Hơi thở quen thuộc
của người đàn ông cực kỳ nóng, bao trùm lấy Hứa Lan Thanh không chút kẽ
hở, có một sợi cảm giác khó có thể miêu tả được đang dần dần quấn trên
đầu quả tim cô, như là muốn từng chút từng chút một mà cắn nuốt trái tim cô vậy.
Hô hấp hơi dừng lại, lông mi Hứa Lan Thanh run nhẹ.
“Để tôi dạy em.” Anh nói với giọng hết sức nặng nề.
Rất thấp, thấp như là xát gần nhau mà thì thầm, chui vào trong tai cô rõ
ràng nhưng cũng có ý rơi vào trong tim cô, càng mê hoặc khó có thể giải
thích được.
Đầu không chịu được mà trống rỗng trong cái chớp mắt, cho đến khi bị anh nắm tay kéo đến bên hồ bơi, nước ở dưới hồ được ánh đèn chiếu xuống sáng lấp la lấp lánh, rất là
đẹp mắt.
Rốt cuộc Hứa Lan Thanh cũng hồi thần lại, cô nghĩ, nhất định là do ma xui khiến rồi.
Cô có thể từ chối.
Thời điểm mà phát hiện cái bikini đó cô có thể từ chối, cô cũng có thể lựa
chọn không đi vào phòng thay quần áo, thậm chí còn có thể từ chối cái
gọi là dạy cho cô.
Lý trí nói cô rất rõ là mình có thể từ chối, nhưng cô đang chần chừ cái gì?
Úc Tùy nghiêng mắt, thấy cô im lặng nhìn chằm chằm vào hồ bơi, anh theo
thói quen vuốt ve trên mu bàn tay cô, cảm giác mềm mại làm anh luyến
tiếc buông ra.
Nhưng anh vẫn tạm thời buông cô ra .
“Hứa Lan Thanh. ”
Đột nhiên âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Hứa Lan Thanh theo bản năng mà ngước mắt theo giọng nói ấy, liền thấy Úc Tùy không biết khi nào đã buông
lỏng tay cô ra, giờ phút này người của anh đã đứng ở giữa hồ bơi.
Anh đứng đó, cho đến lúc này cô mới nhận ra được quần bơi của anh có cùng
màu với bộ bikini của cô, nhìn trông như là đồ cặp vậy.
Dáng người cao lớn đĩnh đạc, những đường cong cơ bắp lộ ra bên ngoài, cơ
bụng rồi đến tuyến nhân ngư… Dáng người vô cùng hoàn mỹ, phát ra sự
quyến rũ của đàn ông thành thục.
Anh đứng ở nơi đó, đưa tay về phía cô, giống như đang nói: “Tôi dạy cho em, đừng sợ.”
Đầu ngón tay Hứa Lan trong vô thức mà nắm chặt lại.
Thật ra, cô không phải không biết bơi.
Đúng ra mà nói, khi còn rất nhỏ cô rất thích bơi, ở trường trung học có một
bể bơi cô rất thích thú mà bơi qua bơi lại, thì đột nhiên bị người nào
đó ấn đầu xuống nước.
Cô sợ hãi mà giãy
giụa, tay chân bắt đầu đập lung tung làm nước bắn lung tung, những giọt
nước đó vẫn cứ ùa vào trong miệng rồi trong mũi cô, khiến cho cô bị sặc
nước.
Và sau đó….
Cô nghĩ sau này mình sẽ không bơi nữa.
Cô rất sợ.
“Hứa Lan Thanh.” Giọng anh lần thứ hai vang lên.
Lông mi vỗ thành độ cung, tầm mắt Hứa Lan Thanh dừng trên người anh, hàm
răng vô thức mà khẽ cắn cắn môi, cô cố gắng bình tĩnh mà đáp lại: “Ừm.”
Cô nghĩ, chắc có lẽ không có quá đáng sợ, cô phải dũng cảm lên, không cần phải sợ gì cả.
Những ngón tay khẩn trương tới nắm chặt lại tự thuyết phục chính mình rồi
buông ra, lưng vẫn không khống chế được mà căng cứng, hít sâu nhỏ đến
mức không thể phát hiện được, cô đi từng bước từng bước một về phía hồ
bơi.
Ánh mắt kia luôn dừng ở trên người
cô, Úc Tùy nhạy bén nhận ra được sự khác thường của Hứa Lan Thanh, giữa
mày hơi cau lại, anh nhấc chân đi đến gần: “Hứa……”
“Tự tôi xuống nước.” Hàm răng thả lỏng, Hứa Lan Thanh nhìn chằm chằm vào nước trong hồ mở miệng ngăn cản anh.
Úc Tùy dừng lại.
“Được.” Cuối cùng, ngữ điệu anh vẫn như cũ nói.
Tim Hứa Lan Thanh đập có chút nhanh, đầu ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra, cô nắm vòng bảo hộ đi xuống.
Dòng nước chậm rãi bao phủ qua thân thể của cô…
Cái cảm giác ngột ngạt đã lâu không thấy đang lặng lẽ bừng lên, cùng với
nước hồ bao quanh như muốn nuốt chửng cô, ngón tay rũ bên người Hứa Lan
Thanh run nhè nhẹ.
Cô kìm chế nó lại,
hít sâu vào, thật cẩn thận mà bước đi về phía trước, hai tay muốn duỗi
nhưng cơ thể lại chậm chạp không nâng dậy được, tựa như là cứng đờ trầm
trọng.
Cảm giác không thể thở lại xuất hiện lần thứ hai, tự dưng cô muốn xoay người.
Bất chợt, có bàn tay cực ấm nắm lấy tay Hứa Lan Thanh, hơi thở quen thuộc
đi tới bên cạnh cô, trong nháy mắt, thế mà Hứa Thanh Lanh lại có ảo giác rất an toàn không giải thích được.
“Từ
từ bước, tôi dạy cho em.” Mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng Úc Tùy không có làm rõ, chỉ nắm tay Hứa Lan Thanh rồi dùng ngữ điệu giống khi nãy
nói với cô.
Hứa Lan Thanh có chút hơi cứng đờ mà nghiêng đầu.
Trong mắt cô xuất hiện lên tia ỉ lại hiếm có ngắn ngủi hai giây, nhìn ánh mắt anh tin tưởng như vậy, Úc Tùy nhìn cô, cổ họng khẽ nhúc nhích, ánh mắt
âm thầm tối sầm thêm một chút.
“Muốn học không?” Anh nhìn chằm chằm cô bỗng nhiên hỏi.
Hai tiêu cự trong con ngươi dần dần khôi phục bình thường, Hứa Lan Thanh
theo bản năng mà đảo mắt qua bàn tay anh đang nắm, phần sợ hãi kia như
bị độ ấm của anh xua tan, cô nhẹ giọng nhưng kiên định nói: “Muốn.”
Cô không muốn sợ nữa.
Lòng bàn tay Úc Tùy nhẹ vuốt ve mu bàn tay Hứa Lan Thanh, anh nắm chặt tay cô: “Trước tiên chúng ta nên đi một vòng hồ.”
Hứa Lan Thanh nhìn anh một cái, im lặng nuốt yết hầu: “Ừm.”
Dứt lời, cô thử bước ra một bước, sau khi xác định có thể dẫm được rồi mới
tiếp tục từ từ đi tới chỗ sâu, cô không nhìn Úc Tùy nữa, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng được tầm mắt của anh luôn ở trên người mình.
Anh đứng ở bên cạnh cô, như là…… đang bảo vệ cô vậy, cho cô cảm giác an
toàn, giống như là chỉ cần anh ở đây thì cô không cần phải sợ nữa.
Đi từng bước một, nước hồ từ từ đến không quá qua ngực cô.
Dây thần kinh cô đập binh binh, tim đập muốn dừng lại.
“Thả lỏng .” Lúc này, cô nghe được giọng nói của Úc Tùy, mà lòng bàn tay anh nãy giờ vẫn luôn vuốt ve mu bàn tay cô, giống như cùng tiến cùng lùi
vậy.
Hứa Lan Thanh nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở.
Cô bắt đầu thử vứt bỏ những hình ảnh ở quá khứ ra khỏi đầu, xem như đây là lần đầu tiên học bơi, xem như là đang đi tản bộ ở trên, sau mấy phen
xây dựng tâm lý xong, dường như dây thần kinh đã không nhảy nữa.
Mím môi, cô muốn chính mình đi vòng quanh bể bơi một vòng.
Một cái tay đang rũ bên người nắm chặt rồi lại buông ra, cô nghiêng đầu
nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nỗ lực kiềm chế không cho tim đập
mạnh: “Có thể.”
“Được.” Úc Tùy đáp ứng.
Anh bắt đầu nghiêm túc và kiên nhẫn giảng cho cô biết khi học bơi cần chú ý cái gì, tay cầm tay chỉ, lần đầu tiên thả chậm tốc độ ngữ điệu dịu
dàng, chỉ muốn giúp cô thả lỏng.
Mặc dù
cô đã rất nhiều năm không bơi lội, bởi vì đã từng biết bơi nên dù có mấy động tác còn hơi cứng nhưng sau khi thả lỏng thì kỹ năng về bơi lội lại sống dậy làm cô có cảm giác.
Huống chi
từ trong xương cốt cô chính là quật cường không chịu thua, với lại lúc
nhỏ khi học bơi cô bắt mình phải học được tốt nhất, lúc này lại có Úc
Tùy ở bên cạnh hướng dẫn, cô rất nhanh sẽ “Được”.
“Tôi thử xem.” Rút lòng bàn tay mình ra khỏi tay người đàn ông, cô nói.
Úc Tùy liếc nhìn cô một cái, lui sau vài bước: “Được.”
Hứa Lan Thanh nhẹ nhàng thở ra, dưới sự không có anh bảo vệ vươn hai tay, lấy hết dũng khí dứt khoát đi về chỗ nước sâu.
Cô nghĩ rằng mình có thể.
Cũng không biết tại sao, khoảnh khắc khi cô mình đi đến chỗ nước sâu, một
luồng cảm giác sợ hãi như là sắp hít thở không thông kia lại bùng lên
trong cơ thể cô, lan ra khắp người.
Cô hô hấp hỗn loạn, một vệt trắng bệch nhanh chóng phủ lên gương mặt cô, cơ
thể cũng không khống chế được mà run rẩy, vì thế cơ thể cô theo bản năng muốn đứng vững lại.
Nhưng mũi chân căn bản không chạm được đến đáy ao, là trống không.
Lúc đầu, cô luống cuống, hai chân quấy đạp muốn chạm xuống đáy nền, nhưng
làm thế nào cô cũng không chạm được mặt nền, thậm chí theo động tác của
cô không khí dần trở nên loãng hơn, rồi cảm giác hít thở không thông
càng theo đó mà mãnh liệt.
Cơ thể dường như không tự chủ được mà chìm xuống đáy hồ.
Ngay khi cô cho rằng mình sẽ bị giống như lần đó lúc còn nhỏ, thì bàn tay
của người đàn ông đã kịp thời ôm lấy eo cô, cô được anh dịu dàng ôm vào
trong ngực.
“Đừng sợ.”
Hô hấp Hứa Lan Thanh dồn dập, ngực không ngăn được phập phồng lên xuống,
chợt có một cảm giác rất là an toàn, cô dường như là theo bản năng mà ôm lấy Úc Tùy giống như ôm lấy cái cọc gỗ cứu mạng vậy.
Ôm rất chặt.
Mãi đến khi nghe thấy Úc Tùy trấn an, cảm nhận được độ ấm từ cơ thể anh,
giọng nói của anh ở bên tai cô, giống như có thể giúp tâm cô an ổn lại,
xua tan sự sợ hãi của cô.
Anh vỗ võ nhẹ
sau lưng cô để trấn an, lát sau, ong ong hỗn loạn trong đầu Hứa Lan
Thanh cuối cùng cũng dần tỉnh tảo lại, cô từ từ ngẩng mặt lên, đập vào
mắt là đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Nơi đó có hình bóng của cô.
Khoảng cách gần trong gang tấc, chỉ cần cô ngẩng mặt cao thêm một chút nữa là môi cô có thể dán lên môi anh.
Hứa Lan Thanh thẩn thờ.
Chợt, cô bất giác phát hiện đôi tay của mình không biết từ lúc nào đã ôm chặt cổ anh, không chỉ môi, mà cơ thể cô và anh càng thân mật khắn khít hơn.
Ngực anh thật rắn chắc, mà cô…….
Ánh mắt va chạm, ánh mắt anh tựa như là càng biến sâu hơn.
Không khí ái muội dần dần nảy sinh.
Đầu ngón tay hơi nắm lại, Hứa Lan Thanh muốn buông anh ra, Úc Tùy ôm cô
thật chặt, cô nghe được anh trầm giọng an ủi: “Không có việc gì, đừng
sợ.”
Khi nói chuyện hô hấp của hai người như đan xen nhau.
Có cảm xúc khác lạ nhè nhẹ kéo đến quấn lấy từng đợt, đầu quả tim Hứa Lan
Thanh khẽ rung động, cô giật giật môi, giọng nói có chút run rẫy: “Cảm
ơn, không sao rồi.”
Mái tóc xoăn của cô
xõa trên vai, vì xuống nước nên bây giờ đã bị ướt đẫm, có một vài sợi bị vướng trên môi, mặt cô bây giờ cũng bị dính nước.
Bờ môi đỏ khẽ nhếch, một kiểu mê hoặc khác thường.
Thời điểm mà cô chủ động ôm chặt anh, cho dù chỉ là phản ứng theo bản năng
nhưng vẫn làm cho thân thể Úc Tùy căng chặt, mà ánh mắt đầu tiên cô nhìn về phía anh rõ ràng là vừa bất lực mà vừa sợ hãi.
Ánh mắt đó……
Yết hầu Úc Tùy gian nan mà lăn lăn.
Sợ sẽ lại đẩy cô ra xa, anh cố gắng hết sức áp chế sự ham muốn đang ngo
ngoe rục rịch kia xuống, lần đầu tiên kiềm chế xúc động muốn ôm cô vào
lòng, chỉ khàn giọng hỏi: “Giờ nghỉ ngơi hay muốn tiếp tục.”
Môi anh mở ra lại phả ra một hơi nóng hổi, Hứa Lan Thanh thật vất vả mới
lấy lại tỉnh táo lại bị mụ mị thêm hai phần, cô nhanh chóng nhắm mắt
lại.
Đáy lòng có âm thanh đang nói muốn
cô nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng cô vẫn không chịu thua, nếu đã học lại một lần nữa, cô muốn mình phải học được tốt nhất, cô không muốn cả đời này
mình sợ bơi lội.
Cố gắng thở đều lại, một lúc lâu sau, cô mở mắt ra lần nữa: “Tiếp tục.”
Đầu ngón tay cô véo vào lòng bàn tay mình, cô tránh thoát ra khỏi lòng ngực anh.
Tay Úc Tùy vẫn ôm lấy eo cô, ánh mắt tối sầm thêm hai phần, anh đề nghị: “Muốn tập nín thở trong nước không?”
Tập làm quen ở trong nước nín thở có thể khắc phục được nỗi sợ hãi đối với nước sâu.
Hứa Lan Thanh không nhìn anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Rũ mắt nhìn chăm chú vào cô, Úc Tùy chỉ cho cô cách nín thở cũng như những điều cần chú ý, do dự một giây rồi cuối cùng cũng buông cô ra, nhưng
anh vẫn đứng bên cạnh cô phòng ngừa bất trắc.
Bởi vì vừa mới trải qua trận sợ hãi nên giờ phút này cơ thể Hứa Lan Thanh
có chút vô lực, trong nháy mắt anh đột nhiên buông ta, cô không có điểm
tựa, thiếu chút nữa là đã nhũn hai chân ngã xuống.
“Cẩn thận.”
Vẫn là anh tay mắt lanh lẹ ôm lấy cô.
“Cảm ơn.” Theo bản năng nói, Hứa Lan Thanh lại lần nữa tránh thoát khỏi ngực anh.
Cô nhìn đáy ao, hít sâu, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi lặn xuống
nước tập nín thở, cô lấy một tay nắm cái mũi, cô cảm thấy mình có thể
làm được.
Nhưng mà cô có hơi đánh giá chính mình quá cao, hoặc là nói cô xem nhẹ cái phần sợ hãi kia.
Khoảnh khắc nước ao không vượt quá đầu, thân thể cô cũng theo đó trở nên cứng
đờ, không khỏi run nhẹ, cô lập tức nghĩ tới… Úc Tùy.
Cô rất sợ, cái cảm giác muốn nổi lên mặt nước rất mãnh liệt.
Bỗng chốc, eo Hứa Lan Thanh bị bàn tay to của người đàn ông ôm lấy, cùng
lúc đó một bên sườn mặt cô bị một cái tay khác giữ chặt.