Jules được Lộ Lê dẫn đường mới nhớ lại khi Brian rời đi mang theo tâm
trạng thế nào, hình như là đột nhiên đoán được kẻ đứng phía sau là ai,
trừ phẫn nộ có vẻ còn có một chút khổ sở.
Nhưng vì sao anh ta lại khổ sở, bởi vì thân phận kẻ phía sau không bình thường, anh ta biết đối phương, không thể tin được sẽ là người này?
Jules cảm giác mình đã bắt được trọng điểm, chậm rãi nhìn về phía Lộ Lê, vẻ mặt khó có thể tin nổi, "Không thể nào?"
"Đến lúc đó em hỏi anh ta sẽ biết." Lộ Lê kết thúc cái đề tài này.
Tâm trạng Jules hạ xuống, cậu nghĩ bây giờ tâm trạng Brian chắc chắn cũng không dễ chịu chút nào.
"Nếu em lo lắng cho anh ấy, buổi tối đến vương cung đi, bây giờ thì không
cần, em đi cũng vô dụng, bây giờ phải lên tinh thần đi, qua một thời
gian nữa em phải lên chiến trường rồi." Như là biết cậu ta suy nghĩ cái
gì, Lộ Lê quay đầu lại nói thêm một câu.
Nghĩ đến việc lên chiến trường, tâm trạng Jules tốt hơn một chút.
Kết thúc huấn luyện, Jules vội vàng chạy tới vương cung.
Brian không ăn tối, sau khi trở về đến chỗ Vương Thái Hậu hơn mười phút, rồi
vẫn luôn ở trong thư phòng không ra. Jules đi vào thư phòng, nhìn thấy
anh ta ngồi bên kệ sách, đóng chặt rèm, gương mặt chìm trong bóng tối,
quanh thân mang cảm xúc âm u còn thêm chút bi thương không dễ phát hiện.
Jules đi đến bên người anh ta, muốn an ủi lại không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể ôm lấy anh ta.
Hai tay Brian ôm lấy cậu, dùng sức khá mạnh, Jules nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Thật lâu sau, tiếng Brian khàn khàn vang lên trong thư phòng.
"Chuyện Kathleen gài bẫy em ở yến hội sinh nhật, hóa ra là mẫu hậu xúi giục ở
sau lưng, bà ấy phát hiện quan hệ của chúng ta, biết Kathleen không muốn tuân thủ hiệp nghị, cho nên châm ngòi thổi gió để cô ta xuống tay với
em, hôm nay lúc ta chất vấn bà ấy, bà ấy đã nói ra hết."
Jules á khẩu không trả lời được, "...... Em tưởng Kathleen tự muốn làm như vậy, nhưng làm như vậy có ích gì cho bà ấy?"
Brian cười lạnh tự giễu, "Bởi vì bà ấy hận ta cướp đi vương vị của phụ vương
và Bob, hận ta giam phụ thân và Bob lại, cho nên bà ấy muốn ta mất đi
người quan trọng nhất, để ta hối hận cả đời."
"Sao lại có mẫu
thân hận con trai mình như vậy được......" Jules không thể lý giải suy
nghĩ của Vương Thái Hậu, cuộc sống của cậu quá mức thuận buồm xuôi gió,
cha mẹ luôn coi cậu như bảo bối.
"Chỉ là em chưa từng gặp qua
thôi, thật ra mẫu hậu từ rất lâu về trước đã đứng ở phía Bob và phụ
vương rồi. Phụ vương muốn phế bỏ thân phận thái tử của ta không phải suy nghĩ một sớm một chiều, mẫu hậu cũng biết, bà ấy từng khuyên phụ vương, buồn cười là cũng chỉ có một lần, bà ấy bị phụ vương thuyết phục, từ đó về sau ta muốn cái gì đều chỉ có thể tự mình cố gắng có được."
Anh ta tốn mười mấy năm mới vất vả nắm giữ được quân đoàn II ở trong tay,
vì không để phụ vương bắt được sai lầm, cướp đi quân đoàn II, mấy năm
nay anh ta vẫn luôn rất cẩn thận, cũng không dám làm ra bất luận chuyện
gì khác người, ngay cả thích Jules cũng chỉ có thể trộm thích.
Có đôi khi, Brian thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta không biết nói ngọt như Bob, không thể lấy lòng phụ vương mẫu hậu như gã, nhưng anh ta là
thái tử của đế quốc, việc anh ta phải làm là làm một tấm gương. Trước
kia anh ta vẫn luôn cho rằng phụ vương mẫu hậu cũng nghĩ như thế.
"Người giết chết Kathleen cũng là mẫu hậu, để giá họa cho ta, làm gia tộc Bart cho rằng ta muốn giết người diệt khẩu, bà ấy còn muốn lặng lẽ rải rác
chuyện này ra ngoài, phá hư danh dự của ta."
Quốc vương bệ hạ vì
muốn ở bên con trai độc nhất của gia tộc Leon là Jules, giả tạo cái chết của vương hậu Kathleen, quang minh chính đại cưới Jules, để tuyệt hậu
hoạn còn giết vương hậu.
Đây là tin tức mà vương hậu để người thả ra, đến lúc đó để gia tăng tính chân thật, chắc chắn bà ta sẽ phát
video hoặc ảnh Kathleen bị tiễn đi và giết chết.
Một khi bà ta thành công, Brian sẽ dính lấy phiền toái lớn.
Đáng tiếc bà ta vẫn đi sai một nước cờ, Brian vừa biết Kathleen bị giết, lập tức đã đoán được hung thủ là Vương Thái Hậu. Trên đường đi tìm Vương
Thái Hậu đối chất, anh ta đã bắt kẻ truyền tin lại.
Vương Thái
Hậu có thể làm được hết thảy, chỉ có thể do đã an bài người trà trộn bên cạnh Kathleen, như vậy cái gọi là chứng cứ chắc chắn cũng là do đối
phương lấy được.
Sự thật chứng minh Brian đã quyết định đúng, khi bắt được người, đối phương vừa mới đưa đồ cho Vương Thái Hậu, Vương
Thái Hậu còn không kịp có động tác khác đã bị Brian phái thị vệ lấy lại.
Phát hiện kế hoạch thất bại, thứ dùng để chèn ép Brian bị cầm đi, Vương Thái Hậu vừa thấy anh ta đã tức giận đến mức nói không lựa lời, cuối cùng mẹ con vẫn trở mặt thành thù.
Vương Thái Hậu là mẫu hậu đã sinh ra
và nuôi lớn anh ta, Brian vẫn hy vọng thời gian có thể làm phai nhạt hết thảy, quan hệ của họ có thể khôi phục như trước kia, cho dù không thân
mật khăng khít, ít nhất cũng có thể ở chung hoà bình.
Hành vi của Vương Thái Hậu đã phá vỡ điểm vô căn cứ này, Brian thất vọng, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
"Không sao, anh còn có em, chờ em mạnh mẽ lên, đến lúc đó cũng chỉ có em có thể bắt nạt anh." Jules nắm tay lại nói.
Brian bị chọc cười, nâng lên gương mặt đang dựa lên bụng mình, ôm cậu lên
trên đùi, "Nhóc cưng này, ta cho rằng em sẽ nói chờ em mạnh mẽ lên, ai
cũng không thể bắt nạt ta, cho dù người thân cũng không được."
Jules cười hì hì, "Đó là chuyện không có khả năng, chúng ta cũng là người thân nha."
Khói mù trong lòng Brian nháy mắt trở thành hư không, duỗi tay xoa đầu cậu,
khiến đầu tóc cậu biến thành tổ chim, "Em nói rất đúng, về sau em chính
là người thân của ta, ta chỉ cho mình em bắt nạt thôi. Vậy em tính khi
nào thì gả cho ta, dọn đến vương cung ở cùng với ta?"
Jules bất mãn nói: "Gả cái gì, em cũng là đàn ông."
"Được, vậy em chuẩn bị khi nào thì cưới ta?" Đại trượng phu co được dãn được.
Jules vui vẻ, "Dù sao hiện tại cũng không được, Kathleen vừa mới chết không
lâu, chúng ta đã kết hôn, người ngoài chắc chắn sẽ nói lung tung. Với cả bây giờ còn chưa được, chờ em gây dựng sự nghiệp ở quân đội, có thể
xứng đôi với anh, thì chúng ta sẽ kết hôn."
Brian thở dài, "Vậy chờ tới khi nào." Anh ta đột nhiên cảm thấy xa xăm không hẹn ngày.
"Anh có ý gì hả, khinh thường em sao, bây giờ em đã không phải em trước kia, gen và thực lực đều được đề cao rồi. "Jules trừng mắt nhìn anh ta.
"Nếu em tới quân đoàn II, ta có thể để Louis tích cóp quân công cho em, sẽ
nhanh hơn quân đoàn I nhiều, Tần Vũ là cái tên nói một không có hai, hắn sẽ không giúp em gian lận đâu." Brian thản nhiên tiếc nuối, lấy việc
công làm việc tư mà nói.
Jules hận không thể sinh thêm một đôi
mắt để khinh bỉ anh ta, "Anh chính là quốc vương bệ hạ đấy, nói như vậy
không sợ tướng sĩ của anh thất vọng buồn lòng sao?"
Brian cũng đúng lý hợp tình, "Em biết ta biết, hơn nữa thêm một Louis, cũng chỉ có ba người biết mà thôi."
"Anh không cần thể diện thì em cần, nếu để Tần thượng tướng và anh trai
biết, em không còn mặt mũi gặp bọn họ nữa." Jules phản đối mãnh liệt.
Tức khắc Brian lên cơn ghen, "Bây giờ em nói mấy câu đều không tách khỏi anh trai, ta ghen tị có biết không?"
Jules giả ngu, "Ù tai, không nghe ra."
Brian ấn cậu vào lòng chà đạp một trận, hai người ở trong thư phòng triền
triền miên miên một lúc lâu mới đi ra ngoài ăn bữa tối.
Ăn xong bữa tối, Brian bảo Jules cùng anh ta đi gặp Vương Thái Hậu.
Brian tỏ vẻ mình thật sự rất hạnh phúc trước mặt bà ta. Không có bọn họ, anh
ta còn có Jules, và anh ta sẽ không lại hy vọng tình thân xa vời từ trên người bà ta nữa, ngày mai sẽ tiễn bà ta đi, để bà ta đi làm bạn với phụ vương và Bob.
Brian đối xử với phụ vương và Bob không nhân từ
như vậy, không cung phụng ăn ngon uống tốt giống mẫu hậu. Đối với bọn
họ, anh ta hận huyết thống quá thân cận, tuy nhiên anh ta cũng không
phải người tuyệt tình như vậy, vẫn sẽ bảo đảm bọn họ không chết đói,
nhưng tìm người hầu hạ bọn họ thì không có khả năng.
Vương Thái
Hậu đã sớm biết tình cảnh của họ từ trong miệng anh ta, mới có thể vội
vàng không chờ nổi mà ra tay, muốn để Brian đưa bọn họ về.
Hiện
tại nghe được Brian muốn đưa bà ta qua, trong giây lát phẫn nộ quá mức
lẫn lộn với cảm xúc đoàn tụ với trượng phu và con trai, muốn nói những
câu khó nghe nhất, Brian lại không muốn nghe.
Sau cánh cửa đóng lại truyền ra tiếng Vương Thái Hậu đập phá.
Trên đường trở về họ gặp được Barbara.
Hiện tại Barbara trưởng thành hơn trước kia rất nhiều, Brian cũng không có
tình cảm sâu đậm với cô em gái này, nhưng cũng không gây khó xử, sau khi kế thừa vương vị vẫn giống như trước đây, cho nên cuộc sống của Barbara coi như cũng thoải mái.
Có lẽ do ngày qua ngày trôi qua thoải
mái, tư tưởng Barbara cũng rộng rãi hơn, có khi trở về còn đi gặp Vương
Thái Hậu, khuyên bà đừng đối nghịch với anh cả nữa, lần nào cũng bị
Vương Thái Hậu ném ra ngoài, cô cũng không thèm để ý.
Brian biết
Barbara đang tỏ thái độ với mình, cô ta sẽ không đứng ở phía mẫu hậu phụ vương, may mà anh ta cũng không cần dùng hôn nhân của cô để mượn sức
gia tộc nào.
Năm nay Barbara sẽ kết hôn, đối tượng của cô là một
gia đình quý tộc cũ, có ba bốn trăm năm lịch sử, gần trăm năm nay đang
trên đà xuống dốc. Gia tộc không lớn mạnh giống như trước kia, bất kể là trưởng bối hay tiểu bối đều sống vô cùng khiêm tốn, cũng không qua lại
với những hào môn quý tộc khác.
Brian sai người điều tra, biết
chàng trai kia cũng có lý lịch tốt, nên trước đó không lâu đã đề bạt vị
hôn phu của cô, để cô em gái này có thể xuất giá một cách rực rỡ nhất.
Barbara không biết là tự suy nghĩ cẩn thận, hay là có người khác nhắc nhở cô, hôm nay đến đây để nói lời cảm tạ anh ta.
"Em tới rất đúng lúc, ngày mai mẫu hậu phải rời đi rồi, em qua với bà ấy lần cuối cùng đi." Brian chờ cô nói xong mới mở miệng.
"Vậy bây giờ em sẽ đi thăm mẫu hậu." Barbara trên mặt không đổi sắc, dường như đã sớm đoán trước kết quả này.
Sự thật cũng là như thế, Barbara đã không còn chỉ biết kích động và không
biết suy nghĩ như trước kia, mẫu hậu nhìn không rõ, nhưng cô thì thấy rõ ràng.
Anh cả sẽ không dung túng bà tiếp như vậy, có kiên nhẫn bao nhiêu thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị chà sạch.
Tuy nhiên cô không ngờ giờ khắc này đến nhanh như vậy, cô còn tưởng là anh
cả đã hết kiên nhẫn, nhìn thấy mẫu hậu mới biết bà đã làm chuyện gì.
"Vì sao mẫu hậu muốn nói những việc này cho con?" Barbara cũng không chớp
mắt, quan sát mẫu hậu đã không còn đoan trang, thỉnh thoảng còn giống
như người điên.
"Barbara, mẫu hậu biết con nghĩ gì, đơn giản là
muốn tiếp tục làm công chúa thôi, anh con đã điên rồi, nó có thể giết
chết cả vương hậu của mình, sớm muộn gì cũng sẽ đến phiên các con. Con
là đứa con gái mẫu hậu thương yêu nhất, mẫu hậu thật sự không muốn nhìn
thấy con có chung kết cục như mẫu hậu." Vương Thái Hậu từ ái nhìn cô,
trong mắt ẩn ẩn có điên cuồng nhợt nhạt.