Chỉ vì một câu nói của Mai thị phòng lớn mà đày đọa Tây phủ hơn nửa
tháng trời. Sau nhiều lần bàn bạc với Tôn gia, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Đào gia, gã dạy cưỡi ngựa đã kể hết “nội tình”, chuyện Tôn gia tiểu thư trốn nhà là tin giả, tất cả đều là “hiểu lầm” do không thống nhất
được tiền công, coi như cho tiểu thư Tôn gia một con đường sống.
Để không bị phá đám lần nào nữa, hai nhà đã mời người trung gian làm chứng trong quá trình từ hôn.
Đến khi hoàn thành xong xuôi về tới Lý trạch thì tháng Chín đã đến.
Sau một cơn mưa lớn, kinh thành bước vào mùa Thu.
Vì tiên đế băng hà, tân đế hạ lệnh tạm dừng khoa thi ba năm, vợ chồng Lý
Hồng Nhược cảm thấy lâu quá, muốn tranh thủ dịp này cho Trường An tiếp
xúc nhiều người hơn, bèn tìm Lý Sở bàn bạc.
Lý Sở thấy, cháu trai có thể vào triều làm quan với thân phận Cử nhân hiện tại, nhưng khởi
điểm còn thấp, mò mẫm ở bên ngoài thì chi bằng đi theo hắn, giúp hắn xử
lý công văn giấy tờ hằng ngày, cũng tiếp xúc với nhiều người nhiều
chuyện hơn, như thế sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm.
Lý Sở còn gọi cháu trai đến thư phòng nói chuyện một buổi, cũng nói với cậu, làm
việc ở chỗ hắn phải đàng hoàng, nếu đã là cháu ngoại của hắn thì phải
càng nghiêm khắc.
Trường An biết không dễ có được cơ hội này, còn là cha mẹ hạ mình xin cho nên không dám qua quýt, nói chuyện với cậu
xong là lập tức quay về tiểu viện thu dọn hành lý, đến ở với các Đại
tướng công văn thư.
“Thằng bé Trường An xưa nay rất hiểu chuyện,
thật sự để nó chuyển vào viện với các Đại tướng công hả?” Tiểu Thất dọn
dẹp sách vở trên bàn, đặt cặp lồng lên.
“Ở vị trí nào nên biết
chức phận ấy, sau này nó sẽ vào triều làm quan, nếu bị điều tới vùng hẻo lánh hoang vu, ăn ở không được như ý, chả nhẽ có thể từ chối?” Hồi hắn
mới nhập ngũ còn phải ở trong lều rách nửa năm trời, đã ra ngoài hành sự thì không còn là Đại thiếu gia nữa.
“…” Nàng lén lau mồ hôi cho
tương lai của Hằng Nhi và Hiên Nhi, có người cha như vậy, chỉ sợ sau này hai đứa nó sẽ phải vất vả lắm đây, “Đạo lý ấy thiếp hiểu, chẳng qua là
lo Đại tỷ và di nương không nỡ thôi.” Sau khi biết Trường An theo ở cùng các Đại tướng công, lão di nương ghé viện nàng mấy lần, người ta tuổi
đã cao, không nỡ nhìn cháu ngoại chịu khổ.
“Đã giao con trai cho
ta thì không còn cần bọn họ nhúng tay, nếu tới tìm nàng, nàng cứ việc bỏ ngoài tai, còn không được nữa thì bảo họ tới tìm ta.” Không ngã sao
thành tài? Tương lai của hai anh em Hằng Nhi cũng sẽ cứ thế mà làm, vừa
hay để nha đầu này trải nghiệm trước, đỡ tới lúc đó lại giở trò với hắn.
“Không lẽ chàng đang giết gà dọa khỉ cho thiếp xem đấy à?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
“…” Nàng hiểu là tốt rồi.
Tiểu Thất thở dài, “Xem ra không thể ngồi không ở nhà được nữa, coi chàng
bắt đầu chê mẹ con thiếp rồi kìa.” Nàng gác đũa, “Vừa khéo mấy hôm nữa
Ngô gia sẽ lên đường về Du Châu, thiếp cũng muốn đi cùng.”
Bàn tay cầm bút của Lý Sở khựng lại, “Không phải bảo sau quốc tang sẽ để ta hộ tống à?”
“Sau quốc tang phải chuẩn bị chuyển nhà đến Gia Thành, thiếp tính rồi, không đủ thời gian đâu. Đúng lúc Ngô gia định về quê, đi với mọi người còn có thể chăm sóc cho nhau, huống hồ từ đây đến lúc tiên đế hạ táng còn gần
hai tháng nữa, cũng có thể ở lại đó thêm mấy hôm.” Dù gì hắn cũng bận
muốn chết, không thể đi theo được.
Lý Sở đặt bút xuống, “Định ở lại bao lâu?”
Tiểu Thất bấm ngón tay tính số người cần gặp và những chuyện cần làm, “Thiếp đến nhà chàng cũng đã hơn năm năm mà chưa về ngoại chuyến nào, e là cỡ
một tháng.”
Một tháng… Cộng thêm đi đường qua lại, ít cũng phải hai tháng, “Nếu tính như vậy thì không kịp ngày tiên đế hạ táng.”
“Theo di chiếu của tiên đế, những năm qua trong nước liên tục chinh chiến,
việc tang táng phải làm đơn giản, các mệnh phụ chỉ cần tham dự nghi thức khâm liệm, còn trong nhà ta, người có thể đi theo đến hoàng lăng cũng
chỉ có Đại bá mẫu, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ áo giấy, tiền giấy cho đội
đưa tang là được, mấy ngày qua thiếp đã bàn xong chuyện tế lễ dọc đường
với Tạ quản gia rồi, cũng có hỏi qua Đại bá mẫu, dù đến khi ấy không về
kịp thì cũng không sao.” Nhà hoàng đế đã lệnh không cho phép phô trương, có ai dám trái ý?
“…” Đúng thế, việc đưa tang phải làm đơn giản, hắn phải tuân theo, đúng là không cần nàng theo tới hoàng lăng, “Nếu về được thì ráng về sớm, âu cũng là lòng thành, không phải còn lễ tế dọc
đường nữa à?”
“Chàng bị ngốc hả? Hôm trước mới nói với thiếp lộ
trình đưa tang là bờ Nam sông Vị, nhà ta tế lễ ngoài hẻm Ô Y, Đại ca sẽ
là chủ tế, nữ quyến không tiện tham gia, sao nay lại đổi lời?” Nàng liếc hắn.
“Tùy nàng.” Bỗng hắn cảm thấy tức giận vì bẽ mặt.
Tức giận thế là mấy ngày liền không về nhà ăn cơm, nghe nói bận ở trong cung giúp chỉnh sửa văn thư quân vụ.
Tiểu Thất sai Tạ Tế Đường đưa y phục và đồ ăn vào cung mấy chuyến.
Cho đến ngày mồng mười khi nàng lên đường, hắn mới hớt hải chạy về.
Vì lần này về Du Châu đường xá xa xôi nên nàng chỉ dẫn theo Hằng Nhi, còn
Hiên Nhi ở nhà, dù sao Mai Uyển Ngọc khiến người ta lo lắng đã đi, có
hai người Vương ma ma và Hồng Phất ở đó, Tiểu Thất cũng yên tâm hơn.
Hồng Phất mới sinh không lâu, thật sự không đi nổi đường dài.
Vì ở trước mặt người nhà họ Ngô nên Lý Sở cũng không tiện nói nhiều, chỉ
dặn dò mấy câu chú ý an toàn khi tiễn vợ con lên xe, từ đầu chí cuối
không hỏi nàng ngày về.
***
Lần này rời kinh vẫn đi theo
tuyến đường vào kinh năm ấy, phong cảnh như xưa nhưng cõi lòng đã đổi.
Lúc tới đây là một cô gái mười sáu tuổi nơm nớp thấp thỏm lẫn không cam
lòng, khi quay trở về đã là mẹ của hai đứa bé. Lúc tới chỉ có một chiếc
xe ngựa và một xe chở hàng nhỏ, nhưng khi về là một hàng dài mười mấy xe ngựa nối đuôi – nàng không hề ngại khi lấy đi chừng ấy, từ hồi quán
xuyến nhà cửa cho đến nay, nàng giúp Lý trạch kiếm tiền đâu phải ít? Đại bá mẫu ở Đông phủ còn thấy xấu hổ vì nàng đem có chừng đó.
Khi
một lần nữa trông thấy cổng thành Du Châu, Tiểu Thất chẳng biết phải
diễn tả cảm xúc trong lòng ra sao. Nơi này cũng được xem như cố hương
thứ hai của nàng, trải qua bảy tám năm, ở đây đã dạy nàng làm thế nào để sống tại thế giới này, có những người bạn và người thân ban đầu.
Vì để nghênh đón bọn họ, Nguyên Nhâm và Thanh Vi đã đứng chờ tại trường đình cách ngoài thành mười dặm.
Hồi rời khỏi Dương Thành, Hằng Nhi vẫn chưa hiểu chuyện nên không có chút
ấn tượng nào về chuyến hành trình ấy, vì thế khi Nguyên Nhâm ôm cậu hôn
hôn nựng nựng, cu cậu lập tức cau mày. Tiểu Thất thầm đảo mắt, nghĩ sao
càng lớn nó càng giống người cha nhàm chán của mình thế nhỉ? Tới biểu
cảm cũng y chang!
Tiểu Thất nghỉ chân tại Ngô trạch, Ngô gia đã quét dọn sân viện sạch sẽ để mẹ con các nàng và người hầu vào ở.
Ngày hôm sau, Ngô trạch mở đại tiệc. Giờ đây đã khác xưa, Tiểu Thất đã từ
“sao” trong “sao xoay quanh mặt trăng” thành “trăng” trong cụm trên, nói không hư vinh là giả, nhưng hư vinh qua đi lại thấy tiếc nuối, mọi
người không khúm núm thì cũng kính cẩn, chẳng còn thấy sự thân thiết năm xưa đâu nữa, cảm giác như có hào sâu nằm chắn ngang với mọi người.
Mấy ngày đầu khi về Du Châu, liên tục có người đến thăm nàng, toàn là nữ
quyến con quan ở Du Châu. Mới đầu Tiểu Thất còn có thể bình tĩnh tiếp
khách, nhưng càng ngày càng mất kiên nhẫn, mấy ngày sau thì không chịu
nổi nữa, nàng đánh tiếng với Ngô lão thái thái rồi dẫn Hằng Nhi đến chỗ
Nguyên Nhâm lánh.
Nhà của Nguyên Nhâm nằm ở góc Đông Nam Du Châu, là nhà cũ hai anh em ở hồi nhỏ, sau bị chú bán đi rồi Nguyên Nhâm bỏ
tiền mua lại, cũng được mở rộng thêm hai khoảng sân.
Vừa bước xuống xe, Tiểu Thất đã yêu nơi này rồi, đây chẳng phải là nơi ở lý tưởng nàng từng mơ sao?
Một khoảng sân rộng rãi, trước nhà trồng hoa quả rau dưa, đẩy cửa ra: màu
xanh của mùa xuân, muôn tía nghìn hồng của mùa hè, trái cây trĩu quả của mùa thu, trời băng đất tuyết của mùa đông, ban ngày trời cao mây trắng, ban đêm trông về ngọn đèn treo trên cổng thành nơi xa, hưởng thụ khác
gì thần tiên.
“Biết muội thích hoa mộc hương nên anh trai muội đã tự trồng mấy khóm, còn bắc cả giàn đỡ, năm nay nở nhiều lắm, tiếc là
giờ đã rụng hết rồi.” Thanh Vi chỉ vào bụi cây gần đó.
“Rụng cũng không sao, chị dâu muội có làm ít phấn sáp, lát nữa đem tới cho muội.”
Vì em gái và cháu ngoại ghé nhà, Nguyên Nhâm vui đến nỗi đâm ra luống
cuống.
Tiểu Thất thấy y như thế, sống mũi bỗng cay cay, “Ca, nhà
ta còn thịt muối không? Thèm món hồi bé huynh làm cho muội quá.” Trước
khi tới Ngô trạch, anh em hai người đã sống những ngày tháng nghèo đói
vất vả vô cùng, nhất là năm mới sau khi thím tái giá, trong nhà chỉ còn
lại nửa bát gạo và một miếng thịt muối to cỡ lòng bàn tay, hai anh em đã đón đêm giao thừa bằng miếng thịt cỏn con ấy, thế mà lại cảm thấy rất
ngon.
“Có, nhiều lắm, từ đợt đó trở đi anh muội có hậu di chứng,
lúc nào cũng làm nhiều thịt muối dự trữ.” Thanh Vi vội dặn bà tử nấu
thêm thịt muối cho bữa trưa.
Nguyên Nhâm còn lo bà tử nấu không ngon, xắn tay áo tự mình xuống bếp.
Tiểu Thất thấy rau ngoài vườn xanh mướt, bèn đòi Thanh Vi dẫn mình đi.
Thế là hai người thay bộ xiêm y vải thô, choàng khăn làm bếp, dẫn theo ba
đứa nhỏ đi bắt sâu, một trước một sau dạo giữa vườn rau.
Hằng Nhi vẫn chưa quen với chị họ em họ, mới đầu không biết nói chuyện gì, nhưng vừa vào vườn đã xúm lại chơi đùa, chạy như điên giữa luống rau.
Nguyên Nhâm đã chuẩn bị xong thịt muối, y lấy chậu gỗ lớn ra, vừa mỉm cười
nhìn em gái và tụi nhỏ trong ruộng, vừa xử lý cá trong chậu: hôm nay y
định đích thân xuống bếp nấu những món em gái thích ăn.
Những
ngày về sau, Tiểu Thất chủ yếu sống ở nhà Nguyên Nhâm, dậy sớm dẫn ba
đứa nhỏ đi học, học xong thì ra vườn đi một vòng, lúc nhổ củ cải, khi
bắt sâu xanh, hoặc nhìn tụi nhóc đuổi theo gà trống chạy tứ phía; đến
buổi trưa, Nguyên Nhâm từ nha môn về, đi ngang qua chợ mua rất nhiều
thịt cá tươi rói, cả nhà hoặc băm nhỏ nhồi nhân làm bánh bao, nặn hình
lung tung, hoặc sẽ làm bánh ngô nhân thịt; sau trưa đợi ba đứa đi ngủ,
nàng và Thanh Vi ngồi bên sạp, vừa may vá thêu thùa vừa chuyện trò hàn
huyên.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tuy mùa Đông ở Du Châu đến muộn, nhưng sau tháng Mười, thời tiết ngày một lạnh dần.
Vốn định giữa tháng sẽ lên đường về, nhưng một trận tuyết đầu mùa đã làm
Tiểu Thất đổi ý. Nàng gửi thư lên kinh thành, dặn Tạ Tế Đường lo chuyện
tế lễ dọc đường.
Cứ như thế nán lại đến đợt tuyết thứ hai, giờ mà vẫn chưa về thì hơi quá đáng, vậy là nàng chào tạm biệt Nguyên Nhâm
trước khi đi.
Nguyên Nhâm bảo nàng đợi thêm ít hôm nữa, đợi y gói xong đồ đạc rồi hẵng lên đường.
Tuyết hết rơi lại dừng, sáng sớm hôm ấy sau khi rửa mặt chải đầu, thấy bên
ngoài trời lại đổ tuyết, Tiểu Thất chợt nhớ đến bụi hoa mận đỏ bên
ruộng mới chớm nụ, vậy là nàng đội nón rộng vành đi ra ngoài, quả nhiên
thấy nụ hoa mận đã nở rộ trong tuyết, đẹp mắt lạ thường.
Tính hái một cành về cắm trong bình, nhưng tay chỉ mới chạm vào cành thì nghe
thấy tiếng vó ngựa rầm rập nơi xa. Nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy bảy tám con ngựa to lớn đang tiến lại gần đây dọc theo đường ruộng.
Điền trạch xung quanh đều đã được Nguyên Nhâm mua, đáng lý ra không ai có thể vào đây được…
Từ đằng xa, Lý Sở đã thấy người vợ đứng dưới gốc cây mận, hắn không đến cửa chính mà giục ngựa chạy tới gần nàng.
Nhoáng cái nàng đã về quê ngoại hai tháng, hắn không giục thì nàng cũng không về!
Khi nàng có nhà hắn không cảm nhận rõ, nhưng người đi rồi mới thấy vắng vẻ
sao. Nếu không phải còn có Hiên Nhi thì hắn cũng chẳng buồn về nhà, dù
gì cũng chỉ ăn một mình, ngủ một mình, làm gì cũng thấy chán. Đợi một
cái lại đợi hẳn hai tháng, sự nhẫn nại đã cạn sạch, thế là sau khi dự
nghi thức hạ táng hoàng lăng xong, lúc tạt ngang qua Lâm Cừ, bỗng nghĩ
Du Châu cũng ở gần đây nên thuận đường rẽ hướng, cũng vừa hay đón mẹ con nàng về.
“Sao chàng lại tới đây? Không phải đến hoàng lăng à?”
Tiểu Thất mấp máy môi, không tự chủ giơ tay chỉ về hướng Đông Bắc –
hướng của hoàng lăng.
Chỉ nghe thấy người trên lưng ngựa trầm
giọng nói, “Hôm nay là ngày mười hai tháng Mười một.” Nghi lễ hạ táng đã kết thúc từ lâu.
…
Bầu không khí im lìm.
“Sáng nay anh trai thiếp dậy sớm nấu canh Ngật Đáp*, trời lạnh quá, hay chàng vào nhà uống một bát cho ấm người nhé?” Biết chắc hắn chê nàng về ngoại lâu quá đây mà. Không muốn tranh cãi với hắn, nàng nở nụ cười thấp thoáng
lúm đồng tiền mà hỏi.
(*Canh Ngật Đáp hay còn gọi là canh
gata, súp geda, là món ăn truyền thống ở miền Bắc Trung Quốc, nguyên
liệu chính gồm bột mì, trứng và cà chua, v.v… Ảnh minh họa.)
“…” Lươn lẹo lắm, thật khiến người khác không thể bắt bẻ. Vậy là Lý Sở đành buồn rầu nhảy xuống ngựa, để mặc nàng kéo tay áo mình về nhà.
Vừa bị nàng kéo đi, vừa nghe nàng kể xung quanh đây đã trồng hoa gì cây gì, mùa xuân thế nào mùa thu ra sao. Dễ bề nhận ra nàng rất thích nơi này,
vì nghĩ đây là nơi nàng chào đời nên hắn nhìn thêm mấy lần, dẫu không có phong cảnh gì hay ho nhưng trông lại thân thuộc lạ thường, có lẽ vì
nàng chăng?
Lý Sở đến đã dọa khiếp cả nhà Nguyên Nhâm, không khí
trong nhà lập tức trở nên lặng thinh thận trọng, điều này khiến Tiểu
Thất rất buồn, dù nàng khuấy động bầu không khí tới đâu thì vẫn không có nhiều thay đổi, cuối cùng đành mặc kệ.
Chẳng mấy chốc Ngô gia
biết được tin hắn tới Du Châu, phòng lớn không có ai ở nhà, cha con
phòng hai vội vàng qua. Chỉ mới một buổi trưa mà quan viên lớn nhỏ và
danh sĩ khắp Du Châu đã tấp nập gửi thiệp, muốn gặp hắn một lần.
Dù bây giờ quan chức của hắn không cao nhưng lại là sủng thần của tân đế,
chẳng mấy dịp nhân vật như thế đến đây, dù chỉ gặp mặt một lần thôi cũng đủ vinh hạnh lắm rồi.
Hắn bảo Ngô gia chuyển lời với bên ngoài, lần này mình đến Du Châu chỉ là
thuận đường đón vợ con về kinh, là chuyện riêng, không tiện để lộ.
Nhưng người bên ngoài đâu quan tâm chuyện công hay riêng, cứ nằng nặc muốn
gặp bằng được. Hắn không ra gặp cũng không sao, người ta sẽ gửi thiệp
đến Ngô gia, thế là trong một thời gian ngắn, khách tới bái phỏng Ngô
trạch nườm nượp không dứt, thậm chí nhà của Ngô Nguyên Nhâm cũng đông
như trẩy hội, khiến hai bên phải tiếp đãi trong mệt mỏi.
Làm gì bây giờ? Nhanh về thôi!
Hai ngày sau, Lý Sở vui vẻ dẫn vợ con đánh ngựa hồi kinh.
Rời khỏi Du Châu, Tiểu Thất vén rèm nhìn cổng thành lần cuối, bụng thở dài
một hơi, đoạn quay đầu liếc người nào đó đang dựa vào đệm chơi Cửu liên
hoàn với con trai, “Đến thì đến thôi, chàng còn giơ lệnh bài ra làm gì?” Nếu lúc vào thành hắn không giơ lệnh bài trong cung thì đâu ai biết hắn tới?
Lý Sở xem thường, “Ta tới cổng thành khi trời còn tối, cổng chính chưa mở, muốn vào tất phải có lệnh bài.” Dĩ nhiên là hắn không
ngốc, có đường tắt thì sẽ đi đường tắt thôi.
“Rõ là chàng cố ý.” Cố ý giục nàng về.
“…” Tùy nàng thích nói gì thì nói, dẫu sao hắn cũng đã đạt được mục đích,
ôm con trai hôn một cái, “Thánh chủ đã hạ chỉ lệnh ta năm sau đến Gia
Châu tiếp quản phòng ngự, Gia Châu ở gần đây, sau này nàng muốn về cũng
tiện.”
Nàng cầm lò sưởi đặt trên đùi, “Mấy ngày qua rảnh rỗi,
thiếp cũng đang nghĩ đến chuyện tới Gia Châu. Chuyến này chàng đi cũng
không biết bao giờ mới về, ma ma và hai lão di nương đã cao tuổi, có cần dẫn họ đi cùng không?”
Lý Sở đặt con trai lên đầu gối, nghĩ ngợi rồi nói, “Thôi đừng, ta chỉ đến đó tạm thời, nhiều lắm cũng là năm ba
năm, sớm muộn gì cũng sẽ về Bắc. Ở lại kinh thành còn có Đại bá mẫu,
không lo không có người chăm sóc.”
“… Nếu đã vậy thì thiếp và anh em Hằng Nhi ở lại đây được không? Dù sao chàng cũng có ở lại Gia Châu
lâu đâu.” Nàng cố ý chế giễu hắn.
Hắn cũng biết nàng cố ý, hừ cười một tiếng, “Nàng không sợ trong viện có thêm người hả?”
“Đang quốc tang còn dám nạp thiếp?” Dù thời gian quốc tang đã được ghi rõ là
giới hạn trong ba mươi sáu ngày, nhưng một khi xảy ra, có ai dám cả gan
cưới vợ nạp thiếp trong vòng ba năm? Ngay đến tân đế cũng đã hạ chỉ dừng tuyển tú trong ba năm, hạ thần còn dám bất tuân?
“…” Được lắm, bắt đầu tính toán với hắn rồi đấy, Lý Sở đưa tay nắm cằm nàng.
Nàng nhân đó dựa vào vai hắn, áp trán vào cằm hắn, cảm nhận cái nhột do bộ
râu lún phún đem lại, nghĩ bụng: thế giới này cũng tuyệt biết bao.