Hứa Giai Ninh hơi kinh ngạc, cô sững sờ nhìn Quý Minh Viễn, nước mắt cũng không kịp lau đi: “Thầy Quý…”
Nếu nói câu trả lời vừa rồi có chút đột ngột thì bây giờ Quý Minh Viễn đã
bình tĩnh lại, anh nói càng chắc chắn hơn: “Không cần nói gì cả, anh
không muốn nghe. Bất kể là chuyện gì đi nữa, anh cũng không muốn em ôm
tâm trạng áy náy day dứt mà nói với anh. Nếu thật sự muốn nói thì hãy
đợi đến khi em ổn định lại, không buồn nữa.”
“Giai Ninh, anh đã từng nói là anh không vội.”
Hứa Giai Ninh phút chốc liền cảm động, nhưng cô biết, Quý Minh Viễn chắc
chắn đã hiểu lầm, cho rằng chuyện cô muốn nói đến giống với chuyện Tào
Bân mà cô đã từng kể với anh lúc trước.
“Thầy Quý, em hiểu tâm ý của anh, em rất biết ơn. Nhưng chuyện em muốn nói không giống như những gì anh nghĩ…”. Đam Mỹ H Văn
Hứa Giai Ninh cố gắng giải thích, nhưng Quý Minh Viễn vẫn là câu trả lời ấy.
“Vậy bây giờ anh không muốn nghe có được không?”
Mặc dù là giọng điệu trưng cầu ý kiến, nhưng thái độ của Quý Minh Viễn vô
cùng kiên định, Hứa Giai Ninh nhất thời không biết phải nói gì.
“Thầy Quý…”
Cô khẽ gọi anh, đang định nói tiếp thì điện thoại của Quý Minh Viễn chợt
đổ chuông. Cô không thể không dừng lại nhìn anh. Quý Minh Viễn cũng cau
mày, nhưng cuối cùng anh vẫn ra hiệu với cô rồi quay người nghe điện
thoại.
Là bộ trưởng Khương gọi tới, nói còn có việc cần tìm anh
nói chuyện. Quý Minh Viễn hiển nhiên biết là chuyện gì, anh không muốn
đồng ý lắm, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại nên vẫn không phản đối.
Cúp điện thoại xong, anh nói với Hứa Giai Ninh đang đợi ở bên cạnh: “Lát
nữa lão Khương sẽ qua tìm anh, em về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì
chúng ta nói sau.”
Thái độ của anh rất rõ ràng, căn bản chỉ là không muốn nghe cô nói thêm.
Hứa Giai Ninh không hiểu tại sao anh lại như vậy, nhưng cũng biết không nên quấy rầy làm phiền anh vào lúc này. Do dự một hồi, cô đáp ứng: “Vâng,
thầy Quý, em về trước đây.”
Nói xong, cô nhìn thẳng vào anh, chờ đợi anh nói gì đó.
Nhưng không, anh chỉ gật đầu, không nói gì cả. Trong lòng Hứa Giai Ninh có
chút lạc lõng, cô nở một nụ cười miễn cưỡng rồi cầm đồ của mình đứng dậy rời đi.
Quý Minh Viễn vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Đợi đến khi cô đi xa rồi, anh mới để lộ ra chút cảm xúc ban đầu: Trong sự lo âu mang theo một cảm giác kiên định. Anh đoán có lẽ Hứa Giai Ninh lại có
chuyện gì đó không dám nhớ lại trong quá khứ muốn nói với anh, không
phải anh không tò mò, chỉ là không thích cách kể chuyện của cô… Lần nào
cũng dùng thái độ xin lỗi để nói với anh, như thể cô thích anh là một
việc có lỗi biết bao, tựa như ở bên cô anh sẽ phải chịu rất nhiều tủi
thân uất ức vậy. Nếu là trước kia anh còn có thể hiểu được, chỉ là rõ
ràng anh đã nói rất rõ với cô, bọn họ cũng đã ở bên nhau rồi, tại sao
vẫn như thế này?
Anh không muốn nghe cô xin lỗi, một chút cũng không!
*
Lúc Hứa Giai Ninh về đến phòng, cô giáo ở cùng vẫn chưa quay lại. Vậy nên
cô cũng không bật đèn, sau khi cởi giày cô liền yên lặng nằm xuống
giường.
Ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng nhạc và tiếng cười đùa từ xa
vọng lại. Lúc này nghe thấy cũng không cảm thấy ồn ào, ngược lại giống
như một loại tiếng ồn trắng(1) đặc biệt, có tác dụng thôi miên. Có lẽ vì đã quá mệt mỏi nên Hứa Giai Ninh để cho đầu óc trống rỗng, không nghĩ
về bất cứ điều gì nữa. Nhưng vào khoảnh khắc cô bình tĩnh lại đó, nhớ
đến những chuyện xảy ra tối nay, cô lại từ trên giường ngồi bật dậy.
(1)Nhiễu trắng hay tiếng ồn trắng: Là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách
kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục
đích phục vụ cuộc sống.
Hứa Giai Ninh phát hiện, dưới sự kích thích bởi tin tức mẹ Trang qua đời, cô lại làm một chuyện ngu ngốc!
Hứa Giai Ninh xuất thần trong chốc lát, sau khi sắp xếp lại những chuyện
tối nay, cô không khỏi tự gõ đầu mình một cái. May mà Quý Minh Viễn đã
kịp thời ngăn cô lại, cũng may mà những gì cô muốn nói đã bị cuộc điện
thoại ngắt lời kịp thời. Nếu không cô thực sự sẽ nói cho Quý Minh Viễn
biết mọi chuyện, vậy thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Không phải cô sợ Quý Minh Viễn nổi giận với mình nên mới không dám nói, trong chuyện này, cô luôn nghĩ đến người khác chứ không phải bản thân mình.
Nếu vừa rồi cô thật sự nói ra, vậy thì Quý Minh Viễn phải giải quyết thế nào đây? Anh nhất định sẽ tức giận, nói không chừng sẽ lập tức đi tìm
Trang Ngạn đánh nhau với anh ta một trận. Trước không nói đến trận đánh
này sẽ đánh đến mức độ nào, chỉ nói đến việc kích động một màn như thế
có ích lợi gì chứ? Hiện tại, sự xung đột và mâu thuẫn như vậy ngoài việc khiến Quý Minh Viễn phát tiết ra được thì e rằng chỉ có thể chịu thêm
những lời chỉ trích. Điều này bất luận đối với anh hay Trang Ngạn đều
không phải là chuyện tốt.
Nếu ở trong trạng thái tỉnh táo, Quý
Minh Viễn chắc chắn sẽ tán đồng với ý kiến của cô, duy trì sự kiềm
chế. Nhưng nếu biết cô muốn nói một chuyện như vậy, liệu anh có thể giữ
vững lý trí như thế này không? Quá khó rồi.
May mà không nói.
Hiện tại cô chỉ có thể đưa ra các vấn đề nhưng lại không có phương án
giải quyết nào cả. Sau khi Quý Minh Viễn nghe xong, phản ứng duy nhất
của anh sẽ chỉ có tức giận, nếu là làm ra chuyện giết địch một ngàn tự
tổn hại tám trăm thì đây tuyệt đối không phải điều cô muốn. Có lẽ, chỉ
khi đồng thời nghĩ ra được cách giải quyết tốt hậu quả, mới có thể nói
rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện này cho anh biết. Đến lúc đó, bất luận anh có phản ứng thế nào cô cũng có thể chấp nhận…
Nghĩ thông suốt
được đạo lý này, Hứa Giai Ninh khó tránh khỏi dâng lên một cảm giác vui
mừng, cô thả người xuống giường thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, điện
thoại lại vang lên, người gọi hiển thị là Quý Minh Viễn. Hứa Giai Ninh
do dự giây lát rồi nhấn nút nghe.
“Anh nói chuyện với lão Khương xong rồi, đang ở bên dưới khách sạn. Em ngủ chưa? Nếu chưa thì chúng ta gặp nhau chút đi.”
Hứa Giai Ninh: “…”
*
Hứa Giai Ninh đương nhiên rất muốn gặp anh. Nhưng làm sao được khi cô đã tự đào cho mình một cái hố lớn.
Anh đến tìm cô là muốn nói gì? Chẳng lẽ thay đổi ý định, lại muốn nghe cô
kể chuyện rồi? Nhưng bây giờ cô không muốn kể nữa nha. Có điều, nếu
không kể thì cô phải giải thích thế nào để có thể thành công khiến Quý
Minh Viễn tin về sự khác thường tối nay đây? Điều này quá khó với cô
rồi.
Hứa Giai Ninh vùng vẫy đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn
không thể khống chế được tâm trạng muốn nhìn thấy anh, liền đứng dậy đi
ra ngoài.
*
Vào lúc này, trong sảnh khách sạn cũng không
có nhiều người. Hứa Giai Ninh khoác chiếc áo chống nắng bước nhanh trên
sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng đi đến cửa khách sạn. Cách đó không xa, Quý
Minh Viễn đang đợi cô.
Nhìn thấy anh, Hứa Giai Ninh bất giác bước chậm lại. Nhưng mà vì khoảng cách quá gần nên không lâu sau cô đã đi
đến trước mặt anh.
“Nói chuyện với bộ trưởng Khương xong rồi ạ?” Cô chủ động bắt chuyện anh với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.
Quý Minh Viễn có chút bất ngờ trước thái độ bình tĩnh của cô lúc này. Nhưng anh không lập tức hỏi mà thuận theo cô nói: “Ừ, nói xong rồi, vốn cũng
không có gì để nói cả.”
Thái độ của Quý Minh Viễn như không muốn
nói về chủ đề này lắm, điều này ngược lại càng khiến Hứa Giai Ninh tò
mò, thế là cô hỏi: “Một buổi tối tìm anh hai lần, bộ trưởng Khương có
chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là về vài hạng mục hợp tác của bộ và viện nghiên cứu thôi, ông ấy muốn tìm anh nói chuyện, nghe ý
kiến của anh.”
Thực ra đâu chỉ vậy. Có một phó hội trưởng của
hội quản lý học muốn mời anh làm người quản lý, nhờ bộ trưởng Khương hỏi ý anh. Theo lý mà nói thì hiện nay có không ít giáo sư đại học hoặc
nghiên cứu viên làm thêm trong hội học thuật, nhưng Quý Minh Viễn không
quá muốn đi. Một là vì công việc bình thường quá bận khó rút được thời
gian, hai là trong hội học thuật có người anh không muốn gặp.
Bởi vì không định đi cho nên anh không nói chi tiết với Hứa Giai Ninh, thậm chí rất nhanh đã chuyển chủ đề.
“Thế nào rồi?” Quý Minh Viễn rủ mắt xuống nhìn cô, trong câu nói có hàm ý khác.
Hứa Giai Ninh biết anh đang hỏi về cái gì, sau một hồi tim đập loạn xạ, cô
nói ra lí do thoái thác đã nghĩ xong từ trước: “Không có gì đâu, tốt hơn nhiều rồi.” Cô cười nói: “Tối nay buồn chán uống hai chai rượu, nhớ lại chuyện trước kia, nhất thời có chút thất thố. Thầy Quý, em xin lỗi
nha…” Để tránh anh tiếp tục truy hỏi, Hứa Giai Ninh bày ra dáng vẻ cực
kỳ ngoan ngoãn. Mà đúng như cô mong muốn, Quý Minh Viễn không hỏi thêm
nữa. Không phải vì bị cô đánh lừa cho qua… Anh đương nhiên biết cô đang
lấy cớ… Chỉ là cũng giống như cô, anh nguyện ý để chuyện này kết thúc mà thôi. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là anh sẽ không nói gì nữa.
Sau một hồi im lặng, Quý Minh Viễn gọi tên Hứa Giai Ninh, để cô ngẩng
đầu lên nhìn mình rồi mới tiếp tục nói: “Em có thể chuyên tâm yêu anh
được không?”
Hứa Giai Ninh: “…?”
Lời buộc tội đến hơi đột
ngột, Hứa Giai Ninh rất không hiểu. Nhưng mà Quý Minh Viễn dường như đã
tích tụ lửa giận từ lâu, thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô, anh tiếp
tục lên án: “Người nói thích anh là em nhỉ? Người bất kể lúc đầu anh nói gì vẫn cố chấp thích anh là em đi? Sao đến lúc thật sự ở bên nhau rồi
em lại cứ suốt ngày nói xin lỗi anh rồi bày ra dáng vẻ không nên thích
anh vậy? Hứa Giai Ninh, em đi khắp thế gian hỏi thử xem, có ai như em
không?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh đại khái đã hiểu ra ý tứ của anh, thấy dáng vẻ bị mình làm cho tức giận này của anh, trong lòng cô rất áy náy.
“Thầy Quý, em…”
Cô lại muốn nói xin lỗi, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Quý Minh Viễn, cô đành nuốt xuống. Phút chốc mắt cô trợn tròn lên, nhìn dáng vẻ tựa như
có chút oan ức.
Lúc đầu Quý Minh Viễn có vài phần giả vờ, muốn
mượn việc này để nhắc nhở cô, không nghĩ tới nói đến cuối lại thật sự có phần tức giận. Vốn dĩ đã tiêu tan đi đôi chút, giờ nhìn cô thế này,
ngọn lửa trong lòng anh lại bùng lên.
“Lại muốn nói xin lỗi đúng không?” Anh cười: “Được, em không cần thấy oan ức, đợi anh tìm một chỗ
ngồi xuống rồi nghe em nói đủ thì thôi.”
Lời này thực sự có chút
giận dỗi rồi, Quý Minh Viễn nói xong cũng hối hận, nhưng anh không lập
tức sửa lại. Chỉ quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Đột nhiên bị giáo huấn, nếu như ban đầu còn có chút không thoải mái thì đến lúc này, Hứa
Giai Ninh chỉ còn lại sự đau lòng. Không phải đau lòng cho bản thân cô,
mà là đau lòng cho Quý Minh Viễn. Đây là một người tốt và đáng để yêu
biết bao, anh không dễ dàng gì mới bỏ xuống được tất cả sự lo lắng băn
khoăn mà kiên trì lựa chọn ở bên cô, còn cô đến việc yêu anh hết mình
cũng không làm được, anh có thể không tức giận sao? Nếu là cô thì trận
mắng này quá nhẹ rồi.
Hốc mắt đột nhiên có chút ẩm ướt, Hứa Giai Ninh chớp chớp mắt, tiến lên một bước, đưa tay lên ôm lấy anh.
“Thầy Quý…”
Ngữ khí rất nhẹ, nhưng Quý Minh Viễn vẫn phớt lờ cô. Hứa Giai Ninh cũng
không đếm xỉa gì nữa, cô siết chặt vòng tay, vùi đầu vào lòng anh.
Quý Minh Viễn cuối cùng cũng có phản ứng lại, mặc dù chỉ là cái cúi đầu xuống.
“Gọi anh là gì?” Anh nhìn xuống người trong lòng mình: “Còn gọi anh là thầy?”
Hứa Giai Ninh do dự chốc lát, nhắm mắt lại, sửa miệng: “Quý Minh Viễn…” Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn anh cười: “Em gọi anh là Quý Minh Viễn.”
Có lẽ vì nụ cười này có chút xinh đẹp, Quý Minh Viễn liền nguôi giận, vẻ
mặt không còn cau có nữa. Nhịn một hồi vẫn không kìm lòng được, ấn đầu
cô một cái.
“Hứa Giai Ninh, em tự nói xem, anh bị em bức thành cái dạng gì rồi?”
Lời này vốn là cười lạnh mà nói, nhưng khi nghe vào lại có chút bất lực hết cách. Quý Minh Viễn lười không thèm diễn nữa, trong mắt anh cuối cùng
cũng hiện lên ý cười, là tự cười nhạo mình, cũng là tình yêu giành cho
cô.
Hứa Giai Ninh không nhịn được sống mũi bắt đầu cay cay, hai
người nhìn nhau một lúc, cô nói: “Anh có muốn hôn em một lần nữa để
nguôi giận không.”
Quý Minh Viễn: “… Nghĩ đẹp quá nhỉ.” Ngừng lại một lát: “Qua bên kia đi.”
Anh ra hiệu về một góc khuất ánh sáng.
Hứa Giai Ninh dừng lại một giây rồi cùng anh đi qua. Sau khi đứng yên, còn
chưa thích nghi được với tầm nhìn xung quanh đây thì trên đỉnh đầu đã có người áp sát tới. Sau đó, môi cô cảm nhận được một mảnh ấm áp.
*
Nụ hôn này vô cùng dây dưa triền miên.
Ban đầu Hứa Giai Ninh phải kiễng mũi chân, vẫn là Quý Minh Viễn thấy dáng
vẻ của cô rất tốn sức liền dứt khoát bế cô lên để cô dựa vào tường. Sau
đó hai người nhìn nhau vài giây. Kèm theo tiếng thở hổn hển rõ ràng và
tình yêu ngập tràn trong mắt, trong lòng Quý Minh Viễn cảm thấy khó chịu nổi, anh nghiêng người hôn lên môi cô.
Nụ hôn này mang theo chút kích động, không lâu sau lại biến thành tình cảm mãnh liệt. Răng môi
hai người quấn quýt không thể tách rời, có một loại tâm thế mặc kệ tất
cả. Trong tình yêu nồng nàn cháy bỏng ấy, Hứa Giai Ninh cảm thấy mình
sắp tan chảy rồi…
“Thầy Quý, Quý Minh Viễn…” Cô gọi tên anh, trong giọng nói có chút khàn.
Quý Minh Viễn lại lưu luyến trên cổ cô một hồi, thật lâu sau mới nén được
sự khô nóng trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Giai Ninh, mãi yêu anh
nhé.” Anh nói, đột nhiên trong lòng thắt lại: “Cứ mãi không lo lắng
kiêng dè gì mà yêu anh như thế này, có được không?”
Hứa Giai Ninh đột nhiên rất muốn khóc, cô nghiến răng nhịn xuống, đột nhiên ôm lấy Quý Minh Viễn, hôn lên môi anh.