Yên Nhiên có thực sự muốn đâm trúng đối phương không, hay chỉ đơn
giản là quấy nước tương cho đủ tụ với kiếm chiêu rùa bò đúng kiểu đầu
voi, đuôi chuột* này.
Nhưng rồi đến khi mà tốc độ di chuyển của cả người lẫn kiếm mỗi lúc một cao hơn, cùng với đó là sóng năng lượng cũng liên tục mạnh lên theo cấp số nhân, thì mọi người đều hiểu rằng không
phải nàng không muốn nhanh, mà chậm là bởi kiếm chiêu này… quá mạnh để
một Đại Đấu Sư như nàng có thể kiểm soát dễ dàng.
Nhưng nó vẫn được nàng đánh ra, đồng nghĩa với quyết tâm cho đại kết cục hiện thế đã được hạ xuống rồi!
Bên dưới.
Cảm nhận được áp lực phía trên đầu mình đang không ngừng trở nên lớn mạnh
hơn, Tiêu Viêm cũng thu lại ý cười trên mặt để chính thức ra tay.
Chỉ thấy…
Soạt! Pặp!
...chân phải hắn bước sang phải nửa bước, đồng thời tay phải nãy giờ vẫn luôn
vác đại kiếm trên vai cũng đem nó hạ xuống trước mặt để tay trái cùng
lúc nắm thật chắc chuôi kiếm, và rồi dưới ánh nhìn chăm chú của toàn
trường…
Vụt! Phừng!
...một ngọn lửa màu vàng óng bất thình
lình bùng lên trên thân đại kiếm, nháy mắt đã khiến nhiệt độ toàn quảng
trường tăng lên thấy rõ, thậm chí ngọn lửa kia còn kinh khủng đến mức
không gian đều bị nó thiêu đốt cho không ngừng đứt gãy lại tự chữa trị,
tự chữa trị xong lại tiếp tục đứt gãy lặp đi lặp lại.
“Uy lực này... đây là… dị hỏa sao!?”
“Khí thế đó, cộng thêm nhiệt độ cao dọa người kia…hẳn phải là dị hỏa không thể nghi ngờ!”
“Tiểu tử này vậy mà sở hữu dị hỏa!”
“...”
Cả quảng trường lập tức bùng nổ trước biến cố có thể gọi là vô cùng bất
ngờ đang xảy ra trước mặt mặt họ, thậm chí vài lão già như Cổ Hà, như
Pháp Mã chẳng hạn, còn ngạc nhiên đến mức nhịn không được đứng phắt dậy.
“Thực sự là dị hỏa a! Nhưng mà… hình như có gì đó sai sai, ngươi có thấy thế không?”
Là người đã từng đánh thắng và sở hữu Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trong thời
gian ngắn trước khi chuyển giao nó lại cho kẻ khác, Mỹ Đỗ Toa không xa
lạ gì cái cảm giác áp bách từ linh hồn, cùng với sợ hãi trên bản năng
khi đối đầu với dị hỏa. Chỉ là, ngọn lửa màu vàng đằng kia có nhiệt độ
cao thật đấy, nhưng mà bởi vì có kinh nghiệm rồi, vẫn là từng gặp hai
loại dị hỏa khác nhau chứ chẳng phải một, nên nàng luôn cảm thấy nó
thiếu đi thứ gì đó làm nên sự đáng sợ thực sự của dị hỏa, cho nên nàng
hỏi Tiêu Thiên.
“Cảm giác của ngươi không sai, đó đúng là dị hỏa,
chính xác hơn là Dị Hỏa Bảng bài danh “lão Tứ” Kim Đế Phần Thiên Viêm.
Tuy nhiên, thứ tiểu tử kia đang xuất ra kia chỉ là một đám tử hỏa không
có tinh lính được người ta trích ra từ hỏa chủng mà thôi.”
Ngoài
mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt như không có gì, nhưng thực chất, trong lòng
Tiêu Thiên đã sớm hô to “hố cha nó!” ngay khi Tiêu Viêm xuất ra Kim Đế
Phần Thiên Viêm.
Kiếp trước không ít người luôn gọi Tiêu Viêm là
“chạn vương”, một cách nói mỉa mai từ câu “chó chui gầm chạn” để thể
hiện sự khinh bỉ những kẻ sống sung sướng theo kiểu “sương gió phủ đời
trai, tương lai nhờ nhà vợ” hay “ông bà già… vợ tao lo hết” như Tiêu đại thiên tài ltrước mắt đây à ví dụ điển hình.
Cá nhân Tiêu Thiên
rất ghét Tiêu Viêm, tuy nhiên, một chuyện tính một chuyện, đâu ra đó rõ
ràng. Ghét là ghét cái tính cách trẻ trâu dù là xuyên việt giả cùng tội
ấu dâm thôi, chứ nói gì thì nói, kiếm được cô vợ giàu, lại giỏi, đã vậy
còn chịu chăm lo cho mình âu cũng là một loại bản lĩnh a, cho nên thấy
hắn cũng bỏ qua, không muốn suy nghĩ quá nhiều về đề tài này.
Nhưng hôm nay tại đây, ngay giây phút này, tận mắt nhìn thấy Tiêu Viêm vậy mà xuất ra Kim Đế Phần Thiên Viêm, loại dị hỏa được biết đến là truyền
thừa từ rất xa xưa của Cổ Tộc nhà cô nàng Huân Nhi, hắn mới thực sự hiểu được cảm giác nhìn nam nhân khác trang bức dù được bao nuôi, trong khi
bản thân mình mỗi ngày đều phải liều mạng lăn lộn, lắm lúc nhục như một
con chó nhưng vẫn phải cười chỉ vì vài đồng tiền là cay cỡ nào.
Mà, cay thì cay thật, nhưng Tiêu Thiên cũng không bị cảm giác đó làm cho
váng đầu, mà ngược lại, hắn càng trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, bởi
vì…
“Trong nguyên tác, cô nàng kia luôn giấu rất kỹ việc bản thân
sở hữu Kim Đế Phần Thiên Viêm với Tiêu Viêm, thậm chí đến khi hai người
công khai quan hệ rồi vẫn không thay đổi. Vậy thì… vì cái gì a!?”
...lợi thế nắm rõ cốt truyện của hắn lại một lần nữa xuất hiện sai lầm. Quan trọng hơn là, lần này nó thực sự nghiêm trọng rồi!
*Đầu voi, đuôi chuột: khởi đầu thì hoành tráng, kết thúc thì… bánh tráng.