Dưới sự thống trị của một trong
những vị Thí Thần Giả của thế hệ trước, vùng đất cổ xưa kiêm quê hương
của Hầu Tước Voban này trên thực tế rất ít khi phải chịu cảnh bất ổn.
Không giống như Bắc Mỹ thường xuyên bị quấy rối bởi đám tà thuật sĩ
[King of Flies], hay là Anh Quốc thường xuyên xuất hiện truyền thuyết về [Chén thánh] dẫn đến hỗn loạn, Đông Nam Âu là lãnh địa chính của Hầu
Tước nên vẫn được hắn thống trị rất chặt chẽ.
Dù có là Dị Thần
xuất hiện, hay có ma thuật sư nào đầu óc bị nước vào quyết định muốn
triệu hồi Dị Thần hay chống lại Thí Thần Giả, Hầu Tước cùng đàn sói của
hắn sẽ cho bọn chúng biết yy danh của một vị Thí Thần Giả được xây dựng
như thế nào.
Theo thời gian dài dằng dặc trôi qua, số lượng quyền năng của Hầu Tước Voban cũng tăng lên, mà kèm theo đó chính là sự nhàm
chán cùng tự mãn của Ma Vương. Săn bắn Dị Thần trở thành thú vui - hắn
thậm chí còn bắt chước Võ Hiệp Vương, chủ động triệu hồi Dị Thần để
chinh phạt - quyền lực trở thành một trò đùa vô nghĩa; Hầu Tước chỉ còn
có thể dựa vào những thú vui hiếm hoi còn sót lại của mình để tiếp tục
nhận được giải trí trong sinh hoạt.
Mà theo hung danh của hắn
cùng số lượng người hầu bất tử do hắn kiểm soát ngày càng tăng lên, ở
Đông Âu cũng ngày càng [hoà bình].
Cho đến ngày hôm nay.
Đối với các tổ chức ma thuật cùng thành viên của bọn chúng ở Đông Nam Âu,
dãy núi Balkans gần biên giới của Bulgaria là một cấm địa. Bọn hắn biết
rằng nơi đó chính là một trong những trụ sở của Ma Vương thống trị bọn
hắn - Hầu Tước Voban, mà đồng thời cũng là nơi mà nghe đồn những kẻ địch có giá trị nhất của Hầu Tước được cất giữ.
Vô số ma thuật sư
cùng kỵ sĩ xen lẫn nghiêm nghị cùng sợ hãi nhìn lên cảnh tượng thần
thoại ở nơi xa, khi một con rồng đen khổng lồ há miệng phongd ra nguồn
năng lượng thẳng lên bầu trời.
Mà đối mặt với nó chính là một
mảng trời đỏ - Ma sát với tầng khí quyển khiến viên thiên thạch nhỏ trở
nên đỏ rực, phản chiếu lên từng lớp mây bên dưới tạo nên cảnh tượng như
ngày tận thế.
Chỉ cần nhìn vào từ xa xa, tất cả bọn hắn đều có
thể cảm nhận được một cách rõ ràng cùng chân thực nhất về khoảng cách
không thể vượt qua giữa Thí Thần Giả và nhân loại. Dù là con rồng đen
khổng lồ đáng sợ không biết có xuất thân từ thần thoại nào, hay là cảnh
tượng thiên tai không biết từ đâu đến kia... Trước mặt bọn chúng, sức
mạnh của các kỵ ãi cùng ma thuật sư giống như là một đứa trê con mới lên ba, bất lực mà yếu đuối.
Ánh sáng chói lọi sinh ra từ vụ nổ
khiến bọn hắn bắt buộc phải nhắm mắt lại, màng nhĩ bị chấn động đến mức
tạm thời mất đi thính giác. Từng tầng lại từng tầng sóng gợn ra từ trung tâm nơi va chạm, ầm ầm va đập vào các ngọn núi cao ở gần đó.
Ngay sau đó... chính là tuyết lở.
Cơn lũ trắng xoá làm từ tuyết mang theo lực lượng của thiên nhiên giận giữ
cuốn xuống từ đỉnh của từng ngọn núi trong dãy Balkans, mang theo hàng
vạn cân nặng ập xuống.
Cho tới khi tất cả lắng lại đã là gần nửa giờ sau.
Một tên kỵ sĩ được trao nhiệm vụ trú đóng ở gần đó run run lau đi giọt mồ hôi lạnh toát ở trên trán, nuốt nước bọt ực một tiếng.
— Để được giao nhiệm vụ thường trực chờ đợi ở gần nơi ở của Hầu Tước, nhãn lực cùng kiến thức của hắn vẫn luôn rất tốt.
Kết hợp với một ít tình báo mà hắn nhận được trước đây về hành động của Hầu Tước với Italy, cũng như cảnh tượng [thiên thạch] bây giờ đã phần nào
nổi tiếng là phương thức công kích của vị Ma Thuật Vương nào đó... hắn
cũng không khó để đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng vì vậy, hắn mới cảm thấy tràn đầy lo sợ. — QUẢNG CÁO —
“Thế giới này... rồi sẽ ra sao a...”
“Chẳng lẽ các Thí Thần Giả sẽ mở ra chiến tranh sao....”
“Đông Âu chúng ta phải làm gì....”
Trong miệng lẩm bẩm không ngừng, nhưng tên kỵ sĩ này vẫn rất có tinh thần trách nhiệm bắt đầu cất bước về ngọn núi trắng xoá.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, tên kỵ sĩ này cũng không cần phải đợi
lâu. Khi đỉnh của toà lâu đầu được Hầu Tước sử dụng làm một trong những
nơi cư trú của mình xuất hiện lờ mờ trong tầm mắt hắn giữa cơn bão
tuyết, khoé mắt của tên kỵ sĩ cũng bắt đưcoj một vật gì đó di chuyển.
Tích tắc sau đó, cảm giác lạnh từ sống lưng tràn lên trên người hắn. Toàn
thân của hắn bị đông cứng vì sợ hãi, mồ hôi không khống chế được bắt đầu toát ra như tắm - hơi thở của một loài thú săn mồi nào đó phả vào bên
tai tên kỵ sĩ từ đằng sau, từng sợi lông tơ cứng như sắt thép của nó còn hơi lờ mờ quẹt vào quần áo của hắn.
— Sói.
“Thưa Hầu Tước, ta là nhân viên của hiệp hội ma thuật tại Đông Âu, đến đây không hề có ý mạo phạm ngài!”
Lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời nói ra câu nói này, tên kỵ sĩ trực tiếp quỳ sụp xuống, không dám quay đầu ra đằng sau.
Theo tiếng loạt soạt vang lên, hồi lâu sau, một âm thanh lạnh lẽo vô tình mới ra lệnh cho hắn:
“Cút đi.”
Hắn rất thông minh hoàn toàn không có ý định quay đầu lại, trực tiếp loạng choạng chạy bán sống bán chết khỏi mặt tuyết.
Nếu như tình huống này xảy ra ở Nhật Bản, Bắc Mỹ hay là Italia, đám hiệp
hội ma thuật còn có thể dám nói nhỏ nhẹ một hai câu để cố gắng tranh thủ một ít quyền lơi. Nhưng khi đối mặt với Hầu Tước Voban, những ma thuật
sư cùng kỵ sĩ ở Đông Âu ngay cả việc than phiền một câu cũng không
dám... Những kẻ dám bây giờ đều đã gia nhập vào hàng ngũ phục vụ cho Hầu Tước trong dinh thự của hắn.
Khi bóng lưng của tên kỵ sĩ biến
mất, Hầu Tước Voban mới tẩy đi vết máu nhỏ bên khoé miệng. Thần Thú do
hắn triệu hồi thành công ngăn chặn lại viên thiên thạch đáng chết kia,
nhưng chỉ là dư âm của cú va chạm đó cũng đủ để hắn chịu một trận khó
chịu - Càng khó chịu hơn là toà lâu đài kia của hắn đã gần như không thể sử dụng.
Đích đến tiếp theo... chính là Nhật Bản.
...
— QUẢNG CÁO —
Lư Sơn.
Luo Hao động tác thướt tha như tiên nữ giáng trần, từng ngón tay thon dài
chụm lại như ngó sen, nâng lên tách trà nhìn ngắm nó dưới ánh nắng mặt
trời le lói.
Lu Yinghua quỳ một chân ở biên giới của đỉnh núi,
đầu cúi gằm xuống dưới đất, trầm trọng từng chữ từng chữ báo cáo với sư
phụ hắn:
“Bẩm sư phụ! Thí Thần Giả ở Đông Âu, Hầu Tước Voban có
hành động xâm phạm đến Italy, là lãnh địa của [sư công]! Việc này đã
tương đương với trực tiếp khiêu chiến, xin ngài cho chúng ta chỉ thị!”
— Ở Ngũ Ngục Thánh Giáo, ai cũng biết một nguyên tắc sống sót: Lựa chọn
ngày mà vị Thí Thần Giả ở Nhật Bản kia đến chơi mà phạm sai lầm, khả
năng là ngươi sẽ không chết; nhưng nếu như phạm sai lầm vào ngày khác... Nghĩ sớm khắc chữ gì trên mộ nghe cho sâu sắc đi là vừa.
Đối với những trưởng lão của Ngũ Ngục Thánh Giáo, bọn hắn thời gian qua mới
hiểu được sâu sắc những lời lẽ thấm thía mà tiền bối ngày xưa để lại
cùng những lời than thở đầy khó khăn về một thời đại [Hoàng kim], khi mà Võ Hiệp Vương không quá quan tâm đến [chính sự].
Bây giờ, bọn
hắn lại một lần nữa sống trong thời đại [Hoàng kim] mới của Ngũ Ngục
Thánh Giáo - Không ai muốn mất đi thời đại này.
Mà bản thân bọn
hắn cũng có lòng tin tuyệt đối về kết quả của cuộc va chạm giữa ba vị
Thí Thần Giả. Hai đấu một, chẳng lẽ bọn hắn lại có thể thua?
“Chỉ thị? Đồ nhi... Ngươi vẫn quá coi thường các Thí Thần Giả. Hầu Tước
Voban dù ngu xuẩn mà tự mãn, nhưng cách hắn sử dụng quyền năng thì dù là ta cũng có thể học tập được một vài điểm... Chưa kể, đây có lẽ sẽ là
thịnh hội lớn nhất trong thời đại này cũng không chừng.”
Tiếng
nói êm tai của nữ giáo chủ thanh thoát vang lên, nàng liếc cũng không
thèm liếc tên đồ đệ đang quỳ gối ở đằng xa, trong đầu lại nhớ lại cuộc
trò chuyện cùng với phu quân của mình về [Tận Thế chi Vương].
“Lu Yinghua!”
“Vâng, thưa sư phụ!”
“Đi tìm Yu Yan, để nàng sắp xếp công việc chuẩn bị cho các ngươi! Nếu như
lần này ngươi không thể sống sót, vậy thì cũng không xứng làm đồ nhi của Luo Hao ta!”
Trái tim của Lu Yinghua giật thót, nhưng hắn cũng
không dám hỏi thêm sư phụ mình câu nào. Hắn chỉ vô cùng cẩn thận nâng
mức cảnh giác của mình với sự kiện lần này lên cao nhất, đồng thời hô
lớn:
“Vâng, sư phụ!”
Cho tới khi Lu Yinghua đã dùng khinh
công rời đi như một cánh én ở sườn núi, trên gương mặt xinh đẹp của Luo
Hao mới nở một nụ cười nghiền ngẫm.
“Hầu Tước Voban... Hoàng Tử Đen... Đối đầu với ta cùng phu quân? Chỉ sợ không chỉ như vậy.” — QUẢNG CÁO —
Nếu như muốn giảm bớt sức mạnh của Tận Thế Chi Vương, phương pháp đơn giản
nhất chính là để cho thế giới này bớt đi số lượng của Thí Thần Giả. Từ
thời kỳ cổ đại khi lần đầu tiên Thánh Quân Rama thức tỉnh, số lượng Thí
Thần Giả trên thế giới này vẫn luôn nằm từ ba đến bốn vị - Bọn hắn là
các vị Ma Vương thống trị lãnh địa riêng của mình, chỉ là tử địch hoặc
cả đời không hề qua lại với nhau.
Nhưng ở thế kỷ cận đại, không
biết vì lý do gì, Thánh Quân lười biếng đã không thực hiện trách nhiệm
của mình - Vì thế, hiện nay trên thế giới có tổng cộng bảy vị Thí Thần
Giả, cũng là thời kỳ mà số lượng Thí Thần Giả đạt đến cao nhất từ trước
tới nay.
Tương đồng với đó chính là sức mạnh của Thánh Quân cũng
sẽ đạt đến một độ cao chưa từng có. Mà lần này... Rất có thể sẽ là một
chất dẫn cháy, kích nổ trận chiến giữa các vị Thí Thần Giả với nhau.
“Cho dù hắn không có gây hấn với ngươi, chắc chắn ngươi cũng sẽ chủ động ra tay, đúng không phu quân?”
“Giáo chủ phu nhân hiểu ta.”
Không biết từ lúc nào, thanh niên tóc đen đã xuất hiện trước mặt Luo Hao. Hắn mang theo nét cười nhàn nhạt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn đá, ánh mắt thưởng thức liếc nhìn thiếu nữ xinh đẹp mà hoàn mỹ - Dù đã không biết
bao nhiêu lần cùng chung Vu Sơn, nhưng Masamune vẫn không bao giờ cảm
thấy dù chỉ là một tia nhàm chán khi đối mặt với Luo Hao.
— Một phần cũng là bởi vì hắn rất thích Hán phục.
“Công Chúa Alice đã chuẩn bị sử dụng lực lượng ở Anh Quốc cùng Italia để lôi
kéo tên kiếm cuồng kia vào cuộc, ta cũng vừa nhận được tin tức rằng Phu
Nhân Aisha đã quay trở lại, xuất hiện ở Ai Cập.”
“Kiếm chi Vương Salvatore Doni cùng tên oắt con tu nữ?”
Đôi lông mày liễu của nữ giáo chủ hơi nhướng lên.
“Ta cũng không có hứng thú lấy lớn bắt nạt nhỏ, phu quân. Quá mất mặt của ta!”
“Đương nhiên, ta cũng không có hứng thú như vậy. Hầu Tước Voban, Hoàng Tử Đen
cùng Salvatore Doni đối mặt với ta, ngươi cùng Aisha. Đây sẽ là [tẩy
bài] trước khi [Tận Thế chi Vương] thức tỉnh.”
“Ngươi cũng thật là ưa thích tên oắt con tu nữ ngu xuẩn kia.”
Masamune cười khan hai tiếng. Hắn gần như có thể chắc chắn rằng nếu để Phu Nhân
Aisha xuất chiến theo phe của Hầu Tước - Không cần biết trong đó có ẩn
tình hoặc mưu kế gì, vị nữ giáo chủ trước mắt 100% sẽ hạ tử thủ, không
để tu nữ Ấn Độ sống sót trên thế giới này.
Trong mắt của nàng, chỉ có [đồng loại] mới có sức cạnh tranh, tất cả những kẻ khác đều chỉ là phù du.