"Muội muội! Nếu phu quân đã nói vậy, chúng ta tốt nhất là đừng làm vướng chân chàng." - Băng Ngưng nắm lấy tay Linh Lung.
"Thay vào đó là hãy tin tưởng! Phu quân, bọn thiếp sẽ chờ chàng đem tiểu tinh linh trở về. Nhưng chàng cũng nên cẩn thận, lúc gặp nguy hiểm nhớ lo
cho an nguy của mình trước, đừng liều mạng vì người khác."
Linh
Tộc có một đặc điểm là rất sợ chết, cũng bởi vì sợ chết nên mới tu
luyện, tìm đủ mọi cách nâng cao tu vi, tăng cường thực lực.
Để một ngày có thể vũ hóa phi thăng từ Linh Giới đến Tiên Giới, sở hữu năng
lực trường sinh bất tử, hưởng thụ cuộc sống tiêu diêu tự tại.
Băng Ngưng và Linh Lung cũng không ngoại lệ, hai nàng cũng rất sợ chết. Đối
mặt với nguy hiểm hai nàng sẽ uu tiên cho tính mạng của mình, tạm thời
dẹp bỏ những thứ khác.
Tiểu tinh linh cũng chỉ là tiểu tinh linh,
có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì sẽ bỏ mặc. Hay như vừa nãy bị đám
người máy tấn công, Ác Quỷ Máu kêu các nàng chạy, hai nàng liền chạy, dễ dàng để nó ở lại làm đá cản đường kẻ thù.
Loại đặc điểm này của
Linh Tộc nhìn thì rất ích kỉ, nhưng nghĩ lại sẽ cảm thấy rất hợp lý. Nếu biết rõ nguy hiểm đến tính mạng mà còn lao vào thì chính là ngu ngốc,
nếu chỉ cần chết một người mà có thể cứu hai người thì sự hy sinh kia
rất đáng giá.
Ác Quỷ Máu đối với chuyện này cũng không phản cảm,
còn cảm thấy thông minh như vậy mới tốt. Còn nếu các nàng quá mức ngu
ngốc, thường xuyên lao đầu vào chỗ chết, thì e là nó sẽ phải đi cứu các
nàng hết lần này đến lần khác, như vậy sẽ rất phiền phức.
"Hắc
hắc! Nàng yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho ta là được. Hai nàng cũng mệt
mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi." - Ác Quỷ Máu khẽ vẫy tay mở ra
cổng không gian.
Linh Lung và Băng Ngưng liền ngoan ngoãn bước
vào, bên trong bí cảnh có truyền tống trận kết nối với Tuyết Sơn, hai
nàng rất nhanh có thể về trong môn phái.
Nhìn bọn họ đi rồi Ác Quỷ Máu mới thở dài một hơi, thần sắc cũng dần thay đổi từ tươi cười sang tức giận.
"Hừ, thật là mất hết mặt mũi, e là hình tượng của ta trong lòng họ đều đã
sụp đổ." - Ác Quỷ Máu ảo não nghĩ đến việc vừa nãy, bị một đám người máy sấy thành thịt nát, còn đâu vẻ phong lưu anh tuấn một tay che trời
trong mắt Linh Lung.
"Hết cách... Đành nhờ sự trợ giúp từ người thân vậy."
Ác Quỷ Máu một lần nữa mở ra cổng không gian, Long Nữ lúc này đang cuộn
mình trong chăn giống như kén bướm, hai mắt nhắm nghiền ngủ một cách
ngon lành. Thỉnh thoảng hai mí mắt của nàng khẽ híp lại, đôi môi chúm
chím giống như đang nhấm nuốt một thứ gì đó.
"Ha... Quả nhiên là
quỷ tham ăn, đến ngủ cũng mơ đến chuyện ăn uống, bây giờ gọi nàng ấy dậy e là không ổn." - Ác Quỷ Máu khẽ cau mày, rồi nhìn sang Thi Thi bên
cạnh.
Nàng giống hệt như một con búp bê, làn da tuy có chút nhợt
nhạt nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp vô cùng. Thi Thi bình thường rất ít
khi chiến đấu, nhưng thực lực lại không thể xem thường. Nàng sở hữu rất
nhiều loại ma thuật chết chóc, có khả năng nắm giữ mạng sống của người
khác.
Trong lúc Ác Quỷ Máu đang phân vân không biết nên đánh thức ai dậy, bỗng một thứ âm thanh nũng nịu vang lên trong đầu nó.
"Huyết... Chàng nói sẽ đến thăm thiếp mà sao chẳng thấy."
"Có phải là mười tỷ năm trôi qua, chàng không yêu thiếp nữa rồi sao?"
Rất nhanh chủ nhân của âm thanh yêu kiều kia đã xuất hiện, nàng mặc một bộ
váy dệt từ vô số sợi kim tuyến óng ả, kiêu sa lộng lẫy vô cùng. Trên cơ
thể nàng đeo vô số đá quý, khắp người đính đầy kim cương lấp lánh khiến
cho người ta lóa mắt.
Gương mặt của nàng vô cùng xinh đẹp, nụ cười mang theo vẻ ma mị quyến rũ, ánh mắt sắc lẻm tràn ngập trí tuệ.
Bên cạnh nàng còn có một con thú nhỏ bằng nắm tay, trông giống như một món
đồ chơi đúc từ vàng dòng. Hình dáng của nó vừa giống như sói lại giống
như sư tử, tuy nhỏ bé nhưng lại oai nghiêm bệ vệ, toát ra vẻ hung ác đến cực điểm.
"Gâu... Sắc quỷ... Lâu ngày không gặp..." - Âm thanh
nghe như gạch đá va chạm vang lên từ miệng con vật khiến Ác Quỷ Máu khẽ
cau mày.
"Kim Thần! Không được hỗn!" - Kiều Ngọc lập tức liếc cún
cưng một cái, khiến con vật sợ hãi cụp tai cúi gầm mặt xuống đất, không
còn dám hung hăng càn rỡ.
Ác Quỷ Máu mở rộng không gian thông đạo
để cho Kiều Ngọc bước qua, con chó nhỏ cũng nhanh chân nhảy phốc qua
cánh cửa trước khi Ác Quỷ Máu kịp đóng nó lại, sau đó còn dùng ánh mắt
khinh bỉ liếc nhìn sắc quỷ như muốn trêu tức.
"Kiều Diễm thân yêu, cũng không phải là ta không muốn đến thăm nàng, chỉ là gần đây xảy ra
rất nhiều chuyện khiến ta vẫn chưa tới chỗ nàng được." - Ác Quỷ Máu vừa
nói vừa ôm lấy thân thể yêu kiều của mỹ nhân vào lòng.
Những sợi
tơ vàng trên người nàng mát lạnh, lại mềm mịn như nhung. Da thịt mỹ nhân non mềm phấn nộn, giống như không hề có xương cốt, cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ sẽ khiến cơ thể của nàng vỡ vụn.
"Cơ thể của nàng hình như vẫn chưa khôi phục, không nên ra ngoài nhiều, để ta đưa nàng trở về nhé." - Ác Quỷ Máu lo lắng nói.
Kiếp trước tình cảm giữa nó và Kim Ngọc rất tốt, mặc dù là Ác Quỷ nhưng tính cách của Kim Ngọc lại rất dịu dàng, rất biết nghe lời, hiếm khi nào gây ra tai họa. Hơn nữa trí thông minh của nàng còn rất cao, không thua kém gì Nữ Thần Trí Tuệ của Thần Giới, nên Ác Quỷ Máu có thể yên tâm giao
mọi việc cho nàng quản lý.
"Chàng thật là! Thiếp nghe Linh Lung
muội muội nói chàng đang có chuyện khó xử nên mới đến giúp, vậy mà vừa
thấy mặt liền đã muốn đuổi thiếp đi."
"Có phải là chàng đang bám
đuôi nữ thần nào đó, sợ thiếp phá hỏng chuyện tốt của chàng đúng không?
Biết vậy thiếp chẳng tới giúp chàng làm gì." - Kiều Ngọc hờn dỗi nói,
ánh mắt sắc lẻm khẽ liếc khiến Ác Quỷ Máu chột dạ.
"Ha ha... Làm
gì có chuyện đó! Ta chỉ lo cho sức khỏe của nàng. Mà Cậu Vàng không phải đang ở Thế Giới Bóng Tối sao? Nàng làm cách nào gọi nó đến đây được
vậy." - Ác Quỷ Máu lảng tránh vấn đề, chuyển sự chú ý đến chú chó nhỏ.
"À! Đây chỉ là bản sao của Kim Thần, thiếp dùng Tinh Kim chế tạo ra một con dối, lại dùng Chiêu Hồn Thuật gọi một tia hồn phách của nó nhập vào."
"Sức mạnh của nó hiện tại chỉ bằng một phần ngàn bản thể, nhưng chắc cũng đủ để giải quyết mấy chuyện vặt vãnh rồi." - Kiều Ngọc cười khúc khích trả lời.
"Mà chàng đang gặp rắc rối gì vậy? Thiếp nghĩ với thực lực
của chàng thì Linh Ma Giới này không ai là đối thủ của chàng chứ? Hay
đối phương là một mỹ nhân xinh đẹp, khiến chàng không nỡ lạt thủ tồi
hoa?" - Kiều Ngọc nửa đùa nửa thật hỏi, lấy trí tuệ của nàng không khó
đã có thể đoán được vấn đề của Ác Quỷ Máu.
"Ách... Đương nhiên
không phải! Là do ta ngạo mạn nên trúng bẫy dập, hiện tại năng lượng
trong người cạn sạch, thần hồn cũng chịu thương tổn." - Ác Quỷ Máu ảo
não trả lời.
"Khúc khích... Thiếp không đùa với chàng nữa, chuyện này thiếp nghe Linh Lung kể hết rồi, chàng cứ yên tâm giao cho thiếp đi."
"Kim Thần! Mi đi trước dẫn đường, thấy thứ gì động đậy là tiêu diệt." - Kiều Ngọc khẽ phất tay ra lệnh cho chú chó nhỏ.
Cậu Vàng nhận lệnh liền chạy nhanh lên phía trước dò đường, vừa đi cậu vừa
khịt mũi đánh hơi, chốc chốc lại ngẩng đầu quan sát bốn phía, rất ra
dáng chó trinh sát chuyên nghiệp.
Chỉ là kích thước của Cậu Vàng quá nhỏ, chỉ bé bằng nắm tay nên khiến người ta có cảm giác cậu đang đùa giỡn.
"Kiều Ngọc thân yêu, ta biết Cậu Vàng rất lợi hại. Nhưng đây chỉ là một con
rối, nàng để nó đi trước như vậy sẽ không sao chứ?" - Ác Quỷ Máu nhìn
con chó nhỏ bò rạp trên đất liền cảm thấy không an tâm.
"Khúc
khích... Chàng đừng xem thường Kim Thần vậy chứ? Nó là khôi lỗi cấp bậc
Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong đấy." - Kiều Ngọc lấy tay che miệng khẽ cười, dáng vẻ rất là đắc ý với thú cưng của mình.
"Khục... Nhưng dưới này
rất nguy hiểm, hay là nàng gọi Cậu Vàng về đi, để ta đi trước dò đường
cho. Dù sao ta cũng không chết được, còn Cậu Vàng bé xíu thế kia, lỡ đạp trúng bẫy e sẽ thành một đống phế liệu." - Ác Quỷ Máu nhỏ giọng nói.
Chú chó nhỏ cách đó hơn trăm trượng đột ngột quay ngoắt đầu lại.
"Sắc quỷ! Ta nghe thấy hết rồi đấy!"
"Bản gia gia dù gì cũng là Thượng Đẳng Chính Thần - Kim Lang Thần Vương, uy
danh trùm khắp tam giới, ngươi mà nói xấu nữa là đừng có trách." - Cậu
Vàng xù lông như con nhím, âm thanh oang oang như tiếng sấm, quanh thân
cậu ta xuất hiện những tia chớp vàng rực.
"Kim Thần! Không được hỗn!" - Kiều Ngọc khẽ liếc một cái.
Cậu Vàng liền bị dọa cho giật thót, vội vàng thu lông quay người chạy mất dạng.
"Chàng đừng giận, để thiếp về dạy dỗ lại nó..." - Kiều Ngọc dịu dàng nói, thân thể khẽ dựa vào người sắc quỷ, cánh tay quẽ quàng lên cổ Ác Quỷ Máu.
"Thiếp mỏi..." - Âm thanh nũng nịu giống như tiếng trẻ con vang lên từ miệng nàng, ánh mắt hiện rõ vẻ mong chờ.
Ác Quỷ Máu liền vòng tay ôm lấy bờ mông đầy đặn của mỹ nhân, nhẹ nhàng nhấc bổng thân thể yêu kiều của nàng lên không.
"Chậc chậc... Lâu rồi không bế nàng, hình như nàng lại tăng cân rồi này. Cậu
Vàng ngày nào cũng phải cõng nàng trên vai, thật là khổ cực cho nó." -
Ác Quỷ Máu khẽ nheo mắt trêu đùa, bàn tay bóp nhẹ vào bờ mông căng tròn
của mỹ nữ.
"Huyết! Chàng còn ăn nói linh tinh là thiếp không yêu
chàng nữa đâu..." - Kiều Ngọc gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, quả thực gần
đây nàng có ăn hơi nhiều điểm tâm, Linh Ma Giới khắp nơi tràn ngập thiên tài địa bảo, các loại khoáng thạch đá quý nhiều không kể hết, khiến
nàng ăn vô cùng vui vẻ.
"Hắc hắc... Ta chỉ nói đùa... Nàng là thần nữ cao cao tại thượng, làm sao có thể mập lên được chứ. Mà cho dù nàng
có mập lên thật thì ta vẫn sẽ yêu nàng." - Ác Quỷ Máu uốn ba tấc lưỡi
lấy lòng mỹ nhân.
"Đáng ghét..." - Kiều Ngọc khẽ liếc sắc quỷ một cái, gương mặt ửng hồng nép vào người nó, nhẹ nhàng dụi đầu vào ngực làm nũng.
Nhìn gương mặt đỏ bừng xấu hổ của Kiều Ngọc khiến Ác Quỷ Máu cảm thấy vui
vẻ, nhưng rất nhanh sau đó lại biến thành lo lắng. Nó cảm nhận được phần linh hồn của Kiều Diễm yếu hơn linh hồn của Kim Ngọc rất nhiều. Kiều
Diễm chỉ là một nữ tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, còn Kim Ngọc là nữ thần nơi thượng
giới. Sau khi dung hợp linh hồn với nhau thì ký ức của Kiều Diễm dần dần bị lượng ký ức khổng lồ của Kim Ngọc lấn át, nếu cứ tiếp tục như vậy
thì sẽ có một ngày ký ức của nàng hoàn toàn bị quên lãng, Kim Ngọc sẽ
độc chiếm cơ thể của nàng.
Tất nhiên việc này cũng không phải là
do Kim Ngọc muốn đoạt xá Kiều Diễm, chỉ là sự chênh lệch giữa hai linh
hồn quá lớn nên mới xảy ra chuyện người này lấn át người kia.
"Kiều Ngọc thân yêu, ta cảm thấy linh hồn của nàng vẫn chưa ổn định, đợi xong việc sẽ giúp nàng chữa trị." - Ác Quỷ Máu khẽ vuốt ve mái tóc mỹ nhân,
nhẹ nhàng ôm nàng trong tay.
Kiều Ngọc đương nhiên là hiểu được ý
định của nó, nhưng nàng cũng không phản đối, chỉ vờ như một con mèo quấn chặt lấy chủ nhân của mình.
"À! Mà Cậu Vàng chạy đi đâu rồi nhỉ?" - Ác Quỷ Máu đến lúc này mới nhận ra, chú chó nhỏ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của nó.