Từ ngày Tiểu Thất hồi kinh, Ngô Thành Quân lại được tự do – Mạc phu nhân không cấm cửa nàng nữa, nên cứ vài ba ngày hai cô gái lại gặp nhau một
lần.
Từ nhỏ các nàng đã ăn ngủ cùng nhau, cùng thêu thùa may vá,
cùng chơi đùa, và quan trọng nhất chính là cùng tìm hiểu chuyện ăn uống, bây giờ cũng không ngoại lệ.
Tháng Tám là mùa ăn cua, Lý trạch
là người miền Bắc chính cống nên không có thói quen này, cũng ít khi ăn
món đó. Mấy năm trước toàn có Hồng Phất nhớ mà chuẩn bị cho, nhưng năm
nay Hồng Phất sắp xuất giá, đang bận chuẩn bị đồ cưới, thành ra quên
luôn chuyện này.
May còn có Ngô Thành Quân nhớ, sai người đưa đến hai sọt cua lớn, cho vào nồi to hấp chín rồi thêm gia vị giấm, nước
tương. Nữ quyến quây quần trong thảo đình ở sau vườn, vừa ăn vừa tám
chuyện nhà.
Tiểu Thất mang thai nên không dám ăn, nhưng vẫn thèm
nhỏ dãi, nàng cứ xoay quanh Ngô Thành Quân với Vương ma ma, miệng thì
lẩm bẩm: “Mình tuyệt đối không ăn, tuyệt đối không…”
Vương ma ma
thấy nàng đáng thương, bèn tách mai cua để lộ gạch cua bên trong rồi hỏi nàng, “Không ăn được thịt, hay con ăn chút gạch thử?”
Mới đầu
Tiểu Thất còn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, sáp đến ăn
một miếng, bị Ngô Thành Quân chỉ vào mũi cười là con mèo tham ăn.
“Biết ta không ăn được mà tỷ còn đem qua, rõ là cố ý!” Tiểu Thất cáu kỉnh,
thấy Hằng Nhi nhồm nhoàm gạch cua với mình thì tức giận xoay phắt mặt
đi.
“Ơ kìa kìa, muội không ăn được chả nhẽ còn không cho người khác ăn?” Ngô Thành Quân cười mắng.
Trong thảo đình cười nói vui vẻ, bỗng Phương Như vội vã chạy đến, bẩm rằng thiếu phu nhân ở phòng ba Đông phủ tới.
Hồng Phất gọi Phương Như tới ngồi lại ăn cua, còn mình theo Tiểu Thất đến tiền viện.
Gần đây Triệu gia gặp xui mấy bận, đầu tiên là gây ra chuyện xấu bỏ trốn
khi gặp nạn, sau đó là con cháu trong nhà bị giáng chức mất chức, mới
hôm trước còn nghe nói bị tra ra chuyện tham ô tiền thuế của dân, đúng
là nhà đã dột còn gặp đêm mưa, hại Triệu thị ở phòng ba cũng mất mặt
theo, không biết hôm nay nàng ta đến là vì chuyện gì.
“Tam tẩu đến đấy à.” Bước vào nhà, Tiểu Thất mỉm cười chào đón Triệu thị.
Từ khi nhà ngoại gặp chuyện, Triệu thị không còn hếch mặt lên trời như
trước nữa, nàng ta đi tới nắm tay Tiểu Thất, “Nghe nói sau nhà muội đang có khách, ta đến thật không đúng lúc.”
“Là tỷ tỷ đằng ngoại nhà
ta ấy mà, được mấy sọt cua còn tươi nên đưa tới phủ, nếu tẩu không vội,
hay cũng ra sau nếm thử?” Nàng chỉ ra sau vườn.
“Thôi, ta không
quen ăn món đó, nay tới là muốn hỏi xem muội có dư dả không, ta muốn
mượn ít bạc.” Nàng ta cũng chẳng vòng vo, nói thẳng ý định.
“…” Tiểu Thất ngớ người, sau đó hỏi ngay, “Tẩu muốn mượn bao nhiêu?”
Sắc mặt Triệu thị đi từ lúng túng sang bình tĩnh, “Ta biết mấy ngày nay bên muội cũng toàn tiêu không vào, cũng không cần nhiều, ta muốn mượn cỡ
bốn trăm năm trăm nén, chỉ vài ngày thôi, ta sẽ trả ngay.”
“Tẩu
tẩu khách khí quá rồi, anh em trong nhà với nhau, không lẽ phải vì mấy
đồng bạc mà khước từ.” Nàng lấy thẻ gỗ đen trong chiếc túi bên hông ra,
giao cho Hồng Phất để nàng ấy đi lấy năm trăm nén bạc tới, đoạn xoay
người mời Triệu thị ngồi vào ghế.
Sau thời gian uống cạn cốc trà, Hồng Phất đã quay lại, báo là đã lấy được bạc, hỏi có cần trực tiếp đưa đến Đông phủ không.
Triệu thị cản lại, bảo giao cho hai gã hầu nàng ta dẫn đến ở ngoài cửa là được.
Tiểu Thất nhủ bụng, e rằng bạc này là cho Triệu gia, không tiện để nhiều người biết, thế là nàng cũng không hỏi nhiều.
Triệu thị cảm tạ mấy câu, bỗng nhắc tới Triệu Sương Khởi, “Muội muội đúng là
lương thiện, xảy ra chuyện ấy nhưng vẫn không đuổi Sương Khởi đi, vẫn
bảo vệ danh tiếng cho con bé.”
Tiểu Thất cười, nhìn cốc trà trong tay, kín đáo nói, “Tẩu minh giám, chỉ là ta không muốn bị kẻ khác lợi
dụng mà thôi.” Sau khi xảy ra chuyện của Triệu Sương Khởi, nàng không
lập tức tố cáo với Đại thái thái mà ém chuyện xuống, không phải cố ý che giấu giúp Triệu ia, chẳng qua là không muốn bị người ta lợi dụng. Mai
gia muốn mượn tay nàng tố cáo Triệu gia, xin lỗi nhé, nàng không tính
tranh công. Đúng như dự đoán, thấy nàng không tố cáo, Mai gia đành tự
mình đi.
Triệu thị chỉ cười rồi không nhắc đến nữa, sau vài câu hàn huyên, nàng ta đứng dậy cáo từ.
Tiễn Triệu thị rời đi, chủ tớ hai người chậm rãi quay về vườn.
“Nghe nói nha môn ra lệnh Triệu gia phải đền bù, nếu quá thời hạn mà vẫn
không bù được thì sẽ tịch thu gia trạch, thế là bọn họ phải cầu cứu Tam
thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân đành lấy tiền riêng của Tam gia bù
vào, nhưng số lượng lớn quá, tiền của Tam gia cũng không đủ, Tam thiếu
phu nhân mới lén thế chấp đồ cưới của mình, nhưng sợ trong kinh nhiều
người mắt tạp, lỡ ai mà biết thì lại bôi tro trát trấu vào mặt Lý gia,
nên chỉ dám xuống tận phía Nam thực hiện. Năm trăm nén mượn phu nhân
chắc là chi phí vận tải mua bán mấy thứ đó đó.” Hồng Phất nói xong thì
lắc đầu, “Triệu gia bây giờ đúng là cùng đường.”
Tiểu Thất nghiêm túc nhìn Hồng Phất, “Xem ra Tạ Tế Đường nói với em không ít chuyện nhỉ, lại lén gặp nhau nữa hả?” Trong nhà không nghe ngóng hỏi thăm gì chuyện của Triệu gia, ngay tới nàng cũng chỉ biết một hai từ Lý Sở.
Hồng Phất đỏ bừng hai má, “Có lén gặp đâu? Không phải hôm kia phu nhân bảo em đi tìm huynh ấy đối chiếu sổ sách à.”
“Ơ, giờ thành lỗi của ta à, chưa thành hôn đã để hai ngươi lui lui tới tới, xem ra trước ngày thành thân, ta phải nhốt em ở hậu trạch mới được.”
Hai người cười nói quay về hậu viện, tiếp tục tiệc cua của mình.
***
Buổi chiều, đợi Lý Sở về nhà, Tiểu Thất bảo phòng bếp hấp mấy con cua, nhưng hắn chê ăn uống cầu kỳ, vậy là nàng xung phong nhận việc bóc cua giúp
hắn.
“Hồi chiều Tam tẩu có ghé mượn năm trăm nén.” Nàng vừa bóc vỏ vừa báo chuyện Triệu thị mượn tiền lại cho hắn.
Hắn gật đầu ý bảo đã biết, không có dị nghị.
“Rốt cuộc Triệu gia thiếu hụt bao nhiêu mà đến Tam ca cũng không bù nổi vậy?” Tiểu Thất tò mò về số tiền.
“Triệu gia quản lý thủy vận Trường Hà đã hai ba đời, đời sau chồng đời trước,
chắc chắn số lượng không nhỏ, dù là Đại ca cũng chưa chắc đã kiếm được
nhiều bạc như vậy, nói gì đến Tam ca, tiền của huynh ấy cũng không hơn
ta là bao.” Đột nhiên xảy ra chuyện này, Tam ca cũng đau đầu, nói gì đi
nữa cũng không thể để Triệu gia bị tịch thu gia sản được. Thể diện chỉ
là thứ yếu, quan trọng nhất là còn dính dáng đến Tam tẩu và mấy đứa bé,
sau này lúc bọn nhỏ kết hôn chắc chắn sẽ hỏi thăm song thân đôi bên, có
nhà ông cậu bị tịch biên gia sản, nói ra đúng là khó nghe. Hơn nữa, bị
tịch thu gia sản rồi thì kế sinh nhai của cả nhà cũng là vấn đề lớn, tới lúc đó nếu dựa dẫm vào Tam ca thật thì đau đầu rồi đây.
“Đền đủ bạc là sẽ không bị tịch biên nữa hả?” Nàng múc một thìa gạch cua cho vào bát nhỏ trước mặt hắn.
“Nếu đền đủ bạc thì tội danh sẽ nhẹ đi, cùng lắm chỉ bị cách chức điều tra,
không ảnh hưởng con cháu làm quan sau này, Triệu gia vẫn có mấy mầm non
tốt, đương nhiên sẽ không muốn từ bỏ hẳn, nên cho dù phải thế chấp gia
sản cũng phải trả cho đủ.” Lý Sở cầm đũa gắp một miếng gạch cua cho vào
miệng, không cảm thấy món này có gì ngon.
“Người Triệu gia… Trong phủ chúng ta cũng có một người, chàng tính làm thế nào với Triệu Sương
Khởi đây?” Lại múc một thìa gạch cua cho hắn, bỗng nàng nhắc đến Triệu
Sương Khởi.
Hắn gắp gạch cua trong bát đưa tới trước mặt nàng, chẳng khó để nhận ra nàng rất thèm món này.
Tiểu Thất đẩy ra bảo không ăn được.
Hắn nói: Chuyện gì chín quá cũng hóa nẫu, không ăn nhiều là được.
Còn chưa dứt lời thì đôi đũa trên tay đã bị nàng cắn một cái, rồi nửa con cua còn lại vào luôn bụng nàng.
Nhìn nàng thỏa mãn mút càng cua, hắn giơ tay sờ sau đầu nàng, nói nhỏ, “Sang năm chúng ta nghỉ một năm đi, không sinh nữa, cho nàng ăn ngon một
bữa.”
Tiểu Thất lườm hắn.
“Chuyện của Triệu Sương Khởi, nàng cứ liệu mà làm, có lẽ Triệu gia cũng không định nhúng tay.” Lý Sở nói.
Tiểu Thất lắc đầu, “Tổ mẫu Ngô gia thường dạy không nên bỏ đá xuống giếng,
hay đợi chuyện Triệu gia qua đi rồi tính tiếp? Vừa hay thiếp có thể hỏi
xem nàng ấy muốn thế nào.” Theo lý thì thật ra nàng có thể không quản
sống chết của Triệu Sương Khởi, để mặc nàng ta sinh sống ở Tần Xuyên,
cùng lắm chỉ tốn hai lượng mỗi tháng mà thôi, dù gì Đại thái thái cũng
đã có lời, có xử lý thế nào cũng sẽ không ai nói gì nàng. Nhưng bản thân nàng lại không làm được chuyện ấy, xét cho cùng đối phương cũng không
hại nàng, tha được thì nên tha, đợi chuyện của Triệu gia qua đi, nếu
nàng ấy muốn ra ngoài thì để nàng ấy đi.
“Tổ mẫu Ngô gia dạy
phải, tâm thiện là chuyện tốt, nhưng có những khi không thể mang tâm dạ
phụ nữ, lúc cần nghiêm khắc không được nương tay, nếu đã lập gia quy thì phải chiếu theo lệ.”
“Chuyện này thiếp biết.” Lúc ở Tần Xuyên, nàng cũng đã và đang làm điều đó.
Trông nàng hau háu càng cua, thấy mà thương, hắn bèn gắp thêm một càng cho nàng.
Tiểu Thất vui tới nỗi mắt híp thành đường thẳng, nhưng cuối cùng vẫn kiên
quyết lắc đầu, thật sự không thể ăn được nữa, đã làm mẹ thì phải cho ra
dáng, sao có thể buông thả vậy được, “Thúc gia bảo chàng khoan về Tần
Xuyên, có phải trong triều lại có tin tức gì không?”
“Cũng dạng
dạng vậy, hôm nay tới Trang vương phủ với Tam ca, tình cờ giáp mặt Tấn
vương, có lén trao đổi vài câu, y nói nội phủ đang thiếu người, nhưng
chức vị không cao, hỏi ta có muốn đến làm trước một thời gian không.”
Hiện giờ có rất nhiều chuyện trong triều đình, hắn cũng không định gạt
nàng nữa.
“Còn chẳng phải để sau này có thể cất nhắc chàng bất cứ khi nào à?” Cầm đũa chấm chút giấm vào miệng, đầu lưỡi đầy vị tanh.
“Cứ cho là vậy đi, chỉ là không biết phải đợi tới khi nào mới được cất
nhắc.” Bản thân hắn không muốn ở lại kinh thành quá lâu, trong lòng vẫn
luôn khắc khoải chiến sự ở Đại Uyển Khẩu, tuy liên quân Liêu Hán đã tạm
thời rút lui nhưng vẫn chưa giải quyết được triệt để, nếu không thúc gia đã chẳng một hai muốn hắn về.
“Nếu có manh mối thì cứ chờ xem
thế nào. Bên ngoài ít chuyện nhưng chuyện trong phủ ta không ít, bây giờ phải dời trạch này, về sau còn rất nhiều việc cần sắp xếp, Đại ca phải
trấn thủ Tần Xuyên, một mình Tam ca không quản hết được, vừa hay có
chàng đứng sau đỡ đần chu toàn.” Nói thật, nàng rất vui khi hắn hồi
kinh, chí ít có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Hai vợ chồng đang ăn uống thì bỗng nhiên Hằng Nhi ló nửa đầu ra từ trong phòng, bập bẹ gọi “mẹ”.
“Mới đi ngủ đó mà, sao dậy sớm thế?” Tiểu Thất ngạc nhiên.
Lý Sở vẫy tay với con trai, thằng bé phơi mông chạy ra.
Tiểu Thất nhủ bụng, khéo lại tè dầm nữa rồi, lần nào tè dầm thằng nhóc cũng cởi quần giấu đi chứng cứ.
Vào phòng trong nhìn, đúng như dự đoán, trên chăn đệm ướt một mảng lớn.
Tiểu Thất bước ra, trừng mắt với con khỉ con đang ngồi trên đùi cha nó ăn cua, “Sắp đi học rồi mà còn tè dầm.”
Lý Sở giơ tay dí trán con trai, “Bữa trước Bạch tiên sinh có gửi thư cho
ta, giới thiệu thầy giáo cho Hằng Nhi. Hôm qua thuận đường nên ta có ghé chào hỏi, cũng cho người đi nghe ngóng thế nào, cảm thấy không tệ, đợi
trong nhà ổn định, nàng tìm mấy người dọn dẹp viện bỏ trống ở đằng trước đi, tiện cho thầy giáo ngủ lại.”
“Bạch tiên sinh? Là đệ tử Lục Thương lần trước gặp ở Đào cốc ấy hả?” Tiểu Thất vẫn còn ấn tượng với người họ Bạch nọ.
Lý Sở gật đầu.
“Không phải hai người mới lần đầu gặp nhau à?” Quan hệ tốt tới mức thư từ qua lại rồi hả?
“Bạch tiên sinh biết chút y thuật, trong trận chiến ở Đại Uyển Khẩu, ông ấy
đã cứu chữa cho kha khá thương binh tiền tuyến, sau đó vẫn luôn ở cùng
bọn ta cho tới khi quân địch rút lui.” Coi như cả hai có số làm bạn,
giữa những lúc nghỉ ngơi, hai người thường tán gẫu với nhau, cũng nhắc
đến chuyện tìm thầy giáo cho con trai hắn, vậy mà đối phương vẫn nhớ kỹ.
“Hằng Nhi còn nhỏ quá, thầy giáo có chịu nhận không?” Còn chưa phát âm tròn chữ thì dạy kiểu gì đây?
“Mấy đứa nhà Đại ca, Tam ca cũng đang ở tuổi võ lòng, ta hỏi Tam ca rồi, nói vẫn chưa tìm được thầy, giờ mời thầy đến dạy chúng trước, sau này…” Hắn chỉ vào bụng Tiểu Thất, “Vẫn còn đứa tiếp nữa, sợ gì thiếu trò dạy?”
Lại nhéo mũi con trai, “Con trai à, con phải học thật giỏi đấy, để nhà
ta về sau còn có Trạng nguyên Thám hoa, chứ chớ lại thêm người múa đao
múa thương nào nữa.”
“Em trai học.” Hằng Nhi chỉ vào bụng Tiểu Thất nói.
“Còn chưa gặp thầy mà đã đẩy chuyện sang cho người khác rồi.” Tiểu Thất dí trán con, lại để Phương Bích ôm con về phòng.
Lý Sở cầm đũa lên tiếp tục ăn, “Có chuyện này quên nói với nàng, lần này
anh nàng có thể về Du Châu được rồi đấy.” Cũng nhờ hắn để ý trường hợp
này ở nội phủ, nếu không không biết phải đợi tới bao giờ.
Tiểu
Thất lấy làm phấn khởi, Nguyên Nhâm ở lại Dương Thành không thu hoạch
được gì, lại không có tiềm lực thăng tiến như hội Ngô Gia Ấn, y chỉ
ngóng sớm về Du Châu khai phát triển nhà cửa, hồi trước nàng có nhắc tới với hắn một lần, không ngờ lại thành công thật, “Thật hả?”
“Chính mắt ta thấy hồ sơ vào phủ Du Châu thì còn có thể giả được không? Nhưng
gần đây quan viên Lại bộ và Binh bộ được điều động rất thường xuyên, có
thể sẽ gặp thiệt thòi về chức vị chút, hiện tại vị trí phù hợp với y ở
Du Châu chỉ có Lục sự và Ti công, dù Lục sự cao hơn nửa bậc nhưng cơ hội tấn thăng lại ít. Ti công thì quản nhiều chuyện, song chỉ cần cố gắng
vài năm là có thể đi lên. Đợi y hồi kinh báo cáo công tác, nàng hỏi thử ý y xem thế nào.” Y là anh vợ, lại cần cù chăm chỉ, có thể giúp được gì
hắn nhất định sẽ cố hết sức.
Nói cám ơn thì khách sáo quá, nàng
bèn cười cho qua, “Được, đợi bao giờ huynh ấy về kinh, thiếp sẽ hỏi.”
Nhắc đến Dương Thành lại chợt nghĩ tới phong thư Văn Tú viết cho nàng,
“Nghe Văn Tú bảo Vạn đại nhân muốn trở lại, chàng có biết chuyện này
không?”
Hơn nửa tâm phúc của Lý Sở đều đang ở Dương Thành, nên
không có chuyện gì xảy ra ở đó mà hắn không biết cả, “Ông ấy được tấn
thăng làm chưởng quan nắm giữ Sách Vệ phủ, đây vốn là chức vị của tam
công phụ thần, nay giao cho ông ấy, xem như thánh chủ cũng hết lòng, sau này tân đế kế vị, với cấp bậc của ông ấy, dưỡng lão là chuyện không
thành vấn đề.” Ưu tú thì ưu tú, nhưng nếu không có binh quyền thì cũng
chẳng khác gì về hưu dưỡng lão sớm.
Tiểu Thất không rõ lắm về cấp bậc quan hàm, cũng không định nghiên cứu sâu, “Nghe ý Văn Tú thì có hơi trách Vạn đại nhân, nói trước khi đi Vạn đại nhân nằng nặc đưa con rể
đến doanh trại ở tiền tuyến, muội ấy suốt ngày lo sẽ xảy ra chuyện.”
“Cái nhìn phụ nữ.” Vạn Mạc Quân biết rõ một khi mình không còn binh quyền
thì sẽ không thể giúp được con rể, lùi để cầu cái tốt thứ hai, vì vậy
mới điều hắn ta đến nơi dễ gặt hái chiến công. Điều lớn nhất mà võ tướng theo đuổi là gì? Đương nhiên là càng dễ có chiến công thì càng có cơ
hội thăng tiến, đổi lại là hắn thì cũng sẽ làm vậy, quân nhân không đánh giặc, chẳng nhẽ rúc sau nhà đọc sách làm ruộng?
“…” Nàng nhéo
hắn, “Chàng dám đứng trước mặt Đại bá mẫu nói câu này không?” Hắc thị
xuất thân nhà tướng, tính khí rắn rỏi, ghét nhất có người giễu cợt bà là phận nữ không có kiến thức.
Bị nàng nhéo nhưng hắn chẳng giận,
còn trở ngược tay nắm lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng xoa, bụng nhủ đợi nàng
sinh xong, nhất định phải uống thuốc của Lưu thái y đúng giờ, đứa thứ ba để sau hẵng tính.
Kể từ sau buổi gặp ở căn nhà trúc, dường như
quan hệ giữa hai vợ chồng đã thay đổi, hai bên không ngại nói chuyện với nhau nữa. Ở trên giường nàng thường ép hắn đọc thơ cho mình nghe, là
mấy bài thơ trúc trắc không vần không luật, không phải nàng thích thú
gì, chỉ là cảm thấy hắn đọc nghe rất thú vị. Nhưng hắn lại chê ra chê
vào, không muốn đọc, bao giờ được “lợi” mới chịu đọc mấy câu nghe không
cảm xúc, lần nào đọc xong nàng cũng che mặt cười to, vì những bài thơ
này quá trái ngược với hắn, cho nên mới thấy buồn cười.
Đối với
Lý Sở, trách nhiệm quan trọng nhất của vợ chồng phải là nối dõi tông
đường, nhưng nay lại thấy điều đó không hẳn đã đúng, có lúc chỉ đôi câu
nói cười thôi cũng khiến hắn thỏa mãn, thật là kỳ lạ.