"Hạc chấp sự nói có lý! Bây giờ không phải là lúc chúng ta tranh cãi!"
"Cho dù trận tai họa này là do người hay trời gây ra thì chúng ta cũng đã là cá nằm trong chậu, cố gắng thoát ra ngoài đã rồi tính."
Mấy gã
chấp sự của Sát Lục Minh lên tiếng trấn an, trận tai họa này đương nhiên không phải do Sát Lục Minh gây ra, chẳng có ai lại đem đệ tử của mình
huyết tế như vậy.
"Trương chấp sự! Bạch Cốt và U Huyền hai vị
trưởng lão đâu? Vì sao không thấy bọn họ?" - Bỗng có một nữ chấp sự có
gương mặt sầu khổ lên tiếng, ánh mắt bà ta giống như là rắn độc.
"Hai vị trưởng lão đang ở chấp sự đường!"
"Thực kỳ quái! Sao xảy ra chuyện lớn mà hai người đó lại vẫn không hiện thân? Để ta thử dùng lệnh bài liên lạc."
Một gã chấp sự liền lấy ra một cái lệnh bài màu đen, khẽ điểm vài cái lên
lệnh bài. Tấm thẻ bài rực sáng vài giây rồi tắt ngóm, báo hiệu không thể kết nối với đầu bên kia.
"Chuyện này... Vì sao không liên lạc được?"
"Có khi nào hai lão già đó biết trước chuyện này, đã trốn đi rồi không?
Trong mắt cao tầng Sát Lục Minh thì chấp sự như chúng ta chỉ là lũ nô
tài, là con tốt có thể vứt bỏ?" - Một gã chấp sự có khuôn mặt khô héo
hỏi.
"Tuyệt đối không thể! Vừa nãy ta còn gặp hai vị trưởng lão.
Cách đây hai canh giờ có một vị đường chủ cầm theo lệnh bài đến chấp sự
đường, hai vị trưởng lão là đang đón tiếp đại nhân này."
"Đường chủ? Là tông chủ của tông môn nào? Có phải là Ma Tôn hay không?" - Một người sốt ruột hỏi.
"Thực là may mắn, nếu có tông chủ đại nhân ở trong thành thì chúng ta được cứu rồi."
"Cái này thì chưa chắc, nói không chừng tai họa này chính là do tên đường
chủ kia gây ra, hắn là muốn huyết tế chúng ta để mở Phi Thăng Thông
Đạo."
Âm thanh tranh cãi lại một lần nữa vang lên, Cổ Ma Tộc tự tư tự lợi, ích kỷ tàn nhẫn. Việc tông chủ của một tông môn hiến tế toàn bộ đệ tử trong phái để tăng cường tu vi đã từng xảy ra vài lần. Nhưng phần lớn đều sẽ chết dưới Thiên Kiếp sau đó, chỉ là những kẻ sắp hết thọ
nguyên, trước khi chết điên cuồng giãy giụa một lần.
"Mau nhìn! Ở kia hình như có người." - Bỗng một gã chấp sự hét to, chỉ tay vào trong làn mưa như trút nước.
Từ phía xa xa có hai bóng người đứng trên dòng nước đỏ ngòm đi đến, Thi
Thi và Long Nữ mỗi người cầm một chiếc ô nhỏ, trước ngực áo có một viên
ngọc máu đang lóe sáng.
Huyết Hà giống như một con quái vật khát
máu, vạn vật sinh linh đều bị nó huyết tẩy, nhưng đối với nhị nữ thì
không làm hại mảy may, chỉ thấy bóng dáng của các nàng lả lướt, cưỡi
trên đầu ngọn sóng dữ.
"Nhị vị đạo hữu! Mau đến đây! Bọn ta ở bên này." - Gã chấp sự hét to.
Bây giờ cả bọn giống như ba ba trong chậu, càng nhiều người càng có cơ hội sống sót.
"Khoan đã! Hai người này hình như đã gặp ở đâu rồi!"
"Đều là người sống trong thành, đạo hữu gặp qua vài lần thì có gì mà lạ."
"Hai người này có thể chống chọi được với Huyết Hà, chắc chắn có đại thần
thông hoặc pháp bảo lợi hại, nói không chừng có thể giúp chúng ta tránh
được một kiếp."
Mấy người tu sĩ Sát Lục Minh một lần nữa tranh
luận, có người cảm thấy hai nữ quỷ dị không muốn mời nhập bọn, nhưng lại có người muốn nhờ cậy hai nàng giúp sức.
Chỉ hơn một phút Thi Thi và Long Nữ đã đến trước tòa tháp cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cửa sổ.
"Hai vị đạo hữu! Bên ngoài rất nguy hiểm! Mau vào trong này!" - Gã chấp sự nhiệt tình hò hét.
"Đừng cho hai ả vào! Ta nhớ ra rồi! Hai ả chính là Ma Long và Yêu Nữ!" - Một
người khác liền ngăn cản, sắc mặt của hắn ta lúc này trắng bệch.
Cách đây mười năm phụ cận Viễn Châu Thành xuất hiện một trận gió tanh mưa
máu, một con Bạch Giao không biết từ đâu xuất hiện, chiếm cứ một phạm vi lớn rừng rậm. Lúc ban đầu con ma thú này chỉ đi săn bắt động vật, nhưng chẳng bao lâu toàn bộ yêu thú gần đó đều bị nó ăn sạch. Sau đó nó bắt
đầu săn giết những tu sĩ vào rừng săn yêu thú. Rồi những ai đi qua khu
vực rừng núi gần Viễn Châu Thành cũng đều bị nó giết chết, việc này
khiến rất nhiều thế lực phẫn nộ, tập hợp nhân thủ đến trả thù. Nhưng kết quả là chẳng làm gì được Ma Long, ngược lại còn chết rất nhiều người.
Kỳ quái là Âm Dương Tông vốn là thế lực chống lưng của Viễn Châu thành lại không hề có ý định ra tay tiêu diệt Ma Long, giả câm giả điếc dung túng cho nó làm loạn.
Mấy môn phái gia tộc nhỏ không cách nào giết
được Ma Long, đành gom góp tài sản ủy thác cho Sát Lục Minh thay chúng
báo thù. Còn Chính Đạo Minh mồm đầy nhân nghĩa, lấy lý do Ma Long họa
hại chúng sinh muốn trừ ma vệ đạo, nhưng thực chất là tham lam Long
Huyết, Long Giác, Long Tâm nên muốn nhân cơ hội Sát Lục Minh săn giết Ma Long mà bỏ đá xuống giếng.
Gã chấp sự này cũng từng tham dự Đồ
Long Lệnh, khi đó Ma Chủ Thất Sát Tông liên kết với Ma Tôn Ngũ Ma Tông
và Yêu Chủ của Vạn Yêu Điện đồng loạt ra tay.
Phía Tiên Linh Tộc
Chính Đạo Minh cũng phái ra ba vị đường chủ có tu vi Độ Kiếp Kỳ đỉnh
phong. Sáu vị Tông Chủ Đạo chủ lại thêm mấy chục trưởng lão Độ Kiếp Kỳ
của hai phe cùng vây công.
Ma Long bình thường là ở trong rừng,
nhưng thỉnh thoảng sẽ hóa thành hình người trở về Viễn Châu Thành nghỉ
ngơi. Sát Lục Minh và Chính Đạo Minh bày ra hai siêu cấp đại trận ở bên
ngoài thành, chờ Ma Long chui đầu vào lưới.
Lục Ma Tru Tiên Trận
và Hạo Nhiên Diệt Ma Trận được hai phe âm thầm sắp đặt, hai trận pháp
này uy năng mạnh mẽ vô cùng, có thể bao vây phạm vi hàng ngàn trượng,
đem toàn bộ sinh linh ở bên trong tiêu diệt, cho dù là Độ Kiếp Kỳ tu sĩ
cũng khó lòng thoát chết.
Ma Long quả nhiên rơi vào bẫy, chính ma
hai phe liền khởi động trận pháp, đem cả tòa Viễn Châu thành san bằng
thành bình địa, ấy vậy mà vẫn không thể giết chết Ma Long, trong lúc
nguy cấp nhất không hiểu từ đâu xuất hiện một cái nữ tử thần bí, lấy sức một người hủy diệt trận pháp cứu Ma Long ra ngoài.
Kỳ quái là
ngay sau đó nữ tử thần bí lại ra tay tấn công Ma Long, muốn đem con thú
này trấn áp. Chính Ma liền cho rằng nữ tử này chính là kẻ thù của Ma
Long, mà kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, liền hò hét giúp nàng ta
tiêu diệt Ma Long.
Nào ngờ mọi chuyện hoàn toàn khác những gì họ
nghĩ, Ma Long và Yêu Nữ lại đột ngột giảng hòa, liên thủ đem chúng tu sĩ tàn sát. Bọn họ trở tay không kịp, bị hai cái quái vật này đánh cho
liên tiếp bại lui, thương vong thảm trọng.
Sáu người đầu lĩnh liền ra lệnh rút lui, không lại chủ động tấn công mà chỉ theo dõi từ xa. Quả nhiên đại quân vừa lui thì Ma Long và Yêu Nữ lại quay sang sát phạt lẫn nhau, đánh cho trời long đất lở, cuối cùng Ma Long yếu thế bỏ trốn vào
rừng sâu còn Yêu Nữ truy theo.
Ma Long và Yêu Nữ cuối cùng đều
trốn vào trong một cái hang sâu cách Viễn Châu Thành vài trăm dặm. Hai
phe chính ma sợ lại dính kế, sợ hang động chật chội có vào mà không có
ra, nên chỉ bày trận vây khốn cửa hang, chờ hai cái quái vật chui đầu
vào lưới.
Lần án binh bất động này không ngờ lại tiêu tốn năm năm
thời gian, chờ mãi mà vẫn không thấy hai yêu ra ngoài. Cho đến một ngày
có một cái đại năng xuất hiện, một chưởng bóp chết tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong của Chính Đạo Minh, khiến toàn bộ những người tham gia Đồ Long
Lệnh khiếp sợ.
Hóa ra hai yêu đều là sủng vật của vị đại năng này, sau đó hắn ta đem hai yêu rời đi từ đó đến nay không còn tung tích,
không ngờ hôm nay gã lại nhìn thấy hai yêu một lần nữa.
"Hừ! Hừ! Hừ! Lần trước các ngươi dám vây đánh ta! Nếu không phải bị Thi Thi ngăn cản thì các ngươi đã bị ta giết sạch."
"Hôm nay hắn cho phép ta tùy ý giết người, Thi Thi cũng không thể cản ta
được nữa." - Long Nữ cười lớn một tràng, hai mắt biến thành đỏ như máu.
Thi Thi thấy vậy thì khẽ lắc đầu, nhưng cũng không ngăn cản mà né sang một bên.
"Long Nữ! Khống chế ác niệm! Đừng để bản thân mình hóa quỷ như lần trước." - Thi Thi lắc đầu khuyên bảo.
Long Nữ lúc này đã bị thù hận làm cho mờ mắt, oán khí trên người bốc lên ngùn ngụt, hóa thành những đám khói đen lượn lờ.
"Ngao!!!" - Âm thanh rồng ngâm phát ra từ miệng của nàng, tiếng vang mạnh đến mức khiến cho không gian xung quanh rung chuyển.
Gương mặt mỹ nhân yêu kiều của Long Nữ bắt đầu biến dạng, những đường nét kỳ
quái dần xuất hiện khắp cả khuôn mặt. Chiếc mũi của nàng phồng lên, cặp
sừng bắt đầu dài ra, làn da mềm mại trắng hồng trở nên thô ráp rồi hóa
thành những chiếc vảy trắng.
Cơ thể của nàng khẽ uốn cong, sau đó
kéo dài đến hơn hai mươi trượng. Chỉ chốc lát sau mỹ nhân yểu điệu đã
biến mất, chỉ còn một con Ma Long hung ác đang nhe nanh múa vuốt.
Cái đuôi của nó phe phẩy, vụt mạnh xuống làn nước đỏ ngầu. Sinh vật này
trông dữ tợn vô cùng, bộ hàm dài với đầy răng nanh nhọn hoắt, hai mắt
của nó đỏ ngầu vằn vện những tia máu. Cặp sừng cũng khác với những con
rồng bình thường, không phải là loại sừng hươu mềm mại mà là quỷ giác
nhọn hoắt.
Có thể của nó vừa có chút thanh mảnh, nhưng nhìn cũng
rất cường tráng, mỗi một chiếc vảy đều phản chiếu ánh sáng trông như
được đúc từ bạc trắng. Bốn chiếc long trảo to lớn có hình dạng vừa giống như móng vuốt của loài chim lại vừa giống như là bàn tay của ma quỷ,
những ngón tay thon dài kèm theo móng vuốt sắc nhọn.
Ma Long không cần cánh vẫn có thể bay lơ lửng trên không, ánh mắt tham lam háu đói
nhìn chằm chằm những con mồi bên trong tòa tháp.
"Chết tiệt! Kia
là quái vật gì? Vì sao chỉ bị nó nhìn thì pháp lực trong người đã hỗn
loạn." - Một gã chấp sự run rẩy hỏi, sắc mặt của hắn ta tái nhợt.
"Ma Long! Thật là Ma Long! Chúng ta tiêu rồi!" - Nữ chấp sự có gương mặt
sầu khổ quỳ sụp xuống đất, bị long uy dọa đến mức tiểu tiện xuống sàn.
Những kẻ khác mặt cũng đều xám như tro tàn, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
"Chư vị đạo hữu chớ bi quan! Chúng ta người đông thế mạnh, chỉ cần toàn lực
duy trì trận pháp, nhất định có thể cản được Ma Long ở ngoài."
"Hôm nay Đồ Lục Thành bị người tính kế, các vị đường chủ thần thông quảng
đại nhất định đã biết tin và đang trên đường đến cứu viện, chúng ta chỉ
cần cố thủ một khoảng thời gian ngắn thì sẽ sống sót." - Một gã chấp sự
vẫn còn giữ được bình tĩnh lên tiếng, hắn ta là chân truyền đệ tử của
Thất Sát Tông, lần này đến Đồ Lục Thành là để làm nhiệm vụ tông môn,
không ngờ lại dính vào hạo kiếp, quả là tai bay vạ gió.
"Đạo hữu
nói chí phải! Ma Long tuy mạnh nhưng chỉ có một, chúng ta chín cái Độ
Kiếp sơ kỳ, bốn cái Độ Kiếp trung kỳ mà lại sợ nó sao?"
"Khí tức
hung ác kia là một loại thần thông của Long Tộc, chỉ có tiếng mà không
có miếng, mọi người không cần phải sợ. Hiện tại trận pháp vẫn còn nguyên vẹn, chúng ta sợ cóc khô gì." - Hai gã chấp sự vừa nãy còn run như cầy
sấy, nhưng hiện tại đã hùng hổ lớn tiếng chửi rủa.
Những kẻ khác cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tập trung thi triển thần thông duy trì pháp trận vận hành.
Ma Long bay lượn vòng quanh tòa tháp, ánh mắt săm soi nhìn những con mồi
đang tự nhốt mình trong lồng, thỉnh thoảng lại gầm lên vài tiếng long
ngâm để tra tấn tinh thần.
Nhưng đám tu sĩ bên trong thấy Long Nữ
không tấn công liền cho là nàng không thể phá vỡ trận pháp, những tiếng
long ngâm đầy uy mãnh lại hiểu thành tiếng gầm tức giận. Một lúc sau bọn chúng bắt đầu ngồi xuống tu luyện, hấp thụ năng lượng bên trong đan
dược và ma thạch.
Long Nữ chơi một hồi, gào khản cả cổ mà vẫn không thể khiến chúng sợ hãi, sắc mặt liền trầm xuống.
"Thi Thi! Mấy tên này vì sao không sợ ta nữa rồi? Vừa nãy chúng còn sợ ta
mà?" - Âm thanh du dương của thiếu nữ phát ra từ miệng Ma Long, hoàn
toàn không phù hợp với hoàn cảnh.
Long Tộc có một đặc điểm kỳ quái là trước khi ăn phải truy đuổi hù dọa con mồi, giống như con rắn dùng
ánh mắt đe dọa chim chuột khiến chúng sợ đến đờ người, thậm chí là tự
lăn ra chết vì vỡ tim đột khụy. Thỉnh thoảng còn bỡn cợt, vờ thả cho con mồi chạy đi, trao cho chúng cơ hội sống, đợi đến khi chúng chạy đến rã
rời, sức cùng lực kiệt thì mới hạ thủ.
Long Nữ hiện tại đã là Chân Long, thức tỉnh rất nhiều loại thần thông và tập tính của loài rồng,
hiện tại là đang sử dụng mấy tên ma tu làm vật thí nghiệm.
Nhưng
đám tu sĩ đâu có hiểu được điều đó, thấy Long Nữ không ra oai liền cho
nàng là một con rắn bệnh, liền lớn tiếng hò hét chửi rủa.
"Quả nhiên là phô trương thanh thế."
"Mẹ nó! Đợi các vị đường chủ đến, ta nhất định phải lóc hết vảy nó xuống."
"Ta xem nhân hình cũng con nghiệt súc này cũng không tệ, chúng ta đem tu vi của nó phế bỏ, cưỡng hiếp bảy ngày bảy đêm rồi bán vào kỹ viện."
"Đạo hữu nói hay lắm!"
Nét mặt của đám tu sĩ bừng bừng phấn khởi, không xem Long Nữ ra gì, chúng
giống như là quên mất mình vẫn còn bị nhốt trong trận pháp.