Mễ Lạc Tranh biết tới vừa phải không muốn chọc người phiền
chán nên tạm thời bỏ qua,dù sao chung phòng kí trúc xá thời gian còn
nhiều lo gì chứ?vì thế canh lúc xế chiều liền chạy ra ngoài ngắm ngía
học viện xem thử phong cảnh nơi đây thế nào.Dung mạo chẳng hề che giấu
cứ thế vui sướng ngoạn nhạc cầm máy ảnh hướng các nơi lia lịa chụp,nhưng thật chất cậu chỉ quanh quẩn trong khu dành riêng cho Omega,bởi không
thích ánh mắt của những người khác dán lên mình ngoại trừ y.
Ở
khu hồ ven tạo cách xa kia,Kỷ An An khuôn mặt bí xị không cao hứng tức
giận lấy đá ném vào trong hồ.Đứa con tư sinh dơ bẩn kia rõ ràng chính là vết nhơ nhà họ Kỷ thế mà cha lại yêu thương?đem nó rước về xem như trân bảo thì chớ,qúa đáng hơn thế nhưng lại móc nối quan hệ đem nó nhét vào
trong học viện cùng lớp mình là có ý gì?khinh thường vũ nhục để nó cố
tình lượn lờ trước mặt khiến cậu chán ghét sao?1
Qúa đáng hơn lại đi tìm đại sư nhờ người thiết kế cơ giáp riêng cho nó làm qùa sinh
nhật?một đứa con riêng sao có thể xứng đáng có được đãi ngộ tốt như vậy
chứ?tại sao phải yêu thương nó?chẳng lẽ do mình lớn lên xấu hơn nó?hay
tại vì mẹ không phải là người cha yêu thương nên tùy ý,muốn làm gì thì
làm?
Đúng thật tức chết ta mà!!!
Đứng bên cạnh Kỷ An An là hai thanh niên dáng người cao ráo đẹp đẽ,một người diện mạo học thức
nho nhã lịch sự đeo kính gọng mảnh chính là Tống Trạch.Người còn lại mắt chọn đào hoa điệu bộ ngã ngớn,bên tai thậm chí còn sỏ khuyên là Lam
Thiên Vũ,hai người không hẹn nhìn chằm chằm Kỷ An An sâu trong đáy mắt
ẩn chứa quan tâm đau lòng như muốn trào cả ra ngoài.
Ban nãy khi
nghe An An đau khổ trút bầu tâm sự liền bất giác nhíu mày,trong lòng đối với vị tư sinh tử chưa gặp kia tăng lên vài phần thành kiến,mặc kệ
ngươi thế nào nhưng chỉ cần làm cho An An buồn khóc thì ngươi chính là
người xấu.Tống Trạch im lặng trong đầu không ngừng ngĩ cách thay ái nhân trút giận,nhưng nhất định phải rút lui sạch sẽ thần qủy không hay tuyệt đối không để An An dính lên vết nhơ được.
Đúng lúc Lam Thiên Vũ
chuẩn bị lên tiếng thì ngay bên cạnh Kỷ An An bỗng trừng to mắt,ngay sau đó tức giận phẫn nộ quát lên "Tiểu tạp chủng ai cho mày xuất hiện ở
trước mặt tao??"
Thiếu niên dường như bị dáng vẻ của Kỷ An An doạ cho sợ hãi toàn thân run rẫy không ngừng,khuôn mặt xinh đẹp càng là
trắng bệch cả mảng "Đệ...đệ đệ..."
"Nói bậy,tên ti tiện dơ bẩn
nhà ngươi mà cũng xứng đáng làm anh trai ta sao?"Kỷ An An hùng hổ bước
tới,mạnh tay giật lấy máy ảnh khinh thường nói "Loại máy đắt tiền này
lấy ở đâu ra?là mày ăn trộm của ai đúng không?"
Vốn chẳng quan
tâm sự thật nên vừa thấy đã vội cảnh cáo chụp nồi,mặc kệ có đúng hay
không Kỷ An An chính là nhìn cậu không vừa mắt.
Dù sao đều muốn chỉnh chết cậu ta!!
Mễ Lạc Tranh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu?nếu không lợi dụng
há chẳng phải uổng phí danh hiệu "trà xanh"của cậu hay sao?
Bày
ra vẻ mặt oan ức hai mắt dù đỏ nhưng vẫn kiên cường cứng rắn không
khóc,ngữ khí ngẹn ngào chất vấn Kỷ An An "Em rõ ràng biết không phải như thế mà...là cha mua cho anh,anh thật...thật sự không có ăn cắp của ai
hết..."
Kỷ An An nghe cậu trả lời thì càng tức hơn,dám trả lời
tao ai cho mày lá gan đó chứ?hay không có cha ở đây nên cũng lười giả vờ rồi?hôm nay cư nhiên dám chống đối tao,nghĩ lại những gì cha làm cho nó càng bị tức đến phình phổi,ở nhà chiếm dụng tranh giành tài nguyên,chia cắt tình thương của cha khiến mẹ và ông không vui gia đình lục đục sào
sáo.Mới trở về đã vậy thì sau này chắc chắn không kém,hôm trước là cha
ai biết nay mai có âm mưu tranh giành tài sản hay không chứ?
Hứa Ấu Du mày rốt cuộc muốn cái gì hả?mặc kệ thế nào nhưng có Kỷ An An ở đây nó đừng hòng được như ý nguyện.
Cố tình kiếm chuyện khó dễ một chút đều không để ý hai người phía sau thần sắc vi diệu biến hoá,moi cuốn phim từ trong máy ảnh ra ném mạnh vệ phía hồ nước song lại khinh thường liếc mắt nhìn Mễ Lạc Tranh,trào phúng hỏi "Khóc?ngoài khóc ra thì thằng vô dụng như mày còn biết làm gì nữa
chứ?loại hạ đẳng dơ bẩn như mày căn bản không có tư cách làm người Kỷ
gia!!"
Thiếu niên rốt cuộc nhịn không được nữa hai hàng nước mắt
rơi xuống tới,run giọng gấp "Anh nói rồi anh không có ăn cắp,giờ em muốn cái gì mới bằng lòng trả máy ảnh lại cho anh?"
Kỷ An An trông bộ dáng giả vờ giả vịt liền cảm thấy chướng tai gai mắt"Chỉ cần tao muốn
thì cái gì mày đều sẽ đáp ứng?đúng không?"
Mễ Lạc Tranh mím môi mà trịnh trọng gật đầu.
Lam Thiên Vũ ngã ngớn dựa vào thân cây nhìn tràng cảnh trước mà câu môi
cười,nhớ tới những gì An An kể trước đó so với tận mắt chứng kiến thì
càng thú vị hơn nhiều.An An là hắn cùng Tống Trạch hứa bảo vệ từ khi còn rẩt nhỏ tuổi,một đường bảo hộ chăm sóc cho tới lớn thay làm giải quyết
không biết bao nhiêu là chuyện.Thậm chị giúp An An gian lận khảo sát
hàng tháng đều làm,ám toán đối thủ dơ bẩn sự tích tất cả đều nhúng chàm
một chân.
Vốn dĩ không sao,nhưng đứa con ngoài giá thú của Kỷ gia này chẳng phải rất thú vị đi?bộ dáng xinh đẹp lại ái khóc,dạng thỏ
trắng ngây thơ này tốt chơi biết bao nhiêu nha?
Đúng là đồng bạn
tương liên,ở bên cạnh hắn Lam Thiên Vũ không hẹn mà cũng có chung suy
nghĩ,rốt cuộc nên dùng cách gì che giấu An An nhưng thuận lợi bắt Hứa Ấu Du vào tay làm đồ chơi đâu?
Khó khăn mới có cơi Kỷ An An nào dễ
buông tha,quan sát kỷ thấy xung quanh không nhiều người thừa liền bất
động thanh sắc ném luôn máy ảnh vào hồ.Nói cách khác nếu muốn lấy lại
thì tự mình nhảu xuống tìm a..
Trông sắc mặt trắng bệch khó coi
của cậu khiến Kỷ An An càng thêm thoả mãn,hoàn toàn không có chút hối
hận nào.Dùng sức đẩy mạnh Mễ Lạc Tranh ngã xuống đất trào phúng cười nói "Muốn lấy lại máy?ha,mày nằm mơ giữa ban ngày sao?"
Ai ngờ cậu
nhỏ giọng dùng thanh âm chỉ hai người nghe được đáp "Anh thật sự rất
muốn biết em vì sao lại ghét anh nhiều đến mức này đâu?rõ ràng chưa hề
chọc em mà,đúng không?"
Kỷ An An thấy tên dơ bẩn này chính là quá phận không biết tốt xấu,phải biết từ trước tới nay nó luôn là thuận
buồm xuôi gió hễ gặp người ghét liền ra tay xử lí,dù cho bị nó bắt nạt
lại càng không dám hó hé nữa câu chứ đừng bảo trách ngược chất vấn.Từ
lúc gặp mặt đã tức giận đến mất cả lí trí,muốn thô tục chửi lại cậu
nhưng bí từ cứng họng ngẹn đến mặt mũi đỏ bừng,nhìn khuôn mặt trắng nõn
mê người đó chỉ hận không thể xông lên phá hủy cào nát.
Đứng ở
phía sau Tống Trạch vốn dĩ định lên ngăn cản nhưng bả vai bất chợt bị
người giữ lấy,ngạc nhiên nhưng khi đối diện với thái độ ngiền ngẫm và
cái lắc đầu của Lam Thiên Vũ thì dừng lại,tiếp tục khoanh tay xem trò
vui.
Kỷ An An xưa nay hành sự tùy ý không nể mặt ai,thấy hai
người kia không hề có ý định cản thì hành động lại thêm lớn mật,với tay
túm lấy đầu tóc của người đang ý định trốn dùng sức kéo mạnh,tay còn lại không chút nương tình tát xuống mặt cậu.
Nào ngờ vừa định đánh
cái thứ hai thì thiếu niên trước mặt thình lình ngã xuống,ho khan một
tiếng máu tươi theo đó ào ạt trào ra.Muốn đánh ta mà sao không tiếp tục
nữa đi?gì chứ bản lĩnh ăn vạ ngươi đây còn phải gọi gia một tiếng ông
nội a~
Tống Trạch nhìn thấy cảnh này liền biết cơ hội của mình
tới rồi,đang muốn xông lên ai nghờ Lam Thiên Vũ nhanh hơn một bước chạy
tới chắn ôm cậu vào lòng,bảo vệ chắn giữa hai người thành công hưởng
trọn cú đá của Kỷ An An.
Nhưng cố tình lại hướng Kỷ An An bày ra vẻ mặt nhu hoà quan tâm nói "An nhi đủ rồi,còn đánh nữa sẽ sảy ra án mạng mất."
Kỷ An An không cam tâm tức"Nhưng tên dơ bẩn này nó dám dành cha với em,em
nhất định phải đánh chết nó!!"nói rồi đoạn không quan tâm dơ chân muốn
đá thì bị Tống Trạch ở phía sau ôm chầm giữ lấy,ngữ khí thâm tình muốn
bao quan tâm liền có bấy nhiêu "An An đừng nóng nữa nghe anh nói,bây giờ nếu như em đánh tiếp thì Kỷ thúc sẽ bỏ qua em sao?cho dù không chết
cũng lột da đi?"
Tống Trạch bình thường luôn là người giữ gìn ủng hộ nó nhất,hiếm khi ngăn cản thấy vậy không khỏi sửng sốt nhưng vẫn khó lòng cam tâm hỏi "Vậy chẳng lẽ muốn em cứ thế buông tha nó sao?"
"Được rồi ngoan,nghe anh lần này đi được không?"Tống Trạch nhân cơ hội ghé sát tai tựa cổ làm nũng.
Trong lòng vốn đã có ý làm sao có thể chịu nổi dụ hoặc,Kỷ An An ngượng ngùng e thẹn đỏ thấu mang tai hờn dỗi đánh nhẹ một cái vào ngực Tống Trạch rồi
co chân chạy biến.Nhưng trước khi đi vẫn không quên nháy mắt ra hiệu với Lam Thiên Vũ,đủ rồi mới cười xùy một tiếng đuổi theo Kỷ An An.
Lam Thiên Vũ lúc này mới nâng cậu dậy,vươn tay muốn xoa an ủi nào ngờ bị Mễ Lạc Tranh ngiêng đầu né qua,cậu lúc này khuôn mặt xinh đẹp bị đánh đến
đỏ tím hơi xưng tóc tai rối tung vừa nhìn liền thấy đau lòng khôn nguôi.
Lam gia ở Đế tinh thống trị giới giải trí,thân là người thừa kế Lam Thiên
Vũ từ khi còn nhỏ đã tiếp xúc đa dạng đủ loại mỹ nhân,thế nhưng để đẹp
đến mức kinh diễm thất thần thì chỉ có mỗi thiếu niên trước mắt này.
Mễ Lạc Tranh giơ tay khẽ lau đi khoé môi rồi ngẩng đầu nhìn Lam Thiên
Vũ,cười nhạt gật đầu nói "Cảm ơn anh đã giúp tôi nhưng tránh phiền phức
sau này đừng gặp nhau nữa thì tốt hơn" tuy việc hôm nay là do cậu cố
tình thiết kế khiến tất cả mọi người biết bộ mặt thật của Kỷ An An,giả
vờ yếu đuối lấy lòng thương hại trả thù là thật nhưng tạm thời không
phải Tống Trạch hay Lam Thiên Vũ.
Mà chính là Tần Hi,Tam hoàng tử của hoàng gia Đế quốc.
Lam Thiên Vũ chưa chịu bỏ qua nhìn cậu đầy lo lắng "Đau lắm đúng không?xin
lỗi vì đã không kịp thời ngăn cản An An khiến em bị thương như vậy,tất
cả là lỗi của anh..."
Mễ Lạc Tranh"Không quan hệ,chúng ta chẳng hề quen biết nên anh mắc gì giúp đỡ tôi đâu"
Từng câu chữ đều như mang theo hàm ý châm chọc móc mỉa chói tai,có tình
người nói lại hiện vẻ mặt yếu ớt cười nhạt nhìn làm Lam Thiên Vũ không
đành lòng nghĩ xấu về cậu.
Muốn làm quen hỏi thăm nhiều chút
nhưng cố tình tình thiếu niên lại tỏ vẻ ngây ngô mờ mịt,hoàn toàn không
hiểu những gì mình nói,bất đắc dĩ Lam Thiên Vũ chỉ có thể xin mã qr
quang não nhưng đổi lại là cái lắc đầu từ chối của thiếu niên.Lần này
chẳng hề cho Lam Thiên Vũ cơ hội nói tiếp cứ thế xoay lưng trực tiếp rời đi.
"....."
.....
Mễ Lạc Tranh xuống phòng y tế xử lí vết thương,y tá là một beta thấy cậu chật vật như vậy không khỏi
sinh tâm hỏi han,nhưng Mễ Lạc Tranh nhất quyết giữ im cái gì cũng không
nói chỉ triều nàng cười nhạt an ủi.
Y tá nhìn dấu tay rõ ràng
trên mặt cậu liền biết là bị người đánh,trong lòng không ngừng hung hăng phỉ nhổ cái tên cặn bã ác độc kia,chẳng lẽ cha mẹ không dạy ngươi
sao?ra tay tàn độc như vậy có còn là người nữa không chứ?
Bộ dáng của cậu hiện tại kích thích tình thương của mẹ trong y tá trực tiếp
tràn lan,trước khi về còn dúi vào tay cậu hẳn thùng sữa bò cùng rất
nhiều dịch dinh dưỡng,tỉ mỉ dặn dò đủ thứ mới đầy mặt tiếc nuối tiễn cậu rời đi.
...
Trên đường về sẵn tiện ghé qua siêu thị trong học viện mua thêm thực phẩm,định bụng về phòng nấu một bữa ngon thịnh soạn.
Phải biết ở Đế tinh từ lúc khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ khiến nhiều
thứ lạc hậu thụt lùi và dần biến mất trở thành lịch sử,công thức nấu ăn
chính là một trong số đó,con người vì hành tinh mới từ bỏ địa cầu nên
thất lạc rất nhiều thứ.Về sau dịch dinh dưỡng ra đời cung cấp năng lượng thiết yếu,nếu muốn ăn ngon bắt buộc phải chi ra số tiền lớn mới có thể
mua nhưng số lượng có hạn.
Điển hình là món tôm hùm đất cay phổ biến đường phố,nhưng ở Đế tinh lại thành xa hoa đắt đỏ chỉ được bán ở nhà hàng năm sao.
Cổ Tuyên vừa mới từ trong phòng tắm đi ra khăn vắt trên cổ,nhìn thấy cậu
đầu dính băng gạc trên tay còn bưng rất nhiều đồ không khỏi đi qua
khiêng hộ,trầm giọng hỏi "Mặt cậu là bị ai đánh vậy?"
Tiểu biến
thái bình thường đối với ý luôn bày ra vẻ ngịch ngợm trêu đùa,cứ tưởng
tính cách hoạt bát hướng ngoại hay vui vẻ hoà đồng mà,nay sao có thể bị
người ta đánh được chứ?chẳng lẽ lại là cái tên Kỷ An An kia?
Từ
lúc xảy ra chuyện trước cửa nhà hàng Cổ Tuyên đã ngay lập tức điều tra
cậu,theo những gì gián điệp đi theo Kỷ Xuyên báo thì Hứa Ấu Du là đứa
con riêng của hắn và mối tình đầu,mà Kỷ An An dĩ nhiên không hề hoan
ngênh thập phần bài xích canh lúc Kỷ Xuyên không ở mà gây khó dễ.Kiếm
chuyện đánh mắng Hứa Ấu Du,bị Kỷ Xuyên bắt dạy dỗ chẳng những không biết hối cải ngược lại còn thêm căm ghét thống hận Hứa Ấu Du.
Bằng
những thứ này làm y không khỏi ngi ngờ nó,bản tính ích kỷ ác độc ưa giả
nai đó chỉ có thể lừa ba thằng ngu kia mà thôi.Thậm chí riêng Tam hoàng
tử Tần Hi y đã từng nhắc nhở qua nhưng vẫn chứny nào tật nấy,Kỷ An An
đích xác không phải thứ tốt lành gì.
Mễ Lạc Tranh chỉ khẽ lắc đầu cười song rồi thôi,đem túi thực phẩm đặt vào chổ rửa tay trong bếp nhẹ
giọng nói "A Đào có món gì muốn ăn không?để hôm nay em nấu thiết đãi anh một bữa nha?"
Cổ Tuyên vẫn nhíu mày,nhìn chằm chằm vào bên má
dính băng gạc của cậu,nghe hỏi mới chịu di chuyển tầm mắt nhưng cố tình
không tin cậu có thể nấu,ngứa mồm châm chọc "Cậu mà cũng biết nấu ăn?ha
đùa cái gì thế?"
Đừng tưởng y dễ dãi rồi muốn lừa sao cũng được,ở Đế tinh này ngoại trừ vương hậu biết nấu vài món gia truyền ra thì làm
gì có Omega nào biết nữa chứ?nếu có bản lĩnh lớn như vậy sớm đã đăng lên tinh võng trau chuốt khiến các Alpha ưu tú chú ý rồi.Hơn nữa y tin tên
nhóc biến thái này đơn giản làm màu mà thôi,Cổ Tuyên càng nghĩ lại càng
cảm thấy đáng tin bèn liếc mắt tiếc hận nhìn túi thức ăn trong tay cậu.
Mễ Lạc Tranh thấy y như vậy liền không khỏi sinh khí,người ta cất công nấu ăn cho đã không khen thì chớ ngược lại còn tỏ thái độ là ý gì chứ?xem
thường cậu đấy à?trực tiếp đóng cửa không cho y xem động tĩnh bên trong.
Cổ Tuyên đen mặt trở ra sofa ngồi xuống,một tay vuốt cằm tự hỏi bản
thân"chẳng lẻ mình đáng ghét đến vậy sao ta?"rõ ràng không làm gì tự
dưng lại bị giận dỗi hỏi xem có vô lí hay không chứ?vì qúa vô lí nên lần nữa chạy tới cửa bếp đứng canh,chờ nghe động tĩnh chén dĩa bể hay la
hét rớt nồi liền phá cửa xông vào.Hưng phấn đến nổi xoa xoa hai
tay,nhưng hồi lâu vẫn không phát ra cái gì lại bất bình kiếm chuyện nói
"Tiểu biến thái đừng nói là ngươi té xỉu trong bếp rồi nha."
Trong bếp vẫn như cũ không ai trả lời.
Nhưng Cổ Tuyên chính là nhìn cậu ngứa mắt không chịu bỏ qua"Này ta nói cho
ngươi biết,chút tài vặt đó chỉ có thể đem bọn trẻ con cấp lừa xoay quanh thôi,gia đây sẽ không thèm ăn cơm ngươi nấu đâu."
Bình thường ở
quân bộ nhất mực nghiêm khắc không yêu nói cười,nhưng chẳng hiểu sao khi tới gần cậu nhóc này y đều sẽ nổi hứng kiếm chuyện.Hứa Ấu Du từ nhỏ
lang bạt sống trong ngèo khổ nay lo bữa mai,đón về Kỷ gia thời gian qúa
ngắn nhưng có kẻ hầu ai rảnh xuống bếp?khẳng định càng sẽ không làm.
Chắc chẳn dở ẹt không thể ăn ngon,đợi lát nữa ra y phải kiếm cớ châm chọc
cậu ta mới được,có đánh chết ta cũng không thèm ăn cơm ngươi nấu đâu!!
Bật tivi nằm ở phòng khách xem phim,thi thoảng vẫn ngoảnh đầu trông mong
nhìn cửa phòng bếp.Bất qua ý chí kiên cường y thề tuyệt đối sẽ không bao giờ ăn đồ tên nhóc này nấu,chỉ có kẻ thiểu năng mới ăn ba cái thứ dở ẹc đó thôi!!!
Nhưng rồi khi được "thỉnh" vào phòng ăn trực tiếp bị
hương thơm cấp đến sóng mũi đều toàn,trên bàn có thịt kho đông pha cắt
thành từng khối nhỏ nhuốm đậm màu caramel,nước sốt sóng xánh phiêu hương nồng đậm.Còn có cải thìa dung tỏi sốt dầu hào,khoai tây lát phiến xào
ớt xanh và cá chép chiên giòn chua ngọt,tô canh xương hầm nóng hổi trên
mặt rắc thêm hành lá xanh xanh sắt nhỏ.
Mấy món này nhìn qua đẹp
vậy chắc hương vị không tồi đâu nhỉ?vừa nghĩ vừa hít trong bụng bất giác reo lên *rọt rẹt* thầm nuốt nước miếng.
"....."
Thôi y xin một lần ngoại lệ làm kẻ thiểu năng vậy haha...1