Không khí thoáng mát trong căn phòng bỗng đột ngột đổi nhiệt, trở nên tĩnh lặng như băng hàn khi danh từ “Đại Việt” được nói ra.
Bạch Thiên Ân đứng bật dậy khỏi ghế đệm, kính râm trên mặt nức giòn
tan, để lộ ra đôi mắt trừng lớn nhìn tổng thể ba người. Mắt trái ông
lành lặn còn mắt phải bị một vết sẹo dài trông như vết cào của yêu thú,
hơi thở như ngưng tụ nặng nề, nước bọt bị mắc ở cuốn họng không thốt nên lời.
Phải mất vài giây sau đại não của Bạch gia chủ mới tiêu hóa được. Ông càng nhìn bọn họ một cách thận trọng hơn, giọng nói cũng mang theo vài
tia dè đặt, run run: “Các vị có biết mình đang nói gì không... Đây không phải trò đùa đâu...”
Bạch gia chủ nhìn thẳng vào họ, muốn tìm kiếm sự bỡn cợt nào đó thông qua ánh mắt.
Thiên Tuệ và Chí Trung thì yên lặng mặc cho ông dò xét. Yên lặng
trong vài trường hợp luôn là câu trả lời tốt nhất, huống chi một kẻ già
dặn kinh nghiệm như Bạch Thiên Ân tại sao lại không biết trong này có
bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả chứ.
Trăm phần trăm đều là sự thật, “Đại Việt” là chìa khóa mà các khách
hàng của Bạch gia cần biết để sử dụng dịch vụ của họ hơn năm nghìn năm
nay kể từ lúc vị triệu hồi sư kia tại vị. Theo lời kể của các tiền bối,
đó không chỉ là một từ khóa bình thường mà đó là một vùng đất, là quê
hương của vị triệu hồi sư kia mà cũng là đất tổ của toàn bộ con cháu
Bạch gia.
Vùng đất đó, họ chỉ được nghe kể, đọc từ những tài liệu được ghi chép từ vị ấy. Có lúc Bạch gia bọn họ đã nghĩ đó là một nơi lưu giữ những di sản bí mật của vị tiền bối ấy nên ra sức tìm kiếm hơn năm nghìn năm
rồi, tìm khắp tứ quốc, vào gần trung tầng của rừng Yêu Hung thậm chí lẻn vào Hắc Vực cũng không hề có bất cứ thông tin gì.
Bạch Thiên Ân chứng kiến sự im lặng của cả ba thì ngồi phịch xuống,
dựa lưng sâu vào ghế, khuôn mặt vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng, cứ nhìn
tách trà chăm chú, không mở miệng. Nhưng không khí trong căn phòng này
đã thoáng nhẹ đi theo hơi thở của ông trút ra.
“Ta có hơi quá phận nhưng các vị có thể... Có thể kể ta nghe một chút về nơi ấy được không?” Ông thật sự rất muốn biết về nơi khai sinh ra vị gia chủ huyền thoại của bọn họ, trong đầu không nhịn được mà tưởng
tượng trước quan cảnh mây trời, cường giả khắp nơi phi hành, luận bàn
đối chiến, người người đều là thiên kiêu.
“À, đã để ngài chê cười rồi, thật sự nơi đó khá giống như Hưng Nam
này, cả về con người lẫn cuộc sống nơi đây. Chỉ khác một điều tu luyện ở nơi đó là một điều cấm kỵ. Nếu bị bắt gặp không chỉ bị vạn người phỉ
nhỏ mà tứ phương cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt.” Chí Trung vô cùng bình
thản giải thích cho Bạch Thiên Ân.
“Không phải chứ, tại sao lại có dạng đối xử này chứ?” Bạch Thiên Ân chưa kịp hỏi thêm thì Chí Trung cắt ngang.
“Người dân thường có tiếng nói trong xã hội, không vì sự bình phàm mà cúi đầu, cũng không có tự ti, cảm giác kém cỏi không nên tồn tại kia.”
Chí Trung dừng lại một chút, nhìn chằm Bạch Thiên Ân, nói tiếp: “Bạch
gia chủ, ngài sinh sống tại đây đã lâu, chắc đã thấy được bức tường kia
nhỉ, bức tường mỏng manh giữa phàm nhân và tu sĩ.”
Bạch Thiên Ân im lặng không nói, thực tế như Chí Trung đã nói, giữa
phàm nhân và tu sĩ. Dù cho Hưng Nam bọn họ có ra nhiều chính sách ưu
tiên cho người dân, để người dân lên một vị trí quan trọng, có thể cùng
ngồi ăn chung mâm với tu sĩ huyền sư thì ít nhiều trong thâm tâm bọn họ
cũng sinh ra một sự tự ti yếu kém không nhẹ, một vài người còn cho rằng
đó là sự thương hại của cường giả, khiến sự thân thiện đó trở nên phảm
cảm.
Nhìn sự suy nghĩ sâu xa kia của Bạch Thiên Ân, có vẻ như Chí Trung đã nói đúng rồi, hắn tiếp tục nói: “Điều này... Những người chủ trì từ cổ
chí kim lịch sử đã giác ngộ rồi. Đại Việt, nơi chúng ta đến số lượng tu
sĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay, luôn có những cuộc thanh trừng hằng năm
diễn ra nhằm vào tu sĩ.”
Giờ Chí Trung có nói gì Bạch Thiên Ân cũng nghe không vô nữa, trong
tâm trí ông đang suy tư điều gì đó. Bạch gia chủ thở ra một hơi, nói
bằng chất giọng hoài niệm của năm tháng: “Gia chủ đầu tiên của Bạch gia
chúng ta, vị triệu hồi sư huyền thoại của Hưng Nam này, tên là Bạch
Trung Quân. Xuất thân của ngài ấy đến nay vẫn còn là một ẩn số, chỉ biết được ngài tới từ Đại Việt.”
“Năm nghìn năm trước diễn ra một hồi đại chiến giữa Thiên Ngân đại
lục chúng ta và Hắc Vực, đó là trận chiến với quy mô tàn khốc nhất, rất
nhiều thiên kiêu, cường giả, gia tộc lẫn tông môn bị cuốn vào cuộc chiến đẫm máu này. Tình cảnh Hưng Nam lúc đó cũng không lạc quan được như
hiện nay, tứ bề giáp địch.”
“Tài nguyên thiên nhiên, dược liệu, quặng thép ở Hưng Nam là một
miếng mồi béo bở cho ba quốc gia kia, cộng thêm việc một phân rìa rừng
Yêu Hung ở trên lãnh thổ Hưng Nam nữa. Bọn họ muốn thôn tính chúng ta để lấy đi tài nguyên phục vụ cho chiến tranh, đã tiến hành rất nhiều cánh
quân tấn công thẳng vào Hưng Nam. Một mình Hưng Nam làm sao chịu nổi sự
tấn công của tam cường.”
“Chỉ vài tháng chúng đã đánh tới tận kinh thành này, bẻ gãy toàn bộ
sức mạnh của Hưng Nam. Nhưng đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng ấy, khi quốc gia đứng trước bờ vực sụp đổ thì người ấy xuất hiện, Bạch Trung Quân.”
“Ngài ấy chỉ là một vị quan nhỏ trong triều đình, một nhân vật không
có tiếng tăm gì. Nhưng khi tam quốc ập đến ngài đã thi triển sức mạnh
của mình, dùng lực lượng của triệu hồi sư cấp bậc tiệm cận Kim Liên
trong truyền thuyết, triệu hồi thánh thú Lôi Diễm Phượng hợp kích đánh
tan ba đạo quân của tam quốc...”
Đang nói trên trời dưới đất bỗng Bạch Thiên Ân nhận ra mình có hơi
dông dài, bởi những thứ này đều được sử sách ghi chép cả. Ông nhìn ba
người đang chăm chú nghe mà có hơi ho nhẹ, ngại ngùng nói: “À, tại sao
các vị lại tới Hưng Nam này.”
Đây mới thật sự là câu hỏi trọng tâm. Lúc này Chí Trung cười nói: “Chúng ta muốn tìm kiếm cổng vào ma giới.”
Nghe đến đây Bạch Thiên Ân không khỏi nhìn chằm bọn họ hơn nữa như
muốn xác nhận gì đó. Ông trầm giọng nói: “Các vị cũng muốn đi tới đó
sao?”
Đầu óc Chí Trung nhanh nhẹn bắt được thông tin trong lời nói ấy,
“cũng”. Hắn nhíu mi nói: “Chẳng lẽ, vị kia cũng nhắm đến ma giới?”
Bạch Thiên Ân vội vàng gật đầu: “Phải, trước khi tạ thế ngài ấy đã ra một di thư mật rất ít người biết. Trong thư nói rằng phải tìm được cổng vào ma giới, chúng ta chỉ biết có vậy. Nhưng ma giới ấy, không hề có
trong sử sách nào hết, lần duy nhất nó xuất hiện có lẽ khoảng ba, bốn
vạn năm trước khi thảm họa tà tai xảy ra, chỉ có vài quyển ghi chép
nhưng nó lại ở Hắc Vực.”
“Ngài ấy muốn tìm một vật gì đó ở nơi ấy.” Bạch Thiên Ân vừa dứt lời
thì ánh mắt của Minh Hoa, Thiên Tuệ và Chí Trung ngầm nhìn nhau. Sẽ
không phải là cùng một thứ với bọn họ chứ.
“Nói thật với ba vị, không chỉ Bạch gia chúng ta mà bên quân chủ cũng tham gia điều tra sâu vào Hắc Vực ngày qua ngày, năm qua năm. Chỉ với
một phong thư đó, ta cũng như bọn họ, đã nghĩ rằng nơi đó không hề có
thật.” Bạch Thiên Ân đang nói thì Thiên Tuệ nhẹ giọng cắt ngang.
“Không, nơi đó có thật.” Thiên Tuệ không đề cập đến việc nàng và Minh Hoa tới từ đó để tránh phiền phức.
Ánh mắt của một người hoàn toàn nói thật nó rất khác với kẻ nửa vời
hoặc giả dối. Bạch Thiên Ân từng trải nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái
ông có thể biết lời nói của Thiên Tuệ có bao nhiêu phần thật.
Bạch Thiên Ân cầm tách trà lên hớp một ngụm, thở dài nói: “Thật tiếc
cho các vị, dù cho nó có thật chúng ta cũng chẳng biết vị trí ở nơi
đâu.”
“Cái này... Liệu Bạch gia còn lưu lại ghi chép nào của vị ấy không,
chúng ta thật sự rất muốn biết vị trí của ma giới.” Thiên Tuệ lo lắng
nói.
Nhưng Bạch Thiên Ân lắc đầu, giải thích: “Thật xin lỗi nhưng đó là bí mật quan trọng của Bạch gia chúng ta, người ngoài không phận sự không
có quyền được biết.”
Ông nhàn nhã hớp một ngụm trà, xoa dịu đi những thông tin đả kích
khổng lồ mà mình tiếp nhận hôm nay, quả thật chỉ một buổi sáng đã mang
đến cho ông bao nhiêu kinh hỉ rồi.
“Vậy còn...” Thiên Tuệ chưa nói hết thì Minh Hoa cắt ngang, cô giơ ba ngón tay ra nói: “Ba kiện tiên khí.”
Phụt! Bạch Thiên Ân vừa hớp ngụm trà thì phun cả xuống sàn, ánh mắt
mở to nhìn thiếu nữ tóc trắng, hình như ông bị lãng tai, giọng nói có
phần run rẩy: “Tiểu thư, ngài vừa nói gì cơ?”
Minh Hoa quay sang nhìn Chí Trung như muốn hắn giải thích cho Bạch
Thiên Ân. Chí Trung hơi xoa mi tâm, nói: “Trước khi đến đây chúng ta đã
có dịp thân quen với Hoài Nam Vương và quân chủ Hưng Nam. Chúng ta đã
nói cho họ biết về mục đích của mình, còn đặt cọc trước ba kiện tiên
phẩm bảo khí giao cho quân chủ để ngài ấy phái người đi tìm thông tin về ma giới.”
Nói xong hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó, buộc miệng: “Lỗ rồi lỗ rồi, như thế chẳng khác nào biếu không người ta.”
“Thông tin về ma giới thất lạc mấy nghìn năm, sao có thể vì một sớm
một chiều như thế mà có được, đây đúng là biếu không rồi.” Thiên Tuệ phụ họa theo hắn.
Khi Thiên Tuệ và Chí Trung cứ tặc lưỡi tiếc hận thì Minh Hoa, người
vừa lên tiếng gây ra xáo động trong cuộc đối thoại này, bật dậy khỏi
ghế, nói: “Ta đi giết hắn.” Lời nói ra vô cùng nhẹ nhàng, như một cái
phẩy tay vậy.
Cả người Bạch Thiên Ân run lên, ông hoảng hốt giơ hai tay ra phía
trước như muốn ngăn Minh Hoa lại, vội nói: “Bình tĩnh cô nương, bình
tĩnh... Cô tuyệt đối không nên ra tay nha...”
Đùa sao, hiện tại Hưng Nam yên bình như thế hơn nữa phần đều là nhờ
sự bảo hộ của quân chủ Quốc Hưng, chưa kể đến ngài ấy còn là cường giả
số một đương vị ở tứ quốc nữa, sao có thể nói giết là giết chứ. Cô nương này đã không nói thì thôi, một khi nói ra toàn phát ngôn gây sốc quá,
đến nỗi trái tim già của ông vẫn còn đập thịch đây này.
“E hèm...” Bạch Thiên Ân ho nhẹ một tiếng, nói: “Thật ra muốn vào mật phòng của Bạch gia chúng ta không khó, chỉ là phải có cống hiến to lớn
cho gia tộc thì mới lấy được quyền vào bên trong.”
Thiên Tuệ và Chí Trung nhìn Bạch Thiên Ân bằng ánh mắt đầy ý vị, đằng sau lão từ lúc nào đã mọc chín cái đuôi hồ li rồi.
“Lại thêm một kẻ lừa đảo nữa. Ta sẽ không luyện chế nữa đâu.” Minh
Hoa bực mình rồi. Không khí quanh người cô bỗng trở nên lạnh lẽo dọa
Bạch Thiên Ân một phen.
Ông vội nói: “Không không không, cô nương hiểu lầm rồi. Cái ta muốn
nói là chỉ cần các ngài lấy từ trong đó ra dù chỉ là một kiện pháp bảo
để làm thứ trao đổi thì sẽ được phép vào mật thất của Bạch gia chúng
ta.”
“Tốt, cả ba thanh tiên khí ấy đều sẽ là của Bạch gia...” Chí Trung và Thiên Tuệ đáp ứng vô cùng hào sảng làm Bạch Thiên Ân đổ mồ hôi trong
lòng, nếu thật đúng như lời họ nói thì chẳng phải trước mắt ông là một
bậc thầy luyện khí sư chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao. Quả nhiên
người tới từ Đại Việt ai cũng là rồng phượng trong loài người.
Nhưng nếu không phải thì việc cho người lạ vào mật thất sẽ khiến cả
Bạch gia trách phạt lên đầu ông mất. Tam huynh dẫn người đến quá sớm,
chưa thông qua bất cứ điều tra gì cứ thế trở thành bị động giao tiếp
rồi.
Tiên phẩm bảo khí đấy, so với hàng linh phẩm hội đồng phát thưởng cho các trưởng lão làm tốt hạng mục thì quả là so vàng với đất, dụ hoặc của nó quá lớn. Cho dù đây là một cái bẫy thì cũng rất đáng phiêu lưu nha.
Trong một thoáng suy nghĩ, cuối cùng Bạch Thiên Ân cũng lựa được giải pháp, ông cười lịch sự nói: “Là thế này, thực ra căn mật thất ấy mỗi
năm chỉ mở duy nhất một lần, là khi kết thúc sự kiện Tứ Quốc Tranh Bá.
Cho nên là ta dù có tâm nhưng cũng bất lực giúp các vị. Hi vọng các vị
có thể đợi cho đến lúc đó.”
“Lại phải đợi hết sự kiện đó nữa à?” Minh Hoa nhíu mi, lần trước Quốc Hưng quân chủ cũng nói y như thế, kết quả là lừa đồ vật trên tay người
ta.
Bạch Thiên Ân hơi sửng sốt, nhưng đầu ông nhảy số rất nhanh, mặt
không đổi sắc nhanh chóng lấp liếm câu nói trước: “Ta có nói là kết thúc Tứ Quốc Tranh Bá à, thực ra đó chỉ là dự trù thôi, Bạch gia chúng ta có thể mở mật thất sau bốn ngày nữa trước khi sự kiện ấy diễn ra cơ.”
“Cho nên là, vụ làm ăn này các vị làm chứ?” Bạch Thiên Ân lấy cái
kính râm khác ra đeo lên, làm tăng trọng lượng của lời nói của mình.
Minh Hoa nhìn Thiên Tuệ, Thiên Tuệ nhìn Chí Trung, sau một giây suy
nghĩ hắn nhìn Bạch Thiên Ân, cười nói: “Tốt, chúng ta đợi tin tốt từ
ngài.” Theo Chí Trung đánh giá, ông cũng như quân chủ, đều sử dụng kế
trì hoãn, muốn tranh thủ thời gian điều tra thực hư về chuyện này.
Cũng đúng thôi, một kiện linh phẩm có thể khiến tứ phương bị hấp dẫn
như thế thì nói gì là tiên phẩm, chưa kể đến đây là hàng tiên phẩm thật
trăm phần trăm, điều tra tới lui cũng như thế thôi. Nhưng cái quan trọng là, họ không bị cái lợi ích trước mắt này làm mờ lí trí, vẫn rất tỉnh
táo điều tra.
“Hà hà, các vị có thể tin tưởng ở Bạch gia này. Nhân tiện chắc đây
cũng là lần đầu tiên ba người đến đây nhỉ, chắc các vị còn chưa có thời
gian thăm quan nơi này. Nếu không chê lão già này nhiều chuyện ta có thể làm người hướng dẫn cho ba vị.” Bạch Thiên Ân hào sản nói, không hiểu
sao trong ông có hơn tám mươi phần tin chuyện này là thật nên tâm trạng
vô cùng tốt, sẵn sàng hạ mình dẫn khách tham quan.
“Xin nhờ ngài...” Thiên Tuệ và Chí Trung chắp tay cảm tạ.