“Lâu rồi tao chưa rời khỏi Hương Đàm, Nguyễn Lăng Hòa không cho tao
trông con nhiều vì sợ tao dạy hư nó, tao phải bảo với anh ta rằng đây là lần cuối cùng tao đưa Nhạc Trúc đi chơi thì anh ta mới đồng ý.” Mãi cho đến khi cậu nhóc và người trông trẻ khuất bóng, Chu Ly mới thu lại tầm
mắt.
Việc anh ta không thể rời khỏi Hương Đàm liên quan đến phán
quyết của tòa án trong vụ kiện mấy năm trước, tôi nhớ anh ta bị kết án
quản chế trong ba năm và phải lao động công ích ba tiếng mỗi tuần, tính
từ lúc bản án được thi hành thì có lẽ năm ngoái đã kết thúc.
“Anh muốn nói gì?”
“Chắc mày thấy tao thảm hại lắm nhỉ, bị chính Alpha của mình bỏ rơi mà.”
Tôi cảm thấy nực cười: “Tại sao anh lại nghĩ rằng tôi phải để tâm đến chuyện của anh?”
Dù trước đây đã nghe tin đồn từ Lương Thu Dương, nhưng những chuyện này
đối với tôi không khác mẩu tin tức giải trí trên mạng là bao, người
trong cuộc làm gì không liên quan đến tôi, và tôi cũng không muốn quan
tâm.
“Không phải thế à?” Anh ta cười cười, “Tự dưng tao quên mày
là kiểu người thiện lương có trái tim nhân hậu khiến người ta phát ói.
Tao với mày khác nhau thật đấy, tao muốn cái gì thì phải giành lấy cái
đó cho bằng được, sẵn sàng loại bỏ tất cả những kẻ mà bản thân thấy đáng ghét, kể cả vật cản trên đường là Alpha đi chăng nữa, tao cũng quyết
đạp lên từng người một và biến họ thành bàn đạp cho sự thành công của
tao.”
Giống như tôi và Tống Bách Lao trước đây, vì một người làm
anh ta thấy ngứa mắt, một người chắn đường anh ta nên cả hai chúng tôi
đều xứng đáng bị anh ta giẫm đạp và đối xử một cách tàn nhẫn.
Anh ta bảo tôi là người thiện lương có trái tim nhân hậu khiến người ta
phát ói, vậy bản tính ích kỷ, nham hiểm đến cùng cực của anh ta đáng
được ca ngợi lắm ư.
“Sao anh sống vô tình thế?” Tôi khó hiểu.
Chu Ly nhìn tôi một lúc, không trả lời câu hỏi này.
“Sắp tới tao sẽ quay về phụ trách bộ phận Năng lượng của tập đoàn nhà họ
Chu, chuyển lời đến Tống Bách Lao là nếu có ân oán gì thì giải quyết
trên thương trường.” Anh ta đeo kính râm lên rồi quay lưng bỏ đi.
Đầu óc tôi bắt đầu lơ đễnh kể từ lúc bấy giờ, dù không muốn bận tâm nhưng
không thể phủ nhận rằng tâm trạng tôi đã bị xáo trộn bởi cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
“…… Úc.”
“Ninh Úc!”
Tôi hoàn hồn, Tống Bách Lao đang cầm một chai nước khoáng uống dở đứng trước mặt tôi, nước bám trên da vẫn chưa được lau khô.
“Sao ngẩn ngơ thế?” Anh duỗi tay vò rối tóc tôi rồi đưa cho tôi chai nước khoáng.
“Em vừa gặp Chu Ly……” Tôi nhận lấy chai nước, ngẩng đầu lên uống vài hụm,
sau đó kể lại cho Tống Bách Lao nghe chuyện đã xảy ra ở nhà vệ sinh.
“Cái thằng âm hồn bất tán đấy. Muốn đè đầu anh trên thương trường cơ đấy?” Anh cười khẩy, tỏ vẻ khing thường.
Trước đây Chu Ly chưa bao giờ đánh bại được Tống Bách Lao, dù học hành không
nghiêm túc nhưng Tống Bách Lao luôn có thể ngồi vững ở vị trí nhất toàn
khối, anh ấy chính là điển hình của kiểu học sinh biết cách tư duy nhưng lại lười biếng. Còn Chu Ly, dù anh ta đã chăm chỉ mày mò đến mấy thì
cũng chỉ dậm chân ở hạng hai.
Một người cứng cỏi bẩm sinh như anh ta không thể chấp nhận được chuyện này.
“Em khó chịu vì chuyện này ư?” Tống Bách Lao nâng cằm tôi lên, hơi cau mày.
“Em sợ anh ta lại giở trò.”
Anh lau khóe môi tôi: “Không tin năng lực của chồng em à?”
Mặt tôi bỗng nóng bừng lên vì cách xưng hô này, tôi tránh ánh mắt anh, lí nhí: “…… Tin.”
Mặc dù trong cuộc sống hàng ngày chúng tôi là một cặp vợ chồng, giới thiệu
với người khác cũng như thế, nhưng thỉnh thoảng anh ấy sẽ tự xưng mình
là “chồng”, nhất là những lúc ở trên giường.
Khiến cho mỗi lần nghe thấy từ này, tôi lại phản xạ có điều kiện.
Có lẽ vì quan tâm đến cảm xúc của tôi nên đến tối, Tống Bách Lao đã yêu cầu đổi sang khách sạn khác cách chỗ cũ vài kilomet.
Khi biết sự việc, giám đốc khách sạn tưởng nguyên nhân là do cách phục vụ
chưa đến nơi đến chốn của họ nên thành tâm lên tận phòng để xin lỗi.
Tống Bách Lao trả lời thẳng với người nọ rằng không phải mình không hài lòng với cách phục vụ của họ, mà là anh không muốn ở chung đụng một nơi với
đống rác.
Nghe xong, sắc mặt của giám đốc khách sạn thay đổi mấy lần, sau đó lơ mơ cười gượng và rời đi.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Sau đó tôi không gặp Chu Ly nữa, nhưng khi chúng tôi ra biển câu cá, Ninh
Hi lại bị say sóng, con bé nằm trong cabin, rên rẩm luôn mồm suốt chuyến đi.
“Em gái, em không sao chứ?” Tống Mặc lo lắng ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay em gái.
Ninh Hi hé mắt một cách yếu ớt, khóc nói: “Anh ơi, em giấu một hộp chocolate dưới bệ cửa sổ phòng em, bao giờ về anh nhớ ăn nhé…… Xong anh nhớ
chuyển lời cho ông nội Lạc, ông nội Tống và ông nội Hạ là em gái yêu các ông lắm hộ em.”
Nước mắt của Tống Mặc sắp trào ra: “Em đừng nói thế chứ, anh lo cho em lắm.”
Bị say sóng thôi mà làm như sắp rời xa trần thế vậy.
“Em gái, dậy uống chút nước chanh nào, uống xong sẽ bớt khó chịu ngay ấy
mà.” Tôi đỡ con bé dậy và bón cho ít nước, sau đó dán miếng dán bạc hà
ra sau tai con bé rồi dỗ nằm xuống.
“Bình thường em gái không bị
say xe mà sao hôm nay lại say sóng nhỉ.” Mợ Cửu vắt khăn ướt, đắp lên
trán cho Ninh Hi, đau lòng nói: “Mặt mày trắng bệch hết cả.”
“Chắc buổi sáng ăn nhiều quá nên đầy hơi.” Sáng nay con bé ăn hai quả trứng,
một bát cháo kê, một đĩa hoa quả, một chiếc bánh sừng bò và một cốc sữa
đầy ự, tôi nghi ngờ con bé bị bội thực.
Tôi ra khỏi cabin, Tống Bách Lao cầm cần câu cá nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn tôi: “Thế nào rồi?”
“Đang dặn dò ‘di ngôn’ kia kìa.” Tôi nói đúng sự thật, “Con bé muốn giao hết đồ ăn vặt mình giấu cho anh trai.”
Tống Bách Lao bật cười: “Bà tướng cướp.”
Quả nhiên là do ăn nhiều quá nên bị khó tiêu, ngủ một giấc dậy, Tống Ninh
Hi lại nghịch ngợm như giặc nô, chạy ngược chạy xuôi khắp thuyền xong
thì ngồi xuống bên cạnh Tống Bách Lao, đòi bố dạy câu cá.
Tống Bách Lao đưa cần câu cho con gái, nhưng mới nắm vào trong tay, Ninh Hi đã suýt bị chiếc cần câu nặng trĩu kéo xuống biển.
Con bé bị kéo loạng choạng về phía trước, Tống Bách Lao móc lấy thắt lưng
Ninh Hi rồi xách bổng lên, chiếc cần câu cũng trở về trong tay anh.
“Thích học nữa không?”
Em gái là cô công chúa nhỏ được cả nhà cưng chiều, nhưng chỉ cần xuất hiện ở trước mặt Tống Bách Lao thôi là sẽ biến thành một đứa trẻ lép vế đáng thương.
“Ghét bố lắm!” Quỷ sứ con đoán ngay ra là mình đang bị bố Bách Lao trêu dai, miệng bĩu dài ra như mỏ vịt.
“Cho ghét.”
“Ghét.”
Tống Bách Lao nhún vai cười: “Chẳng sao, cần mỗi mẹ con thích thôi.”
Con bé phồng mang trợn má, tức đến nỗi đỏ hết cả mặt, hai tròng mắt bắt đầu rơm rớm.
Tôi sợ con bé khóc thật, vừa định bảo Tống Bách Lao không đùa con nữa thì
Ninh Hi đã nhào vào ngực bố, lấy lòng nói: “Con đùa bố thôi, con yêu bố
mà.”
Sau đó Ninh Hi lại chạy đi chơi với anh trai, hai đứa đứng cạnh thùng cua
cá Tống Bách Lao bắt được, bàn luận ngoại hình và mùi vị của chúng một
cách rôm rả.
Thấy mấy đứa nhỏ không chú ý tới chỗ này, tôi bước đến bên cạnh Tống Bách Lao rồi ngả đầu lên vai anh.
“Cần mỗi em thích à?”
Nước biển xanh biếc lấp lánh trải dài vô tận, ngắm một lúc lâu sẽ không
tránh khỏi sinh ra cảm giác cô đơn, nhưng khi ôm Tống Bách Lao, tôi lại
thấy an tâm khó tả.
Mười năm trước, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được tình yêu tha thiết của anh.
“Cần mỗi em thích thôi.” Tống Bách Lao buông một tay ra khỏi cần câu rồi xoa mặt tôi, “Anh không lừa em đâu đấy.”
Tôi nhắm mắt lại để cảm nhận làn gió biển mang theo mùi mằn mặn, ẩm ướt phả vào mặt. Tiếng đùa của lũ trẻ kèm theo tiếng sóng biển bên tai như khơi dậy dòng hải lưu ấm áp từ trong xương cốt, cảm giác thoải mái đến mức
tôi không muốn cử động đầu ngón tay.
Sóng xô dữ trên đường trở về khiến Ninh Hi không thích ứng được, thậm chí còn nôn mửa ra. Về đến
khách sạn, con bé nằm vật ra giường, đến cơm tối cũng không ăn, ngủ tới
ngày hôm sau mới khá hơn.
Mợ Cửu kể nửa đêm Ninh Hi bừng tỉnh rồi nằng nặc đòi gọi điện cho Lạc Thanh Hòa, con bé lải nhải một tràng dài
cùng ông nội, nào là cháu nhớ ông lắm, ông đừng quên cháu nhé. Lạc Thanh Hòa nghe cháu gái nói vậy thì hoảng phát sốt cả lên, vội vàng kêu con
bé đưa điện thoại cho mợ Cửu để hỏi rõ sự tình, đến khi nghe tin cháu
gái chỉ bị say sóng thôi thì mới yên tâm.
Nói chuyện với Lạc
Thanh Hòa xong, con bé còn muốn gọi cho cả Tống Tiêu, nhưng tín hiệu
sóng chỗ Tống Tiêu gặp vấn đề nên không liên lạc được, con bé đành bấm
số gọi tới máy của Duy Cảnh đạo nhân.
Duy Cảnh đạo nhân kể chuyện viển vông trên trời dưới đất khiến con bé choáng váng đầu óc, bởi vậy
mà mới trò chuyện được năm phút, con bé đã lấy lý do mình buồn ngủ để
tạm biệt ông nội Hạ
Có thể nói, con bé chính là sự kết hợp giữa
Tống Bách Lao và tôi, tính cách ngang ngược, bạo lực thiên về Tống Bách
Lao, còn tính tình ngoan ngoãn thì giống tôi, nhưng mà chẳng biết con bé giống ai mà hay thích diễn thế nhỉ.