Quý Minh Viễn không phải là người hay
uống rượu, nhưng anh khó chống lại được khi có một Thành Tiểu Kha thích
náo nhiệt ở bên cạnh, vậy nên anh cũng coi như quen thuộc với các quán
bar lớn nhỏ ở Yên Thành.
“Nguyệt” không được coi là quán nổi
tiếng nhất trong số đó, nhưng lại là nơi anh thường đến nhất. Không có
lý do gì khác, chỉ vì chủ ở đây rất hợp tính anh.
Lần đầu tiên
anh đến “Nguyệt” là hồi vừa từ Mỹ trở về, có một ngày vừa tan làm thì
anh nhận được cuộc gọi bảo anh tới đón Thành Tiểu Kha đã uống đến say
khướt. Quý Minh Viễn lúc đó vừa mới tăng ca xong có chút bực bội nhưng
vẫn nhanh chóng chạy tới muốn đưa Thành Tiểu Kha đi. Có điều làm gì được khi người họ Thành nào đó đã quá say, nằm bò trên bàn ngủ như một con
lợn, làm thế nào cũng không đưa đi được. Quý Minh Viễn hết cách, đành
phải ngồi một bên đợi anh ta tỉnh lại.
Lúc đó trời đã không còn
sớm nhưng Quý Minh Viễn vẫn chưa ăn tối. Bụng rỗng cồn cào quả thật có
vài phần khó chịu, anh gọi phục vụ xem ở đây có món gì ngon không.
Những thứ có thể ăn lót dạ ở trong bar đương nhiên đều là đồ ăn vặt, nhưng
Quý Minh Viễn bận rộn cả ngày lại muốn ăn gì đó có thể no bụng nên cả
hai đều có chút lúng túng khó khăn. Đúng lúc này chủ quán về, sau khi
hiểu được tình huống liền đích thân nấu cho anh một bát mì.
Khi
tô mì được bưng ra, Quý Minh Viễn có chút kinh ngạc. Cứ tưởng thứ chờ
đợi mình chỉ là một tô mì gói, không ngờ lại là một tô mì trộn có nước
sốt đậm đặc thực sự, màu sắc hấp dẫn của nước sốt dưới ánh đèn mờ ảo của quán cũng khiến người ta thèm thuồng đến dị thường.
Quý Minh
Viễn lập tức cho chủ quán một lượt đánh giá tốt, sau đó không chút để ý
hình tượng ngồi đó bắt đầu ăn. Vài người phục vụ đi ngang qua nhìn người đàn ông đẹp trai ăn mặc sang trọng vô cùng có khí chất này đang ngồi đó ăn mì trộn đều cảm thấy hình ảnh ấy có một vẻ đẹp hài hòa đến kỳ lạ.
Chụp trộm bức ảnh đăng lên weibo còn thu hút một làn sóng người quan tâm không nhỏ. Đương nhiên, không lâu sau weibo đã bị chủ quán yêu cầu xóa, còn phạt người nhân viên đã tự ý đăng ảnh lên. Sau khi biết chuyện, Quý Minh Viễn mặc dù không để ý nhưng anh cũng rất cảm kích chủ quán.
Cứ như vậy kết duyên, lúc nào muốn uống thì sẽ ghé qua.
*
Hứa Giai Ninh không ngờ Quý Minh Viễn còn có một đoạn quá khứ như vậy, cô cảm thấy hơi buồn cười.
“Thầy Quý, anh nghĩ gì vậy, trước mặt bao nhiêu người như thế mà cũng có thể
ăn được bát mì đó sao?” Lúc này hai người đã gọi món xong, rảnh rỗi cũng cảm thấy nhàm chán nên mới tùy tiện nói chuyện phiếm.
“Có gì mà
không ăn được?” Quý Minh Viễn không cho là vậy, nói: “Người ta đã đói
đến bụng dính vào lưng rồi, giữ thể diện hay không còn quan trọng như
vậy sao?”
Hứa Giai Ninh tỏ ra đồng tình, nhưng nghĩ đến hình ảnh đó, cô vẫn có chút buồn cười.
Lâu nay, ở trong mắt Hứa Giai Ninh, Quý Minh Viễn đều là nhân vật đứng ở
trên cao. Cùng với sự qua lại tiếp xúc ngày càng sâu thời gian gần đây,
hình tượng của anh trong tâm trí cô ngày càng trở nên lập thể và chân
thực hơn. Nhưng nói thật ra thì vẫn còn một chút cái nhìn chủ quan khiến cô không tự chủ được nâng cao anh lên, tựa như chỉ như vậy mới có thể
tiếp tục sùng bái anh. Nào ngờ, con người thật của anh đã rất hấp dẫn
người khác. Làm cho cô bất giác bị mê hoặc.
Hứa Giai Ninh hơi mất tập trung, đợi đến khi mạch suy nghĩ quay trở lại rồi cô mới ý thức
được mình đã quên một vấn đề quan trọng.
“Chủ quán này là nam hay nữ vậy?” Hứa Giai Ninh hỏi.
Quý Minh Viễn thấy vẻ mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc liền không nhịn
được có chút muốn cười. May là vẫn nhịn được, lúc anh đanh định trả lời
thì một bóng người cao ráo đã tiến về phía họ. Mắt Quý Minh Viễn hơi
sáng lên, anh nâng cằm nói: “Chủ quán đến rồi.”
*
Cảm giác đầu tiên khi Hứa Giai Ninh nhìn thấy Châu Nguyệt chính là, cô ấy như
bước ra từ một bộ phim điện ảnh vậy, hơn nữa còn phải là thể loại phim
văn học nghệ thuật mang hơi hướng cảm giác thời đại. Nhìn người phụ nữ
cao gầy, tóc dài hơi xoã ra, đôi môi đỏ mọng, phong thái dịu dàng tuyệt
đẹp như này, trong đầu Hứa Giai Ninh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ
quái: Là cô ấy đã mấu mì trộn cho Quý Minh Viễn sao?
Châu Nguyệt cũng nhìn thấy Hứa Giai Ninh, sau khi khẽ gật đầu với cô, cô ấy nhìn Quý Minh Viễn.
“Đến rồi à.”
Ba từ đơn giản, lại lộ ra sự quen thuộc giữa hai người.
“Đến rồi.” Quý Minh Viễn cũng trả lời.
“Lâu lắm rồi không thấy anh đến đây, thế nào, gần đây bận lắm à?”
“Trong tay có một dự án, đi công tác dài ngày một chuyến, thời gian này không ở Yên Thành.” Quý Minh Viễn đáp, sau đó chuyển ánh mắt về phía Hứa Giai
Ninh ngồi đối diện: “Đây là bạn gái tôi, muốn uống rượu nên tôi dẫn cô
ấy đi nếm thử.”
Lúc này Châu Nguyệt mới đưa mắt nhìn Hứa Giai Ninh, cười nhẹ nói: “Xin chào.”
Hứa Giai Ninh lúc này vẫn còn hơi sững sờ, nghe thấy cô ấy chào hỏi liền
vội vàng kéo khóe môi, có chút mất tự nhiên đáp: “Xin chào.”
Cảm
thấy ngồi chào hỏi như vậy có chút bất lịch sự, Hứa Giai Ninh trong tiềm thức muốn đứng lên, nhưng vừa mới lộ ra chút ý tứ đã bị Châu Nguyệt nhẹ nhàng ấn vào vai.
“Tối nay nhiều khách như vậy, có chỗ nào tiếp
đãi không chu đáo thì xin thứ lỗi.” Châu Nguyệt cười nói, sau đó lại hỏi Quý Minh Viễn: “Đã gội đồ xong chưa?”
“Gọi xong rồi, cô cứ bận việc của mình đi.”
“Được, vậy hai người ngồi đi.”
Châu Nguyệt mỉm cười, lại gật đầu với Hứa Giai Ninh một cái sau đó thông thả bước đi. Một làn gió thơm mát nhẹ nhàng lướt qua khiến Hứa Giai Ninh
lại có chút thất thần. Sau khi cô ấy rời đi, cô nhìn chằm chằm Quý Minh
Viễn.
“Cô ấy là chủ ở đây sao?” Hứa Giai Ninh hơi nghi ngờ hỏi.
“Sao vậy?” Quý Minh Viễn nhướng mắt, cầm lấy ly rượu ngọt do người phục vụ bưng tới, chậm rãi đẩy tới trước mặt Hứa Giai Ninh.
Sự chú ý của Hứa Giai Ninh lúc này đã hoàn toàn không còn ở rượu nữa,
trong đầu cô ngập tràn phong thái khí chất vừa rồi của Châu Nguyệt.
“Chỉ là cảm thấy không giống lắm.” Khẽ “ồ” một tiếng, Hứa Giai Ninh đáp.
“Này còn cần cái gì giống với không giống à?” Nghe vậy, Quý Minh Viễn và
người phục vụ chưa rời đi đều bật cười: “Chẳng lẽ chủ quán bar còn phải
có hình tượng cố định sao?”
“Ý em không phải vậy…” Hứa Giai Ninh
vội vàng phản bác, cô như có điều muốn nói nhưng do sự có mặt của người
phục vụ nên không dám nói ra. Đợi người đi rồi, cô lập tức hỏi Quý Minh
Viễn: “Chủ quán bar này có bạn trai không?”
Ý tứ trong câu nói của cô gái không phải quá rõ ràng, Quý Minh Viễn nghe vậy không khỏi nhướng mày.
“Sao thế?” Cố nhịn cười, anh hỏi.
“Không có gì, chỉ hỏi chút thôi ạ…” Có lẽ nhận ra câu hỏi của mình quá lộ liễu, Hứa Giai Ninh cố gắng giả vờ bình tĩnh nói.
Lúc này Quý Minh Viễn mới cười. Dùng tay che lại ho nhẹ một tiếng, anh nói: “Cô ấy không có bạn trai, nhưng cũng không còn độc thân nữa.”
Hứa Giai Ninh suy nghĩ ý tứ trong câu này một chút: “Cô ấy kết hôn rồi sao?”
Hứa Giai Ninh trợn to mắt, dùng ánh mắt hỏi anh có phải đang đùa cô không.
Vẻ mặt Quý Minh Viễn rất bình tĩnh.
“Là thật. Nếu không phải vậy thì em nghĩ tại sao Thành Tiểu Kha lại luôn chạy đến đây uống rượu?”
Hứa Giai Ninh lại cạn lời lần nữa. Cô đối với xu hướng tình dục của Thành
Tiểu Kha vốn chỉ đang trong trạng thái suy đoán chưa xác định rõ ràng,
anh ngược lại tốt rồi, vừa lên tiếng liền chứng thực. Điều khiến cô càng không nói nên lời là, nếu Thành Tiểu Kha thường xuyên lui tới nơi này,
vậy thì quán bar này chẳng phải là gay trong truyền thuyết sao?
Hứa Giai Ninh nói lên sự nghi hoặc này với Quý Minh Viễn, không nghĩ tới
phản ứng đầu tiên của anh lại là: “Sao em biết cái này?” Nhìn vẻ mặt anh vậy mà lại có chút nghiêm trọng.
Hứa Giai Ninh thầm nghĩ dù mình có mít đặc không biết gì đến đâu thì cũng sẽ không đến mức này chứ,
nhưng miệng vẫn thành thật trả lời: “Lúc trước ở Lâm Thành, hai sinh
viên Mỹ bị anh bắt gặp bọn em dẫn tới quán bar đó… Là họ phổ cập cho bọn em.”
Vẻ mặt của Quý Minh Viễn dịu đi, nói: “Cũng không phải là
gay thuần túy, chỉ là một quán bar bình thường, có điều nhóm LGBT ở đây
nhiều hơn chút. So với khu Thốc Mã Kiều bên kia thì không khí ở đây ôn
hoà hơn, cũng thích hợp để tán gẫu nói chuyện hơn.”
Cái gọi là ôn hoà, chỉ là bầu không khí ở đây không ám muội như Thốc Mã Kiều bên kia
mà thôi. Hứa Giai Ninh cũng từng học đại học ở Yên Thành bốn năm, nghe
bạn cùng ký túc xá nhắc đến Thốc Mã Kiều, nói đó là nơi tụ tập của nhóm
LGBT ở Yên Thành. Bên khoa báo chí của trường còn có người làm báo cáo
khảo sát về nhóm này, giành được giải thưởng trong học viện. Hứa Giai
Ninh cũng là biết về nhóm này từ lúc đó, nhưng vẫn luôn không biết Thốc
Mã Kiều bên kia còn có gay.
Sau khi xua tan nghi ngờ, cuối cùng
Hứa Giai Ninh cũng yên tâm nhẹ nhõm. Cô cầm ly lên nếm thử một ngụm rượu ngọt Quý Minh Viễn đặc biệt gọi cho mình, sau khi nuốt xuống, cô lại
chợt nghĩ đến một vấn đề khác.
“Thầy Quý, vừa rồi khi em nhắc đến gay, sao anh lại phản ứng lớn như vậy?” Cô gái chống cằm, nhìn người
đàn ông đối diện nói, chớp chớp mắt.
Quý Minh Viễn bị hỏi có chút lúng túng. Anh tự nhận mình không gia trưởng, nhưng khi nghe thấy bạn
gái của mình nhắc đến quán bar, anh vẫn hơi cảnh giác. Cái này cũng
giống như anh tự mình đến đây chơi thì không sao, nhưng nếu Hứa Giai
Ninh muốn đến quán bar một mình thì thái độ của anh sẽ hơi thu lại và
phòng trừ một chút. Đây… Có phải là “tiêu chuẩn kép” mà người ta thường
nói không?
Trong lòng tự cười giễu một chút, trên mặt Quý Minh
Viễn vẫn vô cùng thản nhiên hỏi lại: “Anh có phản ứng rất lớn sao? Hẳn
là em nhìn nhầm rồi.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Được rồi. Anh là đàn ông, anh cần thể diện.
*
Sự mới lạ ban đầu qua đi, Hứa Giai Ninh dần hòa nhập vào bầu không khí độc đáo của “Nguyệt”, cô ngày càng cảm thấy thoải mái hơn. Mà trong sự
thoải mái này, cô đã thả lỏng mình, trò chuyện với Quý Minh Viễn về rất
nhiều chủ đề.
Chẳng hạn như uống rượu. Quý Minh Viễn vẫn luôn
thắc mắc đến phát sầu, rốt cuộc là cô có được sự tò mò về rượu này từ
đâu. Mỗi lần ăn cùng nhau, hễ có rượu trên bàn là cô liền không nhịn
được muốn nếm thử.
Hứa Giai Ninh nghe anh hình dung như vậy liền không nhịn được cười.
“Thật ra là vì bà ngoại em…” Cô nói.
Khi cô còn nhỏ, Lâm Tòng Phương rất thích uống rượu. Thường là loại rượu
đặc sản ở quê, uống một ly rượu trước bữa ăn hình như có vẻ đặc biệt
ngon miệng. Lúc đó cô đều thấy trong mắt, xuất phát từ sự tò mò của trẻ
con, cô thực sự rất muốn nếm thử. Nhưng làm gì được khi tuổi còn quá
nhỏ, bà ngoại không cho cô động vào. Thế nên loại tò mò này góp nhặt
từng ngày, đến ngày hôm nay, nó đã thành một thói quen. Nhìn thấy rượu
liền muốn nếm thử mùi vị, nhưng nếu nói là thực sự thích nó thì không
hẳn.
“Sau này em cũng hỏi qua bà ngoại, thật ra bà không thích
uống rượu, chỉ là cuộc sống cay đắng, uống một ngụm làm tê liệt thần
kinh mới có thể tiếp tục bước đi.” Hứa Giai Ninh uống xong lại hút một
ngụm từ ống hút, hơi cau mày lại.
Quý Minh Viễn cũng gọi một bình rượu, sau khi uống vài ly thì lúc này cũng đã hơi ngà ngà say.
“Lúc nhỏ, em ở với bà ngoại rất khó khăn sao?” Quý Minh Viễn nâng bình rót
rượu, anh nhẹ giọng hỏi giữa tiếng va chạm trong trẻo của thủy tinh.
“Thì… Vẫn ổn.” Hứa Giai Ninh cười: “Trẻ con nào có hiểu đau khổ cay đắng là gì, đau buồn đều là người lớn.”
Quý Minh Viễn nghe thấy câu nói này liền giật mình sững sờ, sau khi hồi
tưởng lại, anh nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu ngọt của Hứa Giai Ninh.
“Cạn ly cho quá khứ.” Anh nhẹ nhàng nói.
*
Sau khi uống hết một ly rượu, Hứa Giai Ninh cũng cảm thấy say rồi. Mà vào
lúc này, bầu không khí ở “Nguyệt” cũng dần thay đổi. Ám muội hơn lúc
trước một chút, trong góc có rất nhiều đôi nam nữ ôm nhau, thì thầm
những lời đường mật bên tai.
Hứa Giai Ninh sau khi nhìn thấy vài đôi liền khẽ trợn tròn mắt.
“Thầy Quý, không phải anh nói những người tới đây đều là để nói chuyện phiếm sao? Sao lại…”
Quý Minh Viễn đang xuất thần suy nghĩ gì đó, nghe thấy vậy liền quét mắt
nhìn một vòng, cười nhẹ nói: “Rượu sau ý nồng, tình cảm thông thường của con người.”
Nói xong, anh nghiêng người qua, nắm lấy tay Hứa Giai Ninh: “Chẳng hạn như thế này.”
Hứa Giai Ninh: “…” Đây không phải là lần đầu tiên nắm tay anh, nhưng trong
bầu không khí ám muội như này, Hứa Giai Ninh cảm thấy mình khó mà chịu
nổi.
“Thầy Quý…”
“Đều đã như này rồi, em còn gọi anh là thầy?”
Hứa Giai Ninh: “…” Cô chớp chớp mắt: “Vậy em phải gọi anh là gì… Giáo sư Quý?”
Quý Minh Viễn bật cười vài giây, sau đó lại kiên nhẫn, dịu dàng nói: “Em có thể thử gọi tên anh.”
“Quý Minh Viễn?”
Quý Minh Viễn: “…” Thuận miệng như vậy sao?
“Em đang đùa anh sao, bạn học tiểu Hứa?” Quý Minh Viễn nắm chặt tay cô, con ngươi sâu thẳm.
Hứa Giai Ninh cười.
“Không có, chỉ một lần này thôi.” Cô dùng ngón tay giơ số “1”. “Bảo gọi lần nữa thì em không gọi nổi đâu.”
“Không được.” Quý Minh Viễn nói: “Gọi anh lần nữa đi.”
Hứa Giai Ninh đỏ mặt, lắc đầu: “Không gọi.”
“Gọi.”
“Không gọi.”
Hai người đối đầu nhau, nhất thời có chút bế tắc, Quý Minh Viễn nhìn cô cười.
“Anh thấy, em là muốn để anh dùng thủ đoạn đặc biệt rồi.”
Hứa Giai Ninh nhất thời cảm thấy khó hiểu: “Thủ đoạn đặc biệt gì?”
Quý Minh Viễn không trả lời, chỉ từ từ sát lại gần cô. Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn lại, bốn mắt nhìn nhau, Hứa Giai Ninh đột nhiên hiểu ra. Lòng bàn tay cô nóng ran.
Quý Minh Viễn cũng đã cảm nhận
được, tim anh bỗng lệch nhịp. Vào lúc này, ý tứ hàm xúc của trò đùa ban
đầu dần dần thay đổi, anh vậy mà lại có chút muốn làm thật.
“Được không, bạn học tiểu Hứa?”
“Có thể không được không?” Hứa Giai Ninh nhỏ giọng nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý…”
Quý Minh Viễn không trả lời, nhưng cũng không rút lui. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Quý Minh Viễn đột nhiên có chút không chịu đựng được, ánh
mắt anh chợt thay đổi.
Hứa Giai Ninh cũng cảm thấy lần này mình “số kiếp đã định”, nhất thời nín thở.
Khoảng cách giữa hai người không ngừng được rút ngắn, khi đã sắp dính sát vào nhau, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau.
“Lão Quý, anh trở lại rồi!”
Là Thành Tiểu Kha.
Đôi lời từ pé Hoa Linh: Tiểu Kha xuất hiện đúng lúc quá:))))