Tiểu Thất vẫn chưa thân với người nhà họ Vương, mới gặp một lần trong
đám tang Lý gia đợt trước, nhưng khi ấy chỉ có mợ cả Liễu thị, còn mợ
hai Hồ thị lại không thấy mặt.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thất gặp
Hồ thị, bà chưa đến năm mươi, mặt trắng trẻo được bảo dưỡng kỹ càng,
trông chỉ chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, một đôi mắt phượng cùng
hàng chân mày lá liễu, thoạt nhìn cũng biết không phải người dễ trêu.
Tiểu Thất chấn động, ngầm hiểu đấy là người cần phải tập trung đối phó.
Nghe nói bà mợ hai này đến đây để dự lễ cúng ngũ tuần của Hắc gia, tiện
đường ghé thăm nhà cháu ngoại, đem tới cho Tiểu Thất mấy hộp trái cây
tươi và một ít quả khô.
Nàng ngồi xuống ghế, sai người bế Hằng
Nhi tới cho bà gặp, đợi bà khen hết một loạt lời hay ý đẹp thì bảo nhũ
mẫu ôm xuống, “Sao ta không thấy hai thiếu phu nhân đâu?” Bà hỏi Tiểu
Thất.
“Lão thái gia nhà họ Hắc vừa qua đời, lo lão thái thái bên
kia đau lòng nên mấy người Đại bá mẫu thay phiên qua tiếp chuyện với bà
ấy, hai thiếu phu nhân cũng mới sang hôm trước, bảo là muốn ở thêm vài
ngày nữa mới về.” Tiểu Thất đáp lời.
“Ta còn bảo sao, hồi trước
lúc ta đến, các nàng thường dẫn hai nha đầu tới trò chuyện với ta, tự
dưng hôm nay lại không thấy mặt, không biết có giận gì ta không.” Bà vừa nói vừa quay đầu nhìn khắp nơi, “Hai nha đầu kia đâu rồi?” Ý bà là Mai
Uyển Ngọc và Triệu Sương Khởi.
Tiểu Thất nhìn sang Hồng Phất,
Hồng Phất hiểu ý, vội đáp, “Đã cho người đi báo rồi ạ, bọn họ mới dùng
bữa trưa, sợ là đang nghỉ ngơi.”
Vừa dứt lời, hai người Mai Triệu đã bước vào viện.
Có vẻ hai cô gái rất thân thiết với Hồ thị, vừa gặp mặt đã bắt đầu hàn huyên, vứt Tiểu Thất sang một bên.
Biết bọn họ thân nhau, Tiểu Thất cũng chẳng buồn giận, vừa uống trà vừa chơi với con trai.
“Ấy, thằng bé nặng thế, con đang có bầu, sao lại dám bế nó?” Hồ thị thấy
Tiểu Thất bế Hằng Nhi lên đùi cho ăn trái cây uống trà, lập tức lên
tiếng can ngăn.
Tiểu Thất cười nói, “Không sao ạ, lúc ăn thằng bé ngoan lắm.” Đút con trai ăn hai lát trái cây rồi để nhũ mẫu bế thằng
nhóc đi, cũng đã đến giờ đi ngủ.
Nhắc đến chuyện con cái, Hồ thị
nhìn cái bụng chưa lộ rõ của Tiểu Thất, lại liếc sang hai người Mai,
Triệu, cười nói, “Tính ra con vẫn là đứa có phúc nhất, cũng cùng như
nhau, thế mà hai đứa này tới giờ vẫn chưa có tin gì.” Lại chỉ vào hai
người Mai, Triệu.
Hai người Mai, Triệu thôi cười, ra vẻ ngoan ngoãn lắng nghe.
Tiểu Thất im lặng nhìn họ, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, tất cả cũng là vì cái “như nhau” mà Hồ thị nói.
Thấy Tiểu Thất không tiếp lời, Hồ thị nhíu mày, “Theo lý thì người làm mợ
như ta không nên nói câu này, nhưng Diên Sơ từ nhỏ đã mất cha mẹ, hai
cậu của nó cũng chỉ có mỗi Đại tỷ là chị ruột, nói cho cùng nhà ta cũng
là máu mủ ruột thịt.” Nói đoạn, bà lấy khăn lụa chấm chấm khóe mắt, “Cậu nó nào mong gì hơn, chỉ mong Diên Sơ thành gia lập nghiệp, con cháu đầy đàn. Nay tốt quá rồi còn gì, đã có Hằng Nhi, bụng của con cũng có tin
vui.” Rồi bà lại nhìn sang hai người Mai, Triệu, “Hai ngươi cũng phải cố lên, sớm sinh một nam một nữ, trong nhà thế mới đông vui. Con nói đúng
không hả cháu dâu?” Bà hỏi Tiểu Thất.
Tiểu Thất chỉ mỉm cười đáp lại bà, xiên một lát trái cây cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, không hề trả lời.
Hồ thị mất mặt, bỗng thấy xấu hổ, cơn nghẹn tắc ngay lồng ngực, ra không
được mà vào cũng không xong, “Cháu dâu như bây giờ phải nghỉ ngơi điều
dưỡng thật tốt. Diên Sơ còn trẻ sung mãn, cứ để người dưới hầu hạ là
được.”
Tiểu Thất ngước lên đối mặt với Hồ thị, bụng nhủ, bà cứ nói đi, tôi xem bà có thể nói tới đâu?
Vì cái chạm mắt ấy mà bầu không khí trong phòng bỗng trở nên sượng sùng.
Dù sao Hồ thị cũng là trưởng bối, con nhóc này không những không tiếp lời
mà còn dám khiêu khích bà, Hồ thị tống cục nghẹn ra khỏi cổ họng bằng
tiếng hừ lạnh, “Đàn bà ấy à, cũng như đàn ông thôi, ra đời cũng phải
nhìn xuất thân. Người xuất thân từ dân gia tầm thường thì toàn là ếch
ngồi đáy giếng, chỉ biết cái sướng trước mắt, tới khi về già bị thất
sủng, bị người ta giậu đổ bìm leo rồi mới thấy hối hận.” Đoạn, bà lại
nhìn sang hai người Mai, Triệu “Hai ngươi chớ ỷ mình còn trẻ, được chút
tư sắc lại đâm liều lĩnh, nếu không về sau cũng chỉ có các ngươi chịu
khổ.”
Mai thị Triệu thị cúi đầu nãy giờ, không hé răng một lời.
Tiểu Thất uống một ngụm trà, nói với hai người họ, “Hai người các cô nghe
cho kỹ những lời mợ dạy, ta có thai lại còn ít tuổi, không quen những
chuyện chỉ gà mắng chó. Nhờ có mợ thương, đặc biệt đến đây ra mặt làm
chỗ dựa cho ta, hai cô phải nghe cho kỹ, sau này hễ có mà làm gì sơ
suất, cũng đồng nghĩa với việc khiến nhà cậu mất mặt, nói họ không biết
dạy dỗ nhà cháu trai. Tướng quân xưa nay luôn coi trọng chữ hiếu, cấm
tiệt xảy ra loại chuyện đấy!” Nàng nghiêm mặt quát lớn, giáo huấn hai
thị thiếp rất ra dáng.
Hồ thị không ngờ nha đầu này còn nhỏ mà
lại lanh miệng đến thế, chẳng trách có thể phù chính, lại được độc sủng, đúng là có thủ đoạn. Bà nhướn mày, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng, “Nghe
cháu dâu nói thế, ta biết kiểu gì sau này sẽ không phải chịu thiệt.” Bà
đùa, “Trái lại ta lo cho hai nha đầu này hơn.”
“Mợ yên tâm, con
là người thế nào, có ý xấu hay không, tướng quân và ma ma tất rõ nhất,
nếu không sao lại dám giao việc nhà cho con, chả lẽ bọn họ không sợ con
gây họa cho cả nhà?” Nàng nói với giọng điệu đùa cợt.
Hồ thị biết nàng không phải là người hiền lành, mỉm cười đáp vài câu rồi đổi sang
vẻ mặt quan tâm, “Con đấy, đúng là người có phúc, sinh được đứa bảo bối
như Hằng Nhi, giờ trong bụng lại có thêm đứa nữa. Bên ngoài ai cũng bảo
con là người có tướng vượng phu ích tử, vậy sao con không tạo thêm tiếng thơm hiền đức, để Diên Sơ ghé sang phòng các nàng ngồi chút đi? Đỡ
ngoài kia chê con không hiền lương.”
“…” Đợi cả ngày trời, cuối
cùng cũng nghe được mấy lời này, “Thưa mợ, mợ cũng biết tướng quân nhà
ta lớn lên thế nào, tính tình kiên cường ra sao. Chớ nói gì con, ngay
tới Triệu vương trong kinh muốn đấu với chàng cũng chẳng đả động nổi,
con nào dám xen vào chuyện của chàng. Chàng không trách con không quản
xuyến nhà cửa đến nơi đến chốn là con vui rồi, làm gì có gan hỏi mấy
chuyện khác.”
Hồ thị nhíu mày, “Con thu vén mọi chuyện trong nhà
đâu vào đấy thì sao nó trách được con?” Gia nhân già của nhà họ Vương đã bị nhốt vào hậu hoa viên cho đi dưỡng lão, nàng làm đương gia chủ mẫu
cũng “ra dáng” đấy.
Tiểu Thất vờ thở dài, “Có mấy lời cũng chỉ có thể nói với người thân như mợ, thú thực, từ khi cả nhà từ kinh thành
về, tiền trong phủ chỉ có ra chứ không có vào. Nhà cửa thì rộng, bên
ngoài lại nhiều chuyện, không một ai khiến con đỡ lo. Con vốn định tiết
kiệm trong nhà, cắt bớt chi tiêu, thế mà lại ầm ĩ be bét cả ra. Hôm
trước đến nhà chính thỉnh an, con còn bị Đại bá mẫu quở trách một trận,
nói con làm chủ mẫu mà không có uy, ngay đến hạ nhân cũng không quản lý
nổi. Cũng là do có kẻ giở trò làm biếng, đứng giữa kiếm lợi, ăn cây táo, rào cây sung, chắc phải bán bớt mấy người, loại bỏ cái đám bất chính
này đi thì trong phủ mới yên nổi, giờ con đang rầu vì chuyện này đây.”
Có đến hơn nửa điền trang, cửa tiệm của nhà ngoại Lý Sở đang ở Tần
Xuyên, quản lý bởi người bồi giá từ nhà họ Vương tới, thành ra doanh thu báo cáo mỗi năm đều thâm hụt cũng phải gần nửa. Nàng đã hỏi hắn nguyên
nhân, hắn nói mấy năm qua gia cảnh nhà cậu không được khá giả, số tiền
đó coi như ngầm cho bọn họ. Nhưng suy cho cùng hắn cũng chưa từng mở
miệng nói cho, chẳng qua không truy cứu mà thôi, nếu có ngày đổi ý, nhà
họ Vương cũng chẳng thể phản đối được.
Tiểu Thất nói vậy cũng chỉ là muốn nhắc nhở bà mợ hai, người ta có cho bà bao nhiêu bạc đi nữa
cũng sẽ không bao giờ nhiều bằng cháu ruột Lý Sở của bà, đừng có đi lầm
đường, đứng sai phe.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, Hồ thị cũng biết rõ nhược điểm của nhà mình, vì từ trước đến nay doanh thu của cửa tiệm, điền trang luôn được nhà họ Vương nắm giữ, nên có một nửa thuộc về nhà
bà và nhà Đại bá. Nếu Lý trạch thực sự đuổi hết người cũ của nhà họ
Vương đi, e rằng tiền kiếm được khó có thể vào tay bọn họ… Hai nhà Mai,
Triệu cũng chỉ cho bà chút ơn huệ, làm gì bằng được doanh thu ấy? Thế là bà ta cười nói, “Đại thái thái nói đúng lắm, phải dạy dỗ thật nghiêm
đám điêu nô kia, nói gì tiền tháng, ăn ở ra sao cũng do chủ nhà định
đoạt, ai cho họ quyền tự chọn?”
Tiểu Thất mỉm cười, thầm nhủ bà
chỉ mới đến đỉnh Thiên Diệp hôm nay, vậy mà cũng biết chuyện phủ ta ầm ĩ vì tiền tháng, xem ra tin tức cũng lanh lẹ đấy, “Mợ đã nói vậy thì ta
cũng yên lòng.”
Hồ thị ở lại Thạch viện gần nửa buổi chiều, Tiểu
Thất sai người dọn phòng đãi khách, vốn dĩ định giữ bà lại một đêm,
nhưng bà nói mình đã đánh tiếng với tỷ tỷ nhà ngoại nên tối nay sẽ ở bên đó, chị em bà đã không gặp nhau hơn hai mươi năm, có nhiều chuyện hàn
huyên, dù gì mợ cháu cũng không bằng chị em ruột, Tiểu Thất không giữ
người nữa, chỉ sai người chất quà cho hai cậu lên xe.
Tiểu Thất dẫn hai người Mai, Triệu tiễn Hồ thị ra cửa. Nhìn bà ngồi lên kiệu nhỏ, ra khỏi cửa hông, mình mới về nội viện.
Trên đường đi, Tiểu Thất đi trước, hai người Mai, Triệu theo sau, tới ngã
tư, hai người kia toan nhún người cáo từ thì bị Hồng Phất gọi lại, “Hai
vị nương tử xin dừng bước, phu nhân có lời muốn dặn.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, bụng nhủ, định tính sổ sao?
Bước vào Đông viện, Tiểu Thất vào phòng trong tháo trâm cài, đổi sang y phục thoải mái, vén rèm đi ra.
Hai người Mai, Triệu im lặng ngồi dưới, nhìn nàng thong thả ngồi xuống ghế.
Tiểu Thất im lặng một lúc rất lâu, tay chống trán nhìn thảm lông dưới đất,
tới khi Hồng Phất dâng trà thì nàng mới mở miệng, “Hai cô chắc cũng biết nay trong phủ ta đang khó khăn.”
Hai người Mai, Triệu nhìn nhau, gật đầu.
“Bổng lộc và tiền riêng của tướng quân đã ngừng cấp từ mấy tháng trước, không biết bao giờ mới có lại, mà bên ngoài nhiều việc, cứ ăn không ngồi rồi
như thế cũng không hay, hôm trước Đại thái thái mới giáo huấn ta một
trận, ta thấy cũng đã đến lúc trong nhà cần chỉnh đốn lại, đi đầu sẽ là
ta và tướng quân, tướng quân tạm bớt mười lăm lượng tiền tháng, ta giảm
mười lượng, Hằng Nhi còn nhỏ, lại hay ăn uống ở chỗ ta, cũng giảm năm
lượng.” Tiền tháng của Lý Sở là nhiều nhất nhà, mỗi tháng hơn năm mươi,
Tiểu Thất là hai mươi lăm, Hằng Nhi là mười lăm, còn hai người Mai,
Triệu là năm lượng, “Hai cô xem xem nên làm thế nào?”
Triệu Sương Khởi nhìn Mai Uyển Ngọc, thấy người sau im lặng thì bực mình, cứ hễ gặp chuyện là nàng ta lại đẩy mình ra trước, tưởng mình là ngọn giáo chắc?
Nhưng nàng ta mà không ra trước thì mình cũng sẽ bị hại chung… Ba người
nhà họ có giảm năm, mười lượng cũng thấm vào đâu, bản thân tiền tháng
của họ đã gấp mấy lần tiền của các nàng, giờ bảo giảm đi một nửa thì
biết làm sao? Hai nàng mỗi tháng được năm lượng, sống trầy sống trật ra
đó, nếu giảm nữa thì khỏi sống luôn đi, “Chúng tôi cũng biết trong nhà
khó khăn, nhưng không tới mức thiếu năm mười lượng của chúng tôi chứ?”
“Lời này của di nương mà để người khác nghe thấy, khéo tưởng phu nhân nhà ta cố ý ra tay với các di nương.” Chuyện nói kháy trút giận như thế dĩ
nhiên không cần Tiểu Thất phải ra mặt, Hồng Phất tiếp lời Triệu Sương
Khởi, “Để nô tỳ tính cho di nương xem, theo lệ cũ của lão phu nhân,
trong phòng tướng quân và phu nhân vốn có bốn nha đầu thiếp thân và bốn
bà tử, trừ đi một người là quản sự, thì bảy người còn lại mỗi người một
tháng một lượng. Nhưng giờ trong phòng chủ nhân chỉ có nô tỳ và Thanh
Liên. Trong phòng Hằng thiếu gia cộng thêm nhũ mẫu, vốn còn thiếu bốn
người, nhưng phu nhân chỉ phái mỗi hai người Phương Bích Phương Dao,
ngoài ra những người dọn dẹp quét tước cũng kiêm luôn người trong phòng
phu nhân, tính ra bên này tiết kiệm không chỉ được mười lượng thôi đâu.” Nàng liếc mắt nhìn Tố La và Lan Trân sau lưng hai người kia, “Hai vị di nương có xuất thân thế gia, ngoài người hầu ra, trong phòng mỗi người
còn có tới bốn đại nha đầu, mà tiền tháng của họ luôn đủ một lượng, tuy
đã vượt quá quy định, nhưng phu nhân thấy hai người ở lại Tần Xuyên
trông nom cũng vất vả, nên mới mắt nhắm mắt mở. Hơn nữa hai vị di nương
đây sao đi so sánh với nhà khác đi, tính riêng nhà chính ở đỉnh Thiên
Diệp thôi nhé, nay tiền tháng của Phàn di nương cũng chỉ có hai lượng,
đến Thất tiểu thư, Bát tiểu thư hồi còn ở khuê phòng, tiền tháng cũng
chỉ năm lượng, không lẽ hai vị di nương còn muốn vượt mặt hai cô?”
Triệu Sương Khởi mở to mắt, song lại không thể phản bác, chỉ biết trợn mắt nhìn Mai Uyển Ngọc bên cạnh.
Mai Uyển Ngọc cúi đầu, “Thưa phu nhân, Cầm viện quy mô nhỏ, vốn cũng không
chứa nổi nhiều người, có mấy người Lan Trân là đủ rồi, chi bằng đưa đi
một ít đi. Hơn nữa Cầm viện không như chỗ phu nhân, ba ngày hai bữa phải đãi khách, chi phí tiêu dùng phải được chuẩn bị kỹ. Với cả đến lễ tết
sẽ có phát thưởng, nên tiền tháng xén nửa cũng đủ dùng ạ.”
Tiểu Thất nhìn hai người họ đối đầu nhau, bụng dạ thở dài, cả hai người này
đúng rắc rối, là cãi nhau thật hay chỉ diễn kịch cho nàng xem đây? Ai
biết được, giờ nàng chẳng có tâm tư để ý đến hai người họ, “Ngồi cả
chiều cũng mệt rồi, các cô về nghỉ đi, ta vào nhà nằm đây.” Đã hơn nửa
tháng mà vẫn chưa nhận được tin tức từ hắn, bên nhà chính cũng thế, rốt
cuộc là đã có chuyện gì?
***
Tại trấn nhỏ cách biên giới trăm dặm.
Lý Sở sầm mặt bước ra từ phòng trúc được canh giữ nghiêm ngặt, đi sau lưng hắn là một vị công tử nho nhã mặc áo xanh, chẳng phải ai khác, ấy chính là Mạc Trường Mạnh vốn nên ở kinh thành.
“Sao rồi? Có tiến triển gì không?” Người hỏi là Tam đường huynh của Lý Sở – Lý Húc.
“Không nói được.” Người trả lời là Mạc Trường Mạnh.
“Không nói được là sao?” Lý Húc cuống lên.
Mạc Trường Mạnh phất tay, ra hiệu lên ngựa đổi chỗ rồi hẵng bàn.
Ba người lên ngựa rời khỏi trấn nhỏ, đến khi bỏ lại đội ngũ theo sau một
quãng xa, Mạc Trường Mạnh mới mở miệng, “Muốn đi tiếp thì chúng ta phải
bỏ qua Đại Uyển Khẩu, bằng không không cần đàm phán thêm.”
Lý Húc chửi thề, “Cho chúng Đại Uyển Khẩu thì khác gì dâng hai tay cho không cửa vào Tần Xuyên?”
Mạc Trường Mạnh ngầm thừa nhận.
“Mạc Trường Mạnh, ta nói với ngươi, Đại Uyển Khẩu không chỉ liên quan trực
tiếp đến an nguy Tần Xuyên, mà Trường Ninh các ngươi cũng ở bên bờ dòng
Trường Hà, một khi Đại Uyển Khẩu thất thủ, thủy quân sẽ tấn công thẳng
vào Mạc gia!” Lý Húc uy hiếp.
“Diên Lễ huynh, đây là quốc sự, chớ nói càn!” Mạc Trường Mạnh nhắc nhở.
“Quốc sự cái thá gì, đại quân đã kéo tới biên giới đến nơi, không lo phái
binh mà còn bắt đàm phán! Ta thấy ông ta muốn khiến hai nhà chúng ta sứt mẻ, còn mình làm ngư ông đắc lợi!” Lý Húc bực bội sổ toẹt ra, “ông ta” ở đây chính là ám chỉ vị thánh chủ ở kinh thành.
Mạc Trường Mạnh
ngó nghiêng, “Cẩn thận tai vách mạch rừng, hơn nữa giờ huynh có chửi
đổng cũng được gì? Quan trọng nhất là phải nghĩ cách, làm thế nào để năm mươi ngàn đại quân Đông Liêu và Nam Hán rút binh.”
“Nghĩ cách?
Bà mẹ nó, quân Tần Xuyên chúng ta vừa đánh một trận với Bắc Tề, Đông
Liêu ở Đông Bắc và biên thành, tới thi thể còn chưa dọn xong, một nửa
đội ngũ lại bị điều đi trấn giữ biên giới, giờ có tính luôn mấy người
chưa chào đời thì cũng không đủ quân số hai mươi ngàn, ngươi nói ta xem
còn có cách gì hả?” Lý Húc siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào cành cây chìa ra ven đường.
Mạc Trường Mạnh cảm thấy không thể trao đổi bình
thường với Lý Húc được nữa, đoạn quay đầu nhìn sang Lý Sở, “Diên Sơ
huynh, huynh nghĩ thế nào?”
Lý Sở nhìn dòng Trường Hà trắng bạc uốn lượn nơi xa, một hồi lâu sau, thấp giọng thốt ra một chữ, “Chiến.”
Chẳng những Mạc Trường Mạnh ngạc nhiên không nói nổi thành lời, ngay cả Lý
Húc cũng thấy hắn điên rồi, “Không đời nào, bây giờ chúng ta chỉ có mười ngàn binh lực, mà còn đang mất tinh thần, giờ mà đánh, sau này biết làm sao? Tổ phụ chắc chắn sẽ không đồng ý với đệ!”
“Tam ca, huynh nghĩ kỹ đi, nếu là tổ phụ thì ông ấy sẽ quyết định như thế nào?” Hắn đảo mắt nhìn Lý Húc.
Bốn mắt chạm nhau, trong mắt Lý Húc ngập tràn lửa giận, khuất nhục… và
không cam lòng! Đúng thế, hắn biết nhất định tổ phụ cũng sẽ đưa ra quyết định này!
“Nếu đã vậy, ba huynh đệ chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau.” Lý Húc vỗ vai hắn.
Mạc Trường Mạnh thở dài trước tình cảm chân thành của anh em nhà họ Lý, y
ngoái đầu nhìn Trường Hà nơi xa, thái gia à, ông nói không sai, Tần
Xuyên sẽ không dễ dàng thất thủ.