Lúc ba người rời đi, quân chủ vẫn còn đứng tại đó, ông ta đặt ba thanh
bảo khí lên trên bàn, cứ thế nhìn trời, ánh mắt có nhiều suy tư thăng
trầm.
Đằng sau ông, một bóng người đang đi tới, vì đã quen thuộc
nên quân chủ vẫn không quay đầu lại. Đó là Tịnh phương trượng, trụ trì
duy nhất của ngôi chùa Tịnh Liên Am, ngôi chùa duy nhất còn sót lại ở tứ quốc.
Phương trượng đi đến chỗ bàn, lão đưa tay sờ lấy ba thanh
bảo khí, miệng tùy ý nói: “Tiên phẩm bảo khí, tiên khí cực thịnh mười
thành, là tiên phẩm bảo khí hoàn mĩ, cách Thần khí nửa bước.”
Ánh mắt của phương trượng mang theo kinh ngạc cùng hứng thú, không hề có
chút tham lam nào khác cả, chỉ thuần túy thưởng thức ba kiện bảo khí mà
thôi.
Quân chủ mặc cho phương trượng so xét, đánh giá, ông ta vẫn chắp tay phía sau nhìn trời, giọng nói trầm thấp phát ra: “Tịnh trụ
trì, ngài cũng cảm thấy đúng không?”
Cảm thấy có một ngọn sóng
nào đó đã hình thành trong dòng sông thời đại, cảm thấy vô số ý chí từ
tinh không đang hạ mình, không rõ là mang theo hi vọng hay sự huỷ diệt.
Phương trượng bị tâm tình của quân chủ ảnh hưởng chút ít, cũng thở nhẹ nói:
“Thiên mệnh khó tránh, quân chủ, chúng ta chỉ là kiếp phàm trần nhỏ bé,
thuận theo dòng nước mà đi thôi.”
“Ngài thấy bọn họ thế nào?”
Quân chủ cũng không muốn nhắc đến những cảm giác của tương lai nữa, quân chưa vội mà thần đã vội cũng chẳng có tác dụng gì, thế là ông chuyển
qua chủ đề khác.
Phương trượng im lặng hai giây, giọng nói già
nua lại xuất ra: “Thí chủ bạch y có một trái tim trong sáng thuần khiết, ý chí quang minh ý thức được ranh giới giữa chính và tà mà tránh đi
điều ác.”
“Nam thí chủ tử y cũng là kiểu người tương tự thí chủ
bạch y, hai người tướng mạo phu thê, tâm liên nhất thể, thiếu niên này
cũng mang trong mình cái tâm thuần khiết, họ không phải là kiểu người sợ hãi bóng tối hay chưa từng tiếp cận nó, mà cũng là dạng người thấu hiểu cái tà mà tự giác tránh đi, tu tâm dưỡng tính của chính mình.”
“Hừm, thế còn thiếu nữ hắc y tóc trắng kia?” Khi nhìn vào mắt hai người Thiên Tuệ và Chí Trung, quân chủ có thể nương theo đó mà nhìn thấy một phần
tính cách trụ cột của họ, tâm cả hai người đều hướng thiện.
Còn thiếu nữ tên Minh Hoa kia, quá khó nói, đôi lúc lộ ra một thiện ý nhàn nhạt rồi lại lập tức trở nên tăm tối lạnh lẽo.
Phương trượng lấy ra một cuộn giấy, trên đó phác họa nhàn nhạt dung mạo của
Minh Hoa. Lão nói: “Thí chủ này... Làm việc không hề để ý đến cái nhìn
của thế tục cũng như hậu quả, bản thân bảo đúng thì sẽ cho đó là đúng,
cũng rất xem nhẹ giá trị của sinh mệnh, không bị bất cứ xiềng xích nào
trói buộc, là ma đạo trời sinh.”
“Thế nhưng quẻ bấm của ta lại
cho thấy trong tiềm thức của thí chủ này có một thứ gì đó đã ngăn cản ma tính bộc phát, những cảm xúc như điên cuồng, phẫn nộ, bi thương...
Những cảm xúc tiêu cực nhất của thế nhân đều bị giam giữ. Điều đó khiến
cho thí chủ này sẽ không ra tay lạm sát tùy ý.”
“Bởi vì ở bên đôi phu thê kia ma tính còn bị thêm một tầng áp chế, tạo thành bản tính
lưỡng cực mâu thuẫn. Không phải trắng xóa như chính nhân quân tử, cũng
không hề u tối như ma đầu mà là màu xám giao thoa giữa hai bên.”
Quân chủ nghe xong cũng gật đầu đồng ý, ông chỉ lờ mờ cảm nhận chứ không thể giải hết tâm tình của một người quán triệt như phương trượng được. Bỗng nhiên ông nhớ ra chuyện gì đó bèn nói: “Tịnh trụ trì, liệu huyết kiếm
kia có liên quan tới thiếu nữ này.”
Huyết kiếm mà ông nói tới
chính là thứ mấy ngày trước đã phun từ miệng phương trượng, tạo thành
một hình ảnh thanh kiếm nhỏ huyền bí trên quyển trục trắng tinh.
Phương trượng gật đầu, lão nói: “Sợi dây liên kết giữa thí chủ kia và huyết
kiếm là hoàn toàn trùng khớp, có thể người này sẽ gây ra một hồi huyết
hà, mang đến cho tất cả sự huỷ diệt.”
Nghe tới đây khuôn mặt của
quân chủ trầm xuống, ông định nói gì thì phương trượng thản nhiên tiếp
lời: “Hoặc cũng có thể đó là hi vọng cũng không chừng.”
“Quân chủ, ta đã bói được một quẻ mạt hung cho Tứ Quốc Tranh Bá sắp tới đây.” Phương trượng bỗng chuyển chủ đề.
Nhắc tới Tứ Quốc Tranh Bá Quốc Hưng quân chủ mới sực nhớ ra. Cái này là sự
kiện long trọng mà tứ quốc Thiên Ngân đại lục định ra bốn năm một kì,
toàn bộ thiên tài đỉnh cấp dưới năm mươi tuổi đại diện cho mỗi quốc gia
sẽ lên sàn thi đấu.
Nội dung thi cùng phần thưởng cũng quy định rất rõ ràng, bao gồm quyết đấu chiến lực, đấu luyện đan, đấu luyện khí.
Đấu chiến lực là trận so tài giữa ác huyền sư, chiến sĩ có thể đấu với
chiến sĩ, cũng có thể đấu với ma pháp sư và triệu hồi sư. Đây là phần so tài tàn khốc nhất và cũng hấp dẫn nhất.
Luyện đan cùng với luyện khí thì có phần giảm nhiệt hơn, chỉ cần so lí thuyết cùng kinh nghiệm thực hành.
Những ngày này cũng là ngày mà bên Hắc Vực đình chiến để tìm kiếm nhân tài.
Cả hai vực nếu cứ chiến tranh liên miên cường giả sẽ ngã xuống, măng
chưa kịp mọc thì chồi đã nát, cả hai đã đạt thành hiệp nghị đình chiến
trong những ngày này vừa để củng cố binh lực và tuyển chọn nhân tài thế
hệ kế tiếp.
“Chết thật, như thế Hắc Vực sẽ phong bế hoàn toàn,
làm sao có thể thăm dò?” Quân chủ sầu não ôm mặt, ông đã quên đi mất vấn đề này. Nhớ tới đôi tử nhãn áp bức kia quân chủ không khỏi đổ mồ hôi
lạnh trong lòng.
Phương trượng cười nói: “Về việc này ngài không
cần phải giấu, cứ thành thật nói cho bọn họ biết. Cả ba người họ đều
không phải loại người thích làm khó dễ người khác đâu.”
“Thật
sao?” Quân chủ còn có vẻ lưỡng lự, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thực của phương trượng thì tạm thời bỏ qua, ông ta gọi thủ hạ tới nhắn nhủ với
ba người Thiên Tuệ.
…
Đế đô Hưng Nam quốc, nơi giao nhau giữa các thành trì lớn nhỏ, là nơi có mức sống cao nhất.
Các cửa hàng được trang trí trang trọng, tinh xảo, mức giá của những sản
phẩm, sự phục vụ ở đây có thể cao đến tận trời, chỉ những gia tộc, tông
môn có tài lực hùng hậu mới dám trú ngụ nơi đây.
Không chỉ có
những cửa hàng lớn mà đến những quán, tiệm nhỏ ven đường đều được trang
trí tinh xảo toàn diện, không một nơi nào cho thấy sự rách nát nghèo đói cả.
Vẻ xa hoa bắt mắt, các hoạt động giải trí khác thường nơi
đây thu hút không biết bao nhiêu là kẻ có tiền đến, là một trong những
nguồn cung cho ngân sách quốc gia. Đặc biệt tình hình trị an nơi này rất mạnh, bởi đây là nơi trú ngụ của Bạch gia, gia tộc nhất lưu của Hưng
Nam quốc.
Trên đường phố có rất nhiều người tới người đi, thậm
chí đến những căn nhà, phủ lớn cũng rất ồn ào, nhưng nếu có kẻ phạm tội
với ý định lẩn trốn vào đám đông nơi đây thì thật sai lầm, bởi người
Bạch gia có mặt khắp nơi.
Bà bán rau qua đường có thể là cảnh vệ
Bạch gia, ông đẩy xe bán bánh, người tàn tật trong góc hẻm, tên ăn mày
hoặc cũng có thể là những đứa trẻ... Không một kẻ trộm nào thoát được.
Lũ tội phạm thì không biết được điều này, thế nhưng người trước ngã xuống, người phía sau sẽ dần sinh nghi mà cố kỵ phạm pháp nơi đây. Vì thế trị
an ở kinh thành này đứng đầu Hưng Nam.
Danh tiếng của Bạch gia
không được tốt đẹp trong mắt những thành trì quận huyện khác, người Bạch gia có mặt ở đâu cũng trêu chọc rất nhiều người, thậm chí còn lén lút
bắt cóc những thiếu nữ, nam nhi có diện mạo đẹp. Chuyện này cao tầng các tông môn, gia tộc khá đều biết thậm chí cả hoàng thất nhưng bọn họ có
thể làm được gì nào.
Bạch gia có một vị triệu hồi sư khuynh đảo
tứ quốc, tạo ra hộ quốc đại trận che chở cho người dân Hưng Nam, làm bao nhiêu chuyện thần kỳ khác, đưa Hưng Nam sánh ngang hàng với ba quốc gia khác.
Dù vị triệu hồi sư kia đã quy thiên nhưng dư âm vẫn còn
đó, cao tầng các gia tộc đều là kẻ làm chính trị, thừa biết nếu quân chủ tránh phạt Bạch gia chắc chắn sẽ khó phục chúng, bởi vị triệu hồi sư
kia đã tận tâm cống hiến vì Hưng Nam thế mà con cháu hậu nhân của ngài
lại bị người chèn ép, cái ác danh này chắc chắn quân chủ sẽ không gánh
chịu, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho Bạch gia, cũng mặc dân chúng phỉ
nhổ.
Phủ Bạch gia, một tòa phủ rộng lớn nằm ngay giữa đế đô, cách hoàng cung chục dặm, chiều dài và chiều rộng của tòa phủ đệ này còn lớn hơn cả hoàng cung, cảnh vệ canh gác rất nhiều, luân phiên túc trực. Bên dưới khuôn viên rộng lớn còn vẽ một pháp trận hộ tộc.
Bây giờ
đang là ban đêm thế nhưng trong khuôn viên lại có rất nhiều nam, nữ
sinh, ai cũng mặc y phục xám tượng trưng cho đệ tử Bạch gia. Bọn họ đang luyện tập điều khiển huyền khí trong cơ thể, từng hàng từng hàng thay
phiên đánh nát con mộc nhân.
Trong đó cũng có các hàng đệ tử đạt
tới huyền sư Bạch Liên, hiện đang luyện tập phóng thích lực lượng nguyên tố ra ngoài, nhắm vào các bia đỏ trên tường.
Nếu có thành viên
của các tông môn, gia tộc khác ở đây chứng kiến họ sẽ thấy rằng toàn bộ
những môn đồ này đều là những người đã bị Bạch gia “bắt cóc” gây ra bao
nhiêu căm phẫn cho thế nhân.
Tại tòa nhà lớn nhất ở phủ Bạch gia
này, có một căn phòng đèn còn đang sáng. Tòa nhà này chỉ khi có dịp đặc
biệt như họp mặt cuối năm, có những quyết định quan trọng hay là gia chủ triệu tập thì mới sử dụng. Và những nhân vật trong căn phòng đó đều là
các trưởng lão Bạch gia và gia chủ Bạch Thiên Ân, bọn họ cùng ngồi vây
quanh một chiếc bàn lớn.
Ai nấy đều chú tâm với thanh niên đang
đứng thuyết giáng sau lưng gia chủ Bạch Thiên Ân. Người đó là Bạch Khôi
Nguyên, con trai độc nhất của gia chủ, cũng là thiếu niên dưới năm mươi
tuổi duy nhất được đặt cách vào phòng họp này bởi hắn luôn là quán quân
của Danh Dự bảng, một loại xếp hạng thành tích đặc biệt cảu Bạch gia.
Bạch Khôi Nguyên mặc một bộ sơ mi trắng, đeo cà vạt đỏ, bỏ hết những trang
sức kia đi và búi tóc dài của hắn lên nhìn vô cùng chững chạc điển trai, không có một chút bóng dáng cảu công tử ăn chơi thường thấy mà thần
thái, ánh mắt, cử chỉ khi thuyết giảng cũng vô cùng lão luyện.
Quy củ Bạch gia cũng rất nghiêm khắc, ai ngồi trong này dù là nam hay nữ
trưởng lão đều phải ăn mặc theo tiêu chuẩn, mặc sơ mi trắng, khoát bên
ngoài áo com lê hay vét tùy thích nhưng bắt buộc phải mang cà vạt, đây
là truyền thống Bạch gia từ khi vị triệu hồi sư kia tại vị đến giờ.
Không khí buổi họp cũng rất trang nghiêm, tĩnh lặng, tất cả đều chăm chú vào
bài báo cáo của Bạch Khôi Nguyên. Gia chủ Bạch Thiên Ân đeo mắt kính đen không ai có thể đoán ra tâm tình ông lúc này.
“...”
“Nhờ
vào việc mở rộng thị trường sang Hoa Điêu mà doanh số tổng kết năm nay
của chúng ta tăng 17% so với năm ngoái. Ta xin kết thúc báo cáo.”
“17%, thiếu chủ, lời này là thật sao?” Có trưởng lão nhìn bảng số liệu mà kinh ngạc hỏi.
“17%, đây thật sự là con số rất lớn.”
“Còn cao hơn cả An Lạc và Thịnh Thế nữa sao?”
“...”
Bạch Khôi Nguyên liếc nhìn đến một nữ trưởng lão, nháy mắt ra hiệu. Nữ
trưởng lão gật đầu nói: “Không sai, bộ phận tài chính chúng ta có thể
làm chứng. Thế nhưng 17% này chỉ mới dừng lại ở thành Hạ Hải.”
Nói đến đây ánh mắt của các trưởng lão đều không che giấu nổi vẻ xúc động.
Đây là thị trường cực kỳ lớn nha, chỉ mới có một trong các thành trì lớn của Hoa Điêu mà doanh thu đã tăng cao như thế rồi, đến lúc thu lấy toàn bộ thị trường thì...
Lúc này gia chủ im lặng bắt đầu cất tiếng:
“Khoảng một tuần nữa sẽ diễn ra Tứ Quốc Tranh Bá, lần này do Hoa Điêu tổ chức, các vị, để nắm được dự án lần này ai cũng rõ rồi chứ.”
Bạch Thiên Ân vừa dứt lời làm cho không khí trong phòng trở nên im ắng, lạnh dần đi. Cửa sổ được mở ra cho thoáng mát, một vài trưởng lão đã lấy
điếu thuốc ra châm lửa, một vài trưởng lão thì lấy gương soi mặt tỉ mỉ.
Ai cũng liếc mắt nhìn nhau kể cả là Bạch Thiên Ân, trong mắt chứa đựng một sự đề phòng, cẩn thận đến cực điểm. Đây là nội đấu của Bạch gia, ai
cũng hăm he miếng bánh lớn lần này, trong mắt bọn họ chứa đựng tính
toán, căn phòng chỉ còn lại mùi thuốc và những ánh nhìn.
Bạch
Khôi Nguyên cũng ngồi vào bàn, một vị quản gia mang lên một chiếc hòm
vàng lớn, lỗ khóa có rất nhiều trận pháp, cấm chế. Lão lấy ra một chiếc
chìa khóa cắm vào, dễ dàng mở hòm ra.
Hơi thở của các trưởng lão, Bạch Thiên Ân, Bạch Khôi Nguyên đều trở nên ngưng trọng, căn phòng im
lặng đến mức làm tiếng gõ bàn lạch cạch như là một thứ âm thanh chấn
động vậy.
Những điếu thuốc rít mạnh, phả ra hơi khói cay nồng,
một vật trong hòm được quản gia cẩn trọng đem ra. Nhìn cách mà tất cả
đều hướng về nó thì có thể đoán được đây là một món gia bảo nào đó cực
kỳ trân quý.
Trên tay quản gia là một xấp giấy cứng có hình chữ
nhật tinh xảo, có năm mươi hai tấm chia đều cho mười ba vị có mặt ở đây
bao gồm cả Bạch Thiên Ân và Bạch Khôi Nguyên. Phân chia xong quản gia
lập tức thối lui, để lại bầu không khí ngẹt thở trong phòng.
Ai
cũng nhận lấy bốn tấm giấy, bọn họ đưa mắt qua lại, cảnh giác tới lui,
bên ngoài cũng có thể cảm nhận được sự tàn khốc trong này, tranh đấu nội môn, nội gia luôn luôn tàn khốc như vậy, huống hồ là đại gia tộc như
Bạch gia, quy mô phải lớn đến mức không tưởng.
Mười ba người, mỗi người cầm bốn phiến giây cứng như có cảm giác đang cầm thần binh lợi
khí, ai nấy đều sát khí kinh người, đề phòng lẫn nhau. Không khí trong
phòng càng lúc càng lạnh dần, đã sắp tuôn trào ra khỏi chiếc li đầy.
“Các vị...” Bạch Thiên Ân vừa rít xong điếu thuốc trong miệng rồi quăng nó
xuống sàn, động tác cầm bốn tờ giấy cứng trên tay như làm động tác muốn
mở màn.
“Ta tới trắng rồi.” Toàn bộ người trong phòng đồng loạt quát lớn, giơ bốn phiến giấy cứng trong tay ra.
Tất cả ký hiệu trên bốn phiến giấy trên tay tất cả đều giống nhau, không sai biệt được.