Gần đến giờ hết tiết,đề toán nâng cao cũng đã làm song.Thầy bấm máy chuyển
cảnh giao bài tập về nhà,chia theo nhóm mỗi nhóm hai người. Điểm sẽ tính vào thành tích thi cuối kì ,toàn bộ phòng học kêu vang trời vì bài vừa
nhiều vừa khó .
Nhưng than song vẫn phải làm,bọn họ nhanh chóng quýnh quáng tìm người lập nhóm.Riêng cậu lại thờ ơ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ,sao cũng
được cho dù có lập nhóm hay không đối với cậu chưa đủ tạo thành vấn
đề.Thầy đứng trên bục giải thích hồi lâu,vừa nói vừa vung tay minh
hoạ.Tai thì nghe nhưng mắt vẫn chăm chú ngắm bầu trời ngoài kia,gương
mặt không có chút cảm xúc vui buồn nào.Sau cùng lôi tập vẽ dưới bàn
ra,chuốt lại bút chì trong đầu liên tưởng tới bộ dáng của y sau này.Nét
bút sống động ,chẳng mấy chốc một bức chân dung Phó Thừa Phong nằm ngủ
gục trên bàn đã hoàn thành.Khẽ chu miệng thổi nét chì thừa trên giấy rồi kẹp nó lại vào trong.
Vừa hay chuông báo hết tiết vang lên,cả đám học sinh như được giải
toả mà bắt đầu ồn ào luyên thuyên.Mặc dù bọn họ là lớp chọn nhưng chẳng
có tí tác phong nào cả,ai không biết còn tưởng là lớp cá biệt ấy chứ.Mễ
Lạc Tranh đưa tay tháo chiếc vòng trên cổ xuống nhìn ngắm,con cá gỗ trải qua nhiều năm đã không còn màu sắc tươi đẹp như ban đầu nữa.Những vết
khắc nông bằng mũi dao trông rất ngây ngô, nhưng lại là tâm huyết của
một ai đó.Giữa lúc ồn ào thì cô chủ nhiệm từ ngoài cửa bước vào, gõ mạnh cây thước lên bảng lớn tiếng nói "Cả lớp im lặng,ngày hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón thêm một học sinh mới từ nước ngoài trở về." tới đây thì ngưng quay đầu về phía cửa, giọng điệu ngay tắp lự biến đổi kính cẩn
hơn "Phó thiếu gia mời cậu vào"
"Ừ" một đạo thanh âm trầm khàm, đầy từ tính vang lên.
Phó Thừa Phong sải chân bước vào,dáng người cao lớn trên 1m9 cộng
thêm gương mặt soái khí ngay lập tức trở thành tâm điểm của cả lớp.Đổi
lại tiếng hét chói tai kích động của các bạn nữ,bắt buộc cô giáo phải
đứng ra dẹp loạn.
"Phó thiếu cậu muốn ngồi chỗ nào ạ?"
Y hơi nhếch môi cười mỉm một vòng khắp lớp ,rồi dừng hẳn ở chiếc bàn
một người kia.Hai người cứ thế đối mắt với nhau,nhưng Mễ Lạc Tranh lại
không giấu nổi tâm trạng kích động trực tiếp rơi nước mắt.Tay Phó Thừa
Phong bất giác xiết thành quyền,từng khớp xương phát ra tiếng kêu giòn
tan.Y cũng không giới thiệu lao thẳng xuống dưới nắm cổ tay cậu kéo
đi,Mễ Lạc Tranh hơi bất ngờ nhưng mau chóng bình tĩnh lại mà thuận
theo.Hai người đi ra khỏi lớp trước ánh mắt ngạc nhiên của cô giáo và
đám bạn.
"Liêu lão sư,tên học sinh mới này là ai vậy? nhìn thái độ của cậu ta
kìa,rõ ràng là không coi chúng ta ra gì mà!" nam sinh đeo kính dáng
người bình thường ngồi ở bàn giữa tổ hai bất bình lên tiếng
"Đúng vậy,cô nhất định phải trừng phạt cậu ta"
Những học sinh khác cũng ngứa mồm châm dầu vào lửa,cô Liêu lắc đầu
nhìn theo hướng hai người rời đi nhẹ giọng nói "Người thừa kế của gia
tộc Phó thị kinh thành,các bạn nói xem nếu tôi động vào cậu ta sẽ có hậu qủa gì"
"Phó thị? vậy chẵng phải là đứa con trai bí ẩn mà mười mấy năm trước họ công bố rồi giấu nhẹm đi đấy chứ?'
"Đúng rồi đó,Phó Thừa Phong con trai của ông trùm tàu thủy Vạn Ưng."
"Đụng vào người thừa kế của Phó gia!!!trời ơi chúng ta suýt nữa toi mạng rồi"
"Ngưỡng mô cậu ta thật ,ước gì bố mình cũng giàu có như vậy"
"Phi! cứ ở đấy mà nằm mơ đi"
Phó Thừa Phong suốt quãng đường đi không hé răng dù chỉ nữa lời,bàn
tay to lớn của thiếu niên nắm chặt lấy cổ tay nhỏ mềm của cậu.Cứ thể
chạy sồng xộc lên tầng thượng,Mễ Lạc Tranh do trận dầm mưa hôm qua vốn
đã thấm mệt ,tối qua và sáng nay vừa uống hai liều thuốc cảm mới đỡ hơn
một chút.Nhưng đầu vẫn hơi nóng ,hai chân không theo kịp tốc độ của y
nên vừa lên tới bậc cuối cùng liền sẩy qua mà té bập xuống.Cổ chân đụng
mạnh vào thềm bậc thang còn phát ra một tiếng *cụp* rõ to,xương lệch
khỏi vị trí ban đầu.
Phó Thừa Phong cũng theo đà ban nãy mà té nhào,nhưng cũng may thân
thủ nhanh nhẹn kịp thời bám vào thành cầu thang.Nhưng người dưới thân
lại không may mắn như vậy,Mễ Lạc Tranh đau điếng người,A lên một tiếng
rõ to sau đó cắn chặt lấy môi dưới khịt mũi sụt xùi.
Lúc này y mới nhận ra bản thân đã qúa hấp tấp,liền qùy xuống một chân đưa tay qua bế cậu theo kiểu công chúa .Mễ Lạc Tranh theo quán tính mà
vội vàng ôm lấy cổ y,đầu tựa sát vào lồng ngực ấm áp tràn đầy mùi
hormone xạ hương quen thuộc.Sợi dây chuyền hình cá gỗ nổi bật giữa lớp
áo đồng phục và làn da trắng hồng,ánh mắt Phó Thừa Phong vừa nhìn tới cổ liền khựng lại.Chân mày cau rồi lại giãn lông mi khẽ rung ,đáy mắy dần
hiện lên tầng hơi nước mông lung.Ngay cả môi cũng hơi mím lại chút,chứng tỏ tâm trạng hiện tại của y đang rất kích động.
Mễ Lạc Tranh ghạt bỏ đắn đo trong lòng,thuận thế chồm người dậy dùng
bờ môi đỏ mềm dán lên đôi môi mỏng nhạt màu của y.Không đợi y kịp phản
ứng miệng cậu đã ghé xuống cổ, hôn nhẹ lên yết hầu rồi cắn di vài cái
.Chiếc lưỡi đỏ mềm hơi ướt chạm đến phần nhạy cảm khiến Phó Thừa Phong
bất giác rùng mình,thật ra từ lúc môi cậu dán lên thì cơ bắp toàn thân y đã căng cứng cả rồi.
Mễ Lạc Tranh lúc này lại tỏ vẻ ngây thơ vô tội, chớp chớp đôi mắt to
tròn im lặng nhìn y ,hành động y hệt lúc còn nhỏ vậy.Qủa nhiên không
sai,tuyệt chiêu vừa ra thì ánh mắt Phó Thừa Phong trở nên nhu hoà hơn
hẳn.Hàng chân mày đang nhăn lại cũng giãn ra,y thở hắt một hơi rồi lại
bế cậu theo hướng trên tầng tượng mà đi.
Trời sáng nay không nắng nhưng lại có mây,cả bầu trời bị mây đen phủ
kín.Từng cơn gió mang theo hơi lạnh hắt qua, khiến cậu ngứa mũi muốn hắt xì mấy lần nhưng không thành.
Phó Thừa Phong dường như đã lên kế hoạch và chuẩn bị từ trước,y đặt
Mễ Lạc Tranh nằm lên chiếc ghế xếp lớn có lót gối bông, xung quanh còn
có vài chiếc ghế đẩu mới toanh.Ngồi xuống ngay dưới chân cậu ,nắm lấy cổ chân trái rồi tháo chiếc giày xuống.Làn da vốn dĩ rất trắng thành ra
vết đỏ trở nên phi thường nổi bật, mắt cá chân đã có dấu hiệu xưng lên
bây giờ đã u thành cục rồi.Đáy mắt Phó Thừa Phong hiện rõ vẻ thương
sót,áp tay lên mà nhẹ nhàng xoa nắn hồi lâu.Vừa xoa vừa nhẹ giọng hỏi
"thoải mái không?"
"Ừm tay anh ấm lắm,em thích"
Song câu này y lại không hỏi nữa,đương lúc nhắm mắt tận hưởng thì
chân đột nhiên kêu *cụp* một tiếng,Phó Thừa Phong đã nắn nó trở lại vị
trí ban đầu.Mặc dù phương pháp hơi bạo lực nhưng lại nhanh và hiệu
qủa,giờ chỉ còn cảm giác nhoi nhói đôi chút chứ không hề đau điếng người như vừa nãy nữa.
Nếu là bình thường chỉ sợ y đã bị cậu đập cho một trận rồi,nhưng hôm
nay lại không có tâm trạng.Tựa đầu trên gối mềm ngắm nhìn khuôn mặt soái khí vừa xa lạ lại quen thuộc này, hàng mày kiếm mắt phượng sếch,sóng
mũi cao thẳng đặc biệt là khung xương hàm cực kì đẹp. Yết hầu theo từng
nhịp thở mà lên xuống đều đặn.Mễ Lạc Tranh xay nhất chính là bộ dáng
chuyên tâm làm việc này của y , quyến rũ mê hoặc đến lạ.
Phó Thừa Phong ngừng lai động tác xoa bóp ,y ngẫng đầu nhìn thẳng về
phía cậu.Bốn con mắt đối diện với nhau bầu không khí bất chợt trở nên ái muội.Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối
phương.
Nội tâm cậu bỗng cảm thấy hụt hẫng,khó khăn lắm mới trãi qua 10 năm
thời gian đợi chờ.Nay y đã trở về và ở ngay trước mắt nhưng sao lại
không giống như ngày xưa? Mễ Lạc Tranh suy nghĩ kế sách trong đầu song
liền nhanh chóng đưa ra quyết định,đứng dậy đi tới trước mặt y, ghì tay
lên vai hai chân hơi dang rộng ra mà ngồi thẳng xuống đùi,mặt đối mặt
với nhau.
Hai tay cậu áp vào má y mà nâng lên,môi đỏ lần nữa dán chặt lấy nhau
quấn quýt triền miên.Giây dưa hồi lâu thì cả người nóng bừng mồ hôi cũng bắt đầu tuôn,một cổ nhiệt tê từ bụng dưới truyền tới khiến nó c*ương
lên.Làm sao mà cậu không rõ được chứ,thứ đồ chơi kia mặc dù cách cả bốn
lớp quần ,nhưng Mễ Lạc Tranh vẫn có thể cảm nhận được độ cứng và kích
thước khi động tình của nó sẽ khủng tới mức nào.
"Vũ....Cung Thanh Vũ..." Phó Thừa Phong hai mắt hơi ám đỏ,thanh âm trầm khàn nay lại đặc đến khó nghe
"Em đây" Mễ Lạc Tranh vừa nói vừa vuốt ve gò má y,hai mắt cong lên mang đậm ý cười.
"Xin lỗi em...hơn mười năm qua anh..."
Còn chưa hết câu đã bị cậu dùng môi chặn lại,hôn nhẹ một cái liền dứt ra.Ánh mắt nhìn Phó Thừa Phong cũng trở nên cực kì gian manh,giống như
là....sắp ăn sạch y vào trong bụng vậy.
"Ch*ịch em đi"
"Hả?" Y nghệch mặt ra tựa hồ không nghe rõ lời cậu nói.
"Phó Thừa Phong anh ch*ịch em đi, tại đây ngay và luôn ...mau lên" Mễ Lạc Tranh giọng điệu cương quyết nhìn y nói.
"Thật...thật sao?"
"Anh..." Thấy y vẫn như cũ không chịu hành động làm cậu tức đến phát
bực,vậy được thôi không làm thì để cậu làm, ngoại lệ cho y lần này...vì
dù sao người ta mới chỉ là "con cừu non 17 tuổi" chưa có kinh nghiệm
giường chiếu mà thôi.