Tạ Huyền Diệp càng nghĩ đỉnh đầu như muốn tức bốc khói cả lên không nghờ bản thân chinh chiến xa trường liều mạng bảo vệ lãnh thổ bao năm,danh
xưng anh dũng thiện chiến tướng quân trường thắng độc thân hoàng kim
người người ao ước mến mộ.Không nghờ lọt vào trong mắt cậu ta lại trở
thành "bất lực xấu gổ e ngại không dám gặp người?",mười mấy năm xa cách
gặp lại trông càng đáng ghét miệng tiện hơn xưa,rõ ràng khi bé cậu ta
đáng yêu khả ái đến thế kia mà?vì cái gì lớn rồi lại thay đáp nhiều đến
vậy chứ?
Đêm khuya thanh vắng nhật nguyệt lên cao,lại ở trong địa bàn Tạ phủ cả gan lớn mật bôi nhọ nói xấu y?chẳng lẽ cậu ta không sợ bị người mách lẻo đến tai sẽ bị trả thù hay sao?đừng bảo được Hoàng đế
nuông chiều quen thói cao cao tại thượng nên không coi ai ra gì rồi?
Tạ Huyền Diệp y nếu bất lực thì nam nhân trên đời này e rằng đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
Toàn thân phẫn nộ run đến phát mao,lần đầu tiên bị người trêu ghẹo chọc tức
đến không biết làm sao,xuất trận đánh giặc bao năm cũng chưa thấy khó
khăn đến vậy đi?lúc này y thật sự nghi ngờ rằng thằng nhóc kia chính là
nội gián Càn Đức phái tới hòng quấy nhiễu rối loạn tâm trí y,nếu không
vì cái gì năm ấy và bây giờ mỗi lần gặp nó y đều sẽ mất khống chế làm
xằng bậy như vậy chứ?
Bất tri bất giác bừng tỉnh nhìn quanh thì
phát hiện bản thân đã đi tới hoa viên từ lúc nào,bên cạnh không một bóng người duy chỉ hoa lá cỏ cây và tiếng côn trùng kêu réo rít.Hơn nữa trên tay y còn nắm chặt lấy bông hoa khiến cánh nhão loang màu dính đầy ra
tay,chân mày nhíu chặt tự hỏi bản thân vì sao làm ra hành động khó hiểu
này?
Hôm nay là lần đầu tiên gặp lại cậu ta sau mười mấy năm,ma
xui qủy khiến thế nào y lại nóng lòng hoàn thành quân vụ thúc ngựa gấp
rút trở về,tới trước cửa phòng cậu ta nhưng lại không dám gỏ cửa gặp
mặt.Yên lặng đứng đó lắng nghe những gì cậu ta nói,đầu óc phiêu miểu
tưởng tượng ra bóng dáng thiếu niên trưởng thành chắc hẳn rất khác so
với nhiều năm về trước.Cậu rất khác,khác với những người trước đây y
từng gặp gỡ nói tốt thì cũng chẳng phải,nhưng rất lạ giống như một thứ
ma lực vô hình lôi kéo y rơi vào hố sâu thăm thẳm.
Sau đó liền
tới hoa viên ngẩn người lâu đến thế này.Đường đường là một tướng quân
núi thây biển máu cái gì cũng từng thử qua,gian nan thử thách khó khăn
cỡ nào y cũng chịu được nhưng riêng đối với cậu ta thì...trêu đùa kệch
cỡm bới móc đời tư ăn nói không chút kiêng dè,một người có hành vi dê
xòm lưu manh như vậy là do chính tay Càn Đức nuông chiều mà thành.Chưa
thử nhưng thậm chí cậu ta dám chắc chắn rằng y bất lực cô đơn gối chiếc
nữa chứ?
Nghĩ đến đây khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc đỏ bừng,mất
tự nhiên vất xuống bông hoa sớm đã nhàu nát vội xoay người trối chết rời khỏi nơi đây.
Vì muốn chứng minh năng lực bản thân nên ngay sớm
hôm sau Tạ Huyền Diệp đã nhanh chóng tìm đến quân sư,nhằm hỏi ý kiến xem bản thân có thật sự mất sức hấp dẫn người khác hay không?chưa từng rung động trước bất kì ai nên cũng chẳng rõ bản thân có thật sự thẳng hay
đoạn tụ hay không,quân sư năm nay vừa bằng tuổi y sớm đã thành gia lập
thất có hai nhi tử,dung mạo bình phàm nhưng hai mắt tinh quang sáng rực
biểu thị thông minh.Nghe y hỏi lập tức híp mắt nhìn như thể hiểu ra mọi
chuyện,hoá ra tướng quân là bị Lục hoàng tử chọc tức nên muốn tìm hắn
giải bày tâm sự đi?quanh năm suốt tháng xa rời tửu sắc nay lại thấy
người dung mạo trích tiên khí chất bất phàm thì rung động là điều khó
tránh,vốn tưởng tướng quân thanh tâm qủa dục mất hứng thú với nữ nhân
nhưng xem ra không phải rồi...
Để chắc chắn suy nghĩ bản thân
quân sư chẳng chút ngần ngại lôi kéo y đi diễn kịch,đặt thử tình huống
nghi vấn xem cách xử lí và ứng đối của y thế nào mới đưa ra phương án
chính xác được.Mong cách này hiệu qủa có thể giúp được tướng quân sớm
thoát kiếp thành gia lập thất đi?hắn hỏi rất nhiều từ đất đai phủ đệ cho đến sở thích hằng ngày,thích ăn món gì và chán ghét thứ gì?
Thế
nhưng Tạ đại tướng quân đối đáp nhanh gọn không động tác thừa,nào là
thân cô thế cô cai quản Đông thành gia sản triệu vạn xung hơn quốc
khố,có xe ngựa có người hầu nên chẳng cần lao động tay chân,nếu thành
thân thì toàn bộ gia sản sẽ trao hết cho người đó.
Quân sư gật
đầu tỏ vẻ đã biết sau đó tiếp hỏi "Vậy tướng quân dự tính khi ước hẹn
rong chơi sẽ đưa người đến những nơi nào?rồi ngày lễ tết kỷ niệm có tặng qùa gì hay không?"tình lữ bây giờ nghe đâu yêu thích lãng mạn nên việc
này rất quan trọng nha,mong tướng quân sẽ không làm hắn thất vọng.
Trước giờ chưa từng rung động yêu đương nên y chẳng biết khi hẹn hò tình lữ
cần làm những gì,bảnh mắt ngày nào cũng ở quân doanh duyệt binh đánh
trận nên rất nhanh đã ứng đối đáp "Bản tướng sẽ tặng một thanh đao tốt
cùng một con hãn huyết bảo mã ngày đi trăm dặm,sẽ dốc hết tuyệt kĩ toàn
thân dạy võ nghệ dạy cách đứng tấn nhằm củng cố căn cơ,lâu ngày dài
tháng ta tin rằng chắc chắn sẽ khiến người trở thành mãnh tướng kì tài
anh dũng thiện chiến,lấy một địch trăm chắc chắn không thành vấn đề"
Nói song nghiễm nhiên đắc ý nhướng mày vỗ ngực tự hào,phải biết võ công của y chính là đỉnh cấp thượng thừa nhiều người mong cầu ao ước tranh đến
sứt đầu mẻ trán nhưng bất thành,nay được y đích thân truyền dạy ái nhân
chắc chắn sẽ rất vui vẻ hạnh phúc nha.
"....."
khoé miệng
quân sư co rút dữ dội như muốn méo sệch cả lên,lạy tướng quân của ta
ơi!!!đời thưở nhà ai lại đi tặng ái nhân đao tốt với hãn huyết bảo mã
bao giờ???bộ ngài tính đưa người đánh trận hẹn hò xông pha chiến trường
hay gì?
Mặc dù thất vọng nhưng vẫn ráng gồng mình hỏi tiếp "Vậy
nếu ái nhân muốn cùng ngài đồng cam cộng khổ vĩnh kiếp không xa thì như
thế nào?"
Đối diện với thắc mắc này Tạ Huyền Diệp hơi chút suy tư cau mày nghĩ,ngón tay phách nhịp đều đặn lên bàn hồi sau mới nhẹ giọng
đáp
"Đã thế bản tướng sẽ cùng người cắt máu ăn thề kết nghĩa kim
lang,sau này là huynh đệ chung một mái nhà có phước cùng hưởng có hoạ
cùng chia."
Là huynh đệ với Tạ Huyền Diệp chắc chắn sẽ bảo hộ người vui vẻ hạnh phúc,an nhàn sống đến cuối đời.
"...."
Sau cuộc trò chuyện không có kết qủa quân sư rốt cuộc đã hiểu chủ tử nhà
mình vì cái gì đến giờ vẫn còn độc thân,vẻ ngoài phong thần tuấn lãng
đánh trận anh dũng thiện chiến mọi thứ đều rất hoàn hảo,ngoại trừ tính
cách lạnh lùng không rõ nhân tình thế thái hay biết lãng mạn là như thế
nào thôi.
Nam nhân đầu gỗ nhạt nhẽo như vậy khó trách không một
ai yêu,phải hắn thì cũng sẽ không chọn người như vậy mặc cho các điều
kiện khác tốt đến thế nào.So với dụ hoặc danh lợi tiền tài thì hắn càng
thích thiên về cảm xúc lí trí hơn,phải hợp nhau thì mới chung sống lâu
dài hạnh phúc được.May mắn hiện tại tướng quân vẫn còn độc thân,mọi
chuyện nói chung có thể tiếp tục chỉnh sửa góp ý thêm.
Thân là
quân sư hắn cảm thấy bản thân nên có trách nhiệm với chuyện chung thân
đại sự của tướng quân,đảo bước quanh sân và tiếp tục đưa ra nghi vấn
quan trọng hỏi "Nếu có người biết ngài đã có vị hôn thê hoặc ý trung
nhân nhưng vẫn cố tình ve vãn,ăn mặc thiếu vải hòng quyến rũ thì tướng
quân giải quyết thế nào?" riêng việc này hắn tin tưởng ngài ấy chắc chắn sẽ lạnh lùng từ chối,bởi tướng quân từ trước đến nay vốn chẳng phải
người đam mê tửu sắc.
Ai nghờ nam nhân trước mặt bỗng quay đầu
nhìn thẳng hắn,ngữ khí nghiêm túc trầm giọng đáp "Sắc dục là xiềng xích của đời này chúng ta say đắm, không thể tự
cứu.Sắc dục là bệnh nặng nhất của đời này, chúng ta
khốn khổ, đến chết chẳng khỏi.Sắc dục là tai họa của
đời này chúng ta gặp phải lâm nguy khó tránh,nữ sắc suy
cho cùng cũng chỉ là da với thịt,máu mủ tanh hôi.Là cái bẫy luân hồi đau khổ vô lượng kiếp sa chân vào lục dục
biết bao giờ mới thoát khỏi?đừng vì thế mà sinh lòng lưu luyến..."1
"...."
Với Tạ Huyền Diệp y cảm thấy ngoài
đánh trận thì bản thân chẳng hề hứng thú,rung động trước bất cứ thứ
gì.Trước nay đã từng có rất nhiều bộ lạc vương quốc lân bang vì muốn mời chào lôi kéo y đã xuất ra cả vốn lẫn lãi,đủ loại mỹ nữ từ thanh thuần
đáng yêu cho đến lã lơi quyến rũ ăn mặc thiếu vải tiếp cận muốn lên
giường hầu ngủ y.Nhưng Tạ Huyền Diệp nữa cái cũng không thèm liếc mắt
nhìn trực tiếp lạnh lùng đuổi đi,nhiều lần lặp lại khiến đối phương biết rõ vô dụng nên cũng chẳng tiếp tục phái tới nữa.
Về cơ bản quân
sư không hề lo việc hậu trạch sau này của tướng quân sẽ lục đục sào
sáo,bởi ngài ấy thú lấy một người vào cửa thành gia lập thất đã là vạn
hạnh may mắn rồi,chứ đừng trông mong gì đến thiếp thất bình thê hay nha
đầu thông phòng.So với những nam nhân khác thì về mặt tình cảm tướng
quân thật giống như một dòng suối trong không vướng bụi trần,mong ngài
ấy sau này có thể tìm được ý trung nhân thật lòng yêu thương mình đi?
- ---------------
Ngắm nam nhân đẹp có lợi cho mắt rất nhiều so với ăn canh xương hầm hay
luyện tập thể lực này kia,đây là kinh nghiệm do đích thân cậu chọn lọc
đúc kết sau khi trãi qua nhiều kiếp nhân sinh.
Mặc dù chán ghét
nhưng phải công nhận đám tra nam tiện nữ kia ai nấy dung mạo đều rất
tốt,sứng tầm tuấn nam mỹ nữ và ở vị diện lần này cũng vậy.Từ hoàng tử
cho đến công chúa xen lẫn một đoàn đông đúc,mỗi người mỗi khác khí chất
cũng vậy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.Nhiều năm như vậy sớm đã tôi luyện
dẫn đến ánh mắt cậu cao hơn rất nhiều,gọi có khả năng miễn dịch cũng
chẳng ngoa...chỉ là với vị Tạ đại tướng quân ở phía xa xa kia thì lần
nào cũng thế mê như điếu đổ!!
Gặp y khiến cậu si như bị người rót canh mê hồn chìm đắm trong dung nhan thượng thừa ấy,hai tay bám chắc bờ tường chân đạp thang tre và ở phía bên dưới do hai nha hoàn nô tài giữ
thang.Tầm mắt long lanh khoá trụ lấy người đang ở trong sân cưỡi ngựa
bắn cung kia,cách hơn mười mét nam nhân cao lớn thân mặc hắc y cẩm bào
đơn giản ngồi trên lưng ngựa phi nhanh chướng ngại,tốc độ rất nhanh kéo
căng dây cung và *phập* một tiếng mũi tên liên tiếp băng xuyên hồng
tâm.Đám lính bên ngoài không ngừng hưng phấn hoan hô Mễ Lạc Tranh xem
đến hai mắt toả ra hào quang bừng sáng,nếu thời này có máy ảnh cậu sớm
đã tóm nó lên quay chụp tất cả cất giữ làm kỉ niệm rồi.
Đúng thật nam nhân mỗi khi nghiêm túc làm việc luôn là khoảnh khắc mê người quyến rũ nhất nha!
Chờ người luyện song từ trên lưng ngựa đi xuống cậu liền nhanh chân chạy
tới,từ trong lục hạp mang theo dĩa lê cắt miếng lấy ra chìa tới trước
y,ánh mắt mang theo lửa nóng nhiệt tình vui vẻ nói "Hay Huyền Diệp ca ca ăn thử lê do đích thân ta động thủ cắt đi,mới hái xuống ăn vào chắc
chắn vừa mát lại ngọt nha."
Tạ đại tướng quân thân như bách tùng
thẳng lưng nhìn chằm chằm dĩa lê do cậu mang tới này,ánh mắt mang theo
dò hỏi khó hiểu vì cái gì Lục hoàng tử lại đối tốt với bản thân
mình?dường như nhớ ra thứ gì đó dẫn đến sắc mặt tức khắc vi diệu,đem ánh mắt trở lại mặt cậu hỏi "Ta nhớ bản thân hình như không hề nhờ ngươi
vấn đề này,Lục hoàng tử phải chăng mang điểm tâm tư nên cố tình làm nhằm thu hút sự chú ý của bản tướng đúng không?"
"Đúng vậy nha,tướng
quân ngài lợi hại thật đó không nghờ mới đây đã nhanh chóng đoán ra
rồi!!"Mễ Lạc Tranh không chút do dự sảng khoái thừa nhận đáp,qủa nhiên
lão sử nam chưa hề trãi qua ái tình toàn thân tức khắc cứng đờ,vành tai
ửng đỏ hiển nhiên không nghờ tới đáp án sẽ trả lời như thế này.
Cậu nhân lúc y thất thất nhanh chóng triều chân dán sát người y,ngữ khí
tràn đầy nhỏng nhẻo mang theo hơi thở trà xanh nói "Sao vậy,chẳng lẻ ta
làm không tốt khiến ngài phật lòng khó chịu sao?nếu tướng quân không
thích chổ nào thì nói ra Đường nhi hứa sẽ lắng nghe sửa đổi mà...có được hay không?"
Vừa nói trong mắt dường như mang theo xuân thủy ướt
át nhìn,do khoảng cách gần nên y có thể ngửi được hương thơm hoa cỏ ngọt ngào trên người thiếu niên.Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng và hơi thở ám
muội vờn quanh khiến y phút chốc hít hở không thông chìm đắm trong
đó,mái tóc dài phiêu miểu trong gió cọ sườn mặt tinh sảo khiến dung nhan càng thêm mê người.Phảng phất như cùng thế gian hoà thành nhất
thể,thiếu niên rõ ràng cái gì cũng không làm nhưng mỗi cái chớp mắt đều
mang theo vẻ phong tình vạn chủng,câu phách nhân tâm mê hoặc lòng người.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của nam nhân đang gắt gao chăm chú dừng trên người mình,dẫn đến mây đỏ trên mặt càng thêm nồng hậu xinh đẹp dẫn nhân chú mục.
Cái gì mà "diêm vương mặt lạnh,thanh tâm qủa dục"
chứ?còn không phải trầm mê nhan sắc si đến đơ người thất thần hay
sao?muốn thoát khỏi tuyệt chiêu câu dẫn nam nhân của gia?
Phi!trở vào bụng mẹ đầu thai lại ngàn năm nữa đi!!