Minh Hoa lập tức phóng to kích thước của các hạt đang chuyển động, hai người có thể thấy rõ ràng, các electron bên trong huyền khí có những vệt đen
tím rất nhỏ bám trụ bên ngoài làm cho kích thước của chúng to hơn hẳn,
chính thứ này chặn hai bên electron lại không cho chúng tiếp cận được
nhau.
“Oán niệm sao...” Minh Hoa lẩm bẩm, cô đột nhiên vẽ trên không chữ
“sát” bắn vào trong khối băng tinh chứa đựng huyền khí rồi đặt chúng lên một cái cốc, nói: “Tỉ tỉ, tỉ thử rã băng xem.”
Thiên Tuệ làm theo lời Minh Hoa rã băng cho hai khối băng tinh, nước
của hai bên hòa quyện vào nhau, chỉ là một màu xanh lam thuần. Dưới hình ảnh phóng to mà hai người thấy, lúc này kích thước của các electron bên trong huyền khí đã bằng với các electron bên linh khí.
Thiên Tuệ mở to đôi mắt đẹp, kinh ngạc nhìn Minh Hoa nói: “Minh Hoa...”
Minh Hoa gật đầu: “Huyền khí nơi đây cất chứa ý niệm nào đó vô cùng
nhỏ, cùng thứ này tu luyện càng lâu ta sợ rằng đến một mức nào đó ý niệm tích tụ đủ lớn sẽ chiếm lấy ý thức của tu sĩ, trở nên điên cuồng hiếu
sát.”
“Tại sao chứ? Tại sao linh khí thiên địa ở một nơi huyết tinh như ma
giới lại sạch sẽ vô cùng mà một nơi thanh bình như thế giới này, lại độc đến thế?”
Thiên Tuệ thì không biết nhưng Minh Hoa lại khác. Ánh mắt cô lóe
sáng, mọi sự đều đã thông suốt, cô bèn kể lại cho Thiên Tuệ nghe về cuộc nói chuyện giữa mình và lão Bạch Hổ.
Theo như lời lão hổ kia đã kể, hàng trăm vạn năm trước ở thế giới này đã xảy ra một thảm họa, một ma đầu từ thiên ngoại giáng lâm xuống mảnh
thiên địa này, đồ sát vô số sinh linh, huyết tẩy vạn tộc, thôn tính
thiên địa.
Long Quân Thần Vương, người đại diện cho toàn bộ sinh linh nơi đây,
cùng tứ linh đứng lên đối chiến với thiên ngoại tà ma. Bọn họ đã thắng
hiểm, chặt được cái đầu của ác ma đó nhưng vấn đề xảy ra tiếp theo mới
thật sự nan giải.
Ác ma Xương Cuồng giết hại bao nhiêu sinh linh, hấp thụ oán khí,
những cảm xúc bi thương tiêu cực, sự phẫn nộ của sinh linh chuyển hóa
thành sức mạnh trong cơ thể hắn. Long Quân Thần Vương đã lấy được cái
đầu của hắn nhưng cỗ thân thể kia chứa đựng lực lượng chí tà hùng hậu đã lẩn trốn vào thiên địa.
Cỗ thân thể kia dường như đã sinh ra ý thức, trốn tránh khỏi thăm dò
của Thần Vương. Không còn cách nào khác, ngài đã tách mảng thiên địa làm ba giới tiên – ma – nhân, cô lập lực lượng kia mà vừa luyện hóa lực
lượng đó.
Đến đây sinh mệnh Thần Vương đã không chống đỡ được nữa, ngài quy
thiên để lại cho tứ linh bọn họ tiếp tục luyện hóa. Ngay khi Thần Vương
quy thiên thân xác ấy đã xuất hiện trở lại.
Thế nhưng trải qua trận chiến tàn khốc cả bốn đều suy yếu đến cực
điểm, tinh thần đã thấm mệt, thân xác ác ma đã tấn công bọn họ, khiến tứ linh bị nhiễm tà. Bọn họ đã thống nhất dùng lực lượng sót lại của mình
hấp thu toàn bộ tà lực vào người, sau đó mỗi người một ngã tự phong ấn
chính mình trong không gian khác. Còn thân xác kia đã thất lạc.
“Vậy ý của muội là bọn họ chỉ mới hấp thu lấy tà lực của tên ác ma
kia, còn những cảm xúc bi thương, tiêu cực, oán niệm kia vẫn tồn tại
trong vị diện này?” Nghe câu chuyện của Minh Hoa, Thiên Tuệ đã lờ mờ
hiểu ra gì đó rồi.
Minh Hoa gật đầu, nhưng Thiên Tuệ vẫn còn thắc mắc, nàng nói: “Vậy cơ thể của tên ác ma kia, nó nằm ở đâu chứ, lão ta đã nhờ muội tìm nó
nhưng lại không có bất cứ thông tin gì thì khác nào mò kim đáy bể.”
Minh Hoa im lặng một chút, cô lắc đầu nói tiếp: “Không có oán niệm,
chỉ có những cảm xúc tiêu cực đã lưu lại nơi đây mà thôi. Còn oán niệm
kia có lẽ đã bị tứ linh hấp thu.”
Suy nghĩ nhiều như vậy làm Minh Hoa khá đau đầu, tay cô nghịch ngợm
tô tới tô lui ba vòng tròn nhỏ trên bàn, còn Thiên Tuệ thì cứ nhìn ba
vòng tròn kia mà suy nghĩ tới điều gì đó.
Bỗng ánh mắt nàng lóe sáng lên, nàng bắt lấy bả vai Minh Hoa, nói: “Hình như ta đã hiểu ra gì đó rồi.”
Thiên Tuệ chợt ghi lên ba vòng tròn ba chữ tiên – ma – nhân, nàng
nói: “Tên ác ma kia hấp thu oán niệm làm sức mạnh, mà oán niệm xuất hiện khi một sinh mệnh bị giết đi, vậy khi chiến tranh xảy ra số oán niệm
sinh ra sẽ vô cùng lớn.”
“Nếu suy nghĩ của ta là đúng thì chiến tranh giữa tiên – ma xảy ra
mấy vạn năm liên tục đã tạo ra rất nhiều oán niệm. Nhưng đến đời chúng
ta do phụ thân ta và U Lệ thúc phản đối chiến tranh đã làm cho số oán
niệm này giảm đi, vì thế bọn họ đã bị thủ tiêu.”
Nghe đến câu cuối khuôn mặt Minh Hoa dần trở nên lạnh lẽo, giọng nói
cũng trầm hẳn đi: “Cho nên là thân xác tên đó khả năng rất cao là ở tại
ma giới?”
Thiên Tuệ gật đầu, ánh mắt nàng cũng không còn vui vẻ nữa, nhiệt độ
trong phòng cũng trở nên lạnh đi theo tâm tình hai người, nàng nói: “Nếu như cản trở bọn họ đã bị giết từ lâu rồi, chúng ta cũng sẽ không sống
tới bây giờ. Có thể bọn họ đã biết gì đó không nên biết nên đã bị kẻ
trong bóng tối thanh trừ.”
Cả hai cùng nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, càng tới gần chân tướng
con đường dường như càng tăm tối giống như mảng trời đêm kia vậy.
Gió lạnh lẽo thổi qua hàng lá ngoài khung cửa, các cường giả đỉnh cấp đều cảm nhận được cơn sóng ngầm đang nổi lên, nó có lẽ sẽ mang đến sự
thanh tẩy hoặc là huỷ diệt.
…
Nơi giao nhau giữa vực sâu bóng tối và thiên khung ánh sáng, có những ánh sao không ngừng xuất hiện.
Bỗng có một giọng nói từ vực sâu vọng lên: “Một nguồn sát lực xuất
hiện trong Chiến Vực, tám phần tương ứng với sát lực của Luân Trầm.”
Tiếng nói vừa dứt thì không gian này ngập tràng trong âm thanh to
nhỏ, danh xưng "người đó" xuất hiện đã khuấy động toàn bộ không gian.
“Làm sao có thể, “người đó” đã bị tiêu diệt hàng tỉ tuế nguyệt, không có khả năng luân hồi chuyển sinh.”
“Cũng không thể có khả năng tái sinh ở một nơi như chiến trường chư thiên.”
“Ác thần các ngươi đã nhìn lầm rồi.”
“...”
Tranh luận đã qua, không gian lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Âm thanh ở
vực sâu bóng tối lần nữa vang lên: “Các vị, dù chỉ là một phần tỉ khả
năng nhưng nếu thật sự xảy ra, “người đó” tái sinh, tất cả sẽ bị huỷ
diệt.”
Không gian lần nữa rơi vào trầm tư tĩnh lặng, ai cũng có tính toán của riêng mình.
“Ở nơi nào?” Những giọng nói uy nghiêm từ thiên khung ánh sáng vọng xuống.
“Không xác định rõ, chỉ biết nó tồn tại trong chiến trường chư thiên.” Những giọng nói vô cảm từ vực sâu bóng tối vang lên.
“Vậy xuất lực đi.”
“Chinh phạt.”
“Mang đến sự huỷ diệt.”
“Giáng xuống chiến trường chư thiên.”
“...”
Ánh sáng và bóng đêm, hai đạo bất đồng, hai bên khác biệt đã bỏ qua
rào cản, hợp sức với nhau để hướng mũi kiếm về phía kẻ thù chung.
Vực sâu bóng tối và thiên khung ánh sáng tách rời, trở lại quỹ đạo
vốn có của nó. Hàng tỉ ánh sáng nhỏ li ti trong vũ trụ rộng lớn đồng
loạt di chuyển khỏi vị trí mà hàng tỉ năm đã cư ngụ.
...
Những con người, những sinh vật, mọi sự tồn tại ở thế giới cố hương
của Chí Trung đều có thể thưởng thức cảnh tượng sao băng tuyệt đẹp trên
bầu trời đêm.
Tương truyền rằng nếu được chứng kiến mưa sao băng, con người chỉ cần nhắm mắt và cầu nguyện, mọi điều ước của họ sẽ trở thành hiện thực. Sao băng tượng trưng cho điềm lành, hạnh phúc, là vị thần hộ mệnh che chở
con người khỏi rắc rối và hiện thực hóa những ước mơ tốt đẹp.