Tử Kinh Thành lịch sử phải nói là lâu đời nhất ở Hoàng Thiên quốc,
không chỉ vẻn vẹn là bề dày lịch sử, mà Tử Kinh Thành còn được nhiều
người biết đến hơn là do, nơi đây cũng sinh ra tới không ít thiên tài.
Lúc mà Hoàng Thiên quốc Quốc Vương vừa mới lập quốc, cũng là nhờ Tử Kinh
Thành một vị thiên tài kiệt xuất đến chống đỡ, càng về sau, Hoàng Thiên
quốc càng thêm lớn mạnh, Tử Kinh Thành càng đối với triều đình mà nói là trọng yếu cực kì, có lẽ chỉ thua kém hoàng tộc một chút.
Cũng
không phải chỉ có Tử Kinh Thành mới xuất hiện thiên kiêu, vài trăm năm
trước cũng toát ra một cái nhân vật mạnh mẽ ngút trời, không thua kém gì vị thiên tài tuyệt hảo lúc bấy giờ là Tử Kinh Luân, Lục Phong Tiên xuất hiện, khiến cho cán cân bắt đầu thay đổi.
Bất Khánh Thành cũng do Lục Phong Tiên một tay xây dựng nên, trọng yếu cũng không thua kém gì
Tử Kinh Thành, bởi vậy cả hai bên đều như nước với lửa, hoàn toàn không
dung nạp được nhau.
Cũng bởi tình hình đó mà, triều đình vì sợ nội chiến mà chủ động đi ra điều hòa, tuyên cáo nói rằng, trong vòng mười
năm sẽ tổ chức một lần thi tuyển, hai thành đều có thể lựa chọn ra những nhân tài của bên mình, cùng nhau thi đấu, đội nào chiến thắng thì sẽ
càng có được quyền nói chuyện hơn.
Ý nghĩ của triều đình cũng rất
khá, nói lời như vậy để kích thích càng nhiều thêm những thiên tài mới
xuất hiện, đem cống hiến cho triều đình, một cách không đường hoàng mà
nói, triều đình chỉ là lợi dụng hai cái siêu cấp đại thành này để mưu đồ chiến tranh.
Những cái tiểu quốc phụ cận lúc ban đầu, hầu như đã
bị Hoàng Thiên quốc nuốt chửng, chỉ có vài cái vẫn còn thực lực quá mạnh mẽ, cho nên mới có thể bảo toàn được lãnh địa, nhưng điều đó chỉ sợ là
không kéo dài lâu, với tốc độ hiện tài, chỉ không tới hai mươi năm nữa,
các tiểu quốc phụ cận có thể bị Hoàng Thiên quốc thôn tính.
Nhìn chung mưu đồ của Hoàng Thiên quốc rất lớn, về lâu về dài có thể xưng hùng một phương.
Tử Kinh Thành cùng Bất Khánh Thành chiến đấu cũng đã có qua hơn trăm năm,
mỗi lần đều là hòa nhau, không bên nào phân ra thắng bại, lần này cả hai đều xuất hiện thiên kiêu trăm năm khó gặp, là Chu Vạn Kha cùng Sử Lục.
Bọn hắn có thể nói là nhân tố quan trọng trong trận chiến lần này, nhưng
ngoài bọn hắn, những cái thành khác cũng có xuất hiện kì tài, trăm năm
mới có thể xuất hiện một cái, mà ngoại trừ Chu Vạn Kha cùng Sử Lục ra
thì năm người còn lại thực lực cũng chỉ thua kém hai cái một chút xíu.
Bảy người bọn hắn được mọi người gọi là Thất Tuyệt Nhân, cùng giai thì
không có ai là đối thủ, đứng đầu đám người không nghi ngờ chính là Chu
Vạn Kha, Sử Lục, ai cũng đồng ý với bọn hắn, mà hai cái bọn hắn từng
khiêu chiến với nhau không ít lần, mỗi lần đều bất phân thắng bại, cho
nên cũng chỉ có cách này.
"Bất Khánh Thành lần này, chuẩn bị ngược lại là dư thừa, cần phải đề phòng chúng ta như vậy." Một tên trong Tử
Kinh chiến đội hơi giận nói.
Bên trong bí cảnh một tháng qua, xuất hiện không ít linh dược trân quý, còn có xuất hiện nhiều hơn một gốc
bán tiên dược, ngoại trừ Cửu Ngọc Hương đang ở trong tay Đường Thần, còn có một gốc Kinh Long Thảo, nó cũng đang ở giai đoạn sắp lột xác thành
một gốc hoàn chỉnh tiên dược.
Mà Tử Kinh Thành cùng Bất Khánh
Thành thì đều cùng lúc bắt gặp gốc bán tiên dược này, cho nên cả hai đã
không nhường nhịn mà lao vào đánh nhau, một gốc bán tiên dược, hoàn toàn có thể thay đổi thế cục này, mà cả hai cái siêu cấp đại thành thì đều
không ai nhường ai, cho nên đến bây giờ, đã hơn một tháng trôi qua, vẫn
không có ai xuất thủ lấy đi.
"Hừ! Bọn chúng thực lực vậy mà mạnh
như thế, cùng chúng ta trước đó chiến đấu đã đề thăng không ít, xem ra
muốn lấy được gốc bán tiên dược này, chỉ có chờ đợi Vạn Kha đội trưởng
hắn." Một tên tuấn mĩ nam tử nói, hắn ánh mắt nhìn chăm chú ở phía Bất
Khánh Thành đứng ở xa xa.
"Bọn Tử Kinh Thành kia thật sự là khinh ngưòi quá đáng, nếu không phải Sử Lục đại ca kêu chúng ta ở đây, ta
nhất định sẽ đem chúng đánh thành đầu heo." Liêu Bạch Tương giơ tay múa
quyền, hận không thể ngay lập tức đem đám người Tử Kinh Thành đánh ngã.
"Đừng vọng động, đại ca kêu chúng ta ở đây, hẳn là có lý do, bên kia tên Chu
Vạn Kha có lẽ cũng đã nói như vậy, tạm thời cả hai bên đều đình chiến,
đợi đến lúc đại ca trở về, lại đoạt lấy gốc Kinh Long Thảo kia." Trường
bào nam tử giọng thâm trầm nói, hắn cũng muốn ra tay đoạt lấy gốc bán
tiên dược kia, nhưng Sử Lục phân phó như vậy, hắn càng thêm không dám
manh động.
Ở bên ngoài hai cái chiến đội, hai thân ảnh đang triền
đấu với nhau, ngươi tới ta đi, dư ba gợn sóng mạnh mẽ khiến tất cả xung
quanh đều bị thổi bay, yêu thú cũng không dám bén mảng đến gần, hai thân ảnh này không ai khác chính là Chu Vạn Kha cùng Sử Lục.
Bọn hắn
ước định, cả hai chiến đấu, chỉ cần ai thắng liền có thể lấy gốc bán
tiên dược kia đi, nhưng một lần này đại chiến chính là hơn bảy ngày, hai bên đều sức cùng lực kiệt, nhưng đấu chí lại không vì vậy mà giảm
xuống, Chu Vạn Kha cùng Sử Lục đều là Thất Tuyệt Nhân đứng đầu, thực lực không ai tưởng tượng được.
Giờ phút này, cả hai bên đều là ánh
mắt nhìn chằm chằm đối phương, lại không có xuất thủ, chiến đấu đến bảy
ngày liên tục, bọn hắn toàn thân linh khí cũng đã hao sạch từ lâu, nhưng mà không bên nào dám buông lỏng cảnh giác, để đi khôi phục tự thân.
"Lại giống như lần trước, lại hòa." Chu Vạn Kha hắn cười khổ, không biết qua bao nhiêu trận chiến, hắn từ đầu đến cuối đều cùng Sử Lục đánh hòa,
không chỉ có hắn Sử Lục cũng đồng dạng như vậy, tuy là kẻ thù không đội
trời chung với nhau, nhưng bọn hắn lại xem nhau như tri kỉ.
Mỗi
lần giao phong đều chứng tỏ bản thân đã tiến bộ hơn, ngươi có được cơ
duyên, ta cũng có, như vậy, bọn hắn đều là lẫn nhau cùng tiến lên, có
thể nói nếu như không có ân oán giữa hai bên, nói không chắc, bọn hắn
thật trở thành tri kỉ của nhau.
"Cái tên nhà ngươi lúc nào cũng
như vậy, ta toàn tưởng lần này nhất định sẽ vượt mặt được ngươi, lại
không nghĩ đến ngươi cũng đang tiến bộ." Sử Lục thì ngước đầu nhìn trời
cao, trong mắt hiện lên một cỗ không thua cuộc.
"Xem ra gốc bán
tiên dược kia, coi như từ bỏ." Bồi tiếp thêm môt câu Sử Lục thân hình
biến mất ngay tại chỗ, không phải hắn thật sự biến mất mà là hắn tốc độ
quá nhanh khiến hắn giống như là biến mất.
Nhìn theo Sử Lục bóng
lưng, Chu Vạn Kha dần trở nên kiên định, hắn nhất định sẽ trở nên cường
đại hơn, đem ân oán của hai nhà xóa bỏ, đồng thời cũng đem triều đình
lần nữa thiết lập lại, nó đã quá mức thối nát.
Ngay sau đó, hắn cũng biến mất tại chỗ.
"Soạt."
Cả hai đều đồng thời xuất hiện ở chiến đội của mình, ánh mắt đảo qua một
lượt, khí thế mạnh mẽ tản mát ra, khiến thành viên trong chiến đội không tự chủ mà toát mồ hôi hột.
"Rời đi thôi."
Sử Lục dùng một
giọng nói nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại mang theo một ý chí không thể
kháng cự lại, giống như một vị đế vương nhìn xuống bầy kiến hôi, hoàn
toàn là bất lực.
"Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy lại nhường cho bọn
hắn?" Liêu Bạch Tương không hiểu, hắn đã là rất thèm khát thu hoạch đến
gốc bán tiên dược kia, lại đột nhiên bỏ đi như vậy hắn thật là không
muốn.
Sử Lục chỉ lườm hắn một cái, một cỗ lạnh buốt sống lưng
truyền khắp hắn thân thể, hắn chỉ đành cúi đầu, làm theo lời Sử Lục,
nhưng trong mắt hắn lại hiện lên một đạo hàn quang, không ai biết hắn
đang nghĩ gì.
Nhìn thấy Bất Khánh Thành chiến đội rời đi, Tử Kinh
Thành bên này vui như được mùa, cứ tưởng gốc bán tiên dược này đã thuộc
về tay của bọn hắn, nhưng Chu Vạn Kha lại giống như tạt một gáo nước
lạnh khiến tất cả im lặng.
"Cũng đến phiên chúng ta rời đi rồi."
Hắn lấy hơi trầm thanh âm nói ra, cũng giống như Sử Lục, một cỗ ý chí không thể phản kháng cũng xuất hiện, đám người đều bừng tỉnh ra, thì ra hai
vị đội trưởng đều là bất phân thắng bại, cho nên mới không ai giành lấy
gốc bán tiên dược này.
Hai bên đều lần lượt rời đi, để lại một
chút tiếc nuối trong lòng, cho dù là Sử Lục hay Chu Vạn Kha cũng đều đối với gốc bán tiên dược này có chút hứng thú, chỉ cần đem nó luyện hóa,
hai bên nhất định phân ra được thắng bại, nhưng bọn hắn lại đem ước định lên trên hết, cho nên cũng chỉ đành rời đi.
Để lại cơ duyên cho một cái chiến đội khác.
Đường Thần cùng Tiền Đông thì đang không ngừng tìm kiếm tung tích của đám
người còn lại, nơi này quá mức rộng rãi, muốn tìm một người không nghi
ngờ là khó đến giống như mò kim đáy bể, mà lại bọn hắn lo sợ rằng một số người tu vi khá yếu sẽ không chống đỡ nổi.
"Chết tiệt, nơi này
thật sự là quá rộng, bằng vào chúng ta hai người, muốn tìm thấy cũng
thật khó." Tiền Đông tức giận, một quyền đấm vào thân cây, đã hơn nửa
ngày tìm kiếm, bọn hắn một chút tung tích cũng tìm không ra, làm sao mà
không tức giận.
Mặc dù có để lại đặc thù ấn ký nhưng thời gian
thật sự là có hạn, nếu như không nhanh chóng hội hợp, đến lúc đó chỉ sợ
là đã không kịp trở tay. Ai cũng không biết bao lâu nữa bí cảnh sẽ đóng
lại, dài thì nửa năm, mau thì hai tháng, mà bây giờ đã là qua một tháng, bố cục đã là không xác định được.
"Bình tĩnh trước, ta tin tưởng, bọn hắn cũng đang gấp rút tìm chúng ta, điều tốt nhất là để lại càng
nhiều dấu hiệu càng tốt, làm tăng khả ăng chúng ta bắt gặp nhau." Nghe
được Đường Thần nói như vậy, Tiền Đông cũng mới hết bực tức, mà hắn càng thêm tích cực khắc lấy càng nhiều thêm ấn ký.