Mấy vị tông chủ cũng đều có suy nghĩ riêng, từng người một bắt đầu biểu
quyết. Cuối cùng bốn đồng ý tin tưởng năm quyết định phản đối.
"Đa tạ ý tốt của đạo hữu, nhưng lần chiến tranh này là chuyện riêng của
Linh Tộc bọn ta và Hải Tộc, không dám làm phiền đạo hữu ra tay." - Đông
Phong Thiên Vương là người đứng ra trả lời.
Ác Quỷ Máu nghe vậy cũng không bất ngờ, mấy tên này mà thực sự đồng ý thì mới là lạ.
"Hắc hắc, ta là thông báo cho các ngươi biết, không phải là hỏi ý kiến của các ngươi."
"Ứng Dư đạo hữu! Ngươi giúp ta chuẩn bị một chiếc thuyền, ta tự mình ra biển đánh cá, thuận tiện đem vài tên Hải Hoàng giết chết."
"Còn các
ngươi quản lý đệ tử cho tốt, đừng để bọn chúng lại gần thuyền của ta.
Nếu không bị trận pháp giết chết cũng đừng trách ta không thông báo."
Ác Quỷ Máu cười lạnh một hồi, ném cho Ứng Dư một cái túi trữ vật, bên
trong có chứa hai trăm viên ngọc máu là tiền thù lao. Sau đó liền phủi
mông đứng dậy, ôm eo Kiều Diễm ngang nhiên bước ra ngoài, thái độ mười
phần phách lối không xem ai ra gì.
Ứng Dư đem túi trữ vật thu hồi, cũng không để ý đến những ánh mắt nghi ngờ của người khác.
"Ứng tông chủ! Ngài đây là có ý gì?" - Hiên Viên nữ hoàng sắc mặt trầm xuống.
"Nhân Hoàng bệ hạ xin bình tĩnh! Tên kia muốn thuyền thì ta cho hắn thuyền,
hắn muốn đi săn cá hay làm gì thì tùy hắn. Miễn sao đem tên ôn thần này
tiễn đi là được, hắn ở lại Thương Hải Thành thì chúng ta không thể an
tâm chuẩn bị sách lược." - Ứng Dư bình tĩnh giải thích.
"Vậy nếu
hắn ta thực sự ra biển giết Hải Hoàng thì sao? Chẳng phải chúng ta sẽ
mang danh cấu kết ma tộc?" - Hiên Viên sắc mặt đanh lại, Tiên Linh Tộc
rất kiêng kỵ việc hợp tác với Cổ Ma.
"Nhân Hoàng ngài sao lại tự
đổ nước bẩn lên người? Tên Tà Huyết cùng Hải Tộc chém giết là việc của
hắn, liên quan gì đến chúng ta?"
"Hơn nữa nếu hắn thực sự giết
được Long Hoàng, hoặc là lưỡng bại câu thương chẳng phải là rất có lợi
cho chúng ta sao?" - Ứng Dư chậm rãi phân tích.
Mấy vị tông chủ nghe vậy thì không nói gì nữa, việc này cũng chẳng liên quan gì đến họ. Nhìn về mặt nào cũng là đều có lợi.
"Ứng Dư! Túi trữ vật vừa nãy tên Tà Huyết đưa cho ngươi chứa thứ gì? Có thể
lấy ra cho bọn ta xem được hay không?" - Diệp Y Y lúc này đã hết sợ, đầu óc lại nóng lên hướng Ứng Dư chất vấn.
Gã tông chủ nghe vậy cũng
không tỏ vẻ gì bất thường, thản nhiên đổ túi trữ vật xuống bàn. Một đám
chai lọ và hộp ngọc liền rơi xuống, bên trong chứa đầy huyết châu.
"Ngươi quả nhiên là nhận tiền của phi nghĩa nên mới giúp hắn ta nói chuyện!" - Ánh mắt Diệp Y Y phát sáng, vẻ mặt đắc ý khi lật tẩy được kẻ tiểu nhân.
"Diệp cô nương, đây là hợp đồng mua bán giữa Ngũ Thiên Tông và Thiên Bảo Môn. Ngũ Thiên Tông chúng ta trước giờ vẫn luôn kinh doanh loại Huyết Tẫn
Trùng Sinh Đan này." - Ứng Dư lại lấy ra một tờ hợp đồng đặt lên bàn.
Y Y liền thu lấy tờ giấy bắt đầu đọc, sắc mặt đắc ý cũng nhanh chóng biến mất.
"Ân oán cá nhân và chuyện kinh doanh của Tông Môn không thể gộp làm một được, cái này chắc các vị đều hiểu."
"Ứng Dư ta có thể lấy Thiên Đạo ra thề, dù trong tối ngoài sáng ta có làm ra vài chuyện không được hay ho. Nhưng những việc ta làm đều là vì lợi ích của tông môn, của Chính Đạo Minh, của toàn bộ Tiên Linh Tộc tu sĩ."
"Loại Huyết Tẫn Trùng Sinh Đan này tuy tà đạo vô cùng, nhưng trong lúc nguy
cấp có thể cứu đệ tử bên dưới một mạng. Hai trăm viên đan dược này ta
không thể nào ăn hết, mua về cũng là để phân phát cho chúng đệ tử, giúp
bảo vệ mạng sống cho bọn họ." - Ứng Dư mặt đầy chính khí, thản nhiên trả lời sự chấp vấn của những vị tông chủ.
"Các vị đạo hữu cũng biết
ta đã hơn chín vạn năm thọ nguyên, thời điểm Thiên Kiếp phủ xuống không
còn bao xa. Sớm muộn gì thì cũng hoặc là vẫn lạc dưới lôi đình pháp tắc, hoặc là phi thăng đến Tiên Giới làm một vị Tiên Nhân."
"Chỉ là
tâm nguyện sư phụ ta giao lại vẫn chưa thể hoàn thành, chỉ đành gắng sức vận dụng những năm tháng cuối cùng này, đem Tiên Linh Tộc quật khởi,
thống nhất Linh Ma Giới."
Đám người rất nhanh nhận ra Ứng Dư không phải là đang giả vờ trang bức, mà là nói những lời sâu tận đáy lòng.
Lại nghĩ đến những việc hắn ta làm gần đây, quả thực là đã dốc toàn bộ
vốn liếng để xây dựng Ngũ Thiên Tông và Chính Đạo Minh.
"Là chúng ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"
"Ứng tông chủ là người không câu nệ tiểu tiết, Chính Đạo Minh có người minh
chủ như ngài, về sau chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ, đem Cổ Ma Tộc ép
xuống bùn."
"Tông chủ Khống Linh Tông cũng hơn chín vạn năm thọ
niên, hắn ta chỉ lo bế quan chờ ngày độ kiếp, lần chiến tranh này cũng
không chịu ra mặt. Ứng tông chủ Thiên Kiếp cũng sắp đến nhưng vẫn hết
mình vì bổn tộc mà quả nhân lại nghi ngờ ngài, quả thực là hổ thẹn."
Mấy vị tông chủ đều xuống nước, nói mấy câu văn vẻ, cho Ứng Dư một chút mặt mũi.
"Đa tạ các vị đạo hữu tin tưởng, Ứng Dư ta tuyệt đối sẽ không để mọi người thất vọng."
"Vừa nãy bởi vì cố kỵ mặt mũi định về sau mới đem đan dược đưa tới, nhưng
giờ cũng không cần che giấu nữa. Chỗ đan dược này mỗi người chúng ta
nhận hai mươi viên, các vị tự mình chia cho các trưởng lão dưới trướng.
Loại đan dược này ta đã thử qua, có khả năng phục hồi thương thế ngay
lập tức, lúc cùng Hải Tộc chém giết lỡ may bị thương chỉ cần uống một
viên là có thể tiếp tục chiến đấu." - Ứng Dư khẳng khái nói, đem từng lọ đan dược chia cho những người khác.
Gã ta biết rõ số đan dược này nếu giữ lại nhất định sẽ bị nghi ngờ, chi bằng mượn hoa cúng thần thu mua đạo nghĩa.
Đám tông chủ lại liếc nhìn nhau, biết đan dược trong bình quý giá, đại chiến sắp đến sẽ rất có tác dụng.
"Đa tạ Ứng tông chủ! Sau khi đạo hữu phi thăng, bọn ta nhất định sẽ giúp
đạo hữu tạc một pho tượng Tiên Tổ Di Lưu, ghi chép lại những công trạng
đạo hữu đã làm cho Tiên Linh Tộc chúng ta, để hậu bối sau này mãi mãi
ghi nhớ."
"Cung kính không bằng tuân lệnh, cảm tạ Ứng Dư đạo hữu."
Mấy người tông chủ cũng không khách khí, lại nói tốt mấy câu rồi thu hồi những lọ ngọc máu.
Ứng Dư trong lòng thở dài một hơi, lần mua bán này hắn mặc dù không thu
được gì, nhưng lại bán được rất nhiều nhân tình, cũng xem như là rất
tốt.
"Kế hoạch tiến đánh Hải Tộc đều đã bàn xong, chuyện ngoài ý muốn cũng đã giải quyết."
"Chư vị đạo hữu xin sớm trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị thể trạng tốt nhất, sẵn
sàng cùng Hải Tộc quyết một trận thắng bại." - Ứng Dư chắp tay nói.
"Ứng đạo hữu cũng nghỉ ngơi thật tốt, bọn ta xin cáo từ." - Đông Phong Thiên Vương chắp tay nói, khi ông ta bước đi bộ thiên cơ giáp lại vang lên
những âm thanh lịch kịch.
"Hừ! Ứng Dư ngươi đợi đấy cho ta! Tên Tà Huyết kia nhất định phải chết, ngươi cũng sẽ không được sống yên ổn." - Diệp Y Y trước khi đi cũng không quên trừng mắt một cái, hung hăng đe
dọa một phen.
Tịnh Liên tiên tử thấy vậy khẽ lắc đầu, vội vàng nói đỡ cho tiểu nha đầu kia.
"Ứng tông chủ xin đừng để bụng, Diệp muội muội tâm tình hôm nay không tốt,
lời nói cũng khó nghe. Để vài hôm nữa tiểu nữ bảo muội ấy đến tạ tội với ngài."
"Đạo chủ không cần bận tâm, chuyện này dù sao cũng có một
phần là lỗi của ta. Để vài bữa nữa ta gửi ít quà tạ tội." - Ứng Dư chắp
tay trả lời, gương mặt hiện lên vẻ hòa nhã.
"Tông chủ nhân từ độ lượng, tiểu nữ thay mặt Diệp muội đa tạ ngài." - Tịnh Liên tiên tử cúi người thi lễ rồi rời đi.
Trong Nghị Sự Đường trở nên vắng lặng, vẻ mặt tươi cười giả lã của gã tông chủ biến mất.
"Một lũ ngu xuẩn!" - Những âm thanh cay nghiệt phát ra từ miệng Ứng Dư, gã
lúc này khác hoàn toàn với người tông chủ hòa nhã thân thiện của Ngũ
Thiên Tông.
"Kiệt... Kiệt... Kiệt... Con sâu con kiến, gà đất chó
sành không thể hiểu được đại đạo. Nhà ngươi cần gì chấp nhất với chúng?
Đem tất cả bọn chúng lùa vào bẫy để cho ta hưởng dụng đi." - Âm thanh
kẽo kẹt như tiếng kim loại ma sát vang lên.
Trong phòng ngoại trừ
Ứng Dư không còn một ai khác, thứ âm thanh kim loại kia là từ trên người hắn ta phát ra. Nếu có người đem y phục của gã xé nát, nhất định sẽ
nhìn thấy một gương mặt quỷ dị méo mó nằm ngay trên ngực hắn.
Gương mặt này khô héo xấu xí, hai mắt âm u đen kịt, hàm răng mọc đầy nanh
nhọn. Nếu là người bình thường bị mọc một khuôn mặt trên ngực nhất định
sẽ bị dọa cho chết khiếp, nhưng Ứng Dư đã bị thứ tà dị này đeo bám mấy
vạn năm, nét mặt tương đối bình thản.
"Ngươi câm miệng cho ta!
Chuyện của bản tông chủ không cần lão ma ngươi xía vào." - Ứng Dư đầu óc nóng lên, vậy mà lại tự đấm mạnh vào ngực mình một cái.
Nhưng chuyện quỷ dị hơn nữa lại xuất hiện, khi nắm đấm sắp chạm vào ngực thì khuôn mặt quỷ dị kia đột ngột biến mất.
"Phanh!" - Gã tông chủ ra tay không hề nhẹ, trực tiếp đem ngực đấm lõm một lỗ, miệng hắn ta liền phun máu.
Một lúc sau gương mặt quỷ quái kia lại xuất hiện, nhưng là mọc ra ở sau gáy hắn.
"Khặc... Khặc... Khặc... Chúng ta cũng đã dung hợp mấy vạn năm, ngươi vì sao vẫn nóng nảy như vậy?"
"Chỉ cần ngươi đem chín trăm chín mươi chín vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ hiến tế cho
ta. Bản tôn sẽ đúc lại ma thể, cùng nhà ngươi ly khai. Còn có thể dùng
năng lượng sót lại giúp ngươi an ổn độ kiếp, vũ hóa phi thăng thành
tiên." - Hắc Tâm lão tổ cười gằn, trong giọng nói lại mang theo một tia
dụ hoặc.
Gã tông chủ nghe vậy thì càng tức giận, lại muốn vung nắm đấm tự tàn, nhưng trước khi hắn ra tay thì gương mặt quỷ lại đã chuyển
đổi vị trí.
"Đã ở chung nhà hơn vạn năm, nhà ngươi cần gì phải chấp nhặt với lão già ta như vậy?"
"Chuyện ta nói ngươi suy nghĩ cho kỹ, Thiên Kiếp của ngươi sắp đến. Ta cũng
không muốn bị sét đánh chết chung với ngươi, cho dù nhà ngươi không bị
sét đánh chết, thành công phi thăng đến Tiên Giới thì sao chứ?"
"Lũ thủ vệ của Phi Thăng Tiên Trận nhất định sẽ ngửi ra mùi ma khí trên người nhà ngươi, đem thứ quái vật như ngươi giết chết!"
"Kiệt... Kiệt... Kiệt..."
Khuôn mặt quỷ phát ra tiếng cười quái dị rồi tan biến, vùng da thịt trên người Ứng Dư cũng trở lại như cũ.
Gã tông chủ ngồi phịch xuống ghế, nắm tay bóp mạnh vào cạnh bàn đến nổi in hằn vào vân đá.
Hơn vạn năm trước hắn vẫn chưa đột phá Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, cũng chưa
phải là tông chủ Ngũ Thiên Tông. Hắn cùng Hắc Tâm lão tổ và vài tu sĩ Độ Kiếp Kỳ khác kết bạn thâm nhập vào một di tích cổ đại. Bên trong di
tích hung hiểm vô cùng, đủ thứ máy móc và trận pháp kỳ quái của nền văn
minh cổ xưa dù trải qua hàng triệu năm nhưng uy năng vẫn mạnh mẽ vô
cùng, đem mấy cái đồng bọn đi theo đánh giết.
Cuối cùng chỉ có hắn và Hắc Tâm lão tổ đi đến được trung tâm của di tích, chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa. Phần thưởng chỉ có một, đương nhiên cả hai không có ý định chia sẻ với nhau. Ứng Dư thần thông cao hơn một bậc, đem Hắc Tâm lão tổ chém giết. Nhưng lão ma cũng ngoan độc vô cùng, sử dụng một loại chớ
chú cổ xưa hóa ma anh thành lời nguyền, đeo bám lên người Ứng Dư. Kết
quả là hắn tuy thành công đột phá Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, ngồi lên ghế
tông chủ nhưng trên người cũng bị một tia tà khí đeo bám, không cách nào xua đuổi được.
Hắc Tâm lão tổ đối với việc phải sống vật vờ tạm
bợ cũng không hài lòng, cùng Ứng Dư tạm thời giảng hòa. Yêu cầu hắn giúp mình tái tạo cơ thể thì sẽ đồng ý ly khai. Chỉ là thủ đoạn hiến tế quá
mức tà ác, Ứng Dư cũng không cách nào lừa toàn bộ Độ Kiếp Kỳ vào bẫy
được, bọn họ đâu phải heo bò để cho hắn sát sinh mổ xẻ.
"Hừ! Lão
bất tử! Ứng Dư ta làm sao có thể để cho ngươi toại nguyện! Ngươi ám trên người ta lâu như vậy, đợi kế hoạch của ta hoàn thành thì cũng là tử kỳ
của ngươi." - Gã tông chủ cười gằn trong lòng.
"Tiên Giới tuy tốt
nhưng phải có thực lực mới có thể sống yên ở đó. Kẻ không có thực lực
cho dù thành công phi thăng thì cũng chỉ là phường tôm tép, ta hiện tại
là tông chủ Ngũ Thiên Tông, chí cường giả Linh Giới nhưng một khi phi
thăng thì đến con chó của Tiên Giới cũng không bằng. Không có lão tổ
chống lưng nâng đỡ thì..."
Ứng Dư chậm rãi nghĩ thầm, bỗng sắc mặt của hắn trầm xuống, nhớ đến cái quá khứ thảm thương khi còn lại một
tiểu tu sĩ, hàng đêm phải phụng dưỡng mấy lão bất tử của Ngũ Thiên Tông, mới có thể từng bước leo lên cao, đây mãi mãi là một ký ức đau buồn
luôn ám ảnh tâm trí hắn.
"Hừ! Loại ô nhục này ta quyết không bao
giờ quên! Chỉ cần kế hoạch thành công, ta có thể đúc ra Hỗn Độn Tiên
Thể, ngày sau có thể tự do tự tại làm một vị tiên nhân, nói không chừng
còn có thể tiến giai Tiên Vương Thánh Nhân."
"Còn nếu như thất bại thì ta cũng đã sống đủ rồi. Đã sống hơn chín vạn năm, nắm giữ quyền lực chí tôn được chúng nhân kính ngưỡng, nếu như có chết thì cũng không còn gì để hối tiếc."
"Đồ diệt ngàn vạn sinh linh thì sao? Tắm máu
đồng loại thì đã sao? Chỉ cần ta có thể thành công phi thăng, Linh Ma
Giới còn hay mất thì liên quan gì đến ta."
"Tà Huyết ma quân!
Ngươi cho rằng mình rất mạnh sao? Ta đã bày sẵn trăm ngàn cạm bẫy, ngươi dù là đại năng thượng giới thì cũng sẽ phải chết."
"Nhất tướng
công thành vạn cốt khô! Nhất thế Thiên Tôn thập giới vong. Ta nhất định
phải trở thành Ứng Thiên Tôn, thậm chí là Ứng Đạo Tổ, lũ sâu kiến các
ngươi đều làm đá lót đường cho ta đi."
"Tất cả các ngươi đều sẽ phải chết."
Ứng Dư giống như điên cuồng, gầm lên từng chữ một, chỉ có điều trong phòng
hoàn toàn trống trải nên không một ai nhìn thấy sự điên cuồng của hắn
ta.