Anh nóng bỏng mà mạnh mẽ xâm chiếm mọi giác quan của cô, mê hoặc cùng mê
đắm với anh, khiến cô không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp nhận.
Lồng ngực hoàn toàn mất tự chủ phập phồng dữ dội, Hứa Lan Thanh một tay bắt
lấy cánh tay của anh, đầu ngón tay lại vô ý bấu lấy phần cơ bắp của anh
làm hiện lên cả dấu.
Đầu óc cô trở nên hỗn loạn.
Cho đến khi, người đàn ông trước mặt không báo trước mà lấy tay vuốt ve da
thịt, mang tới một cảm giác cực kỳ khác lạ, rồi hơi lành lạnh bỗng xuất
hiện trước ngực.
Hứa Lan Thanh bỗng nhiên tỉnh táo, là tay của anh…
“Úc…”
Nhưng cô đã chậm hơn anh một bước, dây lưng của áo ngủ đung đưa, áo ngủ đã bị anh mở ra, váy ngủ mà mẹ Úc đã cất công chuẩn bị rơi vào trong đáy mắt
anh.
Anh nhìn chằm chằm váy ngủ của cô,
rõ ràng là vẫn chưa bị chạm vào, nhưng Hứa Lan Thanh lại mẫn cảm cảm
giác được anh như có thể nhìn xuyên thấu qua bộ đồ ngủ, ánh mắt ấy mang
theo cảm giác xâm chiếm hung hãn, cực kỳ nóng bỏng.
Nóng bỏng đến mức khiến toàn thân cô run rẩy từng cơn.
“Không được…” Hô hấp có một chút gấp gáp đến cực điểm, cảm giác ngượng ngùng
hiếm có bao trùm cả người, cô theo bản năng muốn tóm lấy cánh tay của
anh không cho chạm vào.
Nhưng mà mới chạm vào cổ tay anh đã bị anh bắt được.
Anh ngẩng đầu khẽ hôn lên cánh môi của cô, rồi chậm rãi di chuyển nhấm nháp bên tai, sau đó, ý cười nhỏ nhẹ khàn khàn mà gợi cảm của anh từ môi
theo hơi thở chui vào trong tai cô, lại khiến cô run lên…
“Nhìn thật đẹp, đẹp đến mức muốn…xé ra.”
Bùm!
Trong đầu Hứa Lan Thanh giống như có thứ gì đó nổ tung, máu toàn thân dường
như trong một giây bỗng nhiên dồn hết lên mặt, khiến cô hoàn toàn đỏ
mặt.
Đây là lần đầu tiên cô trở nên như vậy.
Cô càng thêm bối rối, âm thanh của anh ngay bên tai hết lần này tới lần
khác nhắc nhở cô rằng bản thân đã mất khống chế, hô hấp càng ngày càng
gấp rút, cô cũng không biết tại sao lại thế này nên muốn giải thích:
“Không phải…. Là mẹ anh chuẩn bị…”
“Cũng là mẹ của em.”
Hứa Lan Thanh trong phút chốc ngẩn ngừa, đột nhiên quên thở cũng như quên mình đang ngượng ngùng.
Một giây sau, mặt cô bị anh nâng lên, bàn tay anh chạm vào da cô nhẹ nhàng
vuốt ve, cô buộc nhìn vào đôi mắt đen thẳm như biển sâu của anh.
“Bà ấy là mẹ của anh, cũng là mẹ của em.” Môi anh không kiềm được hôn lấy
cô, Úc Tùy chăm chú nhìn cô: “Người nhà anh cũng là người nhà của em,
bọn anh sẽ đối tốt với em, coi em như con đẻ, thương em, cưng chiều em.”
“Nhà của anh cũng là nhà của em.”
Một thứ cảm xúc khó tả lặng lẽ tuôn trào tầng tầng lớp lớp bao trùm lấy
trái tim của Hứa Lan Thanh, cô nhìn người đàn ông đang gần trong gang
tấc, ngón tay vô thức siết chặt một chút.
Đôi mắt của anh vẫn như cũ nhìn cô chăm chú, ánh mắt ngày càng sâu dần,
được bao phủ bởi thứ gì đó cô không thể nhìn thấy, hoặc là muốn nói cô
rằng đừng nghĩ sâu xa gì nữa mà hãy đặt niềm tin ở anh.
Hơi thở của cô rối loạn, muốn nói gì đó.
“Ưm.”
Môi của anh lại một lần nữa bao phủ xuống, nuốt trọn hơi thở và giọng nói
của cô, nhẹ nhàng chạm vào cùng tinh tế hôn thật sâu, hơi thở người đàn
ông mang một luồng hormone nam tính đầy quyến rũ tràn ngập xung quanh,
thản nhiên mê hoặc tâm trí người ta.
Cô lấy tay chống lên kệ bếp, cơ thể căng cứng.
Trong chốc lát, nụ hôn dừng lại, nhưng anh cũng không rời đi, mà dây dưa như
có như không môi cô, trầm giọng cười: “Rất mềm, rất ngọt.”
Hai người họ dính sát lấy nhau, Hứa Lan Thanh thậm chí còn có thể cảm nhận
rõ ràng lồng ngực của mình khẽ rung lên mỗi khi anh cười.
“Rất ngọt.” Anh lại nói.
Nói xong anh thoáng tách ra.
“Anh muốn em.” Dư câm của men rượu vẫn còn đang cuồn cuộn, ham muốn chiếm
lấy cô dường như vì vậy mà vô cùng mãnh liệt, mắt Úc Tùy sáng rực lên
chăm chú nhìn vào cô, giọng nói khàn đi mấy phần.
Khuôn mặt của cô nóng đến mức không tả nổi, Hứa Lan Thanh dường như không thở được.
Cô nhìn anh, cả người bị anh ảnh hưởng đã hoàn toàn không khống chế được,
rồi lời nói của mẹ Úc cùng với Tang Nhược hiện lên đan xen trong tâm
trí.
Rồi giọng nói từ tận đáy lòng trước
kia lại một lần nữa vang lên, hết lần này tới lần khác mê hoặc cô, dụ dỗ cô phóng túng một lần.
Ánh mắt của anh càng ngày càng nóng rực sâu thẳm.
Đầu ngón tay của cô không biết từ lúc nào đã bấm vào lòng bàn tay mình, Hứa Lan Thanh muốn nói gì đó, khóe môi chỉ mới vừa giật giật, nụ hôn của
anh đã nhanh hơn một bước lần nữa rơi xuống, cùng với sự mạnh mẽ của anh ———
“Anh muốn em.”
Cô chớp chớp mắt, ngón tay đang nắm chặt bỗng buông ra, khẽ run run chủ
động vòng qua eo anh, cô khó khăn nhỏ giọng thì thầm: “Không muốn ở đây, về phòng đi…”
Âm thanh nhỏ xíu như tiếng ruồi muỗi, nhưng Úc Tùy nghe thấy hết, còn vô cùng rõ ràng.
Anh cười.
Hứa Lan Thanh trông thấy, hai gò má càng ngày càng nóng bỏng, nhưng chưa
kịp phản ứng thì tay anh đã vỗ vỗ vào chân cô, âm thanh càng thêm khàn
được truyền vào trong tai cô: “Ôm chắc vào.”
Trêu chọc người khác cũng không nghiêm túc.
Cô không nhịn được muốn trừng anh một cái, cơ thể đã bị anh bế lên từ bồn
rửa mặt, tư thế đó khiến cô chỉ có thể vòng hai chân bám lên eo của anh
để không bị ngã.
Cô rõ ràng thấy được ý cười ngày càng sâu hơn thấp thoáng nơi khóe miệng của anh.
Sự xấu hổ hiếm có càng lúc càng nhiều, lồng ngực cô không ngăn được trở
nên phập phồng, cô muốn nói chuyện nhưng anh cũng không cho cô cơ hội,
nhốt cô vào trong lòng sau đó nhanh chóng quay người ôm cô đi lên lầu.
Bước chân anh vội vàng.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của anh là rõ ràng, mỗi một bước
đều phảng phất rơi vào lòng của Hứa Lan Thanh, khiến tim cô thình thịch
rộn ràng, từng nhịp từng nhịp trở nên vô cùng rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện tiếp theo, cô không nhịn được siết chặt đầu ngón tay.
“Ưm.” Môi cô lại một lần nữa bị anh lấp kín.
Cả hai trở về phòng, cô vẫn đang trong cái tư thế treo trên người anh, bị
anh chống đỡ trên cửa, cô đã sẵn sàng để tiếp nhận những nụ hôn mãnh
liệt hung hãn của anh, nhưng chưa từng nghĩ nó sẽ dịu dàng nhu tình như
nước như thế.
Dịu dàng như vậy dường như không phải phong cách của anh.
Hứa Lan Thanh chỉ cảm thấy những cảm xúc khẩn trương bối rối đã được anh
trấn an, cô chớp chớp mắt, lông mi cô khẽ động đậy, cô nhìn gương mặt
anh, nhất thời cảm thấy muốn chạm vào vuốt ve.
Anh bây giờ lại hôn một cách nhẹ nhàng, đêm nay rõ ràng là bởi vì cô không
vui nên lúc ở trên bàn cơm còn cẩn thận quan tâm chăm sóc cho cô, rồi
còn dạy cô bơi đêm đó….
Mọi sự dịu dàng từ anh đều khiến trái tim cô run rẩy không thôi.
Cô hoảng hốt.
“Ứm.” Đột nhiên, cánh môi bị cắn lấy giống như đang trừng phạt.
Hứa Lan Thanh hoàn hồn, chỉ nhìn thấy gương mặt của người đàn ông nặng
trĩu, anh nhìn cô chằm chằm giống như là đang tức giận, anh thậm chí còn xấu xa nhéo cô một cái, giọng nói khàn khàn rõ ràng là đang uy hiếp:
“Không cho phép em có nghĩ về người khác, em chỉ có thể nghĩ đến anh.”
Cô không lên tiếng.
Thấy thế, Úc Tùy càng trầm mặt hơn, cảm xúc mặc sức nháo nhào trong lồng
ngực của anh, anh dứt khoát một lần nữa hôn lên môi của cô.
Hứa Lan Thanh còn chưa kịp mở miệng nói đã bị anh ngăn lại, lần hôn này của anh rất có kỹ xảo, chỉ một lúc liền khiến cô đầu óc điên đảo rơi vào
trong nó.
Rất nhanh sau đó, đùi cô có cảm giác bị anh nâng lên, nhưng đến lúc cô chuẩn bị xong, mọi động tác bỗng dưng đều dừng lại, chỉ còn lại đôi môi phảng phất hơi thở của anh vương trên da thịt cô.
Một giây sau, cô liền nghe anh khàn giọng hỏi: “Hứa Lan Thanh, anh là ai?”
Hứa Lan Thanh mở mắt, hai mắt đã mơ màng.
Khoảng cách cả hai gần trong gang tấc, Úc Tùy siết chặt tay, giữ lấy gương mặt của cô: “Anh là ai, em biết không?”
Ánh mắt yên lặng trở nên thâm sâu vô cùng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt
ve da thịt cô, sau đó lại mở miệng, giọng Úc Tùy càng trở trở nên khàn
đặc: “Úc Tùy là gì của em?”
Đáy mắt anh dường như vẫn còn say men rượu đỏ.
Hứa Lan Thanh cực kỳ khó chịu, cơ thể chẳng biết lúc nào đã được đưa tới
bên giường, tay cô bất giác siết chặt chăn bông bên dưới, trong lòng dần dà đoán được đáp án anh muốn là cái gì.
Câu nói “Chồng của em” đã ở ngay bên miệng, nhưng từ trong đáy lòng của cô
lại có một âm thanh chộn rộn, có lẽ bởi vì đêm nay mà bị kích thích.
Hơi thở của hai người quấn quýt hòa quyện, cứ như thế thật thân mật.
Cô nhìn anh chăm chú, cuối cùng đã lấy hết can đảm lưa chọn nói ra lời
được xúi giục trong tim, ngập ngừng hỏi: “Em là ai, là ai của anh?”
Dứt lời, cô nhìn thấy trên khóe miệng của anh chậm rãi giương lên, nụ cười
vui vẻ rõ ràng trong giây lát đã lấp đầy đôi mắt của anh.
Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ chọc ghẹo người khác.
Nhịp tim của Hứa Lan Thanh phút chốc liền lệch nhịp.
“Anh…”
“Lan Thanh.” Anh phủ lên môi cô chậm rãi cọ lấy, rồi nâng mắt lên nhìn cô
thật sâu không hề chớp mắt, nói: “Em là vợ của anh, là bà xã của anh,
Hứa Lan Thanh.”
“Lan Thanh, Lan Thanh…” Anh trầm giọng gọi tên cô, dịu dàng cùng lưu luyến.
Từ trước tới giờ anh chỉ gọi cô là Hứa Lan Thanh.
Nhưng bây giờ…
Trong giây phút đó, Hứa Lan Thanh dường như không còn nghe thấy âm thanh nào
khác, chỉ có từng tiếng Lan Thanh đọng lên tai cô, từng tiếng từng tiếng như tiếng trái tim đang đập trong lòng.
Thật dễ nghe.
“Lan Thanh.” Anh không kìm lòng được vuốt ve gương mặt của cô, Úc Tùy từng
tiếng từng tiếng một gọi cô, thấp giọng dỗ dành mê hoặc cô: “Gọi một
tiếng chồng đi, hả?”
Hô hấp lại trở nên
gấp rút, cô cũng nhìn lại anh, lực nắm lấy chăn mền bên dưới không biết
tự lúc nào càng tăng lên, nhiệt độ cả người cũng tăng cao, cô chưa có
chuẩn bị để để có thể gọi ra tiếng này.
Nhưng ánh mắt của anh nóng bỏng như vậy, những hình ảnh đó cùng những lời nói kia lại hiện lên trong tâm trí cô, mà thanh âm kia trong đáy lòng cô cứ từng lần từng lần một mê hoặc cô.
Trái
tim đập nhanh đến mức dường như muốn lập tức lao ra bên ngoài, đột nhiên ngón tay đang nắm chặt lấy anh buông ra, Hứa Lan Thanh đưa tay ôm lấy
cổ anh, nhỏ giọng bên tai gọi anh: “Anh trai Úc Tùy…”
Sau khi về lại bên nhau, không phải là không hề gọi anh như lúc trước, lúc
trước chỉ là lừa dối, nhưng giờ phút này thì không phải.
Cô lại gọi anh, thanh âm quyến rũ mà chính cô cũng không nhận ra: “Úc Tùy…Ưm.”
Một nụ hôn hung hãn mãnh liệt ngăn lấy môi cô.
Người đàn ông giống như bị kích thích, một tiếng anh trai Úc Tùy vừa phát ra, cái gì dịu dàng và kiềm chế đều bị anh vứt sau đầu, anh hung ác mạnh mẽ mà ức hiếp cô, cũng sẽ cố ý đè thấp giọng ở bên tai cô cười nhẹ, dỗ
dành cô nói là ở đây cách âm rất tốt nên không cần phải chịu đừng.
Vô cùng giống mượn rượu làm chuyện xấu.
Sắc đỏ bao phủ hết cả khuôn mặt của Hứa Lan Thanh, cuối cùng không chịu
được sự xấu xa của anh nữa, cô lấy móng tay để lại trên lưng anh một
đường.
……….
Trước khi đi ngủ mệt nhừ, cô cảm giác được mình được anh ôm đi tắm rửa, lau
khô người rồi mới được đưa về giường, mí mắt của cô cố gắng nhấc lên một chút, cô mơ mơ màng màng nhìn thấy bóng dáng anh dưới ánh đèn.
Anh đang giúp cô đổi váy ngủ, dịu dàng vô cùng, khiến cô không nhịn được… muốn tham luyến. [Tham luyến theo mình nghĩ là tham lam lưu luyến muốn được giữ lại hình ảnh này]
***
Hứa Lan Thanh tỉnh dậy vì khát nước, cô xuống giường nhưng vẫn còn có chút
buồn ngủ, tưởng rằng bản thân vẫn đang ở nhà, cô vô thức đưa tay lên đầu giường để tìm ly nước, bình thường cô hay đặt một ly nước ở đó.
Chờ nước làm dịu đi cơn khát của mình, cô chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ
bỗng nhìn thấy Úc Tùy nằm bên cạnh, cô cuối cùng đã sực tỉnh, đây là nhà cũ Úc gia.
Cô nhớ rõ rằng mình không hề đặt cốc nước lên tủ đầu giường trước khi ngủ.
Vậy… là anh chuẩn bị sao?
Lúc suy nghĩ này nảy lên, hơi thở của Hứa Lan Thanh bất giác dừng lại, cô
nhìn người đàn ông đang say ngủ, những cảnh thân mật của họ trước khi
ngủ hiện lên từng màn một rõ nét.
Chỉ mới mấy cái liền khiến gương mặt của cô trở nên đỏ ửng.
Nhắm mắt lại, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng những hình ảnh kia vẫn còn đó hết
sức rõ ràng, không chỉ là đêm nay, mà còn cái đêm mà anh cùng cô đi bơi…
Rất nhiều.
Giây phút này, cô không cách nào phủ nhận rằng, chuyến đi đến Mauritius
không chỉ là cùng Tang Nhược và Tưởng Thi Thi dẫn nhau đi chơi, lý do
quan trọng hơn thật ra là … trốn anh.
Đêm khuya vắng vẻ trống trải, tiếng thở của anh đều đều kéo dài, có vẻ là ngủ rất ngon, mà trái tim cô từng chút đập nhanh hơn.
Hứa Lan Thanh nhìn anh chăm chú, sau vài lần nuốt nước bọt, cuối cùng cô
vén tóc sang sau tai, cúi người một chút tới gần nhẹ nhàng hôn lên môi
của anh.
***
Hôm sau.
Theo bản năng Úc Tùy muốn ôm người bên cạnh vào trong lòng ngực, nhưng sờ
một cái liền thấy trống không, phía bên kia giường sớm đã không còn
nhiệt độ, anh bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong phòng ngủ chỉ có anh, không khác mấy tình huống của ngày sau sau đêm bơi lội ấy.
Thái dương đột nhiên nhảy , Úc Tùy nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ khó coi,
không một chút do dự, anh đứng dậy cầm lấy áo choàng mặc vào, tìm điện
thoại gọi cho cô.
Điện thoại vậy mà vẫn kết nối, nhưng đầu dây bên kia lại không có người bắt máy.
Hai ba lần như vậy.
Sắc mặt của Úc Tùy càng trầm hơn, cả người đều tỏa ra mùi đáng sợ không ai
dám lại gần, nhất là khi cảnh thân mật tối hôm qua vẫn còn hiện rõ trong đầu anh.
Nhất là bộ dạng cô gọi anh là anh trai Úc Tùy.
Người phụ nữ đó…
A.
Anh quay người sải bước nhanh vào phòng tắm, rửa mặt cấp tốc xong, anh lại tùy tiện tìm một bộ quần áo để chuẩn bị ra ngoài.
Úc Tùy bước đi cực nhanh, vừa đi vừa gọi điện cho Ngô Dịch kêu anh ta tìm
người, vừa đi tới cầu thang suýt chút nữa đụng vào ai đó, anh có chút
không kiên nhẫn ngước mắt lên nhìn, giây sau liền giật mình đứng yên tại chỗ.
Người ở trước mặt anh là Hứa Lan Thanh.
“Em đi đâu vậy?” Thật lâu sau, anh mới khàn giọng gượng gạo nói ra một câu.
Hứa Lan Thanh nhìn anh, không trả lời mà hỏi lại: “Sợ em bỏ chạy sao?”