"Hiên Viên bệ hạ nổi danh nhân nghĩa! Lần này được chiêm ngưỡng long nhan của người khiến thần rất vinh hạnh!" - Ứng Dư liền chắp tay đáp lễ.
"Nữ hoàng người nhân từ độ lượng xem chúng sinh như con đẻ, xứng đáng với
cái danh Nhân Hoàng. Ta xin kính người một ly." - Vạn Pháp tông chủ cũng nâng chén ca tụng.
Hiên Viên tu vi không quá nổi trội, nhưng lại
sở hữu một món Tiên Bảo. Thế lực của Cổ Quốc mạnh mẽ vô cùng, binh sĩ có đến ngàn vạn. Vậy nên nàng rất được người khác nể trọng, ai ai cũng
muốn cùng nàng kết giao.
"Ứng tông chủ! Lần này Thiên Đế để cho
bản vương dẫn theo hai vị Thiên Quân tám vị Thiên Tướng và một ngàn
Thiên Binh đến hỗ trợ. Nhưng bọn ta chỉ giỏi không chiến, lần này nếu
đánh nhau trên mặt biển thì vẫn còn tốt, nhưng nếu phải lặn xuống đáy
biển e sẽ mất đi địa lợi."
"Không biết đạo hữu đối với chuyện này đã có mưu kế gì để đối phó chưa?" - Đông Phong Thiên Vương cẩn trọng hỏi.
Âm thanh không quá già nua, chất giọng trầm ấm giống như một người đàn ông ba mươi tuổi, nhưng đồng thời cũng hơi có chút gập ghềnh cứng rắn như
âm thanh của máy móc. Khi hắn ta nói chuyện thì những chi tiết trên
gương mặt khôi giáp nhúc nhích thay đổi, khiến người ta có cảm giác bộ
Thiên Vương Thần Giáp này chính là lớp da thật của hắn.
Lại nói về Thiên Đình, đây cũng không phải là thế lực bản địa của Linh Ma Giới mà
đến từ Thiên Giới. Người của Thiên Đình đều là Thiên Tộc, chủng tộc này
kỳ lạ vô cùng. Tuy là nền văn minh tu chân, nhưng lại có khoa học kỹ
thuật rất phát triển. Loại kỹ thuật này gọi là Thiên Cơ Thuật, chuyên
chế tạo ra những loại áo giáp có tính năng tương tự với máy móc, được
làm từ kim loại khắc phù văn trận pháp, rút năng lượng từ trong linh
thạch để vận hành. Mỗi một bộ Thiên Cơ Thần Giáp đều có công năng mạnh
mẽ vô cùng, cho phép người mặc lên trời xuống biển, di chuyển từ thế
giới này sang thế giới khác mà không sợ không gian phong bạo xé nát.
Ngoài Thiên Cơ Thần Giáp, Thiên Đình còn chế tạo rất nhiều loại công cụ máy
móc gọi là Khôi Lỗi, những cỗ máy hình người này có tác dụng giống như
những thợ đào mỏ, là nguồn lao động chính trong các mỏ khai thác linh
thạch. Một bộ máy đào gồm mười con khôi lỗi cao bằng hình người, có thể
đào rỗng một mỏ linh thạch chỉ trong mười năm, thu về trăm vạn linh
thạch, hiệu suất tốt hơn để cho tu sĩ dùng pháp bảo cuốc xẻng tự mình
đào.
Thiên Đình sau khi đến Linh Ma Giới liền liên minh với Linh
Tộc, không ngừng sử dụng các loại máy móc khôi giáp khai thác tài nguyên khoáng sản vận chuyển về Thiên Giới. Việc này khiến cho trữ lượng tài
nguyên của Linh Ma Giới sụt giảm nhanh chóng, chỉ thêm mười vạn năm nữa
Linh Ma Giới sẽ biến thành hành tinh chết.
Tu sĩ cao tầng đối với
việc này không hề lo lắng, bọn họ vốn dĩ chẳng phải sinh vật bản địa.
Đến Linh Ma Giới cũng vì nơi này thiên nhiên hoang dã tài nguyên phong
phú, vậy nên Thiên Đình đào càng nhiều càng nhanh thì lại càng tốt. Càng có nhiều linh thạch khoáng sản thì tu sĩ càng dễ dàng tu luyện và đột
phá, con đường thành tiên cũng suôn sẻ hơn. Còn cái việc Linh Ma Giới
sau này sẽ trở nên hoang tàn, hay là hậu bối không có tài nguyên tu
luyện.
Ha ha, chê cười! Tu sĩ kẻ nào cũng bo bo ích kỷ tự tư tự
lợi, chỉ cần bản thân có thể thành Tiên, ai lại còn quan tâm con cháu
đời sau sống chết thế nào.
"Đông Thiên Vương quá khiêm tốn rồi,
Đông Phong Thần Giáp của ngài chính là bảo vật từ thượng giới, lên trời
xuống biển chỉ là chuyện nhỏ."
"Tuy nhiên tại hạ cũng không dám
chủ quan khinh địch, lần này Ngũ Thiên Tông chúng ta dốc toàn bộ tiền
tài trong tông, đã đóng hơn một trăm chiếc Thâm Hải Chiến Hạm có thể
sánh ngang với Độ Kiếp Kỳ tu sĩ. Trận pháp bảo vệ trên tàu cũng là ngũ
hành trận, có thể phòng ngự công kích của đàn cá."
"Tu sĩ chúng ta sẽ dùng một trăm chiếc tàu này làm thành trì trên biển, ban ngày ra
khơi săn cá, đêm về tàu nghỉ ngơi. Chúng ta không cần phải dốc sức liều
mạng, Hải Hoàng Nộ hiện tại đang trong thời gian khôi phục năng lượng,
Hải Tộc sẽ không cách nào hô mưa gọi gió dâng nước nhấn chìm thuyền.
Dùng kế sách tiêu hao chiến tiêu diệt từng chút một sinh lực Hải Tộc,
chỉ cần trăm năm là bọn chúng sẽ bị tàn sát sạch sẽ." - Ứng Dư chậm rãi
trả lời.
"Ứng đạo hữu! Chúng ta không liều mạng với bọn chúng,
nhưng nếu lũ hải thú đó lại muốn cùng chúng ta liều mạng thì sao? Bị mấy ngàn con hải thú Độ Kiếp Kỳ vây quanh, mỗi con nhổ một ngụm nước cũng
có thể dìm chết người." - Thái Bạch Cư Sĩ khẽ nhướng mày hỏi.
"Điều này tại hạ cũng đã tính tới, một trăm chiếc chiến thuyền có thể trong
vòng nửa canh giờ tổ hợp Ngũ Hành Bách Linh Đại Trận. Vừa có năng lực
phòng ngự kinh người, lại vừa có khả năng tấn công mạnh mẽ. Nếu như lũ
Hải Tộc kia không sợ chết tiến hành vây công, vậy thì chúng ta chỉ việc
phòng thủ, dùng Ngũ Hành Pháo bắn rụng từng tên một." - Ứng Dư chậm rãi
trả lời, trên mặt xuất hiện một tia đắc ý.
Lần này chỉ cần thành
công trấn áp Hải Tộc, uy danh của Ngũ Thiên Tông sẽ lên như diều gặp
gió, kẻ làm tông chủ như hắn cũng sẽ nở mày nở mặt với các đời tổ tông.
Chưa kể đến việc trận chiến này đem lại vô số lợi ích cho Ngũ Thiên Tông.
Hải Thú Hải Yêu sau khi chết sẽ lưu lại thi thể, đem về phanh thây xé
xác lột da lóc vảy sẽ biến thành một đống tài liệu. Các môn phái thuộc
Ngũ Thiên Tông sẽ chế tác những nguyên liệu này thành đan dược pháp bảo, đem bán cho các tu sĩ khác. Nguồn nguyên liệu dồi dào giá thành tất
nhiên sẽ rất rẻ, nhưng chiến tranh lại khiến pháp bảo và đan dược tiêu
hao nhanh chóng, ngược lại đẩy giá thành phẩm lên cao. Nguyên liệu rẻ
thành phẩm lại đắt, đây chính là hốt bạc trong truyền thuyết. Vậy nên
Ứng Dư hắn mới nhiệt tình như vậy, đem vô số tiền của đốt vào trận chiến này, đây chính là khoản đầu tư lớn nhất hắn ta từng làm.
Những
người khác nghe vậy liền gật đầu hài lòng, lần này tiền bạc đều là Ngũ
Thiên Tông bỏ ra, bọn họ chỉ cần xuất lực đem Hải Thú chém giết, đem về
bán lại cho Ngũ Thiên Tông, dễ dàng thu được một khoản không nhỏ.
Đám tu sĩ ai ai cũng mặt cười rạng rỡ, chén thù chén tạc nốc ly rượu lớn cắn miếng thịt to, hăng say nói chuyện.
Giữa quảng trường con Hải Long to lớn đã bị nướng chín, mùi thịt nướng thơm
nức mũi lan tràn. Hơn một trăm nữ đệ tử Ngũ Thiên Tông ăn mặc váy nghê
thường rực rỡ tiến đến xẻ thịt Hải Long, đem từng khay đến các bàn tiệc.
"Chư vị đạo hữu! Con Hải Long này chính là nhị thái tử của Long Cung! Hắn ta gọi là Ngao Si Kim Long."
"Kẻ này từng dẫn theo một trăm Hải Thú công phá Mộc Linh Môn, ta cùng Vạn
Pháp và Tiêu Kiếm đạo hữu phí sức mười trâu chín hổ mới có thể săn giết
được nó, trả thù cho chư vị đạo hữu tử trận."
"Tại hạ vẫn thường
nghe nói rồng chính là sinh vật cao quý nhất trong trời đất, ăn một
miếng thịt rồng uống một bát máu rồng có thể khiến người thường sống lâu trăm tuổi."
"Lại nói chúng là đều là tu sĩ, tình như anh em thủ
túc có phúc cùng chia có nạn cùng chịu. Vậy nên tại hạ xin cùng các vị
đạo hữu xưng một tiếng huynh đệ, ăn một miếng thịt rồng uống một bát
canh rồng, về sau cùng đồng tâm hiệp lực."
"Mười vạn năm trước
chúng ta tru diệt Thất Đại Yêu Ma đem Yêu Tộc đánh cho lụn bại, nay
chúng ta lại đem Hải Tộc tàn sát sạch sẽ, lại thêm mười vạn năm nhất
định có thể đem Cổ Ma trục xuất, biến Linh Ma Giới thành Linh Lam Giới."
"Cạn!" - Ứng Dư nâng lên một bát máu rồng, khí thế hào hùng lời nói rất có
tính thuyết phục, hướng về bốn phía hô to rồi uống sạch bát máu.
"Hay! Mười vạn năm trước diệt Yêu Tộc, mười vạn năm sau diệt Ma Tộc, nhất thống Linh Lam Giới!"
"Ứng Tông Chủ không chỉ tu vi cao cường tấm lòng trượng nghĩa, xứng đáng làm lãnh tụ của chúng ta."
"Ứng Dư đại ca! Về sau ta làm tiểu đệ cho ngài, ngài chỉ đâu ta đánh đó!"
Âm thanh ồn ào vang lên, những kẻ chim mồi đã được Ứng Dư mua chuộc liền
lớn tiếng vuốt mông ngựa. Đám tu sĩ nhất thời bị hiệu ứng đám đông câu
kéo, cũng hô to mấy câu ủng hộ.
Ngay cả mấy vị Tông Chủ khác dù
trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt cũng không thể hiện ra, chỉ nâng
chén ca tụng lẫn nhau mèo khen mèo dài đuôi.
Chỉ là trong buổi yến tiệc cũng có ba tên tu sĩ tính cách kỳ dị, giữa ban ngày ban mặt nhưng
lại thích mặc áo choàng che kín người. Ba tên này phân biệt ngồi ở ba
bàn của Thiên Bảo Môn, Thủy Linh Môn và Thủy Kiếm Môn. Ba tên này trông
hết sức bình thường mờ nhạt, tu vi cũng chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ, ngồi trong đám người không ai chú ý. Có lẽ điểm đặc biệt duy nhất là chúng đều
ngồi kế bên một vị nữ môn chủ xinh đẹp.
Ba tên này không ai xa lạ, chính là phân thân của Ác Quỷ Máu. Chúng được giao nhiệm vụ đi theo
chăm sóc cho Kiều Diễm Linh Lung Băng Ngưng, ngoài ra còn là quân cờ bí
mật chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo, trong tối ngoài sáng bày bố âm mưu
quỷ kế.
Ác Quỷ Máu cúi đầu trầm mặc, giả vờ hèn mọn bưng lấy bát
thịt rồng nhấm nuốt. Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn từng người một
đánh giá.
Lần huyết chiến hải dương và lục địa này nó đã chờ rất
lâu, khởi nguồn cuộc chiến cũng là do chính nó gây ra. Những năm gần đây thường xuyên cài cắm gián điệp vào hàng ngũ Hải Tộc và Tiên Linh Tộc,
chỉ chờ hai đám người này chém giết thì sẽ ra tay hốt trọn một mẻ.
"Tà Huyết, chàng đang nghĩ gì vậy? Ứng tông chủ hôm qua truyền tin cho thiếp, muốn gặp vị cao thủ thần bí để bàn chuyện làm ăn."
"Ngài ấy nói đan dược của chàng rất tốt, muốn nhập hàng số lượng lớn, vậy nên muốn gặp trực tiếp để dễ thương thảo." - Kiều Diễm không hề nhìn Ác Quỷ Máu, chỉ mỉm cười một cách bâng quơ, hai cánh môi mấp máy truyền âm.
Hôm nay nàng mặc bộ váy nghê thường đỏ rực, những tà váy tua tủa giống như
lông vũ của phượng hoàng, trên đầu tóc búi cao gắn tám cây trâm vàng tạo thành hình chiếc quạt, lại có mấy phần giống như phượng mào. Gương mặt
của nàng trang điểm rất kỹ, đôi môi đỏ thắm lông mày tô đậm, vẻ đẹp kiều diễm quý phái. Nếu không biết còn tưởng nàng là một vị vương phi nào
đó.
"Không gặp không gặp, nàng cứ nói với hắn nàng dùng mỹ nhân kế câu dẫn ta, cùng ta bàn xong chuyện làm ăn trên giường. Ta trong lúc
choáng váng đã ký hợp đồng, giảm giá hai mươi phần trăm cho hắn. Hai
trăm viên ngọc máu giá tám trăm vạn linh thạch." - Ác Quỷ Máu tiếp tục
cho thức ăn vào miệng, giống như quỷ chết đói gặm một tảng thịt lớn.
Kiều Diễm vừa nghe sắc mặt liền đỏ bừng lên, hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh. Nàng trước kia sống ẩn dật trên Bắc Minh quần đảo nên không nhiều người biết đến nàng, nhưng kể từ khi đột phá Độ Kiếp hậu kỳ, đoạt được ngôi vị môn chủ Thiên Bảo Môn thì danh tiếng vang xa, người ái mộ
nhan sắc cũng không ít.
"Phu quân! Thiếp đâu phải loại nữ nhân
phóng túng dùng thân thể đổi lấy hợp đồng. Chàng đổi biện pháp khác đi!" - Kiều Diễm hờn dỗi nói, không tự chủ được lườm Ác Quỷ Máu một cái.
"Hắc! Ta chỉ muốn để người trong môn phái biết nàng có thể vì Tông Môn mà hy
sinh thân thể, việc này đồn ra tuy không hay ho gì, nhưng có thể khiến
những người khác sinh ra hảo cảm với nàng. Ai lại chẳng thích lãnh đạo
toàn tâm toàn ý lo cho thủ hạ và thế lực. Sau này nếu tranh đoạt vị trí
Tông Chủ, cũng sẽ có người ủng hộ nàng."
Kiều Diễm nghe vậy thì trong lòng bỗng mờ mịt, không hiểu nàng và chức vị Tông Chủ thì liên quan gì.
"Phu quân! Thiếp chỉ là môn chủ của Thiên Bảo Môn nhỏ bé. Ngũ Thiên Tông là
thế lực lớn, trong tông chức vị thủ tịch đệ tử đã được xác định từ lâu.
Cho dù Ứng Dư hắn có phi thăng hay vẫn lạc thì cũng là đệ tử của hắn kế
vị. Làm sao một ngoại nhân như thiếp có thể tranh đoạt."
Ác Quỷ
Máu đặt bát thịt xuống, lại bưng bát máu rồng lên uống, bộ dạng thô tục
vô cùng. Thỉnh thoảng lại cùng mấy trưởng lão Độ Kiếp Kỳ của Thiên Bảo
Môn chém gió, nâng chén chúc mừng. Nhưng lại vẫn có thể cùng Kiều Diễm
truyền âm nói chuyện.
"Đương nhiên là có thể! Ứng Dư lẫn đệ tử của hắn, nhất nhị tam trưởng lão của Ngũ Thiên Tông nhất định sẽ vẫn lạc
trong lần ra khơi này. Mấy tên đó đều chết hết, chức vị Tông Chủ đương
nhiên sẽ chọn từ một trong năm vị môn chủ Ngũ Thiên Tông."
"A!" - Kiều Diễm giật mình hét lớn, sắc mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng.
"Trưởng môn! Có chuyện gì vậy? Ngài không sao chứ?" - Ác Quỷ Máu liền giả vờ lo lắng hỏi.
"Sắc mặt của ngài không tốt, là thức ăn không hợp khẩu vị sao?" - Một nữ trưởng lão ân cần hỏi.
Kiều Diễm lắc đầu, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau miệng. Chuyện Ác Quỷ Máu vừa
nói quá mức giật gân, năm cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của Ngũ Thiên Tông đều
sẽ chết, quá mức hoang đường rồi.
"Chàng... Chàng làm sao biết
được việc này?" - Kiều Diễm nhẹ giọng hỏi, việc Ác Quỷ Máu thần thông
quảng đại có thể hô mưa gọi gió điều khiển thế giới thì nàng đã biết,
nhưng chưa từng nghe đến việc nó có thể biết trước tương lai.
"Hử? Đương nhiên là bởi vì ta sẽ giết chúng." - Ác Quỷ Máu thoáng cười một cái, lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắt.