Phủ Bạch gia, là tòa phủ rộng lớn nhất Hưng Nam đế quốc, trải dài hơn trăm
mẫu đất. Bên trong khuôn viên ấy là bốn căn nhà ở hướng đông tây nam
bắc, bao quanh một cái sân được trát gạch trắng.
Phủ phía nam tên gọi là Nhập Môn, là nơi dạy lịch sử Hưng Nam, các lí thuyết về những ngành nghề, sức mạnh nguyên tố cũng như phương pháp hấp thu huyền khí để bắt đầu tu hành.
Phủ phía tây, phía đông là nơi những học viên đệ tử sau khi đã vượt
qua bài kiểm tra nhập môn, bắt đầu học tập, tu luyện tại đó. Phía tây
của nữ giới, phía đông của nam giới. Bọn họ ăn, ngủ nghỉ, tu luyện, tất
cả các hoạt động, sinh hoạt đều ở hai phủ này.
Tất nhiên nơi đây đều dành cho đệ tử ngoại môn, đệ tử tu luyện tới
cảnh giới Hồng Liên sẽ được vào phủ phía bắc, đây là một tòa tháp lớn.
Tuy nhiên các đệ tử ngoại môn đều rất sợ hãi đối với nó. Bởi vì những đệ tử trước kia tấn thăng Hồng Liên, có được tư cách đi vào đó thì liền
biến mất, không còn nghe thấy tin tức gì từ họ nữa.
Có nhiều tin đồn rằng vào đó thì cơ thể bọn họ sẽ bị đem đi làm vật
thí nghiệm, chế tạo những công pháp tà môn ngoại đạo nào đó. Khổ nỗi bọn họ quá yếu, không thể thoát ra khỏi đây bởi có một trận pháp phức tạp
phủ bên ngoài Bạch phủ. Cũng không thể không dừng việc tu luyện được bởi nếu bị phát hiện sẽ bị cho vào trong tòa tháp đó.
Bọn họ như cá nằm trên thớt, tu luyện ngày qua ngày trong sợ hãi, lo
âu. Tất cả những đệ tử nơi đây được tuyển mộ về là do “hữu duyên” với
các trưởng lão, con cháu Bạch gia kia. Một khi đã vào đây coi như đoạn
tuyệt với bên ngoài, với phụ mẫu, người thân.
Đối mặt với tương lai tăm tối ấy nên trên mặt những đệ tử non trẻ ba
khu kia đều có vẻ u buồn mang mác, chẳng thiết sống nữa. Dù cho bọn họ
đang luyện tập hăng say nhưng cảm giác vẫn rất miễn cưỡng.
Đằng sau cánh cửa đi vào bên trong tòa tháp phía bắc kia, một trận
pháp đang dần thành hình. Có bốn nhân ảnh bước ra từ trong đó, lần lượt
là Thiên Tuệ, Chí Trung, Minh Hoa và tam trưởng lão theo sau cùng. Ba
người nhìn quanh, đó là một căn phòng tối, bàn ghế cũ kỹ, bụi phủ khắp
nơi, làm gì có dáng vẻ của một đệ nhất thế gia chứ. Quan trọng là căn
phòng này chỉ có duy nhất một cửa vào, bên trong là một không gian kín,
không có gì đặc biệt hết.
Tam trưởng lão vọt lên đi phía trước, lão đặt tay vào bức tường đầy
bụi kia. Những văn tự xuất hiện bao phủ lấy bàn tay lão, quét qua quét
lại một lượt. Một giây sau đó bức tường bẩn này nổi sóng nhẹ.
Tam trưởng lão quay lại, nói với ba người: “Đã xong, các vị xin mời theo ta.” Lão ta quay lưng bước xuyên qua bức tường.
Cả ba người Thiên Tuệ có chút bất ngờ, sau đó cũng bước theo lão.
Minh Hoa đi trước, dưới con mắt tử sắc kia, cô có thể nhìn rõ kết cấu
của trận pháp ẩn thân vào bức tường này. Minh Hoa nhẹ giọng nói: “Đây là một không gian nén, giống như không gian giới chỉ.”
Cô nhìn xuyên qua cả bên kia, thấy không có gì bất thường thì tiếp
bước. Thiên Tuệ và Chí Trung có hơi nhìn qua bức tường một lượt rồi đi
luôn.
Ở bên kia bức tường là một không gian lớn vô cùng. Trên bầu trời ánh
nắng chiếu xuống chói chang chang. Đập vào mắt ba người là những tòa nhà cao chọc trời, nó có nét gì đó rất tiên tiến, khác xa hoàn toàn sự cổ
kính bên ngoài kia. Đường xá vô cùng sạch sẽ, thoáng mát, có những tấm
biển được gắn khắp nơi, phát ra những hình ảnh sống động, những thông
tin do các trận pháp nhỏ duy trì.
Xung quanh có rất nhiều người đi đi lại lại. Đa số bọn họ là huyền sư nhưng lại ăn mặc những bộ y phục rất mới mẻ, độc lạ mà ba người chưa
từng thấy bao giờ, thậm chí có phần hiện đại, thoáng mát thoải mái hơn
so với những kiểu áo kia. Tóc tai cũng đủ loại đủ kiểu, màu sắc khác
nhau luôn.
Trên đầu bọn họ kể cả nam nữ đều đeo thứ gì đó phát ra âm thanh, tay
mỗi người đều có những tấm bảng cứng có chứa pháp trận nhỏ trong đó, họ
lấy ngón tay lướt lướt liên tục. Đọc những thông tin trên đó rồi nói nói cười cười một mình.
Thiên Tuệ Minh Hoa và cả Chí Trung cảm thấy có chút gì đó lạc hậu nơi bản thân khi nhìn đến những quang cảnh này. Cảm thấy mình như vừa ở
rừng núi xuống đồng bằng vậy.
“Nơi đây quả thật... Quả thật...” Thiên Tuệ cứ ấp ủng, ánh mắt long
lanh nhìn xung quanh, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời. Không
chỉ nàng mà cả Chí Trung và Minh Hoa đều bị choáng ngợp bởi những thứ
này.
Tam trưởng lão nhìn thấy biểu hiện này của bọn họ thì khịt mũi. Đây
vốn là biểu hiện nên có khi lần đầu đến đây, lão đảm bảo bọn họ đã bị
sốc văn hóa nhẹ rồi. Lão cười nói: “Xin mời theo ta.”
Vừa dứt lời một lam quang bao phủ lấy toàn thân lão, áo bào xám thay
thế bằng bộ áo sơ mi trắng, khoác bộ vét đen bên ngoài, lão lấy cái kính đen ra đeo lên trên mắt trông khá ấn tượng, cảm giác rất giật gân, máu
lạnh.
Lão dẫn ba người đi tới một tòa nhà lớn. Thiên Tuệ Minh Hoa và Chí
Trung thì cứ quay đầu ngó xung quanh, nơi đây quả thật quá mới lạ mà.
Mắt Thiên Tuệ sáng rực cứ dính vào cửa hàng trưng bày quần áo kia, Chí
Trung thì thấy một vài người đàn ông ngồi ghế đá, cầm tờ giấy lớn vừa
đọc vừa ngâm nghê điếu thuốc trong miệng trông vô cùng thoải mái. Hắn
hít một hơi thật sâu, vì có Thiên Tuệ và Minh Hoa ở đây nên hắn chưa có
dịp làm điếu nào, thật là nhớ hương vị đó nha.
Trái ngược với hai người, Minh Hoa dường như chỉ chiêm ngưỡng vẻ đẹp
mới lạ ấy, cô cũng không có hứng thú với điều gì cả, tâm vô cùng bình
tĩnh, lặng yên không gợn sóng.
Có hai thanh niên đang ngồi trong một quán ăn, đang thưởng thức bữa
sáng của họ thì một tên trong đó thấy nhóm tam trưởng lão đi tới, khuôn
mặt hắn vặn vẹo trông khó coi vô cùng. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất định
chạy đi thì tam trưởng lão ra tay, lão kéo lỗ tai hắn lại, kéo cả người
hắn.
“Nghịch tử, giờ này mày phải ở trên kia trông cửa hàng chứ, ai cho vô đây?”
Đó là Bạch Văn Khiêm, con trai của tam trưởng lão, chủ sòng bạc Nhân Phẩm.
Bạch Văn Khiêm bị nhéo đến đỏ cả tai, hắn vội khóc lóc, nói: “Ai da,
phụ thân phụ thân, đừng nóng... Trên kia con cho người canh chừng rồi.”
“Vẫn không bỏ tật làm biếng, xem tao trị mày thế nào.” Tam trưởng lão nắm cả lỗ tai bên kia, nhéo hắn đến mức mặt mày tím tái. Kêu đau xin
tha liên tục.
Thanh niên bên cạnh không nỡ nhìn đồng bạn hắn thảm hại như thế, vội
vàng dời lực chú ý của tam trưởng lão lên ba người kia, hắn nói: “Ý, họ
là ba đệ tử ngoại môn mới tốt nghiệp sao?”
Hắn vừa dứt lời thì tam trưởng lão mới nhớ ra là còn ba người phía
sau mình, lão ta thả tai Bạch Văn Khiêm ra, ho nhẹ nói với ba người: “Đã khiến các vị chê cười rồi.”
Thiên Tuệ xua xua tay ý bảo không có chuyện gì, tam trưởng lão quay
lại mắng cả thanh niên kia: “Còn ngươi nữa, ngày mai là phải đi công tác ở Hoa Điêu rồi, còn không lo chuẩn bị mà ở đây đú đởn với nó.”
Thanh niên kia gãi gãi đầu, ngại ngùng tỏ vẻ nhận sai. Nếu có đệ tử
ngoại môn nhìn thấy có thể biết được người này, đây là đệ tử ngoại môn
khóa trước đã bước vào đây.
“Thôi đi chuẩn bị đi.” Tam trưởng lão xua tay, hắn lập tức chạy đi.
“Còn thằng con trời đánh mày thì...” lão nhìn xuống đã không thấy
Bạch Văn Khiêm đâu cả. Hắn đã cùng thanh niên kia cao chạy xa bay rồi,
dễ gì ở lại để lão trút giận.
Tam trưởng lão:...
Lão đập tay lên mặt tỏ vẻ bất lực cùng với ánh mắt chỉ tiếc không rèn được sắt. Lão thầm tặc lưỡi trong lòng, phải chi đứa con này của lão có được một nửa bản lĩnh của Bạch Khôi Nguyên, con trai của gia chủ thì
tốt rồi. Không, chỉ cần hai phần thôi là lão cũng mãn nguyện.
Nhi tử độc nhất của gia chủ, Bạch Khôi Nguyên. Hắn vừa có thiên phú
tu luyện mạnh mẽ lại cần cù chăm chỉ, đầu óc kinh doanh rất bén, nhanh
nhạy vượt xa những truyền nhân của các trưởng lão khác, khả năng kiếm
tiền thậm chí còn muốn vượt qua các trưởng lão. Cứ nghĩ đến Bạch Khôi
Nguyên lại nghĩ đến đứa con trai của mình, quả nhiên không có so sánh sẽ không có đau tức mình mà.
Ba người theo sự chỉ đạo của tam trưởng lão bước vào tòa nhà lớn. Họ
đặt chân vào một căn phòng khá nhỏ, cánh cửa đính kèm trận pháp khiến nó tự động đóng lại, dưới chân cách một tấm sàn có chứa phong hệ nguyên tố đẩy căn phòng nhỏ này lên cao.
Chí Trung và Thiên Tuệ không nhịn được cứ sờ mó xung quanh, trong khi Minh Hoa vẫn khoanh tay dựa tường không nói chuyện.
Đột nhiên Thiên Tuệ hỏi: “Thứ này gọi là gì thế? Ta có thể cảm thấy
những thứ tồn tại ở nơi này có liên quan rất lớn tới vị triệu hồi sư của các ngài, ngài có thể giải đáp thắc mắc này cho ta không?”
“À, đây gọi là thang máy, đúng như cô nương nói, tất cả những vật tồn tại trong không gian này đều do vị ấy tạo ra cả. Thế nào, ba người cảm
thấy nơi đây thế nào?” Tam trưởng lão cười nói.
“Chúng ta thật sự rất hứng thú, nơi này khác xa những gì ta tưởng
luôn đó.” Thiên Tuệ không che giấu vẻ hăng hái kích động mà nói. Đôi má
trắng trẻo không nhịn được mà trở nên đỏ hồng đáng yêu vô cùng.
Chí Trung trầm ngâm suy nghĩ chút, hắn thắc mắc hỏi: “Tại sao các ngài lại không muốn mang không gian này ra bên ngoài?”
Hắn có đọc sơ lược qua lịch sử Bạch gia cũng như nơi ở của họ, rất
nhiều thông tin còn khiếm khuyết. Còn những cuốn sách tác giả khác ghi
chép thì nói nơi đây là nơi ăn thịt người, có vào mà không có ra, những
ai đi vào nơi này thì biệt tăm tung tích.
Bên cạnh đó nhìn trận pháp gắn lên bức tường kia được thiết kế chỉ có người của Bạch gia mở mới được là đủ hiểu rằng họ không muốn thế giới
bên ngoài biết đến nơi đây.
Ting!
Cánh cửa mở ra, tam trưởng lão vừa đi vừa nói: “Đây cũng là chỉ dụ
của vị ấy để lại, là tài sản duy nhất thuộc về Bạch gia chúng ta mà
không phải là Hưng Nam hay Thiên Ngân đại lục, chúng ta có nghĩa vụ phải giấu kín nó. Những kẻ bước chân ra khỏi đây đều được huấn luyện để
không hé răng nửa lời.”
Tam trưởng lão với ánh mắt đầy ý vị định quay mặt lại thì cảm giác
như không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo, sát ý áp chế xuống người lão làm cả cơ thể như run cầm cập. Lão nhìn Minh Hoa mà trong lòng đổ mồ
hôi liên tục.
Cô nương này, sát khí nặng quá. Lão có thể lờ mờ cảm nhận được một bóng đen lớn quỷ dị từ phía sau Minh Hoa.
Minh Hoa lạnh lùng mở miệng: “Nếu chúng ta muốn đem chuyện này ra ngoài thì sao đây, muốn diệt khẩu à?”
Lão bị sát khí của Minh Hoa ép đến mức không thở nổi thì Thiên Tuệ vỗ vai Minh Hoa ý bảo cô thu lại sát khí. “Muội muốn ép chết ông ấy hả.”
Minh Hoa phồng má quay mặt đi chỗ khác thì nàng cười ngượng ngùng
nói: “Xin lỗi ngài, con bé có hơi nhạy cảm. Nhưng ngài cũng không cần
nói nhiều, chúng ta biết lời nào nên nói lời nào thì không.”
Tam trưởng lão xua tay, khuôn mặt vẫn còn hơi sợ hãi, lão ấp a ấp ủng nói: “Không không phải lỗi các vị, do bệnh nghề nghiệp nên ta buột
miệng nói thế. Mời các vị ngồi ở bàn khách kia, ta xin phép đi bẩm báo
gia chủ.”
Thiên Tuệ và Chí Trung gật đầu còn Minh Hoa thì đi tới trước tấm kính trong suốt kia. Nói rồi lão ta quay trở vào thang máy, đi lên tầng
trên.
Trên đây thật sự rất cao, xung quanh là bầu trời xanh biếc, mây trắng khói lơ lửng đung đưa, phải nói nơi đây là một công trình kiến trúc cao nhất mà bọn họ từng thấy trong đời.
Ở đây Minh Hoa có thể nhìn thấy quan cảnh của toàn thành phố này,
những dãy, tòa nhà cao chọc trời. Không chỉ vậy không khí cũng rất sạch
sẽ, không hề có lấy những ý niệm, những cảm xúc tiêu cực bám vào đó.
Vị tiền nhân Bạch gia này, khả năng rất cao là biết được gì đó liên
quan tới những oán khí này. Vậy thì khả năng rất cao cuộc chiến giữa
Thiên Ngân đại lục năm nghìn năm trước với Hắc Vực có ai đó ở phía sau
chỉ đạo, nhắm vào ông ta. Có thể là những tín đồ của tên chúa quỷ kia
hoặc cũng có thể... là chính hắn.
Nếu là hắn thì cô quả thật rất muốn gặp một phen để luận bàn sức mạnh một trận.
“Thật tình, ta quên hỏi ông ấy thư viện ở đâu rồi.” Thiên Tuệ xoa mi
tâm, thoát khỏi vẻ choáng ngợp của thành phố này một lúc nàng mới nhớ ra tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Chí Trung từ phía sau đi tới, quàng tay qua người Thiên Tuệ, cười
nói: “Vội gì chứ, thứ nàng muốn tìm ta cảm giác nó còn ở rất xa, cứ từ
từ mà đi thôi.”
Thiên Tuệ thì lẩm bẩm: “Ta thì cảm thấy nó lại rất gần.”
Bên trong thang máy, tam trưởng lão vẫn đang thở dốc, con tim già cứ đập liên tục như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực lão.
“Sát khí nặng như vậy tại sao có thể vào bên trong không gian này nhỉ?”
Ting! Cửa mở ra.
Tam trưởng lão lắc lắc đầu đè xuống sự e dè kia, lão chỉnh sửa lại kính đen, quần áo ngay ngắn rồi bước ra khỏi thang máy.