Đinh Xuân Sơn nhảy xuống xe chạy đi gặp người kia, vừa nói được vài câu liền đưa người kia tới.
Trần Anh có tin quan trọng cần báo.
Lần trước khi Hạ Hán Chử rời đi từng để người liên lạc khẩn cấp lại cho
Trần Anh, nói với anh ta nếu sau này có việc khẩn cấp quan trọng có thể
đi tìm đối phương.
Người kia chính là Hầu Trường Thanh ở cục cảnh sát Thiên Thành.
Nguồn tin tức của Trần Anh có liên quan đến Phó Minh Thành. Thời gian anh ta nhận được là tầm khoảng một giờ trước.
Gần đây, Phó Minh Thành dần dần đã tiếp cận được vòng tròn lấy Hoành Xuyên
làm trung tâm, cùng lúc đó, anh cũng đã quan sát đối phương và rất nhanh phát hiện ra được những người Nhật Bản này cũng không phải đoàn kết bền chặt, mà ngược lại, khi mà liên quan đến lợi ích ngành nghề hoặc là lợi ích cá nhân thì chuyện lục đục với nhau cũng tầng tầng lớp lớp. Anh đã
để ý đến một sĩ quan cấp cao tên là Matsusaka, người này với Kimura luôn luôn không hợp nhau, hiện tại nhờ vào Hoành Xuyên, địa vị của Kimura
ngày càng được nâng cao, bộ phận của Kimura cũng nhận được nhiều kinh
phí hơn bộ phận vận hành. Bởi e ngại quan hệ của Hoành Xuyên, Matsusaka
ngoài mặt không dám biểu lộ bất kính, nhưng trong lòng thì rất bất mãn
với điều này. Phó Minh Thành liền nhân cơ hội lấy lòng y. Matsusaka
đương nhiên biết lai lịch của anh, cộng thêm anh hiện tại lại là hồng
nhân trước mặt Hoành Xuyên, bởi vậy cũng rất muốn làm quen kết giao với
anh, hai người bắt đầu qua lại với nhau. Phó Minh Thành để tỏ lòng đã
liên tục tặng y một số thứ có giá trị, một tới hai đi, hai người đã có
chút giao tình.
Buổi chiều ngày hôm nay, Phó Minh Thành lại đi
tiếp Hoành Xuyên, đón tiếp xong, lúc đi ra, anh gặp phải Matsusaka. Phó
Minh Thành thuận tiện mời anh ta đi uống rượu, Matsusaka vui vẻ đồng ý.
Hai người đi tới một quán rượu do người Nhật Bản mở, vào nhã gian, uống
mấy bình rượu, Matsusaka ngà ngà say bắt đầu phàn nàn về Kimura, nói ông ta ỷ vào quan hệ đặc biệt với Hoành Xuyên mà địa vị vượt lên cả mình,
cho rằng điều này không công bằng. Phó Minh Thành dĩ nhiên là nói hùa
theo anh ta, nói mình bao nhiêu năm cũng bị Kimura lừa gạt, bây giờ mới
biết thân phận thật sự của ông ta, mà cho đến tận bây giờ, Kimura vẫn
chưa từng coi mình là bạn bè chân chính, thật sự khiến người ta thất
vọng.
Matsusaka an ủi anh vài câu, ngay sau đó nói rằng chẳng mấy chốc nữa thôi thời của anh ta sẽ đến, địa vị và tầm quan trọng của anh
ta với tư cách là một người lính cũng sẽ được đề cao chưa từng có, ám
chỉ Phó Minh Thành về sau có thể đầu nhập vào mình, tương lai sẽ không
bạc đãi anh.
Mục đích Phó Minh Thành tiếp cận Matsusaka là chỉ
muốn lấy thông tin từ viên chức cao cấp này. Anh tức thì nghe được ý tứ
sâu xa trong câu nói của đối phương, cố ý khích anh ta, nói mình bị
Kimura kiểm soát chặt chẽ, cho dù là kết giao bình thường với anh ta
cũng lo nếu Kimura biết được thì sẽ ngăn cản. Quả nhiên, Matsusaka rượu
vào thì không thể chịu nổi khích tướng, vì vậy đã tiết lộ một hành động
vốn bị liệt vào danh sách tuyệt mật.
Anh ta nói cho Phó Minh
Thành biết, Kimura dự định sử dụng cơ hội tối nay con trai của Vương
Hiếu Khôn kết hôn mà sẽ ám sát ông ta ngay trong hôn lễ. Tiếp theo còn
nói, đây là hành động bí mật đã được Hoành Xuyên cho phép.
Sau
rất nhiều năm tự mình đi khảo sát, Hoành Xuyên cho rằng người Trung Quốc bắt đầu từ thời nhà Thanh huyết tính dân tộc gần như đã mất hết, có nhà không nước, năm bè bảy mảng, vì lợi ích mà tranh đấu sống chết. Nếu như Vương Hiếu Khôn chết rồi, đối với Nhật Bản bọn họ mà nói là một chuyện
vô cùng tốt.
Phó Minh Thành trấn tĩnh lại, ngay sau đó tiếp tục
nói mấy câu khách sáo biểu thị sự chất vấn khả thi đối với kế hoạch này, nói thiệp mời dự hôn lễ của Vương công tử anh cũng nhận được, bởi vì
không hứng thú nên đã tìm lý do mà không đi. Nhưng theo anh được biết,
đêm nay khách quý như mây, bảo an cực kỳ nghiêm ngặt, thiếp mời là một
gửi một, người không có thiếp mời không thể nào trà trộn vào trong được.
Matsusaka đắc ý nói cho anh biết, ngay sau khi biết nhà họ Vương quyết định cử
hành hôn lễ tại khách sạn kinh sư, bọn họ đã sắp đặt sát thủ lấy thân
phận là người phục vụ để trà trộn vào khách sạn từ hơn nửa tháng trước
rồi, mệnh lệnh sẽ hành động bất cứ lúc nào. Đồng thời, hành động ám sát
chia làm hai phần, mục đích là đảm bảo không có sơ suất gì xảy ra.
Khi mà Phó Minh Thành lại tiếp tục dò hỏi nội dung còn lại, Matsusaka dù có hơi say nhưng dẫu sao vẫn là quân nhân, đột nhiên ý thức được mình đã
để lộ bí mật, ngay lập tức ngừng cuộc đối thoại.
Anh ta có vẻ hối hận, tiếp đó, khi Phó Minh Thành đi vệ sinh thì đi theo, chờ ở bên
ngoài. Lúc Phó Minh Thành đề nghị đi về, anh ta lấy lý do còn chưa tận
hứng lôi kéo Phó Minh Thành đi nơi khác uống rượu tiếp, không rời nửa
bước.
Phó Minh Thành biết Matsusaka muốn giám sát mình đợi qua
hết đêm nay nhằm ngăn chặn tin tức có thể bị tiết lộ ra ngoài. Anh vẫn
điềm nhiên như không, đề nghị đêm nay thời tiết chuyển lạnh, không bằng
cùng nhau đi ngâm bồn tắm nước nóng ở khu tắm nước nóng Nhật Bản thành
nam, bà chủ nơi đó là người Nhật Bản. Matsusaka không chút nghi ngờ vui vẻ đáp ứng, cùng nhau đến nơi đó. Anh ta nào biết, Phó Minh Thành ngày
thường hay đến đây gặp gỡ giao lưu đủ loại người, từ lâu đã mua chuộc
một người trong nước làm việc thuê tại đây, chuẩn bị cho bất cứ tình
huống nào.
Vừa rồi trong nhà vệ sinh ở quán rượu, anh đã lấy bút
mang theo người viết tin tức mà tối nay vô tình biết được lên trên giấy
vệ sinh. Tiếp sau đó, nhân lúc chị Cúc đến chào hỏi Matsusaka anh đã đưa tờ giấy đó cho người của mình, hỏa tốc đi tìm Trần Anh nói là mình gửi.
Những gì anh biết về Trần Anh cũng là thông tin liên lạc mà Hạ Hán Chử để lại cho anh trước đây. Trấn Anh nhanh chóng nhận được tin tức, bởi vì hiểu
rõ thù hận giữa Hạ Hán Chử và Vương Hiếu Khôn, việc này không thể coi
thường, không dám làm chủ, dựa theo phương thức liên lạc mà anh để lại
đã ngay lập tức đi tìm Hầu Trường Thanh hỏi xem xử lý thế nào.
Hầu Trường Thanh cũng không dám quyết định. Anh ta là người sắp xếp hành
động tiếp ứng phía sau của lần này, anh ta nói với với Trần Anh, hiện
tại Hạ Hán Chử đang ở kinh sư. Khoảng bảy giờ tối nay thân tín của anh
sẽ đúng giờ xuất hiện tại đây, không còn bao nhiêu thời gian nữa, bảo
Trần Anh ngay lập tức phái người đi ngay.
Tứ Phương hội cũng có
người ở kinh sư, Trần Anh không dám trì hoãn ngay lập tức điện thoại cho tâm phúc, cuối cùng, tin tức này đi một vòng vào đúng giờ này đã được
gửi đến Hạ Hán Chử.
Người kia kể xong, Đinh Xuân Sơn giật mình nhìn Hạ Hán Chử:
– Tư lệnh, giờ phải làm sao?
Hạ Hán Chử khẽ đảo ánh mắt, gần như không chút nghĩ ngợi nói với thủ hạ Trần Anh:
– Cậu biết khách sạn kinh sư không? Phiền cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn đó tìm một người tên Chương Ích Cửu, nói cho anh ta biết
đêm nay người Nhật Bản muốn ám sát Vương Hiếu Khôn.
– Không cần tiết lộ thân phận, báo xong thì đi ngay.
Anh bổ sung thêm một câu.
Người kia xác nhận, khom người với Hạ Hán Chử, ngay lập tức phóng như điên về hướng khách sạn, bóng dáng mau lẹ vô cùng, chớp mắt đã biến mất trong
bóng đêm.
Người kia vừa đi, tâm trạng Đinh Xuân Sơn rất phức tạp, thấy tư lệnh không lên xe ngay mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, như là đang
nhìn về hướng khách sạn, cũng không dám thúc giục.
Một lát sau, anh ta nhớ tới xe lửa, sợ là đến muộn, đang muốn xem thời gian, Hạ Hán Chử chợt quay lại không nói năng gì lên xe.
Đinh Xuân Sơn cũng nhảy lên ngồi đằng trước, người đánh xe lại lần nữa xuất phát, tiếp tục đi về hướng nhà ga.
Tô Tuyết Chí ở trong xe, nhưng màn đối thoại vừa rồi ở bên ngoài cô đều
nghe được hết. Thấy Hạ Hán Chử quyết định như vậy, sau khi lên xe, nét
mặt nghiêm túc, lông mày cau lại, có vẻ như đang tập trung suy nghĩ gì
đó thì không mở miệng làm phiền đến anh, chỉ ngồi yên lặng. Một lát sau, chợt thấy anh quay sang mình:
– Tuyết Chí, có phải em đang nghĩ vì sao anh không nhân cơ hội này kết liễu Vương Hiếu Khôn không?
Tô Tuyết Chí nói khẽ: – Chắc chắn anh có lo nghĩ của anh.
Anh cười gượng, nhìn cô, thanh âm trầm thấp.
– Phải, nhà họ Vương là kẻ thù nhà họ Hạ anh, là kẻ đầu sỏ khiến Hạ gia
gặp nạn. Mỗi khi anh nghĩ đến tổ phụ của anh, nghĩ đến tòa lão trạch bị
đào sâu ba thước, trong lòng anh tràn ngập thù hận, anh hận không thể tự tay giết chết kẻ thù của mình. Nhưng hiện tại, anh không làm được…
Trán của anh nổi gân xanh. Anh dừng lại, nhắm mắt.
Tô Tuyết Chí cầm tay của anh.
Anh không nhúc nhích, hít một hơi thật dài, sau đó chậm rãi mở mắt ra, mọi cảm xúc đã bình ổn lại, tiếp tục nói:
– Xung đột xã hội trong nước hiện nay của Nhật Bản đang gia tăng, gửi hy
vọng vào phát động chiến tranh với nước ngoài nhằm có được của cải, di
dời mâu thuẫn. Xu thế này chẳng những là nguyện vọng mãnh liệt của tầng
lớp cao, mà cũng là nguyện vọng của những người dân Nhật Bản bình
thường, khát vọng mở rộng ra nước ngoài. Nghe nói rất nhiều người dân đã gửi gắm con cháu của mình vào quân đội và đưa sang Trung Quốc, coi đó
là niềm vinh dự, khi lên đường cả thôn cả làng đưa tiễn.
– Một dân tộc máu lạnh, mị mạnh và hẹp hòi, không biết nhân tính đạo đức!
Ngữ khí anh chuyển sang lạnh lẽo.
– Người Nhật Bản lòng lang dạ thú, lập ra kế hoạch chính thức xâm lược,
là chuyện sớm hay muộn. Anh tin tưởng mục đích Hoành Xuyên kia đến Trung Quốc chính là chuyện này.
– Biết tại sao anh lại muốn bảo vệ
Vương Hiếu Khôn không? Họ muốn ông ta chết, là bởi vì họ cũng thấy rõ
hiện nay trong nước chỉ có Vương Hiếu Khôn là có uy thế, có thể miễn
cưỡng cân bằng thế lực các nơi, là người kiểm soát trung tâm tương đối
ổn định. Nếu như ông ta bị ám sát mà bỏ mạng, các phe phái dưới tay ông ta chắc chắn vì tranh quyền mà phân hóa, phía nam vừa mới nghị hòa xong cũng sẽ lại lần nữa rơi vào hỗn loạn. Một quốc gia mất đi ổn định trung tâm, rắn mất đầu, một lần nữa lâm vào phân liệt, người nắm binh đang
bận đánh nhau, có lợi cho ai nào?
Đáp án không cần nói cũng biết.
– Nếu anh đoán không sai, nếu đêm nay họ ám sát thành công, vậy thì chẳng mấy chốc xâm lược sẽ đưa vào danh sách quan trọng. Anh không thể bởi vì cừu hận gia tộc cá nhân mà bỏ mặc không quan tâm…
Anh chợt dừng lại.
Tô Tuyết Chí nắm bàn tay càng lúc càng lạnh hơn của anh, một lát sau nói khẽ:
– Anh rất đúng. Em rất hãnh diện vì anh. Em tin tưởng tổ phụ có linh thiêng trên trời sẽ hiểu cách làm của anh.
Anh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại.
Xe la tiếp tục lên phía trước, Tô Tuyết Chí biết anh đang suy nghĩ, cũng
không lên tiếng quấy rầy, tựa vào ngực của anh, lặng lẽ ở bên anh.
Tiếng ồn ào bên ngoài xe dần dần vang lên, tốc độ xe cũng chậm lại.
Đến nhà ga rồi.
Đinh Xuân Sơn xuống xe. chờ hộ tống cấp trên cùng Tiểu Tô lên xe lửa, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai xuống.
Trong xe, Hạ Hán Chử đột ngột mở mắt:
– Tuyết Chí, vừa rồi anh vẫn luôn nghĩ đến đề cập của Phó Minh Thành về
sự chuẩn bị phía sau của họ là gì. Anh nghĩ đến một sự kiện. Trước kia
Liêu Quang Thọ từng có ý đồ đặt bom hẹn giờ trong xe ô tô của anh. Người Nhật Bản muốn động chiến tranh, có nghiên cứu ở phương diện vũ khí hơn
chúng ta rất nhiều. Em nói đi, họ có lặp lại chiêu cũ không…
Anh buông Tô Tuyết Chí ra ngồi thẳng lên.
– Giả thiết là, vụ ám sát tại buổi hôn lễ tối nay bị thất thủ, Vương Hiếu Khôn sẽ làm gì.
– Chắc chắn sẽ rời đi ngay lập tức…
– Đúng! Cho nên, nếu như anh là Kimura, để đảm bảo không có sơ suất gì,
anh nhất định sẽ phái người lẻn vào bãi đỗ xe động tay động chân vào ô
tô. Cái này cũng không khó. Chỉ là có một điểm mà anh chưa thể chắc
chắn…
Anh nhíu nhíu mày.
– Nếu như vẫn lắp bom hẹn giờ,
Kimura làm sao đảm bảo lúc bom nổ Vương Hiếu Khôn sẽ vừa lúc ở trong xe
chứ? Phải biết rằng hành động ám sát tại hôn lễ thời điểm mà sát thủ lựa chọn là gì, Kimura không thể nào dự đoán chuẩn xác được…
Tô Tuyết Chí nghĩ đến một khả năng, nói:
– Em biết còn có một loại bom khác, nguyên lý tương tự với loại bom hẹn
giờ, khác ở cơ chế dẫn nổ thôi. Ô tô có mạch điện, chìa khóa chuyển
động, mạch điện được kết nối, chỉ cần kết nối mạch của bom với mạch của ô tô, khi chìa khóa xe chuyển động, mạch điện vừa liên kết, như thể đến
thời điểm, quả bom sẽ phát nổ ngay tại chỗ.
Hạ Hán Chử như được
khai sáng, đứng bật dậy muốn xuống xe luôn, đột ngột anh như nhớ ra gì
đó, chần chừ một lúc quay đầu nhìn Tô Tuyết Chí, trên mặt lộ vẻ áy náy
muốn nói lại thôi.
Tô Tuyết Chí hiểu ngay:
– Chỉ cần anh hứa với em an toàn trở về, anh cứ đi đi, đừng lo lắng cho em. Em chờ anh ở bên ngoài.
Hạ Hán Chử kéo cô ôm lấy thật chặt, dùng giọng khàn đặc nói:
– Tuyết Chí, anh xin lỗi em. Xin lỗi em vì đã không đưa em đi được. Nhưng em đừng lo lắng, anh sẽ mau chóng trở lại thôi.
Tô Tuyết Chí cười gật đầu.
Anh hôn cô rồi buông ra ngay lập tức, thả người nhảy xuống xe, gấp rút dặn
dò Đinh Xuân Sơn một hồi, cuối cùng bảo anh ta theo kế hoạch đã định
trước đưa Tô Tuyết Chí rời đi trước.
– Tư lệnh, để tôi đi cho.
Đinh Xuân Sơn nói.
– Không, loại bom hẹn giờ này tôi từng đặc biệt nghiên cứu rồi, tôi quen
thuộc hơn cậu. Ngoài ra, tôi còn có chuyện quan trọng cần nói rõ với
Vương Hiếu Khôn. Tôi phải đi. Cậu chỉ cần làm theo sắp xếp của tôi là
được, tôi sẽ không việc gì đâu.
Anh vỗ vỗ vai Đinh Xuân Sơn, ra
hiệu Tô Tuyết Chí đi vào, lập tức quay người chạy đến một chiếc xe đang
đến gần đó, giang hai cánh tay, cản lại.
Chủ xe là một phú thương nổi tiếng kinh sư, không nhận ra Hạ Hán Chử, thấy là một người đàn ông
mặt đầy râu ria ngăn cản xe thì giận giữ, đang muốn đuổi lái xe xuống
dưới đối phó, không ngờ người kia bước nhanh tới mở cửa xe ra, tay cầm
khẩu súng lắc lắc, đuổi hết người xuống.
Tài xế kia kiêm bảo
tiêu, cũng mang theo súng, thấy thế lẳng lặng sờ vào, còn chưa chạm vào
cổ tay đã đau nhức, còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta vặn cho trật
khớp đau đến đổ mồ hôi, không thể động đậy.
Ngay bên ngoài nhà ga gặp phải ăn cướp, phú thương hoảng sợ, bắt gặp người kia tướng mạo dữ
dằn, ra tay hung hãn, không dám không nghe theo, vội vàng xuống xe.
Hạ Hán Chử đi lên quay đầu xe, lái xe đuổi về hướng vừa tới.