"Tút tút tút -" Tiếng điện thoại nhanh chóng cắt đứt những lời cuối cùng của Hạ Cảnh Tây.
Cô dứt khoát cúp điện thoại.
Hạ Cảnh Tây gọi lại lần nữa, nhưng sau một tiếng tút, có một âm báo dịch
vụ khách hàng lạnh lùng nhắc rằng người dùng mà anh ấy đang gọi đang có
một cuộc gọi.
—— Anh đã bị cho vào danh sách đen.
Anh chuyển sang điện thoại ban đầu, với một tia của hy vọng đáng thương, nhưng kết quả vẫn vậy.
Sau khi nói những lời lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, cô đã không ngần ngại
kéo mọi phương thức liên hệ của bọn họ vào danh sách đen, dường như quay lại lúc ban đầu.
Pháo hoa bố trí ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục nở
rộ, có hình dạng hoa hồng mà cô thích, bầu trời đêm được chiếu sáng,
pháo hoa cùng các vì sao sáng hòa quyện hoàn hảo, trông đẹp không sao tả được.
Nhưng khi cô đã vắng mặt, điều ấy không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Cô sẽ không đến, cũng sẽ không quan tâm, chứ đừng nói là xem.
Tay cầm điện thoại di động có chút vô lực rủ xuống đặt trên bàn ăn, ngón
tay vô thức ấn mạnh, cuối cùng, Hạ Cảnh Tây cứng ngắc quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, mặt vô cảm.
Ánh mắt anh không có nửa phần dời đi.
"Hạ tổng, bây giờ có cần dọn thức ăn lên không?" Sau khi bắn pháo hoa xong, người phục vụ lại đi vào, lịch sự hỏi.
Chẳng mấy chốc, những món ăn đặc biệt chuẩn bị cho cô đã được dọn lên bàn
từng cái một, dù đã qua một lúc lâu nhưng chúng vẫn tràn đầy mỹ sắc và
hương vị như cũ, chúng tinh xảo đến nỗi khiến mọi người không thể dời
mắt, lại mở rộng khẩu vị.
Hạ Cảnh Tây không nhúc nhích.
Hồi lâu sau, anh dùng đũa gắp miếng cá nướng cô yêu thích đưa vào miệng,
những hồi ức nhuốm máu của tuổi thơ tràn về như thác lũ, cứ như nghẹn
lại cổ họng khiến anh không thể nào thở được.
Anh nhắm mắt lại, tiếp tục nhai và nuốt.
Kìm nén một cỗ bài xích đã tuôn ra trong cổ họng, sau khi ăn xong món cá
nướng, anh chọn những món cay khác mà cô thích rồi từ từ nếm thử.
Rất cay, hầu hết các món ăn đều là theo sở thích khẩu vị của cô, không cay cô không vui.
Động tác của anh luôn lộ ra vẻ tao nhã toát ra từ trong xương tủy, nhưng nội tạng dần dần kháng nghị anh không ăn được cay, trên trán cũng chảy ra
một tầng mồ hôi mỏng, anh chỉ là lau sơ cũng không để ý lắm.
Cuối cùng, anh rót một tách trà thơm ấm dành cho cô để chống vị cay, chỉ là
cô lại thích loại trà chua chua ngọt ngọt mà chua nhiều hơn, cũng như
vậy đây không phải là hương vị mà anh sẽ đụng đến.Truyện chỉ đăng tại
Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc
truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Nhưng anh vẫn uống.
Một miếng ăn, một miếng trà, như thể cô thực sự đang ngồi đối diện với anh cùng nhau đón giao thừa.
Trong phòng bao lớn như vậy, yên tĩnh tràn ngập không gian, không có thêm bất kì âm thanh nào, không hiểu sao an tĩnh đến đáng sợ, vắng ngắt lạnh
lẽo.
Một thân một mình ngồi ăn bữa ăn tối này, sau khi ăn xong đã là một tiếng.
Hạ Cảnh Tây nhàn nhạt đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng không bao lâu sau
tại cửa phòng bao lại vô tình bị đám người Tịch Mặc Viễn nhìn thấy, trực tiếp bị kéo vào trong một phòng bao náo nhiệt khác.
Nhìn một vòng toàn là những gương mặt quen thuộc, tranh thủ thời khắc giao thừa để tụ tập vui chơi.
Khi có người gọi anh đến đánh bài, Hạ Cảnh Tây im lặng, chỉ ngồi xuống
trong góc yên tĩnh của sô pha, vốn không nhìn thấy Hạ Mạnh đứng cách đó
không xa đang muốn tiến lên chào anh nhưng lại do dự không dám.
Một ly rượu được đưa lên mắt, Úc Tùy lười biếng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh.
Hạ Cảnh Tây ngước mắt lên, mặt không có biểu cảm nhận lấy ly rượu, ngón
tay thon dài cầm lấy chiếc ly đế cao nhẹ nhàng lay động chất lỏng trong
ly mang đến hương thơm tinh khiết, cuối cùng, anh ngẩng đầu lên uống
cạn.
"Có thuốc lá không?" Anh nhìn chằm chằm vào ly rượu rỗng, trầm giọng hỏi.
Úc Tuỳ liếc anh một cái, lấy hộp thuốc ra ném cho anh, nói một câu trúng ngay tim đen: "Cậu bỏ thuốc khi nào thế?"
Hạ Cảnh Tây không đáp.
Hai tay khép lấy điếu thuốc, anh hít vào phun ra vòng khói trong im lặng,
làn khói dày đặc, lập tức phủ lên khuôn mặt anh một vệt mờ mờ ảo ảo,
càng khiến cho người ta khó nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Úc Tuỳ cũng nhấp một cái rồi thản nhiên hỏi: "Tối nay cậu là người sắp xếp pháo hoa à? Vậy Tang Nhược đâu rồi?"
Đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây khẽ mím chặt, không đáp lại, chỉ là phủi phủi tàn thuốc.
"Bị cho leo cây rồi à?"
"Anh Hạ." Tịch Mặc Viễn nắm lấy tay Tưởng Thi Thi đi tới, đôi tai đỏ ửng
hiếm thấy, nghiêm túc giới thiệu: "Giới thiệu lại một lần nữa một chút,
Thi Thi, hiện tại là bạn gái của em. Hai ngày nữa chúng tôi sẽ mời mọi
người đi ăn cơm. "
Úc Tuỳ không ngạc nhiên.
Hành động hút thuốc của Hạ Cảnh Tây dừng lại một chút, anh nhấc mi lên.
Trong tầm mắt của anh, Tưởng Thi Thi vui vẻ nắm lấy cánh tay của Tịch Mặc
Viễn, chỉ hận không thể treo cả người mình lên người anh ta, Tịch Mặc
Viễn cưng chiều liếc nhìn cô một cái, hai người nhìn nhau cười ngọt
ngào.
Tim Hạ Cảnh Tây như bị kim nhọn đâm vào, cơn đau buốt nhanh chóng tràn ra, nhưng trong phút chốc, nó lại biến thành cảm giác âm ỉ
khó chịu quét qua toàn cơ thể khiến anh không thể làm ngơ.
"Chúc mừng." Giọng nói khàn khàn tràn ra từ cổ họng anh một cách mờ mịt, anh nhìn hai người họ.
Tưởng Thi Thi rất hiếm khi không đối đầu với anh, nghe vậy anh rất vui vẻ,
ngọt ngào nói: "Cảm ơn."Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và
WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và
đầy đủ hơn
Tịch Mặc Viễn nhéo nhéo mặt cô, dỗ dành: "Từ nay về sau phải gọi là anh Hạ."
Tưởng Thi Thi mở miệng còn định nói không, nhưng nhìn thấy Tịch Mặc Xa dịu
dàng đối với mình, lòng cô lập tức mềm nhũng rối tung rối mù, trong lòng giống như có bọt hồng đang bay lên.
"Được rồi, nghe lời anh." Cô tự nhiên kiễng chân đặt lên má anh một nụ hôn, sau khi hôn xong cô mới
nhìn Hạ Cảnh Tây gọi một tiếng: " Anh Hạ."
"Ừ." Hạ Cảnh Tây đáp lại, giọng nói trầm thấp. Tiếp tục hút thuốc.
Thần kinh thô như Tưởng Thi Thi cũng nhận ra anh không ổn, không khí xung
quanh thấp không nói, nhưng rõ ràng là khác với những người khác, không
chỉ là thiếu hứng thú.
Dường như trong mắt anh không có gì cả,
cũng không quan tâm đến bất cứ thứ gì, càng giống như cho dù có chuyện
gì hay có một người nào đó cũng không thể làm cho cảm xúc của anh dậy
sóng.
Thật giống như... Có một cỗ hơi thở tĩnh mịch toát ra từ
người anh, khiến cho người khác nhìn thấy có một cảm giác đáng thương
không nói nên lời.
Đúng, chính là tĩnh mịch.
Không hiểu sao, trong đầu Tưởng Thi Thi đột nhiên nghĩ ra một từ - tâm như tro tàn.
Cô theo bản năng nhìn Tịch Mặc Viễn, Tịch Mặc Viễn khẽ lắc đầu với cô, ánh mắt ra hiệu đừng có như lần trước chuyên gia chọc cho anh Hạ không vui
nữa.
Tưởng Thi Thi mím môi ậm ừ.
Con ngươi xoay tròn hai
vòng cuối cùng lại nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Tây hai giây, như thể là đưa
ra một quyết định gì đó rất lớn, cô hít một hơi thật sâu nói: "Anh Hạ,
để tôi nói cho anh biết một chuyện."
Hạ Cảnh Tây đang hút thuốc đột nhiên dừng lại.
Cho đến khi ___
"Nhược Nhược, chính là nữ thần của tôi. Cô ấy không có mang thai, là do anh
hiểu lầm thôi. Anh vẫn còn có cơ hội, đừng nản lòng nha, cố lên."
Anh dừng động tác, thật lâu không nhúc nhích, một đoạn tàn thuốc lung lay sắp rơi.
Cho rằng anh không tin, Tưởng Thi Thi chớp mắt: "Tôi nói thật đấy, vào ngày chị ấy công bố poster, tôi có đến thăm và còn đưa vitamin B11 cho chị
ấy nữa, lúc đó mới biết được hoá ra chị ấy không hề mang thai. "
Cô không nhịn được có chút ghét bỏ, than phiền:"Anh cũng thật là, nhìn
thấy người ta nôn khan liền tưởng người ta mang thai, đúng là nông cạn,
hiểu lầm... cũng là do anh tự tìm lấy."
Cô bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Tôi vốn không định nói cho anh biết đâu. Nhưng nể mặt anh Viễn tôi mới nói đó."
Vào ngày tung Poster...
Tàn thuốc rơi xuống, rơi trên chiếc quần tây tối màu của Hạ Cảnh Tây, điếu
thuốc sắp cháy đến cuối cùng nhưng anh giống như không hề phát hiện ra,
chỉ là hỏi một câu hàm ý: "Cô ấy đã sớm biết tôi hiểu lầm về việc mang
thai?"Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
"Đúng vậy".
Tịch Mặc Viễn đột nhiên kéo cô một cái, lắc đầu: "Ngoan nào, đừng nói nữa."
Tưởng Thi Thi không hiểu lắm, cô len lén nhìn sắc mặt Hạ Cảnh Tây, cô cảm
thấy mình hình như đã hiểu ra một chút nhưng lại giống như không rõ lắm, thế là cô không nói chuyện nữa.
Ngọn lửa le lói cháy đến da thịt, Hạ Cảnh Tây hoàn hồn.
Anh rủ mắt, hai giây sau dụi điếu thuốc vào gạt tàn, định rút thêm một điếu nữa ra khỏi hộp thuốc, không ngờ tay anh có chút không kìm chế được mà
run lên, ngay cả châm thuốc cũng khó khăn.
Anh hút liên tiếp vài ngụm.
Không hiểu sao việc hít thở lúc này lại có chút khó khăn, anh đưa tay lên
giật giật cúc áo sơ mi, sau khi cởi hai viên cúc áo ra, dường như cũng
không có gì thay đổi.
Thế là anh lại tiếp tục hút thuốc.
"Anh đi đâu vậy?" Tịch Mặc Viễn nhìn thấy Úc Tuỳ nhìn thoáng qua điện thoại, liền đứng dậy như muốn rời đi.
Úc Tuỳ không quay đầu lại, bước chân rất vội, chỉ ném một câu: "Tìm Hứa Lan Thanh."
"Hứa Lan Thanh là ai?" Tưởng Thi Thi tò mò, đọc cái tên này lên, hơi nhíu
mày: "Cái tên này có chút quen thuộc, A.... Câu lạc bộ này không phải là hội quán Lan Thanh sao?"
Tịch Mặc Viễn vuốt vuốt tóc cô: "Chính là như em nghĩ."
Tưởng Thi Thi chớp mắt đầy hứng thú, ghé sát tai anh nũng nịu: "Trở về nhớ nói cho em biết! "
Tịch Mặc Viễn bất đắc dĩ cười.
Tưởng Thi Thi đắc ý dựa vào vai anh, tư thế này khiến cô có thể nhìn thấy
khuôn mặt của Hạ Cảnh Tây, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn sáng tối đan
xen nhau, vẻ mặt ảm đạm khó lòng mà phân biệt được.
Cả người rất lạ.
Mà không biết đó có phải là ảo giác của cô ấy không, vẻ mặt của anh ấy dường như có chút thay đổi.
Giống như... Tịch mịch hâm mộ?
Anh ta hâm mộ ai đây, cô với Tịch Mặc Viễn, hay là Úc Tuỳ?
Được rồi, không ngược cẩu độc thân nữa, coi như thương hại anh ta đi. Nghĩ
như vậy, Tưởng Thi Thi không dựa vào Tịch Mặc Viễn nữa, thay vào đó cô
lấy điện thoại ra, định lướt Weibo của mình để giết thời gian.
Tịch Mặc Viễn đang nghĩ đến việc ra ngoài nói chuyện với anh Hạ một chút, thì Tưởng Thi Thi đột nhiên đứng dậy.
"Có chuyện gì vậy?" Anh nắm lấy tay cô hỏi.
Tưởng Thi Thi trợn to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ định đưa điện thoại cho anh,
nhưng nghĩ đến người trong cuộc, cô vội vã xoay người đưa cho Hạ Cảnh
Tây đang im lặng hút thuốc: "Hot search!"
Màn hình đang ở trước
mắt, Hạ Cảnh Tây ngước mắt lên.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111
và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh
và đầy đủ hơn
—— # Tình yêu của Tang Nhược # đứng thứ hai trong
danh sách hot search, đằng sau còn kèm theo chữ "Sôi". (Chữ sôi 沸 này mà đi với chữ nước 水 là nước sôi 沸水 í, câu này muốn nói là kiểu vọt ra,
ùng ục, nóng hổi.)
Hơi thở Hạ Cảnh Tây ngưng trệ.
Anh lập
tức cầm điện thoại bấm vào, nhanh chóng phát hiện ra nguồn tin tức là
một số marketing (ý là kẻ tung scandal trong showbiz), có cả ảnh động và ảnh tĩnh, nhân vật chính đều không ngoại lệ là Tang Nhược và anh trước
đó đã quay quảng cáo ở Paris.
Chỉ là khuôn mặt của cô thì rõ hơn, còn của anh thì hơi bị mờ.
Lúc đầu Weibo chì là tình cảm của Tang Nhược lộ ra ánh sáng, nhưng bởi vì
có người đăng lên một lời thề son sắt là người đàn ông trong ảnh là tổng tài Hạ thị, cũng là nhà đầu tư cho bộ phim cô vừa đóng xong, nói rằng
mối quan hệ giữa hai người là vô cùng ái muội.
Đột nhiên, một mức nhiệt cao hơn được thiết lập.
Lấy được vương miện nữ hoàng tại Liên hoan phim Quốc tế đều dựa vào thực
lực và giá trị nhan sắc của bản thân, thêm nữa là ngày đoạt giải các
diễn viên từng hợp tác với cô thay nhau đăng bài chúc mừng, vận khí của
Tang Nhược tăng lên một bậc.
Bên cạnh đó, các tạp chí mà cô đã
chụp trước đó với Lam Nhiên, cũng như các tạp chí thời trang được phát
hành, càng làm cho sự nổi tiếng của cô tăng cao đột biến.
Mặc dù cô và phòng làm việc rất kín tiếng.
Vì vậy, vào thời điểm này, ngay khi cái gọi là tình yêu về cô ấy được phơi bày, nó lập tức bùng phát nhiệt độ, hot search trong thời gian ngắn đã
lao lên vị trí thứ hai, và bây giờ nó đã lao lên vị trí thứ nhất.
Hạ Cảnh Tây cau mày.
Anh lấy điện thoại di động ra, đang định gọi điện thoại thì cùng lúc Thư ký Tạ cũng gọi điện thoại đến, tự trách nói về chuyện này.
Hạ Cảnh Tây không có nghe thêm lời nói nhảm của anh ta nữa, chỉ nói: "Xoá hot search, chuẩn bị..."
Cánh tay đột nhiên bị chọc nhẹ, anh quay đầu lại.
Bất thình lình đối diện nhau, Tưởng Thi Thi có cảm giác không thể giải
thích được giật giật mi mắt, nuốt nước miếng, đưa điện thoại đến trước
mặt anh, có chút không biết làm sao nói: "Anh Hạ, Nhược Nhược... Đã đăng Weibo rồi."