Sau khi trở về nhà Mễ Lạc Tranh bắt tay vào làm cơm tối,mặc dù trong lòng
còn ngi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.Do mất hồn nên ngón tay vô tình chạm vào thành chảo nóng hổi, bỏng đau mà giật nảy mình làm rơi cả
muỗng xào rau xuống nền nhà.
Phó Thừa Phong vừa tắm song xuống lầu thì nghe tiếng la,vội vàng nhanh chân chạy xuống cầm cổ bàn tay cậu xã dưới vòi nước lạnh.
"Em đấy sao lại không cẩn thận như vậy chứ? thấy chưa bị phỏng rồi
đây này?" Y cau mày lo lắng,ngữ khí không vui lên tiếng trách móc cậu.
Bị y mắng nhưng Mễ Lạc Tranh hoàn toàn không cảm thấy buồn,ngược lại
còn mím môi cười,chứng kiến cảnh người thương vì bản thân mà lo lắng đến nhường này khiến cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc .Cả người như đắm chìm
trong hồ rượu vang,lâng lâng tê dại đến kì lạ.
"Ra kia ngồi để anh nấu cho" cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị ý nhấc
bổng,bế gọn ra phòng khách.Vừa buông tay đã bị cậu níu lấy cổ áo kéo
xuống,hôn lên môi y một cái rõ vang.Nở nụ cười xấu xa song mới chịu vẫy
tay tiễn y rời đi,ánh mắt Phó Thừa Phong hơi híp lại định xán tới nhưng
chợt hửi thấy mùi khen khét,nên vội co chân chạy vào bếp xử lí.
Đang dùng cơm thì lại có người tới nhà,Phó Thừa Phi mặt không biểu
tình bước tới bàn ngồi xuống.Người làm thấy ông chủ lớn tới thì vào
trong lấy ra bộ chén đũa mới,phận làm "con dâu" nên bổn phận sới cơm cho cha chồng dĩ nhiên thuộc về cậu.Hai tay cầm chén đưa tới trước mặt kính cẩn nói "Mời ba dùng cơm ạ"
"Ừ" Phó Thừa Phi nhẹ nhàng đáp,trãi qua hơn năm cuối cùng ông cũng
hiểu rõ vấn đề.Thời buổi hiện đại rồi,con cái sống với nhau vui vẻ hạnh
phúc là được.Cần gì phải chấp nhất,gậy đánh uyên ương chia rẽ làm cái
gì? càng làm tới thì càng đẩy tình cha con ra tít mù khơi mà thôi.
Như chợt nhớ ra chuyện gì,ông buông chén cơm xuống tức giận mắng "M*ẹ kiếp nhà của lão tử mà cũng dám trộm".
Nghe y mắng Mễ Lạc Tranh cũng không giấu nổi tò mò,nhiều chuyện dừng đũa hỏi "Nhà ba có trộm vào sao ạ?họ trộm gì thế"
Phó Thừa Phong vẫn bày bộ dáng "I Don't Care" nhưng động tác chậm chạp kia đã tố cáo tất cả.
"Đồng hồ Rolex! cùng một cặp với a Phong. Con b*à nó còn cả ghan
chuốc thuốc đàn chó săn của lão tử,tốt nhất đừng để ta bắt được bằng
không nhất định sẽ cho họ nếm mùi đau khổ,lăng trì xử huyết tên cầm đầu
của bọn nó cho hã cơn giận"
"Khụ...khụ..." Mễ Lạc Tranh che miệng ho sặc xụa,suýt nữa phun luôn miếng thịt đang nhai trong miệng.
Đồng hồ rolex,biệt thự ngoại ô rồi đàn chó săn bị bỏ thuốc.Tất cả chuyện này chẳng phải do bọn Lưu Chương làm hay sao?
Lão thiên aa đừng trùng hợp như vậy chứ?
Phó Thừa Phong nhìn cậu đầy lo lắng,bàn tay để trên lưng nhẹ nhàng
vuốt.Đợi cậu ngừng ho thì cầm khăn ướt tới lau miệng,Mễ Lạc Tranh uống
song hớp nước dần lấy lại bình tĩnh.Cậu cố ra vẻ trấn định hỏi "Ngoài
đồng hồ ra ba còn bị mất cái gì không? ví dụ như tiền mặt hay trang sức
chẳng hạn?"
"Không có,chỉ mất đồng hồ thôi.Camera quay đươc hình rồi nhưng bọn
trộm này qủa thật thông minh.Bọn chúng mặc toàn đồ đen,đã vậy còn đeo
kính nhìn xuyên đêm,che kín từ trên xuống dưới không để lộ bất cứ chổ
nào"
Nghe tới đây cậu liền vui vẻ thở hắt một hơi.Bày ra bộ dáng thương
tiếc, nhẹ giọng an ủi vị chủ nhà bị mất đồ bất đắc dĩ này .Cũng may lần
này bọn họ trót lọt nhưng lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy,không
khéo cả đám bị cha chồng bắt đươc thì e rằng hậu qủa tuyệt đối còn hơn
chữ "thảm".
Ăn song Phó Thừa Phong cùng cậu tới trường học,cũng đã hai tháng vắng mặt rồi ,nếu là người thường chỉ sợ đã bị nhà trường tống cổ cuốn gói
từ lâu.Cùng lúc ấy mặt trời vươn mình qua khung cửa sổ, mặt trời như một vòm sáng lặng lẽ xuất hiện từ phương Đông, băng ngang qua phía xa xăm,
nhưng lại dừng chân chút đỉnh bên trong những ngôi nhà cao tầng.
Ánh mặt trời xuyên qua bức màn che lớp kính thủy tinh, tỏa ra những
tia nắng vàng nhạt, bên đường tấp nập dòng xe, những dòng bụi thi nhau
phiêu đãng khắp chốn.
Thành phố dần dần thức tỉnh sau đêm dài, đèn đường lần lượt tắt,
nhường công việc lại cho ánh dương. Ánh sáng len lỏi qua từng phố lớn
ngõ nhỏ. Lúc này vẫn chưa đến bảy giờ, những học sinh ngồi bên cạnh cửa
sổ cảm thấy rất chói mắt, đành dùng tay che lại.
Giờ học của đại học vô cùng sớm bây giờ cũng đã vào lớp rồi, trong
lớp người người bàn tán, người người xôn xao.Đám Lưu Chương hôm nay đặc
biệt ngoan ,vào tiết tự động giở sách ra.Cúi đầu ngâm nga đọc thầm,thi
thoảng lại túm đầu vào nhau nói chuyện nhưng biểu cảm ngiêm túc ,giáo
viên bộ môn đứng trên bục giảng ngó xuống hiếm thấy mà mỉm cười hài
lòng.
Giờ ra chơi Phó Thừa Phong xuống canteen mua lên hai phần bánh su kem ,một chai trà ô long và một hộp sữa dâu ít đường.Về tới cửa lớp trùng
hợp chạm mặt Ngôn Hoắc Hi trong bộ tây trang cắt may tinh xảo,dáng người cao gầy vừa phải trái ngược với chân dài vai rộng,cơ bắp hữu lực của
y.Nói theo phong cách thời xưa thì tên này chính là "tiểu bạch kiểm" mua vui cho đời,còn y chính là "Nhiếp chính vương" còn không thì là "Đại
tướng quân" quyền cao chức trọng,căn bản không phải ai cũng có thể đánh
đồng.
Phó Thừa Phong tự cho là phải,dùng ánh mắt khinh miệt liếc qua
anh,càng nhìn càng thấy ghét.Hồi lâu hừ lạnh một tiếng,đi ngang qua còn
cố tình đụng mạnh vào vai khiến Ngôn Hoắc Hi lão đảo suýt ngã.
Theo sau y vào lớp cùng nhau tiến về phía Mễ Lạc Tranh,Phó Thừa Phong ngồi xuống gỡ hộp bánh ra rồi chọc ống hút đưa qua,bản thân cũnh nhanh
chóng xử lí bữa sáng ăn thêm.Vừa cắn bánh vừa uống trà,động tác thực vội vàng,nhưng nhan sắc cả hai lại ghóp phần tạo thành cảnh đẹp ý vui không hề phản cảm như đã nghĩ.
Ngôn Hoắc Hi cố nén nổi chua sót đang dần lên men trong lòng anh, bước về phía bục giảng chuẩn bị vào tiết như thường.
Học được vài ngày lại bận bịu công việc,Mễ Lạc Tranh tuy không muốn
xa nhưng thực sự hết cách.Đành quấn quýt triền miên được lúc nào thì hay lúc đó.
_________
Thầy chủ nhiệm đã chướng mắt bọn người Mễ Lạc Tranh từ lâu,tuy nói
bọn họ học toàn hạng khá giỏi thế nhưng lại là lưu manh.Lão hành nghề đã 30 năm, chưa hề có học sinh nào thoát khỏi ma trão mà lão đã giăng
ra.Một khi đã ghét ai thì sẽ luôn tìm cách quang minh chính đại nhất ,để tống cổ người đó đi.Vì lẽ đó mà lão trở thành khắc tinh của toàn bộ
sinh viên với biệt danh "Qủy Kiến Sầu".
Mễ Lạc Tranh đánh tiếng cho bọn Lưu Chương về căn biệt thự đó song
thì quải cặp vào trường,ai dè lại bị thanh thước dài chắn ngang.Qủy Kiến Sầu cùng các thành viên hội học sinh đứng chặn trước cửa,trông mặt lão
vô cùng ngiêm túc khiến đám người xung quanh bất giác dừng lại,tránh xa
cậu một khoảng nhất định.
Lão ta nhìn cậu từ trên xuống dưới,rồi lại đi xung quanh nhòm ngó
,chân mày cau chặt lại giống như muốn tìm ra lỗi sai để bắt bẻ vậy.Thầm
tiếc nuối vì cậu mặc đồng phục đều đạt chuẩn,phất tay cho vào nhưng lại
dõi theo bóng lưng người khuất xa.
Lão lấy danh dự ra thề nhất định phải phá tan cái tổ chức phi đạo đức này.
Từ hôm ấy ngày nào đến trường gã luôn tìm cách ghây khó dễ cho cậu,sợ ở thêm ngày nào thì thị phi ngày đó.Chính Mễ Lạc Tranh cũng bị cả hai
bên phiền đến thở không ra hơi,nhịn hết nổi nên cố gắng chờ tan học.Vì
mai là ngày nghĩ nên cậu định sẽ hẹn thầy ra giải thích rõ ràng,dù sao
chuyện này nói qua điện thoại lại không để thành ý.
>
Giáo viên chủ nhiệm đọc song lại ngạc nhiên không thôi,thằng nhóc này làm vậy là có dụng ý gì?
Chẵng lẽ những màn răn đe của lão trước đó đã phát huy hiệu qủa nên
cậu ta giác ngộ ra rồi chăng? Cũng tốt,phóng hạ đồ đao lập địa thành
phật.Người xưa có câu "Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại",chỉ cần cậu ta thật tâm hối cải thì lão sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện.
Nhưng chẳng may không phải ý lão thì vế sau lại đúng tâm nữa,toàn
trường ai cũng sợ cái băng đảng khét tiếng này.Hơn nữa người đứng đầu tổ chức lại là môn hạ dưới trướng lão,chỉ cần khống chế được vua thì còn
sợ bố con thằng nào nữa.Cậu ở ngoài sáng lão ở trong tối,trực tiếp đốc
thúc chỉ huy mệnh lệnh.Đến lúc đó thì toàn bộ cái trường này chẳng phải
là thiên hạ của họ Ngô ta sao?
Nghĩ tới viễn cảnh viện trưởng và toàn bộ giáo viên qùy xuống dưới chân gọi lão một tiếng
"Ngô ca" thì nụ cười trên mặt càng sâu.Cái chức "Minh chủ võ lâm" này lão đã muốn từ rất lâu rồi.
Chiều hôm sau lúc tan trường do có hẹn nên Mễ Lạc Tranh vội vàng thu
dọn đồ đạc,mang ba lô nhanh chân rời đi.Ngang qua hẽm thì gặp bọn Lưu
Chương đang đứng hút thuốc, nhìn cậu liền từ bên trong hỏi vọng ra "Lão
đại anh tính đi gặp ai sao?"
"Gặp chủ nhiệm" cậu không dừng lại mà vừa chạy vừa nói.
Tại công trường bỏ hoang sắc trời dần ngã màu cam,thầy chủ nhiệm đút
tay túi quần đứng đợi trước xe máy múc.Bất chợt phía sau vang lên tiếng
nói
"Chương ca anh nói thật sao? lão đại định trừ khử chủ nhiệm ở đây?"
"Nếu không thì sao? bọn mày thử nghĩ mà xem ông thầy đó cả một tháng
nay cứ liên tục nhắm vào lão đại,hòn đá cản chân phiền phức này lão đại
còn nhịn nổi sao? hơn nữa anh ấy chọn địa điểm cũng thật tốt,công trường bỏ hoang.Đến lúc giết song thì cho xác vào thùng phi rồi đổ xi măng lên ,thần không biết qủy không hay đem vứt xuống biển là hủy thi thành công rồi"
Giáo viên chủ nhiệm núp ở phía trước nghe song như được khai sáng mà
bừng tỉnh đại ngộ.Thảo nào tối hôm qua cậu ta chủ động nhắn tin nhận
lỗi,hoá ra chính là mồi nhữ dẫn dụ lão vào đây để tiện bề sát hại.
Ngay cả địa điểm và phương cách hủy thi cũng nghĩ song rồi còn nghi
ngờ cái gì nữa,thằng nhóc này ngoài mặt thì giả vờ làm người tốt nhưng
sau lưng lại âm thầm giở trò,tác phong thuần thục như vậy chắc chắn đã
gi*ết không ít người rồi nhỉ?
Chủ nhiệm nghĩ tới đây sóng lưng liền không tự chủ được mà toát ra mồ hôi lạnh,lỡ như xông ra bây giờ chỉ sợ cái mạng già này khó bảo toàn
rồi.Lão cố gắng điều chỉnh tâm trạng,nín thở nhón chân nhẹ nhàng men
theo đường viền bên tường mà trốn khỏi nơi này.
Thấy khu dân cư và đường lộ ở ngay trước mặt mới an tâm mà thở phào
nhẹ nhõm,lần sau cho dù là Tổng Thống Mỹ có cưỡi voi tới mời lão cũng
chẵng dám quay về nơi sát địa đó thêm lần nào nữa.