Dị hoá là quá trình đến gần với bản nguyên của [hỗn loạn], là quá trình tiến đến sự điên loạn cùng vô lý, nơi mà trật tự
không hề tồn tại hoặc đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Bản thân quá trình [Dị hoá] mang đến rất nhiều nguy hiểm, vì đây là các bước đi của một
sinh vật từ [Trật tự] chuyển sang [Hỗn loạn]. Chỉ cần là sinh vật có trí khôn đều hiểu rằng [Trật tự] là yếu tố không thể thiếu của xã hội, là
bậc thang dẫn đến văn minh, cũng là sợi dây chỉ lôi cho tiến bộ.
Nhưng tại sao lại có nhiều sinh vật hướng đến [Hỗn loạn] như vậy, dù biết đến tính nguy hiểm của nó?
— Đáp án chính là [sức mạnh] cùng [tri thức].
[Chân thực] không bao giờ có thể được hiểu rõ bởi sinh vật thông thường, vì
bọn hắn sẽ luôn cố gắng đưa những gì bọn hắn [nhìn thấy] vào trong khuôn khổ của kiến thức mà mình biết. Quả táo rơi xuống đất là vì trọng lực,
máy bay cất cánh trên bầu trời là nhờ sức đẩy, sinh vật có thể sống sót
là nhờ vào trái tim đẩy huyết dịch đến các nội tạng trong cơ thể, đưa
đến Oxi.
Ma thuật có thể có tác dụng là nhờ vào ma lực gây ảnh
hưởng lên vật lý, quyền năng chính là hiện thực hoá của [thần thoại] -
Mọi thứ đều có nguyên nhân.
Nhưng [Hỗn loạn] giống như là một kẻ
đứng trong bóng tối, vĩnh viễn cười khẩy nhìn lấy bên dưới, vì [chân
thực] chính là [hỗn loạn] mà không ai có thể [hiểu] được.
— Ngoại trừ các Tà Thần đã đắm mình trong hỗn loạn.
Mà vì vậy, các Bán Thần cùng Tà Thần mới có sức mạnh tung hoành đa nguyên
vũ trụ, khiến vô số chủng tộc, văn minh cùng hành tinh kính sợ quỳ gối
dập đầu.
Mà khi Tokoyogi Masamune thực sự thả ra [Dị hoá] trong linh hồn, để nó tác động lên ma thuật của bản thân....
Cây cối bập bùng sống lại, không phải vì sức sống mà vì một thứ gì đó cổ
xưa mà tà ác. Chúng xé mở các thớ gỗ trên thân thể, từ đó nhe ra hàm
răng nhọn hoắt sáng bóng, vung vẩy lá cây tạo thành từng nhịp điệu xào
xạc xơ xác mà lạnh lẽo quỷ bí.
Ngọn lửa cuốn quanh thân thể của
hắn, sung sướng bập bùng, từ trong các ánh lửa mở ra hàng nghìn con mắt
nôi liền nhau. Chúng mở rộng khoé mắt của mình, lan tràn trong lửa đỏ
rồi kết nối lại, vô số con ngươi nhỏ bé chăm chú lên Dị Thần với ba đầu
sáu tay giữa cánh rừng.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng đạp lên trên
các cành lá đang cực nhanh úa vàng héo rút, địa mạch sâu trong lòng đất
tự nhiên uốn éo, như từng con rắn nhảy lên vũ đạo sớm đã bị quên lãng ở
các khu rừng bỏ hoang thuở xa xưa.
Quảng Cáo
Cánh rừng vốn đang còn ánh sáng mặt trời trở nên tối sầm, khung cảnh như quay
ngược lại các khu rừng ma nguyên thuỷ với từng cây đại thụ hàng chục
người ôm không xuể, tán cây tối tăm che kín vạn vật, chỉ để lại vài tia
sáng tím đen le lói len lỏi qua các phiến lá.
[Vua Tinh Linh] cho phép Masamune triệu hồi các sinh vật trong Netherworld đến thế giới
hiện thự, chỉ cần sinh vật đó không đạt đến mức độ của Dị Thần. Như vậy
với tư cách là chủ nhân của Rừng Tinh Linh trong Netherworld, hắn đương
nhiên có thể kêu gọi [con dân] của mình đến - Cho dù các [con dân] này
đã bị chính chủ nhân của mình cải tạo theo chiều hướng hỗn loạn mà tà
ác.
“Này này! Nam nhân kia, ngươi tại sao lại quấy rầy lão Trư đi đùa giỡn mỹ nữ? Cút đi, lão Trư ta không thích đàn ông!”
Ba cái miệng của Trư Bát Giới tiếp tục nói ra đủ loại lời nói thô tục,
nhưng trên sáu cánh tay cùng xuất hiện sáu loại vũ khí khác nhau.
Thân hình vốn đã to béo của hắn lại biến lớn hơn gấp mười, nhưng dù vậy cũng không thể lớn bằng các cây cổ thụ chọc trời hai bên. Lấy tốc độ nhanh
như tia chớp, Cửu Xỉ Đinh Ba của Trư Bát Giới lại vung thẳng đến hàm
răng nhọn hoắt vừa mở ra trên thân cây bên trái, đồng thời cánh tay cầm
đao và rìu bên phải cũng dùng lực lượng chục nghìn cân quét ngang.
Lưỡi rìu, đao cùng đinh ba đồng thời xé rách thân cây lớn, nhưng kết quả lại không giống như những gì Dị Thần tưởng tượng. Thay vì cảnh vụn gỗ bắn
tung toé khắp nơi cùng cây cối đổ sụp, từ miệng vết cắt lại phụt ra
luồng dung dịch đặc màu tanh tưởi. Các thớ cây co rút như là cơ da mặt
người khi bị đau đớn, sau đó thân cây tách ra thành vô số kể các côn
trùng chui hoắt xuống mặt đất.
“Ta vẫn chưa từng thử làm như thế
này... Kể từ khi biết rằng tỷ lệ [dị hoá] của bản thân đã lên gần 50%,
ta luôn giữ cẩn thận để không dùng đến [bí thuật cao cấp], thậm chí còn
không dám dùng [ma lực dị hoá].”
Thanh niên tóc đen gật đầu chào Trư Bát Giới, sau đó bình tĩnh giải thích.
“Ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy, Thí Thần Giả a? Lão Trư ta dù không phải đại sư huynh, nhưng đừng nghĩ rằng đám yêu quái này có thể ngăn chặn
ta!”
Giọng nói từ thân thể to lớn ngăm đen ầm ầm vang vọng, theo
đó lại là tiếng chặt phá cùng rít gào đau đớn của các sinh vật trong
rừng.
“Ngăn chặn ngươi? Không không, Thiên Bồng Nguyên Soái...
Bọn hắn chủ động đến đây chỉ là để hi vọng được ngươi giải thoát thôi.”
Masamune nhíu mày khó chịu. “Thời gian lúc đầu luôn là thời gian khó
chịu nhất, nhưng dần dần rồi cũng sẽ quen. Chỉ hi vọng các kẻ sống sót
hiểu được điều này.”
— Trong suốt thời gian linh hồn của Masamune từng kẹt ở [Type-Moon], thân thể của hắn vẫn đang biến dị. Khi hắn trở
lại thì cũng là lúc mà thân thể đã hoàn tất việc biến dị của mình.
Kết hợp với các hạt giống của quyến tộc Tà Thần mà [Nya] đã từng đưa cho
hắn [ăn], về mặt bản chất Masamune bây giờ đã từ lâu không còn là kết
cấu của nhân loại. Các [neo] mà hắn đặt xuống thường xuyên giữ vững lấy
góc nhìn của hắn để không bị hoàn toàn biến dị, nhưng dần dần hắn cũng
lây nhiễm lên một phần tính cách của hỗn loạn: Tính khí thất thường khó
đoán, tàn nhẫn cùng... thích ngược đãi.
Quảng Cáo
“Ta
hỏi ngươi, Trư Bát Giới... [Liệu trong góc khuất bị phong ấn, sâu dưới
mặt đất của lâu đài đá bị lãng quên, có sinh vật nào đang ngủ say?]”
“Lão Trư ta không hiểu ngư-!!”
Trư Bát Giới vốn định cất tiếng chế nhạo, nhưng trí óc như bị ngàn vạn sấm
chớp cùng đánh vào, nổ tung với “thông tin”. Cảm giác, khứu giác, vị
giác, thính giác, thị giác, xúc giác, thậm chí là [cảm giác thứ Bảy],
tất cả đều bị lấp đầy hoàn toàn bởi một bức tranh khác.
Dị Thần
vậy mà phát hiện mình đột nhiên ở trong thân thể người, xung quanh là
một căn phòng nhỏ với bốn phía là tường đá, chỉ có cây đuốc trên tay hắn là nguồn sáng chiếu rọi các góc phòng cổ xưa đầy bụi bặm.
Từ
trên xuống dưới, hắn mặc một bộ quần áo hiện đại nhưng lại hơi nghèo
túng, cánh tay truyền đến cảm giác mỏi mệt khi giữ vững cây đuốc khiến
Trư Bát Giới sững sờ.
“Đây là loại Chướng Nhãn Pháp gì?! Rất cao siêu, Thí Thần Giả! Nhưng lão Trư ta không hề sợ đạo pháp! Giải trừ!”
Gương mặt của thanh niên châu Âu nở nụ cười tự tin, sau đó hô lớn. Tiếng kêu
của hắn vang vọng trong căn phòng nhỏ, sau đó thoát ra khỏi lỗ hổng ở
trên góc trần nhà - Nơi có một cái thang đang dựa vào.
Sau đó là im lặng như chết.
— Trư Bát Giới trầm mặt.
Hắn cảm nhận được sức mạnh của thân thể đang dần quay trở lại. Lực lượng đủ để vung vẩy cây đinh ba nặng hơn năm ngàn cân quay về, nhưng kèm theo
đó còn là càng nhiều “thông tin” của các giác quan.
Hắn bây giờ
còn có thể cảm nhận được tiếng chim chóc bên trên mặt đất, sinh mạng của các sâu bọ trong lòng đất nơi gần với căn phòng mà hắn đang đứng, nghe
được tiếng gió thổi xào xạc vài chục mét phía trên - Nhưng hắn vẫn chưa
tìm được cách để phá tan ảo ảnh này.
Sau vài giây, anh mắt của Dị Thần sáng rọi tập trung vào một khối vuông màu đen làm bằng kim loại ở
giữa phòng. Không thèm suy nghĩ nhiều, trên tay của thanh niên châu Âu
lại xuất hiện cây đinh ba, vung xuống cục sắt và cuốn lên cuồng phong
trong căn phòng.
[Lấy Lực phá Pháp] vẫn luôn là một chiêu thức được các chiến tướng của Thiên Cung ưa sử dụng.
Theo tiếng “Rắc!” trầm đục, khối vuông kim loại bị sức mạnh của Thiên Bồng
Nguyên Soái đánh thành bụi phấn. Nhưng sau đó, cảm giác nguy hiểm ập đến khiến Trư Bát Giới biến sắc, giẫm mạnh hai chân xuống lòng đất.
Quảng Cáo
— Khi thân thể của hắn phá tan vài chục mét đất để bắn lên bầu trời, hắn
đã quay lại thân thể của chính mình - Ba đầu lợn, sáu cánh tay với đủ
loại vũ khí, thân thể ngăm đen mập mạp to lớn gấp mười lần nhân loại
thông thường.
Mà phong cảnh cũng đã một lần nữa quay trở lại cánh rừng tăm tối, nhưng lần này đứng trước mặt thanh niên tóc đen có thêm
một viên kim loại đen.
“... Và khi Tà Thần của sự lãng quên nhớ
lại quá khứ, nó lại một lần nữa vẫy cánh đi tìm đồ ăn tại hư không...
Nhưng căn phòng nhỏ của Tà Thần vẫn cần kẻ trông coi, mà còn ai phù hợp
hơn là kẻ đã dâng hiến thân thể để thức tỉnh trí nhớ của Tà Thần?”
“Ngươi có thích thịt lợn nướng không, Trư Bát Giới?”
Thiên Bồng Nguyên Soái lại hoảng hốt. Hắn vô tình chớp mắt, sau đó lại phát hiện mình đã quay trở lại trong căn phòng đá.
Không, không chỉ như vậy - Hắn có thể ngửa đầu “nhìn” thấy căn phòng bằng đá
qua một lớp tường trong suốt, nhưng hắn lại không thể lay động viên kim
loại đen đang chắn lấy cửa ra của bức tường.
“Giải trừ yêu pháp!!”
Sáu cánh tay ở hai bên của Trư Bát Giới đồng thời vẽ ra nhiều loại đạo
thuật khác nhâu, âm dương bát quái ngũ hành đủ cả. Từng đạo thuật vốn có thể sánh ngang với các đại ma thuật mạnh nhất này lại như là giọt nước
chìm vào biển lớn khi va chạm với bức tường, không gây được một gợn
sóng.
Đột nhiên, thanh niên tóc đen xuất hiện trong căn nhà đá.
Hắn nở nụ cười tàn bạo, rót ra một dung dịch tối màu xuống lòng đất,
chảy qua các khe hở bên trong viên kim loại, dần dần tràn ngập không
gian đang giữ lấy Dị Thần.
“... Ta rất thích ăn thịt nướng. Trư Bát Giới, không biết ngươi ăn có ngon không?”
Ngọn lửa của ma lực đã bị dị hoá bùng lên.
Mang theo nhiệt độ đủ để nung chảy [thép], lửa đen bao bọc xung quanh Trư
Bát Giưới. Vị Dị Thần từng là Thiên Bồng Nguyên Soái này không hề cảm
thấy đau đớn, nhưng cảm giác nguy hiểm cùng bản năng đến từ thần thoại
cho hắn biết rằng hắn cần phải trốn thoát ngay lập tức.