Việc Thái Dương Điện bị Ác Quỷ Máu diệt trong đêm không một ai hay biết, chỉ đến một tháng sau bởi vì đệ tử trong điện không đi lĩnh ma thạch, người của cung phụng đường mới đến tận nơi phát ma thạch.
Nào ngờ bên trong tòa cung điện không còn một ai, cả Dâm Hoàng lẫn
các đệ tử và thủ vệ đều biến mất một cách bí ẩn. Việc này nhanh chóng
lan truyền ra cả môn phái, khiến ai ai cũng khiếp sợ, bất an, nghi hoặc
không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Một cuộc họp giữa các trưởng lão trong
phái rất nhanh được triệu tập. Cuộc họp do Yêu Hậu đứng đầu, nơi tổ chức chính là Thiếu Âm Cung.
Mười vị trưởng lão và bốn mươi chấp sự trưởng lão Độ Kiếp kỳ đều có
mặt, chỉ riêng đại trưởng lão bởi vì bế quan trong động phủ bí mật nên
vẫn chưa nhận được tin tức.
Các vị trưởng lão lúc này ai ai cũng vô cùng hoang mang lo lắng, sắc
mặt lúc xanh lúc trắng, Dâm Hoàng có thể bị giết hoặc mất tích một cách
bí ẩn, thì mạng sống của bọn họ cũng đang bị đe dọa, rất có thể đêm nay
họ sẽ là kẻ đột ngột tử vong hoặc mất tích tiếp theo.
"Dâm Hoàng đại nhân và mấy chục đệ tử Thái Dương Điện mất tích mà không ai hay biết, việc này quá sức bất thường."
"Yêu Hậu nương nương! Chuyện này ngài phải điều tra thật kỹ, nhanh chóng tìm ra thủ phạm."
"Nương nương! Thần nghĩ đây nhất định là do ma vật gây ra, nó nhất
định chưa đi xa được, chúng ta mở ra trận pháp hộ tông đem nó vây khốn
trước rồi diệt sát."
"Có lẽ là Dâm Hoàng đại nhân trong lúc bế quan đã bị tâm ma áp chế
khiến thần hồn hỗn loạn nên đã tàn sát các đệ tử trong phái rồi bỏ
trốn."
"Hồn đăng của ngài ấy tắt rồi! Cũng có thể là Dâm Hoàng đại nhân
trong lúc tu luyện đã bạo thể, những đệ tử xung quanh chỉ là bị vạ lây."
Mấy vị trưởng lão bàn tán xôn xao, ai cũng đưa ra phán đoán của riêng mình.
Yêu Hậu lẳng lặng ngồi nghe tranh cãi, nàng lúc này mặc một bộ cung
trang mày đen bó sát người, cái ghế của nàng cũng biến thành một cái
vương tọa bằng Huyền Thiết, Ác Quỷ Máu đương nhiên sẽ không để cho nàng
phóng túng như trước, rất nhiều việc đều phải làm theo ý nó.
"Được rồi! Các vị trưởng lão bình tĩnh lại đi, Dương Thiên đã đắc tội với người hắn không nên đắc tội, bị đại nhân giết cũng là lẽ đương
nhiên." - Yêu Hậu bình thản trả lời.
Mấy vị trưởng lão nghe vậy thì đều giật mình, ánh mắt nhìn Yêu Hậu một cách cẩn trọng.
"Yêu Hậu nương nương! Ngài nói vậy là có ý gì?"
"Dâm Hoàng đại nhân tuy không cùng ngài có quan hệ đạo lữ, nhưng trên danh nghĩa vẫn là phối ngẫu của ngài, là một trong hai vị Tông Chủ của
Âm Dương Tông ta, ngài vì sao lại có thể bình thản như vậy."
"Việc này quan hệ trọng đại, xin nương nương giải thích rõ ràng một phen."
Mấy vị trưởng lão mỗi người thể hiện một thái độ khác nhau, có nghi kỵ có tức giận có lo lắng, thần sắc ai nấy đều bất định.
"Các ngươi cẩn thận mồm mép của mình, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, lát nữa đến mình chết vì sao cũng không biết."
"Đại nhân rất nhanh sẽ xuất hiện!" - Yêu Hậu chậm rãi nói.
Nàng vừa dứt lời thì ngoài cửa đại điện xuất hiện một bóng người. Ác
Quỷ Máu vừa bước vào cửa thì cả tòa cung điện đỏ rực huyết quang, ma
trận máu được khởi động, các vị trưởng lão bên trong đều biến sắc. Một
cảm giác trầm trọng như núi đè lên vai, khiến vài người lung lay thân
thể ngã ngồi xuống đất.
"Có chuyện gì?"
"Kia là người nào?"
"Là tên ngựa đen Pháp Tướng sơ kỳ, không phải hắn bị Yêu Hậu giết rồi sao?"
"Ma lực của ta vì sao lại không sử dụng được?"
"Là trận pháp! Chúng ta trúng kế rồi!"
Mấy vị trưởng lão ngạc nhiên vô cùng khi thấy Ác Quỷ Máu, vài người
phát hiện ra bất thường muốn tế ra pháp bảo công kích, nhưng lại nhận ra ma khí trong người đã bị phong ấn, không cách nào điều động.
Mấy vị trưởng lão thấy vậy thì càng sững sờ, Yêu Hậu trong mắt họ
chính là một trong những cường giả mạnh nhất Linh Ma Giới, kẻ có thể
khiến nàng cúi mình chỉ có thể là đại năng từ thượng giới.
Phía sau lưng sắc quỷ bốc lên lửa đỏ ngùn ngụt, nó hóa thành hình
dạng ma quỷ cao ba trượng, toàn thân đỏ thẫm như máu. Hư ảnh Ác Quỷ gầm
thét hiện ra sau lưng, hung hăng liếc nhìn mấy gã trưởng lão đe dọa.
Chỉ một cái trừng mắt của Ác Quỷ Máu đã khiến bọn họ sợ đến cứng
người tim cũng rơi vào trạng thái ngừng đập, toàn thân trở nên tê cứng.
Ác niệm lan tràn giống như hàn băng, đem linh hồn của bọn họ dọa cho
phát khiếp, vài người thần hồn yếu ớt bị dọa đến mức ngã lăn ra đất, tay chân run lẩy bẩy liên tục.
"Là Huyết Thiên Ma đại nhân!" - Một gã trưởng lão run rẩy nói.
"Truyền thuyết là thật, Huyết Thiên Ma đại nhân thực sự hạ giới rồi."
"Lẽ nào người Dâm Hoàng đắc tội chính là Huyết Thiên Ma đại nhân?"
Mấy vị trưởng lão sợ hãi vô cùng, Huyết Thiên Ma danh tiếng trong
hàng ngũ Thiên Ma rất xấu, nổi danh tàn ác háo sắc, thường xuyên lấy
việc giết người và cưỡng hiếp nữ nhân làm vui. Vậy nên tất cả mọi người
không ai muốn đắc tội hay dính líu gì đến hắn.
Ác Quỷ Máu không để ý đến thái độ của mấy trưởng lão, nó thản nhiên
ngồi lên vương tọa của Như Âm, dùng tay nâng nàng lên rồi ôm lấy thân
thể mê người của nàng. Tình cảnh này có chút quái dị, một vị nữ vương
xinh đẹp ngồi trong lòng của một con Ác Quỷ tạo ra một loại cảm giác đối lập không tương xứng.
"Hừm! Có lẽ ta nên giới thiệu về bản thân mình một chút. Ta gọi là Ác Quỷ Máu, một Hỗn Nguyên Ác Quỷ đến từ Thế Giới Bóng Tối. Bởi vì hình
dáng của ta và Huyết Thiên Ma có bảy phần giống nhau nên mọi người hay
nhầm lẫn, nhưng ta không phải là Huyết Thiên Ma."
"Tên Dâm Hoàng kia chính là bị ta giết, các ngươi có ý kiến gì sao?
Ai muốn vì hắn trả thù cũng có thể tiến lên phía trước." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười quỷ dị hỏi.
Mấy vị trưởng lão liền rét run lên, dù không hiểu Ác Quỷ Máu nói vậy
là có ý gì, nhưng cũng không ai dại dột cùng nó chống đối. Cho dù là vài kẻ cùng Dâm Hoàng thân cận nhất cũng không dám ra mặt.
Ánh mắt Ác Quỷ Máu nhanh như điện xẹt qua đám trưởng lão, hung hăng
liếc từng người một, chỉ một lúc sau nụ cười trên mặt nó ngày càng đậm.
Sắc quỷ vung tay lên, hướng vào hư không chụp mạnh. Lập tức có một gã trưởng lão ôm lấy cổ họng, thân thể hắn bị thứ gì đó vô hình nhấc lên.
"Đại nhân tha mạng!" - Âm thanh la hét vang lên.
"Bụp!" - Gã trưởng lão giống hệt như một quả cam bị người bóp nát, máu tươi văng đầy đất, mấy trưởng lão gần đó đều dính phải.
Mấy gã trưởng lão sợ đến tái mặt, từ khi nào Độ Kiếp kỳ tu sĩ lại yếu như vậy, một chiêu cũng không thể kháng cự đã bị bóp chết. Việc Ác Quỷ
Máu vô duyên vô cớ giết người khiến bọn họ vừa sợ vừa bất mãn, nhưng
không một ai dám lên tiếng, chỉ đứng yên run rẩy cầu nguyện kẻ bị nhắm
tới không phải là mình.
Ác Quỷ Máu lại vung tay thêm vài lần, bàn tay tử thần mỗi lần nhấc lên là có một tu sĩ Độ Kiếp kỳ biến thành thịt nát.
Mặc dù sợ hãi vô cùng nhưng cũng không ai dám bỏ chạy, hoặc là họ đã
không thể bỏ chạy, tay chân đều bị sự sợ hãi làm cho cứng đơ như tượng
đá.
Tổng cộng có bảy gã trưởng lão bị Ác Quỷ Máu giết chết, đều là phe
cánh thân cận với Dâm Hoàng, đại trưởng lão và tam trưởng lão. Những
người này đã cùng nó kết thù, đương nhiên nó sẽ không giữ họ lại.
"Các ngươi thắc mắc tại sao ta lại giết chúng đúng không? Bởi vì ta
có thể cảm nhận được địch ý và ác ý của bọn chúng. Sự oán hận sẽ khiến
chúng phát ra một loại mùi đặc biệt, nó hôi thối đến mức kinh tởm, vậy
nên ta chỉ có thể giết sạch."
Ác Quỷ Máu tươi cười nói, nụ cười của nó khiến cho mấy vị trưởng lão
còn sống run lẩy bẩy. Bọn họ đương nhiên không hiểu Ác Quỷ Máu đang nói
cái gì, chỉ biết những kẻ vừa bị giết là vì chúng có mùi hôi thối.
"Đại nhân nói đúng, mấy tên hôi thối đó thật đáng chết, ngài giết rất hay." - Ngũ trưởng lão cười hề hề nói, bộ dạng giống như chó ngoan lấy
lòng chủ.
Mấy vị trưởng lão ở đây đều là tu sĩ Độ Kiếp kỳ đã sống hơn vạn năm,
ai cũng là kẻ khôn ngoan, nếu không thể chống lại cường giả thì chỉ có
thể tôn kính cường giả, giống như chó vẩy đuôi cầu khẩn con quái vật
trước mặt tha mạng cho bọn họ.
"Ác Quỷ Máu đại nhân! Thần nguyện làm nô tài cho ngài."
"Thiếp thân nguyện làm nô tỳ cho đại nhân, chỉ mong giữ được mạng nhỏ."
Mấy vị trưởng lão từng người quỳ xuống van xin, ngay cả Yêu Hậu cũng đã sớm thần phục, bọn họ phản kháng cũng vô dụng.
Ác Quỷ Máu thấy vậy thì nhướng mày lên, nó ném một khối ngọc đỏ như máu về phía các trưởng lão.
"Mỗi người nhỏ một giọt máu vào đấy, từ nay các ngươi là bề tôi trung thành của ta, mạng sống của các ngươi sẽ do ta nắm giữ. Tất nhiên các
ngươi cũng có thể từ chối, ta thích người chết hơn, người chết thì luôn
nghe lời."
Mấy trưởng lão nghe xong thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng lời nói ra thì không thể rút về nữa.
"Ngươi! Nhỏ một giọt máu vào đi, làm gương cho kẻ khác." - Ác Quỷ Máu liếc mắt nhìn ngũ trưởng lão, cảm thấy tên này tương đối nhát gan, dễ
bắt nạt nhất.
Ngũ trưởng lão nghe vậy cũng chỉ có thể cắn ngón tay nhỏ một giọt máu vào bên trong miếng ngọc.
"Tiểu nhân gọi Lã Đại, về sau nguyện làm bề tôi cho đại nhân." - Ngũ trưởng lão run rẩy quỳ xuống.
Dâm Hoàng đã chết, Yêu Hậu thì giống như một món đồ chơi bị Ác Quỷ
Máu ôm vào lòng. Mấy gã trưởng lão có ý chống đối thì chết tức tưởi, kẻ
còn sống chỉ có thể khúm núm để giữ mạng.
"Các ngươi còn đợi gì nữa? Ta không có nhiều sự kiên nhẫn đâu." - Ác Quỷ Máu trừng mắt liếc qua những trưởng lão khác.
Đám người đành run rẩy truyền tay nhau miếng ngọc, mỗi người nhỏ một giọt máu vào bên trong.
Sau khi thấy tất cả đều đã ký khế ước máu, sắc quỷ vung tay đem miếng ngọc thu hồi. Ánh mắt nó biến thành đỏ rực, nở một nụ cười tàn ác.
"A..."
"Đại nhân xin tha mạng!"
"Không phải chúng tôi đã làm theo lời ngài nói sao?"
"Đại nhân, thần nguyện quy phục, vì sao còn ra tay?"
Mấy vị trưởng lão đau đớn gào thét, tai mắt mũi miệng điên cuồng phun ra máu tươi. Mỗi người đều dùng tay nắm chặt lấy cổ họng, đau đớn phi
thường. Chẳng mấy chốc đã có người ngã gục xuống đất, một lượng lớn máu
tươi trong cơ thể bị rút ra ngoài hóa thành huyết vụ bay phiêu tán.
Sau một lúc Ác Quỷ Máu mới thả lỏng viên ngọc trong tay, bàn tay khẽ phất đem tất cả huyết vụ và ma trận máu thu hồi.
Lúc này cảm giác áp bách như bị cự sơn đè nặng trên vai mới biến mất, vài vị trưởng lão còn tỉnh táo ngã phịch xuống đất, ánh mắt nhìn Ác Quỷ Máu càng tỏ ra sợ hãi.
"Hắc hắc, cảm giác nắm giữ mạng sống của người khác thật thú vị. Vừa
nãy ta chỉ là thử nghiệm một chút xem cấm chế có hiệu quả hay không,
cũng không phải là muốn giết các ngươi, vậy nên đừng giả chết nữa."
"Ta nếu đã để các ngươi sống thì cũng không ngại nói thẳng. Dự định
ban đầu của ta chính là thâm nhập rồi diệt sát toàn bộ người trong Âm
Dương Tông. Chỉ là nửa đường đã thay đổi ý định, hiện tại ta rất thích
nơi này, chuẩn bị ở lại đây một thời gian."
"Từ giờ ta sẽ là Tông Chủ của Âm Dương Tông, các ngươi có thể gọi ta
là Huyết Đế đại nhân. Cách thức làm việc của ta rất đơn giản, các ngươi
ngoan ngoãn nghe lời, hàng năm cống nạp một phần ba lượng máu trong cơ
thể cho ta. Đổi lại ta sẽ che chở cho các ngươi ở một mức độ nhất định,
nếu có kẻ dám gây sự với Âm Dương Tông thì ta sẽ ra mặt diệt sạch bọn
chúng."
"Bình thường ta sẽ không quan tâm đến sự vụ trong tông, quyền hạn của các ngươi vẫn như cũ, lượng ma thạch cung phụng vẫn như cũ."
"Giờ thì các ngươi có thể trở về được rồi, không có việc gì thì đừng làm phiền ta." - Ác Quỷ Máu phất tay xua đuổi.
Mấy vị trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì, nhưng cũng không
dám ở lại lâu. Thiên Ma phần lớn đều là thần kinh có vấn đề, vui buồn
thất thường. Vậy nên họ nhanh chóng bái lạy rồi rời đi, vài người bởi vì quá sợ hãi liền trở về thu xếp đồ đạc rồi vứt bỏ luôn môn hạ đệ tử chạy trốn.
Ác Quỷ Máu nhìn mấy tên Độ Kiếp kỳ tu sĩ chạy như vịt thì cảm thấy rất buồn cười.
"Mình ra tay hơi nặng rồi thì phải." - Nó chép miệng, đem mấy cái túi trữ vật của mấy tên xui xẻo thu hồi.
"Thứ này cho nàng, về sau nàng nắm giữ mạng sống của bọn chúng, cũng
không cần ẩn núp nữa." - Ác Quỷ Máu đưa viên ngọc và mấy cái túi trữ vật cho Yêu Hậu.
"Phu quân... Chàng không sợ chúng trả thù sao?" - Như Âm lo lắng hỏi.
"Hắc hắc, như vậy càng tốt chứ sao? Ta cũng không ngại giết thêm vài
tên." - Ác Quỷ Máu cười lớn, sau đó biến về hình dạng ma nhân.