Kiều Diễm và Linh Lung cùng theo bước Ác Quỷ Máu đi du lịch khắp thành trì
cuối cùng của người Othelo. Ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng bằng kim
loại, những con phố tràn ngập ánh đèn hoa lệ của khu trung tâm. Lại rảo
bước đến khu vực cho những công dân hạng D, những người bị giới tinh hoa gọi là tầng lớp vô dụng. Nhìn những con người gầy gò bệnh tật, ngồi vật vờ trước những căn phòng bốn mét vuông, ánh đèn leo lét không đủ để
chiếu sáng gương mặt họ.
Hai nàng hoàn toàn đắm chìm vào khung
cảnh kỳ quái của Băng Nguyên, giữa một bên là thiên đường bên còn lại
thì như địa ngục. Cuối cùng lại nhìn những sinh vật khốn cùng kia vùng
lên, tự tay phá hủy thành phố, cũng đồng thời đem sự sống của mình vụt
tắt.
Thi thể của Lora và những thành viên của Hội Đồng Tối Cao đu
đưa trên giá treo cổ, toàn bộ Băng Nguyên bị vô số sinh vật kỳ dị tàn
phá, những gương mặt vặn vẹo, âm thanh gào khóc hiện ra rõ mồn một, ám
ảnh Tà Huyết suốt một thời gian dài.
Ác Quỷ Máu gõ gõ tay vào tấm
đá ma trận đem viên pha lê ký ức thu hồi. Những ảo ảnh trong quá khứ về
Othelo liền biến mất, căn phòng trở nên tĩnh lặng buồn chán.
"Tà
Huyết! Huynh cứ như vậy để Lưu Ly tỷ tỷ chết sao? Vì sao không cứu tỷ
ấy?" - Linh Lung hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào khóc nức nở hỏi.
"Nàng cũng thấy rồi đó! Ta bị nàng ấy dùng tia đông cứng tế bào bắn hạ, cái
thứ vũ khí này nhìn thì đơn giản nhưng rất lợi hại. Trúng một cái là
toàn thân giống như hóa đá, mỗi cái đầu là còn cử động được."
"Cho dù lúc đó không bị bắn gục, thì ta cũng không biết phải giúp thế nào.
Âu Thê Âu từ lâu đã bị hủy diệt, Lưu Ly có thể kéo dài nền văn minh thêm ba trăm năm đã rất tốt rồi."
Ác Quỷ Máu thở dài thườn thượt, nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại.
"Nhưng nàng đừng lo! Đúng là Lưu Ly đã chết, Âu Thê Âu diệt vong. Nhưng chết
cũng chưa chắc đã là kết thúc, Lưu Ly hiện tại có thể vẫn còn sống trong thế giới ảo..."
Ác Quỷ Máu vừa nói vừa đặt một viên ma trận,
không gian trong phòng quay cuồng biến ảo, ngưng tụ thành một thế giới
xa lạ. Đồng cỏ rộng mênh mông bát ngát, những đóa hoa nhiều màu xuất
hiện ở khắp nơi. Giữa đồng cỏ ấy là hồ nước trong vắt, có thể nhìn thấy
cả đàn cá đang bơi lội và cát sỏi dưới đáy hồ.
Phía xa xa là những ngôi nhà gỗ nho nhỏ mọc sát bìa rừng, cánh rừng này cũng không lớn lắm, chỉ giống như một khu vườn rộng lớn mọc đầy cây ăn trái. Những người
Othelo đáng lẽ đã chết thì nay đều đã sống lại, vui vẻ ngồi quanh một
đống lửa lớn, chậm rãi ăn những thứ hoa quả mọng nước nhiều màu sắc.
Lora ngồi trên một tảng đá, trên đầu đội một vòng hoa do Tà Huyết làm, ánh
mắt nàng vẫn sáng long lanh như hai viên ngọc lưu ly, nhìn những người
dân đang vui vẻ ăn uống.
Đoạn ký ức này rất ngắn, chỉ kéo dài hơn một phút, nhưng đây là đoạn ký ức sâu đậm nhất trong trí nhớ của Ác Quỷ Máu.
"Đây là thế giới trong tâm trí của Lam Linh, sau khi lấy lại được sức mạnh
của mình. Nàng ấy đưa toàn bộ linh hồn người Âu Thê Âu vào bên trong thế giới ảo, để bọn họ sinh sống trong đó."
"Cái thế giới này chẳng
có thứ gì cả, thức ăn cũng chỉ toàn là hoa quả dại, nhưng nơi này lại
rất thích hợp với người Âu Thê Âu. Không có tranh đấu, cũng không còn
phân biệt giai cấp, cũng không ai có quyền sở hữu riêng thứ gì nữa."
"Có lẽ bây giờ Lưu Ly và những người Âu Thê Âu vẫn đang sống trong thế giới ảo này. " - Ác Quỷ Máu cảm thán nói.
Kiều Diễm vốn im lặng từ đầu đến giờ, nàng hoàn toàn bị thế giới xa lạ kia
hấp dẫn, dõi theo những ký ức đến khi tất cả đều tan biến.
"Thực
lực bản thân mới là vương đạo! Những người này quá lệ thuộc vào vật
ngoài thân, khi nguy cơ ập đến lại không có sức chống trả. Chỉ có thể
phó mặc cho số phận, đắm chìm trong mộng tưởng vô tận." - Kiều Diễm
giống như ngộ ra được điều gì, khí tức trên người tản ra uy áp bàng bạc.
"Hắc hắc, xem ra là nàng Đốn Ngộ rồi, vừa đột phá Độ Kiếp hậu kỳ, mới qua vài năm lại có cơ hội tiến giai đỉnh phong."
"Cái ghế tông chủ Ngũ Thiên Tông nàng ngồi chắc rồi." - Ác Quỷ Máu vui vẻ
nói, chỉ là muốn cùng hai người thê tử xem lại chút ký ức, không ngờ lại có thể giúp Kiều Diễm chiêm nghiệm được Đại Đạo Chân Ý.
"Chúc
mừng Kiều Diễm tỷ tỷ! Muội với Băng Ngưng tỷ kẹt ở hậu kỳ mấy ngàn năm
nay, chẳng biết bao giờ mới có thể vấn đỉnh phi thăng." - Lung Linh cũng tươi cười chúc mừng, trong ánh mắt ngập tràn vẻ hâm mộ.
"Hai người đừng vội chúc mừng, ta mới chỉ cảm nhận được một thứ gì đó rất mơ hồ, muốn nắm bắt e sẽ tốn rất nhiều thời gian."
"Thời gian tiếp theo sợ là không thể phụng bồi phu quân được nữa, muội giúp
ta chăm sóc chàng, đừng để chàng bị người ta câu đi." - Kiều Diễm cười
khúc khích nói đùa, trong ánh mắt lại hiện lên một tia buồn bã mất mát.
Tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ tiến giai đỉnh phong cần tốn thời gian Ngộ Đạo rất
lâu, nhanh thì trăm năm chậm thì ngàn năm thậm chí vạn năm. Với tính
tình của Ác Quỷ Máu, e là khi Kiều Diễm xuất quan thì nó quên luôn nàng
là ai rồi.
"Kiều Diễm tỷ tỷ yên tâm, Linh Lung nhất định sẽ giữ
phu quân thật chặt, tuyệt đối không để huynh ấy chạy mất." - Linh Lung
cười khúc khích trả lời, chủ động ôm lấy cánh tay của Ác Quỷ Máu vô cùng thân mật.
"Phu quân! Thiếp trở về Thiên Bảo Môn bế quan, khi nào
vấn đỉnh độ kiếp thì lại cùng chàng vui vầy cá nước." - Kiều Diễm gắng
gượng cười một cái thật tươi, để cho phu quân ghi nhớ thật kỹ gương mặt
của nàng.
Nhưng khi nàng định đi ra cửa thì một bàn tay đã giữ nàng lại.
"Kiều Diễm thân yêu, nàng không cần phiền toái như vậy đâu, ở lại cùng ta song tu ba tháng, ta giúp nàng an ổn tiến giai."
"Phu quân, cái này không được. Đốn Ngộ là việc rất hiếm gặp, thiếp phải nắm
bắt tốt cơ hội này, chàng vẫn là nên cùng Linh Lung muội muội chơi đi." - Kiều Diễm khẽ lắc đầu, gỡ gỡ tay Ác Quỷ Máu ra khỏi.
"Nàng yên tâm! Ta thực sự có thể giúp nàng tiến giai Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, không phải là đang trêu đùa nàng."
"Linh Lung thân yêu, nàng liên lạc với Băng Ngưng nói nàng ấy đừng trở về,
rồi cho người thu dọn vật phẩm trong Băng Linh Các đi."
"Ta muốn
mượn tạm nơi này, nhưng e là sẽ có Thiên Kiếp xuất hiện, các nàng tránh
đi trước thì sẽ an toàn hơn." - Ác Quỷ Máu cẩn thận dặn dò, vẻ mặt hết
sức nghiêm túc, khác hẳn gương mặt vui vẻ tươi cười hằng ngày.
"Phu quân! Hay là trở về Thiên Bảo Môn đi, đừng phá hủy Băng Linh Các của
Linh Lung muội muội." - Kiều Diễm ngắt tay Ác Quỷ Máu một cái.
"Không sao đâu! Tòa Băng Linh Các các này chỉ vừa mới xây, bị hủy thì xây lại
là được. Thiên Bảo Các của tỷ là do nhiều đời môn chủ truyền lại, nếu
thực sự bị phá hủy thì khi phi thăng Tiên Giới e sẽ bị tổ sư gia quở
trách." - Linh Lung vẫn giữ nét tươi cười trên gương mặt, tỏ vẻ không
quá chú tâm đến tòa lầu các.
"Cái này..." - Kiều Diễm nghe vậy thì sắc mặt cứng lại, Thiên Bảo Các không phải do nàng xây, nếu thực sự vì
nàng mà bị phá hủy, e sẽ bị tổ sư trừng phạt.
Mỗi một môn phái hay tông môn đều có một vị tổ sư gia. Những người này là đại năng của Tiên
Giới, đi khai phá xâm chiếm các thế giới khác thu thập tài nguyên mở
rộng sức ảnh hưởng của Tiên Giới. Trước khi trở về thượng giới đều xây
dựng một cái thế lực, truyền thừa đạo thống của chính mình cho hậu bối.
Tuổi thọ của Tiên Nhân rất dài, nên hầu như các vị tổ sư gia kia vẫn còn sống.
Tu sĩ các phái sau khi phi thăng thường sẽ tìm kiếm những
vị lão tổ tông này, gia nhập môn phái của bọn họ, tiếp tục con đường tu
luyện thành thần thành thánh.
"Hắc hắc! Linh Lung thật là hiểu
chuyện, nếu lần này ta lỡ tay phá hủy tòa tháp này, nhất định sẽ xây cho nàng tòa lớn gấp đôi để đền bù." - Ác Quỷ Máu vui vẻ cười nói, nhưng
nhìn sắc mặt của Linh Lung liền biết trong lòng nàng không vui.
"Ta biết lần này hơi thiên vị Kiều Diễm, đợi mấy hôm nữa khi Linh Tộc và
Hải Tộc đại chiến, ta giết mấy tên Hải Hoàng, luyện chế hạch tâm của
chúng thành đan dược giúp nàng và Băng Ngưng tiến giai."
Ác Quỷ Máu hạ giọng xuống, nhẹ nhàng vỗ về Linh Lung, cho nàng một cái hứa hẹn.
Ánh mắt của thủy linh thiếu nữ liền sáng lên, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
"Huynh hứa rồi đấy nhé!"
"Đúng rồi! Động tĩnh lần này e là sẽ rất lớn, nếu mấy tên tông chủ có hỏi thì nàng nói là ta đang tế luyện pháp bảo. Kêu bọn chúng đừng làm việc
thiếu suy nghĩ, nếu không tự gánh lấy hậu quả." - Ác Quỷ Máu lại cẩn
thận dặn dò.
"Đúng rồi! Cả cái con cá ngủ ểnh bụng này nữa, để nó đi theo bảo vệ cho nàng."
Sau đó Ác Quỷ Máu chụp tay vào khoảng không, tóm lấy Long Tu Ngư đang mải mê ngủ, nơi mũi cá còn có một quả bóng ngủ phập phù.
Lý Long bị phá bĩnh thì tức giận mở trừng hai mắt, bốn chân quẫy đạp nhảy
lên vai Linh Lung. Cọ cọ cái đầu nửa rồng nửa cá vào gương mặt mềm mại
của nàng lấy lòng, rồi trừng mắt nhìn Ác Quỷ Máu trêu tức.
"Con cá chết dẫm..." - Sắc quỷ thì thầm trong miệng, nhưng có việc nhờ vả nên không tiện phát tác.
"Cá nhỏ! Ta chuẩn bị giúp Kiều Diễm tiến giai Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong. Mi
giúp ta hộ pháp mấy ngày, thứ này xem như tiền công." - Ác Quỷ Máu lấy
ra vài viên cực phẩm linh thạch ném cho Long Tu Ngư.
Nào ngờ Lý Ngư dùng hai sợi râu rồng đánh bay mấy viên linh thạch đi, ánh mắt cực kỳ xem thường.
"Muốn mời lão phu ra tay! Ít nhất trăm vạn linh thạch!" - Long Tu Ngư ve vẩy
hai chiếc râu của nó, bộ dáng rất giống một lão quái thành tinh.
Nhưng âm thanh phát ra lại là của trẻ nhỏ, nghe giống như là một đứa bé đang bị nghẹt mũi.
"Cho mi!" - Ác Quỷ Máu lấy ra một túi linh thạch ném cho Long Tu Ngư, cũng không định cùng nó dông dài.
Con cá nhận được tiền thì cũng không ăn, mà lại đưa túi linh thạch cho Linh Lung để nàng giữ giùm. Sau đó quẫy đuôi bay qua cửa sổ, trôi nổi lơ
lửng ở bên ngoài.
"Tà Huyết, Kiều Diễm tỷ tỷ! Muội cũng ra ngoài
giúp hai người hộ pháp." - Linh Lung nhẹ nhàng nói, sau đó đi ra ngoài
đóng cửa lại.
Ở trong phòng chỉ còn sắc quỷ và Kiều Diễm, cô nàng ngồi trên ghế, khí tức trên người bàng bạc như nước chảy.
"Kiều Diễm thân yêu, lúc nãy ta nói cùng nàng song tu tiến giai chỉ là nói
đùa. Ta định dùng một cách khác để nàng gia tăng tu vi, thậm chí là giúp nàng đột phá tiềm năng, mở rộng cánh cửa tu luyện, sau này ít nhất cũng là một vị nữ thần." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói.
Kiều Diễm nghe vậy liền nhíu mày, nàng không vội trả lời mà yên lặng nghe Ác Quỷ Máu nói
tiếp. Nàng tu đạo đã lâu, biết lợi ích đều sẽ đi cùng nguy hiểm, lợi ích càng lớn thì cái giá phải trả cũng sẽ càng đắt.
"Thiên phú của
nàng ta đã kiểm tra kỹ, hỏa thổ mộc tam linh căn, công pháp tu luyện
cũng hết sức bình thường, ngoại trừ dễ dàng đột phá cảnh giới, gia tăng
thọ nguyên thì không còn điểm gì đặc biệt."
"Nàng có thể tu luyện
đến Độ Kiếp Kỳ nhất định đều là dựa vào kỳ ngộ và may mắn, có lẽ có vài
điểm bí mật nào đó, ta cũng không muốn dò hỏi quá sâu." - Ác Quỷ Máu
chậm rãi nói tiếp.
Kiều Diễm nghe vậy thì khẽ mỉm cười, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bình nhỏ màu đỏ.
"Phu quân đoán đúng rồi, thiếp tu luyện đến ngày hôm nay đều là nhờ thứ này. Thiếp cũng không biết đây là bảo bối gì, bên trong thỉnh thoảng sẽ
ngưng tụ một thứ năng lượng kỳ lạ, rót vào pháp bảo có thể tăng tiến
phẩm giai, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất."
"Thiếp là thu
mua pháp bảo thấp giai, nâng nó lên cao giai bán kiếm lời. Nhưng bảo vật này quá mức quý giá, sợ người khác cướp mất nên thiếp chôn chân ngoài
đảo, xa lánh khỏi ánh mắt của người ngoài, tự mình tu luyện."
Ác Quỷ Máu thấy bình nhỏ thì sững sờ, nó chỉ nói mấy câu cho vui, không ngờ người thê tử này của nó lại thực sự sở hữu chí bảo.
"Khục... Vậy ngày đó khi còn trên đảo, nàng năm lần bảy lượt từ chối ta. Là bởi
vì cái bình này sao?" - Ác Quỷ Máu ho khan một cái, cũng không có ý định chạm vào cái bình.
Kiều Diễm khẽ gật đầu một cái.
"Thiếp
giờ đã là người của chàng, cái bình này giao lại cho phu quân cất giữ." - Bàn tay thon dài của nàng đem chiếc bình nhỏ đưa đến, ánh mắt có mấy
phần lưu luyến.
"Khục... Kiều Diễm thân yêu, nàng hiểu nhầm rồi,
ta không phải là muốn lấy đồ của nàng. Thứ này ta ăn không được, cũng
không thể dùng nó giết người, ta lấy nó làm gì chứ." - Ác Quỷ Máu đem
bình nhỏ trả lại cho thê tử.
"A! Vậy chàng nói những lời kia là có ý gì?" - Kiều Diễm ngạc nhiên hỏi.
Người có bảo vật thường bị ám ảnh người khác đều ham muốn bảo vật của mình, nên luôn luôn tìm cách che giấu chúng.