Trải qua một trận Hải Triều, Thương Hải Thành ngược lại càng phồn hoa náo
nhiệt. Tu sĩ may mắn sống sót đều đổ dồn về đây sinh sống, Ứng Dư là kẻ
có tài biết nhìn xa trông rộng. Hắn ta dương cao lá cờ đại nghĩa, thực
hiện rất nhiều chính sách có lợi thu phục lòng người, chiêu nạp nhân thủ cho Ngũ Thiên Tông.
Nhờ tài năng lãnh đạo tài tình của hắn, Ngũ
Thiên Tông hiện tại uy danh vang dội, số lượng tu sĩ Độ Kiếp Kỳ trong
tông tăng từ năm mươi thành hơn một trăm người. Số lượng môn hạ đệ tử
cũng tăng gấp mấy lần, khiến cho Ngũ Thiên Tông trở thành đệ nhất tông
môn. Bản thân Ứng Dư cũng được tạm thời bầu làm Minh Chủ của Chính Đạo
Minh, thi hành Sát Ngư Lệnh chiến tranh toàn diện với Hải Tộc.
Quảng trường Thương Hải Thành lúc này đông nghịt người, tu sĩ Độ Kiếp Kỳ có
đến mấy trăm, Đại Thừa Kỳ những hơn một vạn, hơn phân nửa tu sĩ cấp cao
của Tiên Linh Tộc đều đang có mặt ở đây.
Bốn phía là mấy ngàn bàn
tiệc thịnh soạn, thức ăn trên bàn phần lớn đều là hải sản, thịt cá đều
là của Hải Yêu Đại Thừa Kỳ Độ Kiếp Kỳ chế biến thành.
Đặc biệt ở
giữa quảng trường còn có một con Hải Long dài hơn trăm trượng, lớp vảy
đều đã bị người lột sạch, hơn mười gã tu sĩ Hỏa Linh Căn đang thi triển
thần thông đem Hải Long nướng chín, mùi thịt rồng thơm nức mũi lan tỏa
khắp quãng trường.
"Thùng... Thùng... Thùng... " - Bốn phía quảng
trường là bốn chiếc trống trận, mỗi lần gõ vào đều phát ra âm thanh vang dội chấn động lòng người, có khả năng kích thích máu huyết của tu sĩ
gia tốc.
Đám tu sĩ phía bên ngoài nói chuyện ồn ào rôm rả, đem các loại mỹ thực đánh chén, thỉnh thoảng lại có vài kẻ lớn giọng hò hét.
"Tru Diệt Hải Yêu! Trả thù cho chúng đạo hữu tử trận!"
"Mổ bụng lóc vảy moi yêu đan, đem tất cả hải yêu luyện thành đan dược."
"Lũ Hải Tộc càng ngày càng quá đáng, chúng ngang nhiên xé bỏ hiệp ước tấn
công Bắc Minh quần đảo không lý do, lại dám dùng Hải Thần Nộ dâng nước
nhấn chìm mười hai tòa đại thành."
"Lần này chúng ta phải quyết một trận sống mái với chúng, đem nước biển nhuộm thành màu đỏ."
Đám tu sĩ khí thế hừng hực, ăn thịt uống rượu lời nói cũng oai phong vô
cùng. Khu vực bên trong thì an tĩnh hơn nhiều, đám tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đều
là lão quái sống hơn vạn năm, cách ăn uống và cử chỉ hành sự cũng nho
nhã lễ độ hơn.
Đặc biệt là mười bàn nằm ở trung tâm, mấy chục vị
môn chủ tông chủ của các tông môn ngồi tề tựu, bàn luận sách lược tấn
công Hải Tộc. Ba người thê tử Kiều Diễm, Linh Lung, Băng Ngưng của Ác
Quỷ Máu cũng xuất hiện ở nơi này.
Kiều Diễm lúc này đã có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, sau lần tham gia bí cảnh nàng bị Ác Quỷ Máu giữ luôn lại
bên trong. Nó để nàng lựa một khu vực trống xây dựng động phủ, nàng ở
trong đó tu luyện hơn mười năm, hấp thu tiên lực trong bí cảnh mà đột
phá.
Khi trở về môn phái thì trưởng môn Thiên Bảo Môn bởi vì săn
giết Hải Thú mà gặp nạn, bị một bầy cá dữ tợn có cặp mắt đỏ ngầu kéo
xuống biển. Trong môn phái bắt đầu tìm một người trưởng môn mới, Kiều
Diễm vốn dĩ đã là trưởng lão của Thiên Bảo Môn, trong lúc môn phái tiến
hành đại điển. Nàng dùng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ và một thanh tiên bảo trấn áp những vị trưởng lão khác, dễ dàng đoạt được chức vị trưởng môn.
Linh Lung và Băng Ngưng sắc mặt lạnh lùng, ngồi lắng nghe những người khác
đàm luận. Các nàng tuy đã là nữ nhân của Ác Quỷ Máu, nhưng vẫn nắm giữ
chức vị môm chủ. Chuyện quan trọng như nghị sự kế sách đại chiến với Hải Tộc thì các nàng vẫn phải tham gia.
Ác Quỷ Máu đối với loại
chuyện này không phản đối, còn giúp đỡ các nàng rất nhiều. Cung cấp pháp bảo và linh thạch cho các nàng, gia tăng thế lực môn phái và danh
tiếng. Đây đều chỉ là những bước đệm, Ác Quỷ Máu còn muốn nhân lúc chiến tranh loạn lạc đem ba tên tông chủ thủ tiêu, sau đó giúp nữ nhân của
mình leo lên vị trí tông chủ ba tông. Như vậy nó cũng sẽ thành ông trùm
sau màn, không cần ra tay cũng có thể sai bảo một đám tu sĩ làm việc cho nó.
Khu vực chính giữa quảng trường là một bàn tiệc xa hoa lộng
lẫy, trên bàn ngồi đều là cao thủ Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, là những vị thủ lĩnh của các thế lực chính đạo.
Ứng Dư ngồi ở vị trí trung tâm,
bộ dáng tươi cười thân mật liên tục chắp tay mời rượu. Vạn Pháp và Tiêu
Kiếm hai vị tông chủ cũng ngồi hai bên trái phải, phong độ nho nhã lễ
nghĩa.
Phía bên phải bàn tiệc là ba vị Đạo Chủ của Đạo Thần Tông,
Vô Cực Đạo Chủ mặc bộ đồ có hình bát quái nửa trắng nửa đen, hông đeo
tiên kiếm tay cầm phất trần, gương mặt già nua râu tóc bạc trắng nhưng
da dẻ hồng hào vẻ mặt sung mãn phấn chấn, rất có phong phạm của tiên
nhân. Mỗi lần nói chuyện lão đều chắp tay tụng một câu Vô Lượng Thiên
Tôn rồi mới trả lời.
Bên cạnh lão là Tịnh Liên Cư Sĩ, nàng ta mặc
một bộ y phục vàng cánh sen, cổ áo kín cổng cao tường nhưng dáng người
lại vô cùng thướt tha, khiến người khác dễ sinh ra ý tưởng đen tối với
nàng.
Người còn lại là một thiếu nữ trông như chỉ mới mười bốn
mười lăm tuổi, trên đầu còn thắt bím tóc bộ dáng mười phần tinh nghịch.
Tu vi của nàng cũng chỉ là Độ Kiếp hậu kỳ, so với những người khác ở đây thì thấp hơn một bậc. Nha đầu này chính là muội muội của Tiêu Dao Tử
gọi là Diệp Y Y, sau khi đại ca và cháu trai bị Ác Quỷ Máu giết chết,
nàng bất đắc dĩ trở thành Đạo Chủ của Thanh Liên Môn. Lần này đến Thương Hải Thành ngoài trợ giúp đồng minh tiêu diệt Hải Tộc, còn là để trả thù cho anh trai.
Phía bên trái của bàn tiệc cũng có ba người, Thái
Bạch Viện Chủ của Thượng Kinh Học Viện, là tông phái lớn nhất tu luyện
Nho Đạo. Trên người ông ta phát ra một cỗ hạo nhiên chính khí nhàn nhạt, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Ngay bên cạnh là Hiên Viên nữ hoàng
của Cổ Quốc, gương mặt của nàng phải gọi là đẹp đến chấn kinh hồn phách, bộ kim bào lộng lẫy vẽ hình chín con rồng đang quỳ bái trước phượng
hoàng. Dáng người phong mãn ngạo nhân, nơi thắt lưng treo một thanh kiếm được chạm chỗ tinh xảo vô cùng.
Mấy chục vạn năm nay vua của Cổ
Quốc đều là nam nhân, hoàng đế và các hoàng tử ăn chơi xa đọa bỏ bê
triều chính. Khiến đất nước ngày càng hủ bại, theo lẽ thường đáng lẽ
Hiên Viên cũng giống như những cô công chúa khác, đều sẽ bị gả đi thông
qua các cuộc hôn nhân chính trị.
Nào ngờ có một đêm nàng đột nhập
vào bên trong Tổ Đường, ăn trộm Nhân Hoàng Kiếm là một món tiên bảo xót
lại từ thời thượng cổ. Trong đêm hành thích hoàng đế cũng chính là cha
ruột của nàng, sau đó lại đem toàn bộ hoàng tử giết sạch. Dùng thủ đoạn
tàn nhẫn độc ác khiến hệ thống quan lại trong triều đình khiếp sợ, cứ
như vậy trở thành nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử Cổ Quốc.
Người
cuối cùng trong bàn tiệc là một nam tử cao hơn ba trượng, toàn thân mặc
áo giáp bằng vàng ròng, phía sau lưng đeo một cây cung rất lớn cũng bằng vàng. Ông ta chính là một trong Tứ Thiên Vương của Thiên Đình, Đông
Phong Thiên Vương. Lần này là nhận lệnh của Thiên Đế đến giúp đỡ Ngũ
Thiên Tông chiến tranh với Hải Tộc.
Ngoài những người này ra phe
Tiên Linh Tộc còn có vài vị Tông Chủ khác, nhưng bọn họ bởi vì bận bế
quan chuẩn bị độ kiếp phi thăng nên đều không tới, chỉ phái trưởng lão
Độ Kiếp hậu kỳ đến tham dự.
Ứng Dư lúc này đứng thẳng người, chắp tay hướng tu sĩ bốn phía chào.
"Đa tạ chư vị đạo hữu từ khắp nơi không ngại đường xa khó khăn đến hỗ trợ
Ngũ Thiên Tông bọn ta. Ân tình này Dư mỗ nhớ kỹ trong lòng, nhất định
ngày sau sẽ báo đáp."
"Ứng Tông Chủ không cần phải quá khách khí,
đạo lý môi hở răng lạnh chúng ta đều biết. Thương Hải Thành vị trí sát
biển, là thành trì chủ chốt để chống lại Hải Tộc. Một khi Ngũ Thiên Tông các vị thất thủ, thì cho dù là Cổ Quốc hay Thiên Đình cũng sẽ chịu ảnh
hưởng."
"Lần này Hải Tộc là muốn tổng lực chiến tranh, chúng ta
không chỉ viện trợ phòng thủ, sắp tới sẽ mang theo ngàn vạn quân đội
cùng ra khơi tàn sát hải thú, đem lũ cá biển này tiêu diệt sạch sẽ." -
Hiên Viên nữ hoàng đón lời, vị nữ vương này tính cách mạnh mẽ vô cùng,
nàng dám làm những việc mà ngay cả nam nhân cũng không dám làm.
Nàng sau khi giết cha và các anh của mình liền tiến hành thay máu toàn bộ
triều đình. Các quan tham ô đều bị lôi ra xử chém, những người tuổi cao
sức yếu thì cho về hưu. Những chức quan trọng đều được giao cho tỳ nữ
thân tín của nàng đảm nhận, còn mở rất nhiều cuộc thi tuyển cho nữ sĩ
trong thiên hạ đến tham gia. Một vạn năm sau Cổ Quốc đã biến từ một quốc gia trọng nam khinh nữ phong kiến lạc hậu, thành một cái Nữ Nhi Quốc có kinh tế và xã hội phát triển thịnh vượng.
Việc này nghe ra rất kỳ quái, bao nhiêu đời hoàng đế mà quốc gia không phát triển, đến khi xuất hiện một nữ hoàng thì vương quốc lại thịnh vượng. Nhưng suy nghĩ kỹ
liền rất dễ hiểu, nam nhân ấy mà, có tiền có quyền có thực lực thường sẽ nghĩ đến việc hưởng thụ, tam cung lục viện ba ngàn mỹ nữ. Cả ngày các
vị đế vương đều nằm ngủ trên người nữ nhân, còn đâu tâm trạng để quản lý đất nước.
Hiên Viên thì không như vậy, nàng là nữ hoàng nên không lấy chồng, cũng không bị những thú vui hưởng lạc câu dẫn. Cả ngày nàng
chỉ đọc sách rèn luyện binh pháp quản lý triều chính, chỗ nào phát sinh
thiên tai nơi nào xảy ra đói kém dịch bệnh nàng sẽ ngay lập tức cứu tế.
Phụ nữ trước kia không được đi học nhưng lại phải nuôi dạy con cái, những
đứa trẻ do người phụ nữ thất học nuôi dưỡng đương nhiên cũng sẽ không
thể thông minh tài giỏi, chỉ có những người thuộc tầng lớp thượng lưu
mới nắm giữ tri thức và tài sản.
Nhưng từ ngày Hiên Viên lên nắm
quyền, nàng thi hành chính sách khuyến học, xây dựng vô số trường lớp,
học viện, thư viện, đạo quán... Học phí đều do triều đình chi trả. Cũng
nhờ vậy mà trình độ kiến thức của người dân tăng lên rất nhiều, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Những tông môn Nho Giáo, Đạo Giáo, Thần
Giáo đều đem địa bàn chuyển đến Cổ Quốc, gián tiếp khiến đất nước phát
triển phồn thịnh, trở thành quốc gia trung tâm của Tiên Linh Tộc.