Ánh đèn dịu nhẹ rơi
trên khuôn mặt cô càng làm tăng thêm vẻ đẹp mông lung, từ giữa lông mày
phát ra ý cười lượn lờ, không chút che đậy.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây lặng lẽ tối lại.
“Không có.” Anh bình tĩnh phủ nhận.
“Thật à?”
“Ừm.”
“Vây anh cho em bao lì xì này là có ý gì?” Tang Nhược nhíu mày, ngón tay sờ
qua bao lì xì, cô cười: “Rất dày nha, so với anh Hành Thời thì nhiều hơn không ít.”
Hạ Cảnh Tây nắm tay cô: “Tiền mừng tuổi, năm mới vui vẻ.”
Tang Nhược à một tiếng, bắp chân quơ quơ cởi dép lê ra, một giây sau, cô tự
nhiên đặt chân lên trên đùi anh, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đổi
chủ đề cô miễn cưỡng nói: “Chân lạnh.”
Cơ hồ là cùng lúc đó, lòng bàn tay khô ráo ấm áp bao lấy hai chân cô, quần áo trên người cũng dùng để che chắn sự lạnh lẽo của gió đêm, cố gắng
dùng độ ấm của anh để sưởi ấm cô.
Tang Nhược ấm được một lát thì muốn rút về.
“Đừng nhúc nhích.” Anh nói.
Khóe môi cong lên, Tang Nhược nghiêng người tới gần, đầu ngón tay hờ hững
chạm nhẹ lồng ngực anh, hừ cười: “Điểm anh ở đây của em đang rất thấp,
nếu trừ hết….. Sẽ không còn tư cách mà theo đuổi em. “
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây đột nhiên khoá chặt cô lại.
Đôi môi đỏ mọng cong lên, khóe mắt cùng đuôi lông mày như tràn ra ý khiêu
khích mỏng manh, Tang Nhược làm bộ muốn rút chân rời khỏi người anh.
Động tác Hạ Cảnh Tây thoáng dùng sức.
“Đúng vậy.” Tiếng anh nói trước sau như một, chẳng qua là sâu bên trong mang
theo chút căng thẳng, anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, cuối cùng
thừa nhận: “Anh ghen, ghen Quý Thịnh Hành có quan hệ với em, càng ghen
ghét….”
Anh dừng một chút, nói: “Ghen ghét anh ta có phòng ở đây, mà em lại để cho anh đi.”
Lúc anh nói hết câu, không biết có phải là ảo giác hay không, Tang Nhược
nghe giọng anh nói rất bình tĩnh nhưng lại cảm thấy có một chút uất ức
cùng không cam lòng mang theo chút đáng thương ở trong đó.
Nhưng lúc trước rõ ràng là……
Cô trừng mắt nhìn, kéo dài ngữ điệu không đáp lại câu nói cuối cùng kia
của anh: “Vậy nên anh Hành Thời cho em tiền mừng tuổi nên anh cũng phải
cho sao?”
“Ừm.”
Tang Nhược khẽ cười, lẳng lặng nhìn anh vài giây, bỗng nhiên cô xoè tay ra
đưa về phía anh: “Cho nên có phải anh cũng muốn tặng em quà hay không,
quà đâu?”
Yết hầu Hạ Cảnh Tây lăn lăn.
Ánh mắt anh không một tiếng động liếc qua áo khoác trên người cô, dừng ở
chỗ túi hai giây, cuối cùng anh nhìn cô nói: “Chưa kịp chuẩn bị, khi nào quay về thành phố Tây sẽ bổ sung cho em.”
Mũi chân tùy ý làm loạn, Tang Nhược nhìn anh, không rõ ý tứ mà khẽ hừ một tiếng: “Còn muốn nói gì không?”
“Còn.”
“Cái gì?”
Lời nói vừa dứt, cả người cô bị người đàn ông ôm đặt trên đùi anh, vẫn là
từ phía sau lưng vòng lên ôm chặt lấy cô, cằm vẫn cọ cọ ở cổ cô, hơi thở ấm áp trong nháy mắt phả lên trên da thịt cô.
Hơi thở Tang Nhược khẽ run.
Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cảm nhận sự tồn tại chân thật
của cô, chỗ trống sâu trong nội tâm giống như lại được lấp đầy, Hạ Cảnh
Tây thấp giọng: “Sau này chỉ lấy tiền mừng tuổi của anh thôi, được
không?”
Âm thanh của anh ngay bên tai, môi phả ra hơi thở ấm áp, thật nhột.
Tang Nhược nhịn cười.
“Không được.” Cô dứt khoát từ chối.
Lập tức, cô cảm giác được thân thể của người đàn ông hơi cứng đờ, mặc dù cũng không rõ ràng lắm.
Lông mi nhẹ chớp để che giấu ý cười nơi đáy mắt, cô làm bộ đẩy anh: “Buông tay, em còn phải về phòng.”
Bờ môi mỏng Hạ Cảnh Tây mấp máy.
“Được.” Anh nói xong liền buông cô ra, một giây sau lại đứng trước mặt cô nhìn cô và nói: “Cõng em đi lên.”
Dứt lời, anh ngồi xổm xuống.
Trong mắt Tang Nhược đều là ý cười.
“Được.” Cô chầm chậm nằm sấp lên lưng anh, hai tay ôm chặt cổ anh.
Anh đứng dậy, tầm mắt của cô theo đó mà trở nên rộng rãi.
Tang Nhược dựa vào lưng người đàn ông, đầu ngón tay tay nghịch ngợm chọt
chọt mái tóc ngắn của anh, sau khi chơi chán liền lơ đãng đưa mắt nhìn
thì phát hiện bóng của hai người đang cùng một chỗ quấn lấy nhau ở dưới
ánh trăng, mập mờ lặng lẽ sinh sôi.
Tang Nhược nhìn một lát rồi nhắm mắt lại, đầu ngón tay bắt đầu chậm rãi di
chuyển dọc theo đường nét khuôn mặt anh, từ cằm đến lông mày rồi đến
những chỗ khác, trong chốc lát đã miêu tả ra các đường nét trên gương
mặt anh.
Cô cười.
“Hạ Cảnh Tây. “
“Ừ.”
Chỉ gọi anh một tiếng, ý cười lại lan tràn, Tang Nhược lẳng lặng ôm cổ anh, khuôn mặt chậm rãi áp vào tấm lưng ấm áp của anh.
Anh cõng cô, mỗi một bước đều rất trầm ổn.
Rất nhanh, Tang Nhược bị cõng lên trên lầu, đến trước cửa cô bảo anh thả mình xuống.
Biết rõ tính tình của cô, Hạ Cảnh Tây không phản đối, mà chỉ nhắc nhở: “Giẫm lên đi.”
Tang Nhược liếc nhìn, không khách khí giẫm lên giày anh, một tay đặt trên
vai anh, cô đưa mắt cùng đối diện với anh, cong cong khoé môi: “Còn có
lời nào muốn nói không?
Hạ Cảnh Tây bắt được ngón tay đang chơi đùa của cô, nhìn cô thật sâu, cuối cùng mở miệng nói: “Ngủ ngon.”
Bầu không yen tĩnh hai giây.
Tang Nhược rút tay ra khỏi anh, khi anh muốn nắm lại một lần cô đã nhanh
chóng đặt tay lên ngực anh kéo giữ một khoảng cách, nhấn từng câu từng
chữ rõ ràng nói: “Hằng năm anh trai em đều cho em tiền mừng tuổi, không
thể nào chỉ lấy của mình anh.”
“Xong rồi.” Thu tay lại, cô kiêu ngạo quay người : “Căn phòng thứ hai ở lầu một là cho khách, đêm nay anh ngủ…..”
Chữ kia chưa kịp nói ra, hai tay người đàn ông đã ôm chặt lấu cô, lưng cô bị ép đến dán chặt vào lồng ngực người đàn ông.
Tang Nhược không nhúc nhích: “Không buông?”
“Không buông.” Tâm trạng mờ hồ kích động, có một loại cảm xúc tuỳ ý làm tim
đập rất nhanh, Hạ Cảnh Tây mở miệng giọng nói vô cùng khàn: “Trừ anh em
ra, sau này chỉ được lấy của anh.”
Yết hầu chuyển động lên xuống vài lần, giọng anh bá đạo nói: “Chỉ có thể lấy của anh.”
Tang Nhược nín cười, không lên tiếng.
Mặc dù đã hiểu ý của cô, nhưng không phải chính miệng cô nói, thần kinh của Hạ Cảnh Tây vẫn căng thẳng không thả lỏng được, bàn tay bất giác mà nắm chặt lại, anh gọi cô: “Tang Nhược.”
Tạm dùng trong hai giây, đáy mắt lướt qua một tia u ám, anh hỏi: “Em có từng thích Quý Hành Thời không?”
Tang Nhược cảm nhận được âm thanh đặc biệt căng cứng của anh rất rõ ràng, bao gồm cả lực anh đang ôm cô.
Cô quay người.
“Tang Nhược.” Hạ Cảnh Tây giam cầm cô lại.
Cô quyết định không di chuyển nữa, ánh mắt nhìn về phía trước nói: “Không
phải anh đã cho người đi điều tra, biết rõ anh ấy là bạn nhiều năm của
anh trai em, chúng em giống như người một nhà rồi sao?”
Hai người vẫn luôn giữ tư thế kề sát vào nhau.
Chốc lát, Hạ Cảnh Tây xoay người cô lại đối mặt với mình, hai tay đè chặt
lên vai cô, ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào cô, nói từng chữ một: “Anh muốn nghe chính miệng em nói cho anh biết.”
Tang Nhược hoảng hốt, có loại ảo giác đôi mắt anh như một vòng xoáy muốn hút cô rơi vào trong đó.
Cô lẳng lặng nhìn anh, nhìn môi mỏi hơi mím lại, cảm giác được hô hấp anh ngày càng nặng nề.
“Nghe cho kỹ.” Cô cong môi lên, cười yếu ớt nói: “Trong lòng em, anh Hành
Thời không chỉ là đại diện mà còn là người nhà của em, anh ấy cũng giống như anh trai của em vậy.”
Hơi thở đầy nam tính trong nháy mắt bao phủ lấy cô, một lần nữa cô bị anh ôm vào trong ngực, nặng nề mà áp vào lồng ngực anh.
Khóe môi mang theo nụ cười, Tang Nhược chọt chọt anh: “Nghe cho rõ ràng và…..”
Môi bị chặn lại.
Một tay anh giữ lấy mặt cô nâng lên, cúi đầu hôn xuống, tay kia nắm lấy eo
cô, khí thế hung hăng mang theo sự vội vàng hiếm thấy, giống như là muốn qua nụ hôn này chứng minh cái gì đó.
“Ưm…”
Phía sau lưng Tang Nhược trực tiếp dựa lên cửa, lúc cô bị giam cầm ở giữa
lồng ngực anh với cánh cửa liền ngẩng mặt lên tiếp nhận nụ hôn của anh.
Lúc đầu là mạnh mẽ, nhưng rất nhanh, động tác của anh đã trở nên dịu dàng,
êm ái gặm nhấm môi cô, lại chậm rãi hôn lên chóp mũi cùng mặt mày, toàn
tâm toàn ý hôn cô.
Trái tim Tang Nhược rung động.
“Nghe rõ.” Ngay lúc hô hấp cô sắp bất ổn, cô nghe được giọng vô cùng khàn của người đàn ông, dán lên môi của cô, cực kì nóng bỏng gợi cảm.
Tang Nhược quay mặt sang chỗ khác, lòng bàn tay chống đỡ lên lồng ngực anh: “Vậy thì tránh ra.”
Dịu dàng mỗ nhẹ lên khóe môi cô, Hạ Cảnh Tây không chuyển mắt mà chỉ ở đó
nhìn cô chăm chú, dỗ dành cô mê hoặc cô bằng giọng nói khàn khàn: “Tiếp
tục hôn môi, cóc được không?”
Tang Nhược trừng mắt nhìn anh, muốn nói được một bước liền muốn thêm một bước,
trong đầu tự dưng hiện lên cái gì, cằm khẽ nâng, đầu ngón tay cô nhấn
nhẹ lồng ngực anh: “Nếu như anh có thể đoán được hiện tại em muốn làm
cái gì nhất, có thể suy nghĩ.”
Ngón tay chợt bị anh bắt được, anh hôn lên đầu ngón tay cô, dùng ánh mắt
thâm thúy nhìn cô, môi mỏng phát ra âm thanh mang theo ý cười: “Thay
quần áo.”
*
Hơn hai giờ sau, một chiếc xe màu đen chạy đến bờ biển Lâm Thành bên cạnh,
bờ biển Lâm thành là nơi ngắm cảnh mặt trời mọc nổi tiếng nhất trong
nước, cũng có thể xem mặt trời mọc ở Thâm Thành, nhưng không hùng vĩ
bằng Lâm Thành.
Xe dừng lại, trong xe im ắng.
Tang Nhược quay đầu đụng phải đôi mắt của người đàn ông, tim đập vô cùng
nhanh, khi đó trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến muốn nhìn mặt trời mọc,
nhưng cô vốn không có biểu hiện ra ngoài, không nghĩ tới anh vậy mà đoán ra được.
Tâm linh tương thông sao?
“Đã đoán đúng rồi sao?” Trong mắt tràn đầy sự vui vẻ, Hạ Cảnh Tây bắt lấy tay cô đặt ở bên môi hôn một cái.
Anh tựa như muốn nhìn vào nơi sâu nhất trong đôi mắt của cô.
Tim Tang Nhược không hiểu sao lại lệch một nhịp.
“Đoán đúng thì thế nào?” Cô rút tay về, nhẹ nhàng cười, giữa lông mày tràn ra ý khiêu khích: “Chỉ nói cân nhắc mà thôi.”
Một bàn tay khác vô thức mà nắm lại, nhìn thấy ánh mắt người đàn ông nhìn
mình ngày càng sâu, Tang Nhược dứt khoát quay mặt về phía ngoài cửa sổ,
một tay nâng má thưởng thức cảnh đêm.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, có hơi thở tới gần.
Tang Nhược nheo mắt, tim đột nhiên đập nhanh, cô không chút suy nghĩ quay đầu thốt ra: “Anh….”
Cái chăn mỏng mềm mại bị anh choàng lên người cô.
“Ngủ đi, đến lúc đó anh sẽ gọi em.” Thay cô chỉnh cái chăn mỏng, điều chỉnh
ghế ngồi lại, Hạ Cảnh Tây nhìn cô vài giây, mang theo ý cười mà hôn lên
trán cô nhẹ dỗ dành: “Ngủ đi.”
Lông mi Tang Nhược nhẹ run.
Cuối cùng, cô lựa chọn nhắm lại hai mắt, cô thật sự rất buồn ngủ, mà cô có
thể cảm giác được, ánh mắt của Hạ Cảnh Tây vẫn luôn dừng ở trên người
cô, tay trái của cô bị anh bao bọc lấy trong lòng bàn tay chưa từng
buông ra.
Khóe môi cong lên, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, có nụ hôn phủ lên khóe môi cô.
Sáu giờ sáng, Tang Nhược được nhẹ nhàng đánh thức, một ly nước ấm được đổ
ra từ phích nước đưa đến trước mặt cô, cô nhận lấy, nước thấm vào cổ
họng, cả người được tỉnh táo không ít.
Khi mặt trời dần dần từ đường chân trời nhô lên khỏi mặt biển, tay đang
được nắm chặt, Tang Nhược cuối cùng nhịn không được quay đầu nhìn anh.
Cùng cô xem mặt trời mọc, là anh.
*
Sau khi xem mặt trời lên cao hai người ở Lâm Thành nhàn nhã hưởng thụ buổi sáng trước khi trở về.
Về đến nhà cũng đã đến giữa trưa, Mộ Đình Chu không có ở nhà, không biết
là đêm qua có về lại hay không hay là về rồi lại đi nữa, Tang Nhược gọi
cho anh ta nhưng không có ai bắt máy, đoán chắc là có liên quan đến chị
dâu tương lai, nên cũng không làm phiền nữa.
Cô lên lầu, tắm rửa một cái rồi chuẩn bị ngủ bù, Hạ Cảnh Tây thấy cô đã ngủ sâu mới lái xe ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
Đang mơ mơ màng màng ngủ, Tang Nhược cảm thấy được có người đến, cảm nhận
được hơi thở của Hạ Cảnh Tây, cô không muốn mở mắt tiếp tục ngủ, nhưng
nụ hôn dịu dàng lại phũ xuống.
Trằn trọc cọ sát, tinh tế hôn thật sâu.
Cảm giác khác thường sinh sôi, Tang Nhược muốn đẩy anh ra, cổ tay lại bị
anh nắm chặt đặt nhẹ lên gối đầu, một giây sau, cảm giác ấm áp đến chỗ
vành tai, tiếp theo là giọng người đàn ông khàn khàn dỗ dành ——