Kì thật đối với cậu y cũng không tính là đặc biệt chán ghét,chẳng qua
mâu thuẩn với tin tức tố Omega thơm ngọt trên người cậu ta thôi,loại lôi kéo vô hình khiến cơ thể Alpha nảy sinh ham muốn mãnh liệt từ trước tới nay đều chưa từng thử qua.Cảm giác xa lạ làm y khó chịu,nếu không phải
sớm đã trãi qua huấn luyện thì e rằng y đã tước vũ khí đầu hàng từ lâu
rồi.
Thân là nguyên soái gia tộc mỗi lần giao lưu đều bắt buộc có mặt thành ra số Omega y gặp rất nhiều,dạng dung mạo hay tin tức tố kiểu nào cũng có nhưng y chẳng hề động dung,bọn họ không xấu nhưng mỗi lần
đối diện kề cận y đều quy cũ rụt rè nhất mực khép nép.Một bộ xa lạ coi
thường tiếp xúc thường dân,tới quân bộ tham quan thì khinh rẻ chê bai
quân lính của y chán ghét vì họ dơ bẩn??mắt cao hơn trời bản chất tự cho mình là nhất này y không ưa,sinh không nổi một tia hảo cảm chứ đừng nói là kết làm đạo lữ.
Và Hứa Ấu Du dĩ nhiên ngoại lệ riêng
biệt,ngoài ý muốn không kiêu ngạo không xiểm nịnh ngoan ngoãn hiền lành
luôn luôn nghĩ cho người khác.Cậu không giống họ sống đến tùy ý thoải
mái nhưng cũng đầy rẫy tâm sự,muốn quan tâm cậu nhiều hơn chỉ là bị cặp
mắt hồn nhiên ngây thơ kia chăm chú nhìn lại khiến toàn thân y nóng như
lửa đốt.
Đúng lúc này thiếu niên từ trong phòng bếp bưng ra một
dĩa bánh ngọt,dạng này trông hệt như bánh su kem chuyên dụng trong các
bữa tiệc giới qúy tộc vậy.Cổ Tuyên biết cậu nấu ăn rất ngon nhưng không
ngờ lại khéo tay đến mức này.
Mễ Lạc Tranh tự nhiên ngồi xuống
bên cạnh ôm trụ lấy cánh tay y,cầm một cái su kem lên đưa tới bên miệng
ái nhân cười tươi nói "Đào đào nếm thử xem có ngon không nha."
Chổ cánh tay bị cậu ôm bất giác trở nên tê dại nóng ran,sóng lưng thẳng tắp cơ bắp toàn thân cứng đờ như chuẩn bị lâm trận giết địch vậy.Từ nhỏ y
đã kén ăn đối với dịch dinh dưỡng liên quan cũng chẳng thích,vô màu vô
vị đổi lại đặc biệt ưa chuộng thực phẩm tươi sống hơn.Mỗi lần trở về đầu bếp đều sẽ nấu những món y thích y,khẩu vị khó chiều không ưa dầu mỡ
hay đồ ăn qúa cay nóng vì nó không tốt cho dạ dày,ngiêm nhiên thỉnh
thoảng ăn một chút cũng không sao.
Vỏ bánh nướng đến ngã màu nhìn rất giòn lại đẹp mắt,Cổ Tuyên ngiêm túc nhai thử một miếng nhất thời
đầu lưỡi truyền đến cảm giác thơm ngọt của sốt kem tươi béo nhưng không
ngấy,vị ngon tràn ngập chiếm hữu khắp khoang miệng thậm chí ngon hơn rất nhiều so với món bánh su kem y từng ăn.
Cổ Tuyên mỉm cười một chút gật nhẹ đầu đáp "Có,ăn rất ngon"
Nhìn mấy cái bánh sót lại trên dĩa y hiếu kì nhịn không được mở miệng hỏi "Tôi...ăn thêm mấy cái được không?"
Mễ Lạc Tranh mãn nhãn toàn bóng hình y,không chút do dự ngoan ngoãn đá ứng.
Nhận được đáp án Cổ Tuyên nhanh tay cầm lên một cái cắn miếng to,thoăn thoắt rất nhanh liên tiếp ăn luôn vài cái thậm chí quên luôn cả việc có người đang si mê nhìn ngắm nhan sắc và âm mưu ăn đậu hũ y.
"...."
Trời ơi,sao ham ăn mà vẫn dễ thương đáng yêu đến vậy cơ chứ??
Tình nhân trong mắt hoá Tây thi,nhìn cỡ nào từ góc độ nào cậu đều cảm thấy y siêu cấp mê người quyến rũ là Alpha đẹp trai hấp dẫn nhất thiên hà vũ
trụ này!!
"...ngon thật,còn nữa sao?"Cổ Tuyên ngữ khí vui vẻ
nhưng đập vào mắt là dĩa sứ hoàn toàn trồng trơn,trên mặt vương vãi vụn
bánh nhỏ lẻ không đáng.Này...y hình như lỡ mồm ăn hết sạch rồi a??
"...."
Xấu hổ qúa,thật muốn kiếm can xăng tự mình tẩm liệm hoả thiêu chết đi cho rồi.
Khuôn mặt anh tuấn nháy nắt thấu đỏ vì ngại,rõ ràng người ta chỉ kêu ăn thử y chẳng những không biết ngại đã thế mặt dày vét sạch nữa chứ,giờ hay rồi đảm bảo thiếu niên sẽ nghĩ y là con lợn tham ăn hốc uống cho xem.Nhưng
thật may là cậu hình như cũng không để ý,chỉ nhẹ nhàng khều góc áo y nói "Tuần sau chúng ta chính thức khai giảng nhập học rồi,mà em vẫn chưa
biết điều khiển cơ giáp như thế nào a~"
Nghe tới cơ giáp hai mắt y tức khắc sáng rực cả lên,thân là Nguyên soái thống trị có ai còn hiểu
việc lái cơ giáp hơn y được chứ?hưng phấn nhìn cậu tự tin vỗ ngực đảm
bảo "Yên tâm đến lúc đó tôi dạy cậu."
Mễ Lạc Tranh nghe vậy tức khắc xà cả người dựa vào ngực y,thoải mái cọ cọ cười nói "Em biết anh tốt với em nhất mà."
Cổ Tuyên bất giác ngây người trong chốc,đột nhiên cảm thấy nụ cười của tên nhóc này nhìn tươi đẹp thuận mắt hơn trước rất nhiều nha?mà cũng đúng
thôi,cậu ta là Omega hơn nữa mã gen huyết thống tinh khiết nên vẻ ngoài
tinh sảo nhu mỹ là điều hiển nhiên.Tuy rằng kiều khí dễ khóc đổi lại hồn nhiên ngây thơ,tay nghề nấu ăn cũng rất tốt chung sống thoải mái không
phiền,là cái loại mà đám con cháu thế gia kia vĩnh viễn không thể nào
có.
Vì là bạn cho nên để cậu tự tiện thoải mái dựa chắc không sao đâu nhỉ?nghĩ thông suốt Cổ Tuyên liền trở lại trạng thái bình thường
buông lỏng cơ thể,không chút khách khí giơ tay xoa loạn đầu Mễ Lạc Tranh cười nói "Vậy tương lai bữa ăn mỗi ngày xin chỉ giáo nhiều hơn nha?"
Mễ Lạc Tranh nghe đến cao hứng ôm y càng chặt,hưng phấn kéo dựa như chỉ
chuột túi bám mẹ cầu an ủi vậy,cảm nhận nghe được nhịp tim nằm trong
khoang ngực ấm áp lúc này mới hạ giọng ý vị thâm trường hỏi "Đào đào đẹp như vậy tại sao đế giờ mà vẫn độc thân hay thật chứ!!"nói rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai gần trong gang tức kia tiếp "Nếu anh là Alpha
thì tốt rồi,lúc đó em sẽ chọn anh tuyên bố với mọi người rằng chúng ta
là đạo lữ hiện đã đăng kí kết hôn"
"Nhưng tiếc qúa...anh cũng là Omega nên chúng ta không thể bên nhau được rồi.'
Đùa cái gì thế?y là Alpha độc xuất thân thế gia tài giỏi hơn người,là vị
Nguyên soái toàn dân ngưỡng mộ mắc gì không được cơ chứ?khinh nhau à??
Mễ Lạc Tranh như chẳng hề thấy sắc mặt khó coi của y,cố tình bĩu môi chỉ
nói "Yên tâm đi,nếu say này anh ế không ai thèm rước thì nói em giới
thiều cho,dù sao thời gian ba năm sau này cho tới khi tốt nghiệp chúng
ta vẫn là bạn cùng phòng với nhau mà."
"....."
Mồm miệng
hưng phấn luyên thuyên không ngớt "Em nghe người ta nói nếu như mình có
vết bớt ở đâu thì kiếp trước bị dao đâm ở chổ nó hay sao á?"cái tay hư
chiêu trò luồn vào trong áo sờ nắn cơ bụng sắn chắc của y.
Cổ
Tuyên lần nữa bị "dê"nhất thời quên luôn phản ứng,mặc cậu tung hoành mày mò trong áo mà cảm giác rùng mình tê dại truyền dọc sóng lưng lan khắp
cơ thể.Sực nhớ thiếu niên hình như vừa mới tắm song nên cả người thơm
tho mát lạnh,da trắng eo nhỏ đôi chân thon dài và đặc biềt làn da non
mịn như lôi kéo dụ hoặc khiến y muốn sờ vào nó.Áo sơmi to rộng không hợp như bao bọc toàn thân cậu vào bên trong,cổ áo rộng mở loáng thoáng thấy được cảnh xuân tươi đẹp bên trong,từng giọt nước đậu lại trên chiếc
xương quai xanh tinh sảo dưới ánh đèn trở nên lấp lánh ngon miệng vài
phần.
Chăm chú đỏ mặt nhìn mãi cho đến khi thấy hàng chữ nhỏ màu
kim thêu ở vạt áo mới giật mình trừng mắt mở to,hèn chi cứ thấy quen
quen cái áo này rõ ràng là của y mặc hôm qua mà??
Tại sao lại bay tới trên người cậu ta?hơn nữa đã thế còn không chịu mặc quần nữa chứ??cái quái qủy gì đang diễn ra đây???
Mễ Lạc Tranh kéo tay y đặt lên eo mình thản nhiên nói "Áo của a Đào em thích lắm,nên anh cho em luôn cái này được chứ?"
"...."
Y còn có thể nói không sao?
Chóp mũi vốn thính nên chỉ cần hít nhẹ liền ngửi thấy hương thơm ngọt ngào
tươi mới của tin tức tố và sữa tắm trái cây,hoà trộn với hương gỗ tùng
bách mà y quen dùng để giặt áo,phảng phất như nó đang thay y ôm trọn
thiếu niên vào lòng vậy.Suy nghĩ đen tối bậy bạ cùng hành động trêu ghẹo của cậu khiến toàn thân y nháy mắt thấu đỏ,đả kích tôn nghiêm trầm
trọng thần sắc âm trầm vội bật dậy chạy vào phòng mình khoá chặt cửa.
Hứa Ấu Du cậu được lắm dám trêu chọc rờ mó lão tử!!ha,ai cho cậu dũng khí
làm xằng làm bậy như vậy chứ?nếu không phải Omega thì lão tử đây sớm đã
tiễn cậu xuống địa phủ làm bạn nấu canh với mạnh bà rồi.Nhất định sẽ có
một ngày lão tử khiến cậu tâm phục khẩu phục,áp đảo dưới thân làm cậu
đến đỏ mặt r*n rỉ khóc lóc xin tha mới thôi,nghĩ đến hình ảnh đó khoé
miệng nhịn không được đắc ý giương lên.
Sẽ không xa đâu,ngày nào đó nhất định tôi sẽ đem cậu làm đến không khép được chân!!!1
Sau một hồi cười thần sắc trên mặt bỗng dưng cứng đờ,khoan đã hình như có
gì đó phát triển không đúng lắm nha?y thế nhưng...thế nhưng lại nảy sinh ý nghĩ d*âm loạn cưỡng ép làm nhục đánh dấu một Omega???rõ ràng đã thề
sẽ cùng cậu phân rõ giới hạn không liên quan nhau rồi kia mà??Cổ Tuyên
đầu não mày không phải có bệnh bị điên rồi đi??
Người tà răm có
qủy theo sau hiển nhiên tối đó liền ngủ không ngon,ở trong mộng y mơ
thấy bản thân bại lộ thân phận mặc trên mình bộ quân phục,cường thế bắt
ép thiếu niên vào phòng mà hung hăng xé quần áo,mặc cậu hoảng sợ đau khổ khóc lóc cầu xin y thế nào vẫn không bằng lòng buông tha.Bạo lực xỏ
xiên vào trong thân thể quyến rũ mê người đến cực hạn ấy,y hôn cắn để
lại ấn ký rải rác đỏ lự trên khắp cơ thể trắng nõn.Thiếu niên dùng đôi
chân dài xiết chặt hông y,cố gắng chịu đựng từ cú va chạm như không hề
biết mệt kia.
Làm đến cơ thể cậu mềm nhủn kiều mị kêu,sau cùng
đạt đến giới hạn nên hôn môi thiếu niên rồi giải phóng sinh mệnh tinh
hoa trao hết cho cậu.
Cổ Tuyên giật mình từ trong giấc mơ tỉnh
lại,mồ hôi nóng rực ướt đẫm toàn thân và thần sắc âm trầm như cha chết
nhìn cảnh tượng chính giữa hai chân mình kia.
"....."
Đường đường là Nguyên soái 32 tuổi đầu cư nhiên lại nằm mộng xuân với tên nhãi ranh mới lớn này???
Ai đó làm ơn cho y con dao để cắt cổ ch*t đi cho đỡ nhục a!!!!
....
Sớm mai mặt trời lên cao sáng lạn toả ra tủng tia nắng vàng ươm ấm áp,Mễ
Lạc Tranh ăn vội bữa sáng rồi sách theo đồ mau chóng ra khỏi phòng bởi
hôm nay có việc phải làm.
Hướng tới khu rừng cây sau kí trúc xá ở khu dành cho Alpha mà đi,hiển nhiên làm vậy là có mục đích ai bảo Tam
hoàng tử Tần Hi có sở thích nuôi mèo hoang nhưng e ngại giấu ở đây
đâu?trong cốt truyện chỉ đơn giản sơ lược qua nên chi tiết này cậu đành
bắt buộc phải tìm,lần mò mãi qủa nhiên để cậu thấy rồi.Tần Hi mỗi buổi
sáng thứ ba,năm,bảy hằng tuần đều sẽ tới đây đem đồ ăn cho chúng.Lũ mèo
nhanh nhạy thông minh thấy có người tới tức khắc co chân chạy trốn.
Mễ Lạc Tranh phì cười bắt đầu công phu diễn trò của mình.
Đợi Tần Hi theo con đường mòn quen thuộc tới đây,thì nhảy vào mắt anh là
hình ảnh của một thiếu niên dung mạo xinh đẹp đang nô đùa tươi cười vui
vẻ với những chú mèo,hai tay nhẹ ôm trọn mặc cho trảo vuốt dính đất của
đám mèo con vấy bẩn áo sơmi trắng của mình.Nụ cười của rất tươi,hơn nữa
ánh mắt ngây ngô thiên chân chưa trãi sự đời khác hẳn so với những gì An An hôm trước đã kể.
Tần Hi lúc này thật không thể nào tin tưởng
nổi những gì An An áp đặt lên cậu,nó như những lời bôi nhọ gian trá
không đúng sự thật,tin tưởng bản thân không thể nhìn lầm,thiếu niên như
vậy sao có thể xảo trá ác độc gian manh được chứ?
Cứ thế im lặng
chăm chú nhìn cậu hồi lâu,có lẽ qúa mức chăm chú khiến thiếu niên giật
mình phát giác hoảng loạn lui ngược ra sau.
Tần Hi giở khóc giở
cười,bởi trên thân anh lúc này vẫn như cũ mặc bộ chính phục định chế
riêng của hoàng tử.Sớm nay đi vội không kịp thay ai mà nghĩ gặp phải
tình huống trớ trêu như vậy đâu?thân cao thước tám dung mạo ôn hoà khi
cười đặc biệt ấm áp mang đến cảm giác thân cận dễ mến giống như anh trai nhà bên vậy.
Cười mỉm đi tới trước mặt Mễ Lạc Tranh đón lấy chú
mèo từ trong tay cậu,vuốt ve nhẹ giọng hống "Con này tên là Anna,bé yếu
nhất trong đàn nên tôi luôn cho nó ăn riêng sợ bị con khác dành mất"
"Đúng rồi,tôi tên Tần Hi cậu không ngại giới thiệu một chút chứ?"
Xưa nay làm người điệu thấp 'không thích lộ diện' nên nhiều người chỉ biết
Tam hoàng tử tên Tần Hi chứ không hệ biết dung mạo anh như thế nào.
Thiếu niên bộ dáng rụt rè cẩn thận đánh giá anh,sau đó lại nhìn đám mèo xung
quanh thấy chúng thân cận đeo bám mới dám thở phào nhẹ nhõm bắt tay"Chào học trưởng em tên Hứa Ấu Du,là tân sinh khoa thiết kế cơ giáp năm nay
ạ."
Người đã đẹp ngay cả thanh âm cũng ngọt ngào dễ nghe làm
sao,Tần Hi đăm chiêu nghĩ ngoài mặt vẫn giả vờ ôn nhu dễ mến cười hỏi
lại cậu "Tiểu Du giỏi đến vậy khiến anh bất ngờ đó nha,ủa mà em cũng
thích mèo sao?"
Đám mèo này anh đã nuôi rất lâu rồi,hơn hẳn ba
năm nhưng bọn nó từ trước tới nay sợ hãi không thích cho người lạ chạm
vào.Thế nhưng hôm nay lại chủ động nô đùa thiếu niên,chuyện kì lạ này
làm anh không tự chủ được mà tò mò tìm hiểu làm quen muốn hiểu biết thêm về cậu.
Dù sao ái nhân xinh đẹp như vậy mấy ai có được kia chứ?
Nhìn cậu chăm chú nhẫn nại cho đám mèo ăn trên mặt không kìm nén được lộ ra
biểu cảm trìu mến,từ nơi đáy mắt hay đôi môi cười tất cả đều đồng loạt
toát lên vẻ ôn nhu dịu dàng,nhịn không được đưa tay xoa loạn tóc cậu.
Nào ngờ thiếu niên ngiêng người tránh ra,trừng mắt nhìn anh hờn dỗi nói "Em không phải không cho anh sờ!!"
Tần Hi bị dáng vẻ hung dữ này chọc trúng điểm cười,chẳng những không thấy
bản thân bị cậu ghét bỏ ngược lại còn thấy rất chi thú vị,còn dám nói
mình không phải mèo nhìn đi xù lông lên trông dễ thương khả ái biết bao
nhiêu nha.
Mễ Lạc Tranh vẫn bày ra bộ dáng vô hại hờn dỗi,chỉ là
trong lòng không ngừng cười khinh,chậc Kỷ An An chẳng phải tự hào chân
đạp ba thuyền treo nắm bắt hết thảy sao?để xem đến lúc phát hiện cái gì
cũng mất sẽ phản ứng ra sao đây?
Kiếp này nhất định phải để Tần
Hi nếm trải cảm giác "đau thấu tim can"vĩnh viễn mất đi người yêu là như thế nào.Nhưng không phải yêu Kỷ An An mà là với Hứa Ấu Du nha...