Ma Chủ nhìn những thi thể yêu tu xung quanh, thể chất yêu tu kém hơn yêu
thú rất nhiều, bù lại yêu tu có trí tuệ cao hơn và có thể học tập nhiều
công pháp, còn yêu thú chỉ rèn luyện sức mạnh thể chất và sử dụng những
thần thông được lưu lại trong huyết mạch.
"Chiêu vừa rồi lão ma ngươi hao tốn không ít tinh huyết chứ? Liệu còn đủ sức để thực hiện kế hoạch không?" - Ma Chủ đem thanh trọng kiếm đeo
lên lưng, vừa nhìn sang Ma Tôn hỏi.
"Ngươi lo cho bản thân mình trước đi! Dùng sát khí giết địch một ngàn thì tự tổn tám trăm, liệu thần hồn của ngươi còn gánh chịu được mấy lần vung kiếm?" - Tông chủ Ngũ Ma Tông cũng không chịu yếu thế, đem khuyết
điểm của đối phương vạch trần.
Hai vị tông chủ nhìn nhau hồi lâu, cả hai đã là bằng hữu mấy vạn năm, bình thường hay hơn thua miệng lưỡi, nhưng số lần cùng kề vai chiến đấu vào sinh ra tử nhiều vô kể.
"Kế hoạch lần này nhất định phải tiếp tục, chúng ta đều đã bảy tám
vạn năm thọ niên, thêm vài ngàn năm nữa Thiên Kiếp chắc chắn sẽ ập tới." - Ma Chủ giọng nói trở nên âm trầm.
"Điều lão ma ngươi nói ta đương nhiên hiểu rõ, lần này nhất định phải thành công, nếu không cả ta và ngươi đều sẽ chết dưới Thiên Kiếp."
Hai vị lão tổ này đều là tông chủ ma tông, giết người như ngóe, sát
nghiệp nặng nề nên Phi Thăng Thiên Kiếp chắc chắn sẽ là Lục Trọng, mạnh
hơn thiên kiếp của người khác rất nhiều.
Chúng tu sĩ bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi, khôi phục ma khí trong cơ
thể, trải qua một phen chém giết ai cũng mệt mỏi, số người bị thương
cũng không ít.
Lần nghỉ ngơi này kéo dài hơn hai tuần, khi các vị trưởng lão trong tông đều đã khôi phục đầy đủ, Ma Chủ liền ra lệnh.
"Tiếp tục lên đường!"
Ở một khu vực khác trong bí cảnh là một cung điện khổng lồ được bao
bọc bởi một trận pháp cổ xưa. Loại trận pháp này gắn liền với đại thế
của bí cảnh, hút năng lượng trong trời đất để vận chuyển, vì vậy trải
qua không biết bao nhiêu năm tháng mà vẫn vững như bàn thạch, sừng sững
không đổ.
Nơi này là cửa vào của chủ điện Thiên Thai Thánh Địa, chúng tu sĩ Ngũ Hành Tông và Vạn Kiếm Tông đang bày ra một đại trận nhằm phá giải trận
pháp bảo vệ bí cảnh.
Phía trên trời xuất hiện vô số phi kiếm đủ màu sắc do các tu sĩ Vạn
Kiếm Tông tế ra, đặc biệt nhất là ba thanh Huyền Thiên, Hàn Băng và Liệt Diễm. Ba thanh kiếm này giống như vua và hoàng hậu, điều khiển những
thanh phi kiếm khác theo sau.
"Ngũ Hành Quy Nguyên Trận! Khởi!"
Vạn Pháp đem Ngũ Hành Đồ ném lên trời tạo thành trận nhãn, các vị
trưởng lão trong tông liền đem pháp lực truyền vào trận pháp, ngũ hành
đều đủ tạo thành một trận pháp tương sinh, cung cấp nguồn năng lượng dồi dào cho những phi kiếm trên trời. Đàn phi kiếm hút no năng lượng, tỏa
ra quang hoa chói mắt.
"Vạn Kiếm Quy Tông!"
"Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp!"
Âm thanh chú ngữ phát ra từ Huyền Thiên Kiếm, đem vạn kiếm hợp lại
thành một thanh kiếm khổng lồ, lực lượng ngũ hành diễn hóa liên tục.
"Đạo hữu cẩn thận! Chỉ cần cố hết sức là được! Không cần phải liều
mạng!" - Vạn Pháp ở phía ngoài hét to, hắn ta đã hơn tám vạn tuổi, có
thể thành tiên hay không đều dựa vào lần bí cảnh này.
"Phá!" - Âm thanh uy nghiêm vang lên, cự kiếm mang theo uy thế hủy thiên diệt địa giáng xuống.
Tiêu Kiếm thân là kiếm thể, hiểu rõ mọi loại pháp tắc thần thông của
kiếm tu. Một kiếm này uy lực vô cùng, thậm chí có thể đem Chân Tiên chém giết.
"Oanh! Long! Long!" - Âm thanh va chạm vang lên, cự kiếm khi va vào
kết giới thì vỡ vụn, hóa trở lại thành những phi kiếm riêng lẻ, rơi lả
tả xuống đất như mưa.
"Ai! Xem ra vẫn là không thể phá hủy kết giới!" - Tông chủ Ngũ Hành Tông tiếc hận nói.
Hắn và Tiêu Kiếm đã chuẩn bị rất nhiều cho lần bí cảnh này, tài
nguyên bảo vật trong tông đều lấy ra để luyện chế Ngũ Hành Đồ, nhưng lại vẫn không thể phá hủy trận pháp bảo vệ của Thiên Thai Thánh Địa.
"Đạo hữu chớ thất vọng! Nhìn kỹ trận pháp xem!" - Tiêu Kiếm cười lên ha hả, Huyền Thiên Kiếm rung lên ong ong.
Vạn Pháp liền căng mắt ra nhìn và sử dụng thần thức quét qua trận
pháp. Trận pháp bảo vệ xuất hiện một vết nứt nhỏ, uy thế cũng giảm đi
một thành.
Nét mặt Vạn Pháp biến thành mừng rỡ như điên.
"Mọi người nghỉ ngơi khôi phục pháp lực! Trận pháp không người chủ
trì, suy yếu sẽ không tự khôi phục, chúng ta làm lại vài lần nhất định
có thể đem nó phá vỡ."
"Vâng thưa tông chủ!" - Các vị trưởng lão cũng mừng rỡ khôn xiết,
phía trước chính là bảo tàng của một Thánh Địa thượng giới, dù chỉ được
chia một phần nhỏ trong đó cũng là gia tài khổng lồ.
Gần một vách núi phía nam bí cảnh, chúng tu sĩ Vạn Quỷ Tông vết
thương chồng chất, nhiều người linh thể mờ nhạt, kẻ thì bị cắn mất tay
chân.
Xung quanh tu sĩ là hơn mười cỗ thi thể của Trùng Tộc, con nào cũng
to hơn trăm trượng, bộ dáng sau khi chết vẫn hung mãnh vô cùng.
"Quỷ Vương đại nhân! Lần bí cảnh này sao lại hung hiểm như vậy? Dị
tộc nhiều gấp mấy lần trước kia." - Thiên Quỷ sợ tái mặt nói.
Bàn tay của ông ta bị cắn đứt, máu đen vẫn rỉ ra ngoài.
Minh Ánh ngồi trên thi thể của một con Thiên Ngưu Trùng khổng lồ, toàn thân bao bọc giác xác cứng rắn màu đen.
Con Thiên Ngưu Trùng này có hình dạng giống bọ hung, nhưng khuôn mặt
lại là mặt người, trên lưng nó bị một ngọn thương màu đen xuyên thủng.
Từng tia hắc khí bị hút từ thi thể Thiên Ngưu truyền vào cơ thể Minh Ánh, giúp nàng khôi phục thương thế.
Lúc này giữa ngực nàng cũng xuất hiện một lỗ hổng lớn, có thể nhìn
thấu cả nội tạng bên trong, trông vô cùng đáng sợ. Đây chính là do Thiên Ngưu trước khi chết gây ra, suýt nữa là khiến Minh Ánh đồng quy vu tận
với nó.
"Trùng Tộc vạn năm rồi chưa xuất hiện, lần này bí cảnh nhất định sẽ xảy ra biến cố lớn, cơ duyên đi cùng tai họa."
"Chúng ta chỉ có thể cố hết sức mà làm, nếu gặp nguy hiểm không thể
kháng cự thì lại rút lui." - Quỷ Vương cũng cảm thấy sợ hãi, trận chiến
vừa rồi mười hai vị trưởng lão thì chết mất hai người, nhục thân bị hủy
hai người, Vạn Quỷ Tông lần này tổn thất rất nặng.
"Ngài nói phải, chúng ta đã bị dị tộc tập kích hai lần, tiếp theo
nhất định sẽ gặp đại cơ duyên." - Huyền Cốt lão ma lên tiếng ủng hộ,
xương cốt của ông ta rất cứng, nên vừa nãy chỉ bị thương nhẹ.
"Thi thể của Trùng Tộc cứng rắn vô cùng, đem bán cho Ngũ Thiên Tông
cũng có thể thu về lượng lớn đan dược pháp bảo." - Thi Bạch Môn chủ của
Thiên Thi Môn vỗ tay vào một cỗ thi thể, lấy ra trọng kiếm chuẩn bị đem
xác trùng xé mở.
Nào ngờ trọng kiếm chém mạnh xuống cũng chỉ có thể cắt ra một vết thương sâu vài phân.
"Thi thể Trùng Tộc quá cứng rắn, muốn đem chúng phân thây cũng mất
vài tháng, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy." - Minh Ánh lắc
đầu.
"Mọi người khôi phục nguyên khí, chúng ta tiếp tục lên đường."
"Quỷ Vương đại nhân! Có địch!" - Từ đằng xa môn chủ Luyện Hồn Môn
giống như u hồn phất phơ bay ngược trở về, ông ta bị Minh Ánh điều đi
trinh sát.
"Hé hé! Ta ngửi thấy mùi máu!" - Từ phía sau lưng u hồn vang lên tiếng cười quái dị.
Một con cọp trắng dài bốn năm trượng xuất hiện, bốn chân nó chạy như bay lao về phía nhóm tu sĩ Vạn Quỷ Tông.
"Tiên Thú! Mọi người chuẩn bị chiến đấu!" - Minh Ánh hốt hoảng ra lệnh.
"Nữu Nữu đừng cắn! Họ là người quen của ta!" - Âm thanh của Ác Quỷ Máu vang lên từ trên lưng Nữu Nữu.
"Lão quỷ nhà ngươi vẫn khỏe chứ?" - Ác Quỷ Máu cười lớn hỏi.
"Thiên Ma! Là Thiên Ma!" - Thiên Quỷ lập tức nhận ra người cưỡi trên lưng bạch hổ.
"Minh Ánh tham kiến Thiên Ma đại nhân!" - Quỷ Vương cúi người thi lễ.
Ác Quỷ Máu nhìn Minh Ánh một chút, có thể dễ dàng thấy vết thương trên ngực nàng.
"Cho cô! Lần trước ta nợ cô một lần ân tình, việc Thiên Kiếp hàng lâm nằm ngoài dự kiến của ta, cô cũng không nên để bụng." - Ác Quỷ Máu ném
một lọ ngọc máu cho Minh Ánh.
Vị tông chủ liền bắt lấy, mở nắp ngửi thử một hơi liền mừng rỡ vô cùng.
"Đa tạ Thiên Ma đại nhân ban dược! Chuyện Thiên Quỷ thành chỉ là hiểu lầm, có thể trợ giúp Thiên Ma đại nhân tế luyện thần thông là vinh dự
của Vạn Quỷ Tông." - Minh Ánh mỉm cười trả lời.
Ngọc máu nàng đã lấy một viên từ chỗ Thiên Quỷ, có tác dụng chữa thương vô cùng thần kỳ.
Nàng liền bỏ một viên vào miệng nhai nát, toàn thân liền bị một cỗ
năng lượng màu đỏ bao phủ, vết thương ở ngực bắt đầu nhúc nhích, da thịt nhanh chóng mọc lại.
"Ngươi cũng uống một viên, sau đó đưa cho người khác." - Minh Ánh chuyền lọ đan dược cho Thiên Quỷ.
Rất nhanh thương thế của các tu sĩ Vạn Quỷ Tông liền đã khôi phục.
Ánh mắt Minh Ánh trở nên kỳ lạ, giống như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải.
"Không biết mục đích của Thiên Ma đại nhân là gì? Vạn Quỷ Tông có thể vì ngài ra sức trâu ngựa, miễn là nhận được sự che chở của ngài." -
Minh Ánh cẩn thận dò hỏi, nàng quyết định sẽ nương nhờ vào Ác Quỷ Máu,
lần bí cảnh này quá nguy hiểm, có chỗ dựa lớn sẽ an toàn hơn nhiều.
"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là dẫn thê tử đi dạo một chút, tiện tay vơ vét ít bảo vật. Các ngươi đi theo ta cũng chỉ ngáng chân, vẫn là tự mình dựa vào cơ duyên để kiếm ăn đi." - Ác Quỷ Máu lắc đầu từ chối.
"Nếu đại nhân đã nói vậy, tiểu nữ cũng không cưỡng cầu." - Minh Ánh thở dài.
"Thiên Ma đại nhân, không biết ngài có còn loại đan dược này hay không?" - Thiên Quỷ chỉ tay vào lọ ngọc máu hỏi.
"Ta vừa cho các ngươi một lọ, cũng đừng có tham lam quá." - Ác Quỷ Máu nhíu mày.
"Không không! Là trao đổi, tiểu nhân muốn đem mấy cỗ thi thể này ra
trao đổi lấy một lọ đan dược khôi phục." - Thiên Quỷ nở nụ cười giảo
hoạt, chỉ tay vào mấy cỗ thi thể Trùng Tộc to như ngọn núi ở bên cạnh.
"Thiên Quỷ! Đừng chọc giận Thiên Ma đại nhân, mấy thứ vứt đi này sao vừa mắt ngài." - Minh Ánh tức giận nói.
Nàng nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của Thiên Quỷ, đem mấy cỗ thi thể to
lớn nhưng vô dụng để đổi lấy một lọ đan dược cứu mạng, đây là trao đổi
rất lời cho họ. Nhưng Thiên Ma sẽ chịu sao, hay sẽ nổi giận cùng bọn họ
trở mặt.
"Quỷ Vương an tâm, Thiên Ma chắc chắn sẽ đồng ý, thứ này vô dụng với
chúng ta là do chúng ta không thể rã xác chúng, nhưng Thiên Ma thần
thông quảng đại, nhất định có thể làm được." - Thiên Quỷ truyền âm trả
lời.
Nữu Nữu đang há to miệng, nhe nanh cắn xé một con giun to lớn, vừa ăn vừa rên hừ hừ vui vẻ.
"Hắc hắc! Lão quỷ ngươi nói rất đúng, các ngươi đã biết điều như vậy thì ta cũng không khách khí." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói.
Đây chính là không làm mà vẫn có ăn, kẻ khác liều mạng chiến đấu còn nó lại là kẻ hưởng lợi.
Nó bắn ra mấy giọt máu vào các thi thể côn trùng. Những giọt máu dễ dàng xuyên qua khe hở trên giáp xác, chui vào bên trong.
"Hóa huyết!" - Ác Quỷ Máu rít lên bằng cổ ngữ.
Mấy bộ thi thể nhanh chóng co quắp lại thành những bộ xác khô, máu
thịt đều bị hút cạn. Từ trong thi thể của chúng bay ra rất nhiều ngọc
máu, đều bị Ác Quỷ Máu thu lấy.
Việc này khiến chúng tu sĩ trợn mắt há hốc mồm, giờ họ đã biết mấy
viên đan dược chứa đầy sinh cơ kia được luyện chế như thế nào.
Ác Quỷ Máu lấy ra một bình nhỏ ném cho Thiên Quỷ.
"Cho ngươi! Ác Quỷ Máu ta rất giữ lời, mấy bộ giáp xác kia các ngươi
chia nhau đi, ta cũng không thích đoạt không lợi ích của kẻ khác, xem
như hợp tác vui vẻ."
"Đa tạ Thiên Ma đại nhân!" - Minh Ánh mừng rỡ nói.
"Nữu Nữu! Ăn no rồi thì đi tiếp thôi." - Ác Quỷ Máu ngoắc tay về phía cọp cái.
"Hé hé! Đợi ta một chút! Ăn vẫn chưa no!" - Hổ Nữu ngoác cái miệng đầy máu trả lời, lại tiếp tục cúi xuống ăn.
Cho đến khi hơn một nửa thi thể của con giun đều bị ăn mất thì nó mới ngoan ngoãn để Ác Quỷ Máu cưỡi lên cổ, tiếp tục tiến về phía trung tâm
bí cảnh.